Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

THIÊN NIÊN MỊ HỒ

Chương 13
Tiếu lệ nữ tặc

Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
Dịch giả: thienhaxanh & VN
Tàng Thư Viện -

Ba canh giờ rồi cũng hết, ba người Lâm Vũ vẫn đang đả tọa trong động phủ. Đột nhiên, phía trên động băng xuất hiện một cửa động tối đen, một thiếu niên từ trên đó hạ xuống.

“Ba vị thiếu hiệp, tại hạ là La Thế Hoành, môn hạ đệ tử của Thủy Động viện, thời gian đã hết, mời các vị rời khỏi nơi đây.”

Vị thiếu niên đó cung thân hướng về nhóm Lâm Vũ nghiêm trang nói.

“Đa tạ La thiếu hiệp, tại hạ là Lâm Vũ, hai vị này là Vương Dật Phàm thiếu hiệp và Vương Chỉ Y thiếu hiệp.”

Lâm Vũ cung thân trả lễ, hai huynh muội họ Vương cũng hướng về phía La Thế Hoành ôm quyền thi lễ.

“Ba vị thiếu hiệp đã khách khí rồi, mời ba vị theo ta.”

Nói xong, tung thân nhảy lên phía trên, thân hình biến mất trong cửa động tối đen. Nhóm Lâm Vũ không chần chừ, nhanh chóng theo sau. Ba người thấy phía trước hoàn toàn tối đen, thân thể bị một lực lượng vô hình kéo đi, trong chốc lát đã thấy xuất hiện ánh mặt trời.

Phía ngoài Ngọc Giám động phủ. Nơi đây, lúc này kể cả nhóm ba người Lâm Vũ có tổng cộng hai mươi mốt người thuận lợi vượt qua khảo nghiệm.

Giang Hàn nói với mọi người:

“Chúc mừng các vị thiếu hiệp đã vượt qua lần khảo nghiệm thứ hai, các vị đã rất mệt mỏi rồi, hãy nhanh chóng điều tức khôi phục công lực, ngày mai không có kế hoạch gì, các vị có thể nghỉ ngơi cả ngày. Ngày kia vào lúc tám giờ sáng thì đến tập trung tại Càn Khôn Viện tham gia cuộc khảo nghiệm thứ ba.”

Mọi người vô cùng tán thành, nguyên nhân chắc không cần nói nhiều. Giang Hàn nói xong, xuất ra pháp bảo Kì Bàn đưa mọi người trở lại Huyền Thanh cung. Về đến quảng trường Huyền Thanh cung, mọi người trên Kì Bàn xuống dưới, hướng về phía Giang Hàn thi lễ cáo từ.

Trong tâm Lâm Vũ có điều băn khoăn, liền bảo với Vương Dật Phàm:

“Vương huynh, huynh cùng Chỉ Y về khách sạn trước, ta có chút việc cần xử lý sẽ về sau.”

Vương Dật Phàm cảm thấy nghi hoặc, không tiện hỏi bèn nói:

“Được, ta cùng Chỉ Y về trước, tới khách sạn chuẩn bị tiệc rượu đợi huynh về.”

Vương Chỉ Y vô cùng thông minh, đoán được rằng việc này liên quan đến bức họa trong băng thất, mặc dù không thoải mái nhưng vẫn cùng ca ca hạ sơn trở về.

Đợi hai người rời khỏi, Lâm Vũ liền chạy theo Giang Hàn, thi lễ hỏi:

“Giang tiền bối, xin thứ cho vãn bối mạo muội. Vãn bối có chút băn khoăn mong được tiền bối chỉ bảo.”

Giang Hàn quay người dừng chân lại, cười nói: “Lâm thiếu hiệp bất tất câu lễ, xin mời nói.”

Lâm Vũ nghiêm trang nói:

“Hôm nay vãn bối đã vào băng thất trong Ngọc Giám động phủ, thấy bức họa trên tường có khắc chân dung một người con gái rất giống với một người bạn đã mất tích của vãn bối, mong được tiền bối giải đáp nghi vấn này.”

“Ồ, Lâm thiếu hiệp nói về bức họa đó, ta đã thấy qua, một người con gái vô cùng quyến rũ. Có điều bức tượng có từ trước khi chưởng môn Tô Vận Hàn mất tích, ít ra cũng đã hai trăm năm rồi, người con gái trong đó có thể là một người bạn của Tô chưởng môn, nhưng đó có phải là người thiếu hiệp mà thiếu hiệp nhắc đên hay không, ta thật không dám khẳng định.”

Giang Hàn than khẽ nói.

Giang Hàn nói tiếp:

“Tô chưởng môn đã thất tung hai trăm năm nay, hỏi người thì không có khả năng. Nhưng các vị tiền bối cùng thời với Tô chưởng môn trong Huyền Thanh cung vẫn có người còn ở nhân gian, nếu hỏi được họ thì có thể có thêm tin tức. Chỉ có điều các vị tiền bối này đã quy ẩn, vốn cuộc sống hạc nội mây ngàn, tiêu diêu tự tại, trừ phi có việc trọng đại, còn không thì sẽ không bao giờ xuất hiện.”

Lâm Vũ nghĩ: “Nếu người trong bức họa là Hạ Linh Tuyết, tuy không thể biết được hiện tại nàng ở đâu nhưng lại biết được lai lịch, thậm chí thân thế của nàng thì đối với việc tìm tung tích sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

Lâm Vũ liền nói:

“Người con gái đó đối với vãn bối vô cùng quan trọng, xin Giang tiền bối hết sức giúp đỡ, nếu như có vị tiền bối cao nhân nào trở về, xin thông báo cho vãn bối biết, vãn bối vô cùng biết ơn.”

Giang Hàn thấy Lâm Vũ nói rất thành khẩn kiên định, trong tâm thấy muốn giúp đỡ, liền nói:

“Xin Lâm thiếu hiệp yên tâm, nếu như có tin tức của vị tiền bối nào, ta nhất định thông báo cho thiếu hiệp.”

“Cám ơn tiền bối!”

Lâm Vũ cung thân cám ơn, sau đó cáo từ Giang Hàn rồi hạ sơn trở về khách sạn.

Trở về khách sạn, thấy Vương Dật Phàm đã chuẩn bị tiệc rượu, hai người liền vui vẻ đối ẩm hàn huyên. Vương Chỉ Y trầm mặc ngồi ở bên không nói một lời nào.

Vương Dật Phàm quan sát thấy muội muội có phản ứng bất thường như vậy, trong tâm cũng đoán ra là việc có liên quan đến chuyện nam nữ, việc này phải tự hai người giải quyết, người ngoài không chen vào được.

Chỉ có mình Lâm Vũ là như đi trong màn đêm, thỉnh thoảng nói vài câu với Vương Chỉ Y, nhưng Vương Chỉ Y trong lòng có cỗ oán khí, quay đầu không để ý tới, làm cho Lâm Vũ như lọt vào trong sương mù, chẳng biết vì sao, cảm thấy ngượng nghịu.

Hôm nay, đại quân bái sư đều đã rời khỏi trấn, hai gian cạnh phòng bọn Lâm Vũ đã trống, vì vậy, ba người mỗi người ở một phòng, Vương Chỉ Y ở chính giữa.

Đêm dài.

Lâm Vũ trên giường lăn qua lật lại trở mình liên tục, trong đầu luôn nghĩ về chuyện bức họa, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, chỉ chốc lát, mi mắt dần dần khép lại.

Người tu chân, tai mắt khá là linh mẫn.

Lâm Vũ cảm thấy được, cách mình vài chục trượng, có người đang lặng lẽ đi trên mái nhà, hướng về phía khách sạn.

Quả nhiên, một lát sau, người nọ đã đi tới trên nóc phòng mình.

"Ba ngày không về, mái nhà bị dỡ."

Thời buổi này ăn trộm thật là càn rỡ, ngay cả người tu chân cũng dám chọc. Lâm Vũ thông qua linh thức, tra không thấy linh khí của tên trộm, hiển nhiên chỉ là một người bình thường.

Viên ngói trên mái nhà từ từ bị dỡ ra, hiện ra một cái lỗ nhỏ, vừa vặn đủ cho người nọ xuyên qua. Chỉ nghe thấy vù một tiếng, người nọ liền từ nóc nhà nhảy vào trong phòng Lâm Vũ.

Không ngờ cũng có vài chiêu, không cần dây thừng mà trực tiếp nhảy xuống.

Người này thân mình hơi gầy, dáng không cao, không che mặt, chỉ là trong phòng không có ánh sáng, thấy không rõ khuôn mặt. Tuy nhiên, kỳ lạ là, trên người tên trộm này lại có một cổ hương khí.

Lâm Vũ giả vờ ngủ, không nhúc nhích, muốn nhìn xem tên trộm này sẽ làm cái gì.

Chỉ thấy tên trộm kia tay chân rón rén lục trong áo khoác của Lâm Vũ và trong tủ quần áo trong phòng, tay chân lúng túng quơ loạn xạ, hiển nhiên là mới nhập môn chưa lâu, chẳng biết trọng điểm.

Lâm Vũ cho tới giờ toàn mang tài vật trong mình , đều là ngân phiếu. Trên đường tới Vũ Tiên trấn, Lâm Vũ đã đem bạo xỉ đao bán được ba ngàn lượng bạc, kiếm được món tiền nhỏ. Đao này mặc dù sắc bén, nhưng dù sao cũng là phàm vật, vô dụng đối với người tu chân.

Tên trộm nhỏ kia thấy không thu hoạch được chỗ nào, cũng hơi nổi giận, liền đem quần áo cùng đồ vật nhẹ nhàng để lại chỗ cũ. Lâm Vũ cho rằng tên trộm này cũng hơi có chút thú vị, không giống những kẻ khác.

Sắp xếp thỏa đáng, tên trộm liền muốn nhảy lên lỗ hổng trên mái nhà, không ngờ, vừa mới nhảy, liền cảm thấy thân thể bị kéo mạnh xuống, bị người ôm lấy từ sau lưng.

"A! Lưu manh! Vô sỉ! Mau dừng tay!"

Vừa ăn trộm vừa la làng.

Lâm Vũ chỉ cảm thấy một mùi thơm nghẹt mũi, hai tay đang chụp trúng hai cái mềm mềm xốp xốp. Từng có kinh nghiệm này tại rừng trúc với Vương Chỉ Y, tức thì liền biết được, vội vàng thả tay ra.

"Chát!" Một tiếng vang lên chói tai, một dấu tay màu đỏ hiện ra.

Tên trộm đứng trước mặt Lâm Vũ, chính là một thiếu nữ.

Thiếu nữ này khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, không ngờ đã phát dục đầy đủ, nước da hồng hào, khuôn mặt tròn trịa, tóc ngắn ngang tai, trong đôi mắt to hiện rõ ánh mắt sắc sảo.

Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y nghe thấy tiếng động, chuyển mình chạy tới. Bất quá, thấy tình hình như thế này, chẳng biết phải nói thế nào.

"Oa!" Thiếu nữ thấy hai người, giống như thấy cha mẹ, oa lên một tiếng rồi khóc lớn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK