Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

THIÊN NIÊN MỊ HỒ

Chương 15
Ngự kiếm ma nhân


Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
Dịch giả: thienhaxanh
Hiệu đính: Thanh Long
Tàng Thư Viện -


Đêm khuya thanh vắng.

Tối này Lâm Vũ đi ngủ sớm, nếu như tinh lực không dồi dào thì làm sao có thể ứng phó tốt với lần khảo nghiệm thứ ba vào ngày mai được. Màn đêm thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức kỳ lạ.

Đột nhiên, Lâm Vũ chợt mở mắt ra, chàng cảm nhận được một loại sát khí đang tiến lại gần phía mình, một cỗ sát khí sắc bén tiến lại rất nhanh chóng.

Hôm đó, trong rừng trúc chàng đã dùng Băng Tâm quyết giết một ma nhân Huyết đường, sau đó trong tâm lý chàng luôn cảm thấy bất an, bất kỳ lúc nào cũng luôn cảnh giác, luôn nghĩ rằng Huyết đường sẽ không bỏ qua chuyện này. Chàng mới đạt tới Linh Tịch sơ kỳ, nếu Huyết đường phái một người đạt Nguyên Anh kỳ, thậm chí là một tu chân giả cấp cao thì chàng tuyệt đối không phải là đối thủ.

“Oành”

Một thanh huyết hồng phi kiếm cực lớn phá tường tiến vào, trên vách phòng khách xuất hiện một lỗ hổng lớn. Uy thế thanh huyết hồng phi kiếm không hề giảm sút, nhằm hướng giường Lâm Vũ mà tiến tới, vèo một tiếng, ba bóng đen đã tiến vào trong phòng.

Nhưng phía trên giường hoàn toàn không có bóng dáng của Lâm Vũ.

“Mẹ nó, truy tìm hắn ngay! Không thể để hắn trốn thoát được.”

Người vừa nói chính là một trung niên nam tử. Trên đầu người đó là mái tóc dài, đỏ rực như lửa bay phấp phới trên vai, trong con ngươi vằn lên những tia máu khiến hắn trông như dã thú, bộ mặt trông vô cùng hung ác.

“Hừ! Tiểu tử đó đúng là to gan lớn mật, dám ngông cuồng giết hại đệ đệ của phó đường chủ, tưởng như sợ Diêm Vương không tiếp nhận mà vội tìm cái chết như vậy.”

Người bên phải nịnh nọt.

“Phó đường chủ, thuộc hạ đã điều tra và biết rằng tiểu tử đó mới đạt Trúc Cơ kỳ, không biết vì sao học được một thức đạo pháp của Huyền Thanh cung, do vậy mà Cuồng Lang đại ca không kịp phòng bị khiến cho hắn đắc thủ. Mấy ngày nay hắn có tham gia cuộc khảo nghiệm nhập môn tại Huyền Thanh cung, do vậy tuyệt đối hắn không phải là người của Huyền Thanh cung, với thần uy của Đường chủ thì việc giết hắn thật dễ như trở bàn tay, tin chắc hắn không chạy thoát khỏi tay của đại nhân.”

Người bên trái vừa nói chính là người đã chạy thoát tại rừng trúc hôm đó.

“Aa a! Hôm nay ta phải phanh thây tiểu tử đó thành vạn mảnh thì mới tiêu được mối hận trong lòng ta!”

Người này chính là Cuồng Hổ, phó đường chủ của Phệ Huyết đường. Người đã bị Lâm Vũ giết tại rừng trúc hôm đó chính là Cuồng Lang, em trai hắn. Hắn hận Lâm Vũ thấu xương, nếu không vì sợ Lâm Vũ có thể là người của Huyền Thanh cung thì hắn đã sớm hạ sát chàng..

Cuồng Hổ xuất ra phi kiếm, tung thân nhảy lên trên rồi nói:

“Giờ ta ngự kiếm truy tìm, hai ngươi hãy nhanh chóng theo sau.”

Nói xong, ngự kiếm nhằm hướng nam bay đi, hai người kia liền nhanh chóng theo sau.

Người tu chân, không những có thể dùng linh thức để tra tu vi người khác, mà còn có thể theo dõi được tu chân giả. Khi tu chân giả đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh thì phạm vi của linh thức có thể đạt tới phạm vi mười dặm.

Lúc này, Lâm Vũ toàn lực thi triển thân pháp vội vàng tiến vào rừng cây cách thị trấn ba dặm. Bằng trực giác, chàng biết rằng kẻ truy sát chàng đêm nay tuyệt đối không phải tầm thường, nếu như động thủ tại khách sạn thì huynh muội họ Vương sẽ xuất thủ tương trợ, lúc đó sợ rằng sẽ liên lụy tới hai người bọn họ.

Sự tình trong phòng Lâm Vũ đã sớm bị huynh muội họ Vương phát hiện. Nhưng khi thấy Lâm Vũ chạy trốn và tu vi của bọn ma nhân cực cao thì họ liền không chế linh khí trong người không phát tán ra ngoài, ma nhân lúc này chỉ chú ý tới Lâm Vũ nên hai người không bị ma nhân phát hiện.

Đợi ma nhân đi xa, hai người liền ra khỏi phòng, Vương Chỉ Y lòng nóng như lửa đốt, kéo tay Vương Dật Phàm nói gấp:

“Đại ca, tu vi của tên thủ lĩnh ma nhân cực cao, hơn xa chúng ta, sợ rằng đã đạt cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, hai người phía sau cũng đã đạt Linh Tịch hậu kỳ, Lâm Vũ vì cứu muội mà kết thù oán với ma nhân, chúng ta phải nhanh chóng cứu huynh ấy, vì Lâm đại ca chúng ta không thể không xuất thủ.”

Nguyên Anh kỳ là cánh cửa rất khó đột phá đối với tu chân giả, rất nhiều tu chân giả cả đời tu hành nhưng không cách nào đạt được, cuối cùng chết vì tuổi già. Có thể nói Nguyên Anh kỳ là ranh giới để phân biệt tu chân giả cấp thấp và tu chân giả cấp cao.

“Muội muội đừng quá nóng vội, thậm chí khi cả ba chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của tên ma nhân tóc đỏ đó, chúng ta chỉ có thể bí mật theo sau, quan sát tình hình rồi tùy thời mà hành động.”

Tuy Vương Dật Phàm nhẹ nhàng khuyên giải muội muội nhưng trong tâm thật ra nóng như lửa đốt, không có cách nào khả thi.

Cuồng Hổ ngự kiếm phi hành, tốc độ rất nhanh, khi Lâm Vũ phát giác thì hắn chỉ còn cách chàng trăm trượng.

“Tiểu tử dừng lại, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?”

Cuồng Hổ gầm lên một tiếng gia tăng tốc độ, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp Lâm Vũ.

“Hừm, xem ra tình báo quả có chút sai sót, tiểu tử ngươi đã đạt tới Linh Tịch cảnh giới.”

Tuy việc Lâm Vũ đạt tới Linh Tịch cảnh giới làm Cuồng Hổ có chút bất ngờ, nhưng đối với hắn, Trúc Cơ kỳ hoặc Linh Tịch kỳ không có ý nghĩa gì cả, thực lực hai bên thực sự quá cách biệt.

Lâm Vũ chuyển thân dừng chân lại, chạy trốn lúc này là hành động hoàn toàn vô nghĩa.

“Ngươi là ai, tại sao lại đuổi theo ta?”

Lâm Vũ giả vờ hỏi nhằm làm rối loạn tinh thần kẻ địch, tìm cơ hội tấn công bất ngờ, ngược lại, nếu trực tiếp đối mặt thì chàng chắc chắn không phải là đối thủ của ma nhân này.

“Hừ! Đừng giả bộ hồ đồ với ông nội nhà ngươi, mối thù sát đệ, bất cộng đái thiên, hôm nay dù ngươi có chắp cánh cũng khó mà thoát được, ngươi khôn ngoan thì giơ tay chịu trói, ta có thể khai ân cho ngươi được chết toàn thây.”

Lời nói ám chỉ rằng bất kể là Lâm Vũ có nhận tội hay không thì cũng không tránh khỏi cái chết.

“Ha ha, ngươi nói đùa à? Lâm Vũ ta làm bất cứ việc gì cũng không e ngại, hôm đó đệ đệ ngươi sàm sỡ với muội muội ta, ta xuất thủ tức là thay trời hành đạo, đệ đệ ngươi trình độ không bằng người khác, bị một chiêu của ta giết chết, trước khi chết không phải chịu thống khổ, đó cũng là điều may cho hắn. Hôm nay ngươi trước sau đòi trả thù, ta sợ ngươi không đạt được như ý nguyện đâu.”

Lâm Vũ lên tiếng chế nhạo, ngôn ngữ rất là đao to búa lớn.

“Oa!”

Cuồng Hổ giận run cả người, kẻ trước mắt có tu vi so với hắn thì vô cùng chênh lệch, động thủ với Lâm Vũ đã là làm nhục hắn rồi, không tưởng được, kẻ đó lại còn dương dương tự đắc như vậy, nói mà không biết hổ thẹn, hoàn toàn trong mắt không coi hắn ra gì.

Nói thì chậm nhưng diễn biến thực ra vô cùng nhanh. Lâm Vũ đột nhiên xuất thủ, chàng đã đợi cơ hội này xuất hiện.

Cửu thiên huyền băng, hóa thành thần lực.
Thiên địa cực khí, trảm yêu trừ ma.

Hai tay Lâm Vũ đẩy mạnh ra phía trước, hai luồng ánh sáng ngân sắc từ lòng bàn tay phóng ra.

Là Băng Tâm quyết thức thứ ba: “Cực quang tuyết ảnh”.

Chỉ nghe “véo” một tiếng, trong lúc ma nhân không kịp phòng bị đã bị hai luồng ánh sáng ngân sắc đánh vào ngực, trong chớp mắt đã bị hàn băng bao bọc toàn thân, không thể động đậy. Lâm Vũ không dừng lại, tiếp tục thi triển “Cực quang tuyết ảnh” tấn công vào thân thể Cuồng Hổ.

Chỉ thấy Cuồng Hổ cả người lẫn kiếm từ trên cao mười mấy trượng rơi xuống, nghe “uỳnh” một tiếng chấn động mặt đất.

“Thành công rồi sao?”

Trong tâm Lâm Vũ vui mừng, không tưởng được mình lại có thể thuận lợi như vậy, một đòn thắng lợi, thật quá may mắn.

Nhưng Băng Tâm quyết vốn là vô thượng đạo pháp khiến người thi triển tiêu hao linh khí quá nhiều, Lâm Vũ liên tục thi triển ba lần, linh khí trong cơ thể vốn chẳng còn bao nhiêu, nếu như đồng bọn của kẻ thù đến thì sẽ không còn lực để chống trả, nghĩ vậy, Lâm Vũ liền thi triển thân pháp trốn chạy.

“A a! Băng Tâm quyết quả nhiên không tầm thường.”

Một âm thanh từ mặt đất truyền lại.

Lâm Vũ kinh hãi, chỉ thấy người băng trên mặt đất dần tan ra, từ hàn băng giờ đã chuyển thành hồng sắc, trong chốc lát hàn băng đã biến thành hơi nước bay đi hết.

Ma nhân đó đứng dậy, trên khóe miệng vẫn còn vệt máu, tay phải giơ huyết sắc trường kiếm qua đầu nói:

“Quả thật đã quá coi thường tiểu tử nhà ngươi, có thể khiến ta bị thương, tuy nhiên cái mạng nhỏ bé của ngươi cũng kết thúc tại đây rồi.”

Nói xong, huyết hồng bảo kiếm trong tay ma nhân đó hồng quang rực rỡ, trong miệng bắt đầu niệm pháp quyết:

Tất cả quỷ mị, nghe lệnh của ta.
Lấy máu tế ma, tru tiên đồ phật.
Giết! Giết! Giết!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK