Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

THIÊN NIÊN MỊ HỒ

Chương 14
Thâm thâm lạc ấn


Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
Dịch giả: VN
Việt Kiếm


"Hai vị đại ca ca đại tỷ tỷ giúp ta với, tên lưu manh này ăn hiếp ta, ô...." Thiếu nữ vừa khóc vừa nói, thật rất biết cách biểu diễn.

"Này... Vương huynh, Chỉ Y muội muội, sự tình không phải như thế..." Lâm Vũ giờ phút này thật là oan ức, nhưng đối phương chỉ là một cô bé, hiện giờ cũng không tiện phát tác.

"Lâm huynh, không thể tưởng được huynh thích cái loại này." Vương Dật Phàm cười giễu cợt.

"Hừ, vô sỉ!" Vương Chỉ Y hung hăng trừng Lâm Vũ một cái, rồi quay mình trở về phòng.

Thật ra, hai huynh muội này đều là người nói lý lẽ, ngày thường biết cách làm người của Lâm Vũ, hơn nữa cô bé trước mắt trên mình mặc y phục dạ hành, trong lòng đã biết bảy tám phần.

Đột nhiên, cô bé thừa dịp hai người không đề phòng, nhảy lên một cái, phá cửa sổ chạy đi, trong lúc chạy còn không quên nói một câu: "Tên lưu manh, ngươi chờ xem, ta sẽ không tha ngươi."

Lâm Vũ và Vương Dật Phàm đều ngẩn ngơ, nhưng cũng không đuổi theo. Lâm Vũ cũng là người lòng dạ rộng lượng, việc nhỏ thế này, cũng không đặt ở trong lòng. Chỉ là nghĩ rằng nữ tặc này cùng các tên trộm khác có chút bất đồng, lại có chút thú vị.

Một đêm yên lặng trôi qua.

Sáng hôm sau, Lâm Vũ một mình đi dạo trong trấn, trên đường đến chợ, người đi trên đường rất đông đúc. Chỉ thấy, một người cúi đầu che đi gương mặt, đi lướt qua bên trái Lâm Vũ, cánh tay đụng nhẹ hắn một cái, một mùi hương thoang thoảng sau đó bay vào mũi hắn.

Người tu chân tai mắt rất linh mẫn, mấy cái trò nhỏ này, làm sao qua mắt được Lâm Vũ. Hắn không tỏ vẻ gì, cũng không quay đầu lại, đợi người nọ đi được một đoạn, mới bắt đầu đuổi theo.

Nếu cảm giác của Lâm Vũ không sai, người này chắc chắn là cô bé phá cửa sổ chạy đi tối qua. Lúc cô bé chạy đi còn hung hăng nhắn lại một câu, không nghĩ lại mau hiệu nghiệm như vậy.

Lâm Vũ lặng lẽ đi phía sau, đuổi theo thiếu nữ. Thiếu nữ đi vòng vòng trong trấn hơn nửa vòng, thấy không có ai theo dõi, liền lắc mình tiến vào trong một con hẽm nhỏ.

Lâm Vũ đang giấu mình lặng lẽ nhìn, chỉ thấy, trong con hẽm nhỏ, có mười mấy tên ăn xin còn nhỏ, đầu bù tóc rối, mặt mũi nhom nhem, quần áo rách rưới, đang ngồi trên mặt đất. Trong đám tiểu khất cái này, kẻ lớn nhất cũng chỉ khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, còn nhỏ nhất cũng chỉ có sáu, bảy tuổi mà thôi. Thấy thiếu nữ đến, đều lộ ra nét mặt vui mừng. Một thằng lớn nhất kêu lên: "Vũ tỷ tỷ về rồi, có đồ ăn rồi! Đệ đói bụng quá."

"Đừng gấp, đợi tỷ tỷ xem đã." Thiếu nữ nhẹ giọng an ủi, từ trong lòng lấy ra vật móc được từ trên người Lâm Vũ, đưa mắt nhìn một cái, ngơ ngẩn một chút, lập tức lộ ra thần sắc vui mừng kinh ngạc. Thiếu nữ không ngờ, trước mắt lại là một ngân phiếu hai ngàn lượng bạc! Phải biết rằng, hai ngàn lượng bạc không phải là một số nhỏ, đủ để mua đứt một đình viện ở ngoại ô.

"A... Không thể tưởng được tên lưu manh đó đúng là một tài chủ, coi như hắn xui, gặp được bổn hiệp nữ, ngân phiếu này coi như là làm việc thiện, lấy của người giàu cho người nghèo vậy." Thiếu nữ lẩm bẩm, nghĩ đến chuyện đêm qua, trên mặt lại lộ ra nét tức giận.

Chẳng qua, nước xa không cứu được lửa gần, ngân phiếu này tuy tốt, nhưng không thể ăn được, hơn nữa số tiền thật lớn, không thể sử dụng, chỉ có thể đến tiền trang đổi lấy tiền mặt mới có thể xài được. Thiếu nữ cầm ngân phiếu xem xét lại cẩn thận, chỉ thấy trên ngân phiếu ngay chỗ ký tên, có in bốn chữ to: "Thiên Hạ Ngân Trang".

Cách đó không xa trong trấn, có phân điếm của Thiên Hạ Ngân Trang. Thiếu nữ liền nói với đám tiểu khất cái: "Các ngươi chờ một lát, đợi tỷ tỷ đi mua bánh bao thịt cho các ngươi ăn." Đám tiểu khất cái nghe vậy, đều hoan hô: "Thật vui quá, có bánh bao thịt ăn rồi!"

Thiếu nữ đi ra khỏi con hẽm nhỏ, quan sát xung quanh một hồi, thấy không có người, liền hiện thân đi đến tiền trang. Lâm Vũ cũng theo sát sau đó.

Thiếu nữ đi vào tiền trang, đi tới quầy tiền, ổn định tâm thần một chút, rồi hô lớn: "Chưởng quầy, đại tài chủ tới, đổi cho ta hai trăm lượng tiền mặt, còn lại đổi thành các tờ ngân phiếu." Thiếu nữ trong lòng cũng biết, nếu đem ngân phiếu hai ngàn lượng một lần đổi thành tiền mặt, chỉ sợ khiến người hoài nghi, huống hồ, hai ngàn lượng bạc nặng bao nhiêu? Mang trên người nhiều quá cũng cực kỳ nguy hiểm.

Chưởng quầy là 1 gã mập, đưa tay tiếp nhận ngân phiếu, cẩn thận nhìn, đúng là ngân phiếu hai ngàn lượng bạc, lại đưa mắt nhìn thiếu nữ này, áo quần rách rưới, chắc chắn không phải con nhà phú quý hoặc người của quan trường, hơn nữa chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, trong lòng liền nổi lên ý xấu, muốn nuốt trôi tấm ngân phiếu này.

Chỉ thấy, chưởng quầy nhướng mày, nói: "Á! Ngân phiếu này là vật Trương lão bản bị mất mấy ngày trước đây, hôm qua hắn đã đến đây báo mất với ta, làm sao bây giờ lại trong tay ngươi? Chắc là ngươi móc túi chứ gì. Ta xem ngươi còn nhỏ, chắc là trong lúc nhất thời phạm lỗi, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi mau đi khỏi, ta sẽ không truy cứu. Nếu không......"

"Không cần!" Thiếu nữ khẩn trương, ngân phiếu này rõ ràng là mới "mượn được" từ trên người tên lưu manh, làm sao mà là vật Trương lão bản bị mất mấy ngày trước đây? Ngân phiếu này, đủ để mua 1 căn phòng ở ngoại ô, có thể an thân cho mười mấy tên khất cái, làm sao để cho chưởng quầy đoạt đi.

Chưởng quầy trầm sắc mặt xuống, lớn tiếng quát: "Ngươi tiểu tặc này, sao lại không biết tốt xấu, cho ngươi sanh lộ lại không biết quý trọng, mau đi ra! Ngươi còn không ngừng dây dưa, ta liền báo quan bắt ngươi!" Dứt lời, lại làm bộ kêu tiểu nhị lại, giả bộ đi báo quan.

"Dừng tay!" Lâm Vũ đã sớm thấy lửa giận trong lòng, từ ngoài cửa bước đi đến trước quầy tiền, quát lớn: "Tên gian thương vô sỉ nhà ngươi, nàng là muội muội của ta, là ta gọi nàng tới đây đổi lấy hai trăm lượng bạc tiền mặt dùng gấp, sao lại khinh thường nàng như thế, muốn tham tài vật của ta!"

Thiếu nữ thấy Lâm Vũ tiến đến, kinh hãi thất sắc, lùi ra sau muốn chạy. Lâm Vũ liền nắm lấy cánh tay thiếu nữ, nhẹ giọng nói: "Muội muội không cần kinh hoảng, có ca ca làm chủ cho muội." Thiếu nữ tránh không được, chỉ đành phải tùy theo hắn.

Chưởng quầy còn muốn nói xạo. Lâm Vũ trong lòng nổi lửa, hôm nay nếu không xuất ra một chút thủ đoạn, chắc rằng người này chẳng biết lợi hại, lập tức niệm thầm Băng Tâm pháp quyết, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên quầy một cái.

Chỉ nghe thấy "Kịch" một tiếng, trên quầy và dưới đất bỗng nhiên kết thượng một tầng huyền băng màu bạc, nhiệt độ bên trong nhà hạ xuống.

"Á! Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân vừa rồi hoa mắt, nhìn lầm ngân phiếu, xin đại hiệp đừng trách tội." Hai chân chưởng quầy bị làm cho mềm nhũn, bất chấp trên đất hàn băng lạnh thấu xương, xụi lơ trên mặt đất van xin tha thứ.

Thiếu nữ thấy thủ đoạn của Lâm Vũ, trong lòng cũng rất sợ hãi.

Một lát sau, chưởng quầy mới từ trên mặt đất chậm chạp đứng dậy, từ trong tủ lấy ra hai trăm lượng bạc, lại viết đủ ngân phiếu một ngàn tám trăm lượng, hai tay run run dâng lên.

"Chuyện hôm nay, tha cho ngươi, lần sau muội muội của ta lại đây đổi tiền, nếu ngươi lại dây dưa, hừ!" Lâm Vũ quát lên một tiếng giận dữ, không thèm để ý đến hắn, nắm tay thiếu nữ bước ra khỏi tiền trang.

Lâm Vũ vừa ra ngoài cửa, hai chân chưởng quầy không còn hơi sức, mềm nhũn khuỵ xuống.

Ra khỏi cửa, thiếu nữ rút mạnh khỏi tay Lâm Vũ, gương mặt đỏ lên, nói: "Tên lưu manh, lại muốn chiếm tiện nghi của ta. Hôm nay rơi vào tay ngươi, ta không còn chuyện để nói. Vừa rồi tuy ngươi giải nạn dùm ta, nhưng đừng hy vọng ta cảm ơn ngươi. Việc đêm qua, ta còn chưa thanh toán với ngươi." Thiếu nữ tạo ra một bộ dáng đại nghĩa đầy người, nhưng trong lòng lại rất là sợ hãi, với thân thủ của mình, chắc khó chạy thoát được. Trong lòng thầm nghĩ: "Người này vừa rồi cũng có chút khí phách anh hùng, không giống đồ gian tà, nếu không......"

"Muội tử hiểu lầm , ta cũng không có ác ý, chuyện đêm qua, chỉ là hiểu lầm, mong muội đừng trách tội, số tiền này muội cứ lấy đi." Lâm Vũ nhẹ giọng nói, chẳng biết vì sao, thiếu nữ trước mắt này, làm cho người ta yêu thích.

"Hừ, đừng có xưng hô thân mật quá như vậy, ta đối với ngươi như thế, ngươi lại có lòng tốt như vậy sao". Thiếu nữ lộ ra thần sắc không tin tưởng, dù sao thì cũng là mình "giữ dùm" tài sản của Lâm Vũ trước.

"À à, số tiền này không phải cho muội, mà là cho đám khất cái kia." Lâm Vũ mỉm cười nói.

Thiếu nữ biến đổi sắc mặt, nói: "Á! Ngươi dám theo dõi ta, chuyện hôm nay, chắc là trong tính toán của ngươi, rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì?"

"Ài! Tin hay không tùy muội." Lâm Vũ khóc cười không xong, cúi xuống, đem tiền bạc để xuống đất, không để ý đến thiếu nữ nữa, xoay người liền dục rời đi.

"Ngươi đứng lại đó cho ta! Ta gọi là Triệu Vũ Manh, số tiền này trước sau ta cũng sẽ trả lại cho ngươi, nói cho ta biết tên của ngươi là gì." Thiếu nữ biết số tiền bạc này rất là quan trọng đối với đám khất cái, không hề chần chờ, cúi xuống nhặt lên, ngoài miệng vẫn cứ nói cứng.

"Huynh tên là Lâm Vũ, số tiền này đối với huynh mà nói chỉ là vật ngoài thân, muội nếu có tiền thì trả, không có cũng chẳng sao." Lâm Vũ dừng bước, quay lại, mỉm cười nói.

"Nếu ta có tiền , đến nơi nào tìm ngươi?" Thiếu nữ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Nơi nào? Tu chân không có năm tháng, người tu chân cũng không có nhà cửa. Tuy nhiên, trước mắt có một chỗ, là nơi Lâm Vũ phải đến.

"Huyền Thanh Cung!" Lâm Vũ dứt lời, quay mình dần dần đi xa, chỉ để lại hình bóng mờ mờ.

"Lâm Vũ", "Huyền Thanh Cung", thiếu nữ trong lòng thầm nói, nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ đang dần dần phai nhạt, ánh mắt dường như không muốn rời đi.

Khắc sâu trong lòng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK