Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

THIÊN NIÊN MỊ HỒ

Chương 16
Hộ thể linh xác


Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
Dịch giả: thienhaxanh
Hiệu đính: VN
Tàng Thư Viện -

Cuồng Hổ vừa niệm pháp quyết, vô số sơn tinh quỷ mị từ rừng núi xuất hiện, tựa như trăm sông đổ về biển lớn, đầu tiên cuồng phong tụ tập quanh thân hắn, sau đó bị thanh huyết kiếm trên tay Cuồng Hổ hấp thụ, tình hình vô cùng quỷ dị.

Khi huyết kiếm hấp thu hơn trăm sơn tinh quỷ mị, huyết hồng quang mang đỏ thẫm, ánh sáng này khiến hai mắt Lâm Vũ đau nhói, không thể nhìn thẳng, thân thể bị một cỗ sát khí cường đại bức tới, hô hấp cũng có chút khó khăn.

“Phệ Hồn huyết kiếm!”

Phệ Hồn huyết kiếm chính là một tà pháp thần bí của Huyết Thần giáo, ác độc vô cùng, tuy rằng hắn mới đạt tới tầng thứ hai nhưng đã mạnh tới mức khiến người ta kinh hãi. Phệ Hồn huyết kiếm rất hao tổn tinh lực, bình thường Cuồng Hổ không dễ gì thi triển. Nhưng Lâm Vũ lúc đầu đã dùng lời nói khích bác hắn, sau đó nhân lúc hắn không phòng bị xuất thủ đả thương hắn, do vậy hắn vô cùng tức giận, muốn giết chàng ngay lập tức.

Cuồng Hổ gầm lên một tiếng, huyết kiếm trên đầu hòa với sát khí cường đại không gì sánh nổi, dùng thế Thái Sơn áp đỉnh, đánh xuống phía dưới. Chỉ thấy một đạo hồng sắc kiếm mang như mảnh trăng lưỡi liềm cực lớn, mang theo âm thanh xé nát không gian,nhanh chóng hướng phía Lâm Vũ chém tới.

Lâm Vũ đã có phòng bị, tung mình nhảy lên cao mười mấy trượng thoát khỏi đạo kiếm mang, hai tay đẩy tới, Cực quang tuyết ảnh trên không phát ra.

“Hừm! Với trình độ đạo pháp như vậy làm sao có thể thắng được ta.”

Tốc độ Cuồng Hổ cực nhanh, thân hình nhanh chóng biến mất, Phệ Hồn huyết kiếm trong tay lại phát ra một đạo hồng sắc kiếm mang nhằm Lâm Vũ tấn công.

Kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Vũ quá ít ỏi, không biết rằng ngự kiếm thuật rất thuận tiện chiến đấu trên không, , tạo thành một sơ hở thật lớn, trong một trận quyết đấu sinh tử mà nói, sai lầm như vậy đúng là điểm chết người.

Trong màn điện quang hỏa thạch, kiếm mang đã bay tới trước mặt Lâm Vũ, hình bóng của cái chết đã thắt chặt trái tim.

“Keng!”

Một tiếng va chạm mạnh, thân thể Lâm Vũ như diều đứt dây lập tức bị chấn bay xa ba, bốn mươi trượng, một vòi dài các giọt máu từ trên không bay xuống. Sau đó, ước chừng chàng còn văng thêm hơn hai mươi trượng nữa, chỉ đến khi va phải một thân cây mới rơi xuống mặt đất, không chút động đậy, chỉ sợ đã thoát ly phàm trần về Tây thiên cực lạc.

“Hừ! Có chuyện gì vậy?”

Tuy nói rằng một đòn đó có thể lấy mạng Lâm Vũ nhưng trên mặt Cuồng Hổ không hề có vẻ hoan hỉ của thắng lợi. Phải biết rằng, Phệ Hồn huyết kiếm đã hấp thu sức mạnh của quỷ mị, kết hợp với linh khí của hắn hóa thành kiếm khí công kích, uy thế lợi hại vô cùng, thân thể người thường không thể chịu được. Với tu chân giả bình thường, nếu lấy thân thể mà chống đỡ chiêu đó thì cũng không khỏi tan xương nát thịt.

Phải chăng hắn đã luyện thành “hộ thể linh xác”?

“Không có khả năng!”

Cuồng Hổ ngay lập tức phủ nhận khả năng đó, hộ thể linh xác chính là thần thông mà các tu chân giả đã đạt tới tầng thứ tư, Phân Thần kỳ, mới có thể tu luyện. Sau khi tu chân giả đạt tới Phân Thần kỳ thì hồn phách và nguyên anh dung hợp, nguyên anh lúc này có đầy đủ ý thức, có thể rời khỏi cơ thể. Nhưng nếu cơ thể của tu chân giả bị hủy diệt thì không có cách nào tái tạo lại. Do vậy, một bộ phận tu chân giả đạt tới Phân Thần kỳ đã dùng cơ thể luyện thành hộ thể linh xác. Hộ thể linh xác chính là linh khí đã bị cưỡng bức nhập vào da thịt, cơ bắp, xương cốt, lục phủ ngũ tạng và các bộ phận bên trong cơ thể, hình thành phía ngoài một tầng linh xác, tu vi càng cao thì hộ thể linh xác càng vững chắc.

Nghe nói, khi hộ thể linh xác của tu chân giả đạt tới cảnh giới đại thừa, độ vững chắc của nó có thể chống được tiên khí phổ thông. Tuy nhiên, muốn luyện thành hộ thể linh xác như vậy tu chân giả phải hao phí tu vi gần ba chục năm, đúng là trong cái lợi có cái hại.

Tu vi của Lâm Vũ chỉ đạt tới cảnh giới Linh Tịch, việc luyện thành hộ thể linh xác là điều không thể.

Khi Cuồng Hổ ngự kiếm bay tới chỗ Lâm Vũ rơi xuống, không ngờ, sự việc khiến hắn kinh ngạc đã phát sinh, thi thể của Lâm Vũ đột nhiên biến mất.

“Mạng của tiểu tử này thật khó đoạt, có thể chịu được một đòn của Phệ Hồn huyết kiếm do chính ta thi triển mà không chết!”

Cuồng Hổ bực tức gầm gừ, ngay lập tức sử dụng linh thức điều tra hành tung của Lâm Vũ.

“Đường chủ, tiểu tử kia đâu rồi?”

Hai tên còn lại của Phệ Huyết đường đã đuổi tới nơi.

Cuồng Hổ nói:

“Hừ! Tiểu tử đó trúng một chiêu Phệ Hồn huyết kiếm của ta, bị trọng thương đang trốn chạy, chắc chắn là không thể chạy xa, đợi ta sử dụng linh thức để tìm hắn.”

Quả nhiên như vậy, Lâm Vũ không đi đâu xa, cách nơi rơi xuống một dặm về phía bắc, đang âm thầm di chuyển trong một khu rừng tươi tốt.

“Đã tìm ra tiểu tử đó, các ngươi theo ta.”

Cuồng Hổ nói xong, nhanh chóng ngự kiếm nhằm hướng Lâm Vũ bay tới.

Lâm Vũ vừa âm thầm chạy đi, vừa hái một nắm lớn lá cây, dùng sức vắt lấy nhựa đổ vào chiếc chén đen rồi ngửa mặt lên uống hết. Sự việc vừa rồi thật là nguy hiểm vô cùng. Lâm Vũ cảm thấy kiếm khí vút qua mặt, tưởng như đã cầm chắc cái chết. Không biết tại sao, ngay vào lúc quyết định, đột nhiên xuất hiện một bộ giáp trụ màu trắng bao bọc toàn thân chàng. Luồng kiếm khí đó va chạm mạnh vào phía trên của bộ giáp trụ, sức mạnh tiêu tan quá nửa. Tuy nhiên, ngay sau đó bộ giáp trụ đã đột nhiên biến mất, hiển nhiên là không phải do Lâm Vũ điều khiển. Tuy chàng đã được bộ giáp trụ đó cứu một mạng nhưng cũng bị trọng thương, vì vậy liền vắt nhựa từ lá cây đổ vào chiếc chén rồi uống.

Pháp bảo chén đen tuy có khả năng trị nội ngoại thương nhưng không thể hiệu quả ngay tức khắc, cần một khoảng thời gian mới khôi phục lại được. Hơn nữa tu vi tên ma nhân đó cực cao, trong chốc lát lại đuổi tới, tình cảnh trước mắt đúng là dữ nhiều lành ít.

“Ha ha! Tiểu tử trốn đi đâu, còn không nhanh chóng quỳ gối mà chịu chết.”

Cuồng Hổ ngự kiếm truy đuổi nhưng hắn không động thủ ngay, hắn dùng ánh mắt như kẻ đi săn nhìn Lâm Vũ, coi Lâm Vũ như là con thú mà hắn đang săn.

Mặc dù Lâm Vũ không chết sau một đòn toàn lực tấn công của hắn khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn tin rằng tu vi của mình hơn xa Lâm Vũ, Lâm Vũ lại đang bị trọng thương, giết chàng bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Lâm Vũ từ lúc nhỏ lên núi săn bắn, tâm trạng Cuồng Hổ lúc này thế nào chàng làm sao mà không biết, nhưng tu vi của mình so với ma nhân kia quá cách xa, không thể phản kháng lại được.

Lâm Vũ bực tức nói:

“Ma nhân, ngươi đắc ý ít thôi, nếu như ta liều chết tấn công, chắc gì ngươi đã nguyên vẹn rút lui.”

“Tiểu tử ngươi tu vi không cao nhưng khẩu khí quả là không nhỏ, ta đang muốn xem ngươi liều chết tấn công như thế nào.”

Cuồng Hổ đồng tình với thái độ như là đồ tể đứng trước cừu non, ngôn ngữ vô cùng khinh thường.

“Phó đường chủ, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, tiểu tử đó cứ giao cho hai người thuộc hạ giải quyết.”

Hai tên của Phệ Huyết đường đã đuổi tới nơi.

“ Không cần, tiểu tử đó đã giết chết đệ đệ của ta, phải do chính ta động thủ, vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng ta.”

Cuồng Hổ tức không nhịn được, muốn ra tay giết chết Lâm Vũ.

“Mai hoa đãng ma kiếm!”

Đột nhiên, một âm thanh thánh thót vang lên, hàng chục bông hoa mai tự dưng xuất hiện trên không trung, mang theo tinh lực sắc bén nhằm vào lưng Cuồng Hổ tiến tới.

“Mai hoa trấn yêu kiếm!”

Vương Dật Phàm đột nhiên dời chỗ ẩn nấp tấn công, bảo kiếm trong tay múa lượn, trong chốc lát, bóng kiếm đã hóa thành một bông hoa mai rộng mười trượng, quay tròn hướng về phía Cuồng Hổ công kích.

Làm sao Lâm Vũ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, không để ý đến thương thế chưa kịp khôi phục, cưỡng bức linh khí toàn thân vận chuyển, hai tay hướng về Cuồng Hổ đẩy tới, Cực quang tuyết ảnh xuất hiện.

Không tồi, người đầu tiên xuất thủ chính là Vương Chỉ Y. Nàng và Vương Dật Phàm theo sau hai tên ma nhân của Phệ Huyết đường. Vương Chỉ Y dùng pháp bảo khăn tơ tằm để ẩn thân hình. Lúc này, thấy tình hình nguy cấp liền xuất thủ đánh lén Cuồng Hổ. Vương Dật Phàm và muội muội tâm ý tương thông, quả nhiên cũng xuất thủ. Lâm Vũ phản ứng cực nhanh, thấy bóng hoa mai đầy trời, biết huynh muội họ Vương đã đến, không cần nghĩ nhiều, dùng hết khả năng thi triển Băng Tâm quyết công kích Cuồng Hổ.

Ba người đồng thời bất ngờ hướng về phía Cuồng Hổ tấn công.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK