Mục lục
[Dịch] Kiếm Nghịch Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước chân Huyền Thiên vừa nhấc đi thẳng về phía trước, tốc độ không nhanh cũng không chậm, giống như đi đường bình thường, ánh mắt bình tĩnh như trước nhìn về phía Trọng Tu Viễn.

Huyền Thiên càng bình tĩnh thì Trọng Tu Viễn lại càng cảm thấy bí hiểm.

Huyền Thiên đi tới hướng hắn khiến Trọng Tu Viễn cảm giác như có một ngọn núi đè xuống hắn, người của Huyền Thiên còn chưa đến thì đã có một luồng áp lực lớn làm cho hắn hầu như khó có thể hô hấp được.

Huyền Thiên từng bước một, thoải mái lạnh nhạt đi tới, hai tay Trọng Tu Viễn mang thương lại giống như lâm đại địch, mồ hôi ẩn hiện trên trán.

Bước chân Huyền Thiên nhẹ nhàng nhưng ánh mắt Trọng Tu Viễn nhìn theo cước bộ của Huyền Thiên, cứ mỗi một bước rơi xuống thì trong lòng Trọng Tu Viễn lại nhảy dựng lên một cái, bây giờ gặp phải áp lực này trong nháy mắt trương lên rất nhiều.

Theo từng bước một của Huyền đi tới, trong lòng Trọng Tu Viễn giống như cổ gõ, trên trán rất nhanh tích một tầng mồ hôi, thân hình cả người tựa như bị một ngọn núi đè nặng, không tự chủ mà khom người xuống.

Bạch Ngọc Thiện nhìn thấy biểu hiện của Trọng Tu Viễn thì nghi hoặc nói:

- Hoàng sư đệ còn chưa ra tay mà sao Trọng Tu Viễn lại sợ hãi vậy? Mồ hôi sao lại chảy như mưa thế chứ?

Diệp Thông Minh, Từ Hưng cũng là vẻ mặt nghi hoặc, Võ Chấn Khôn thì giống như đang có điều suy nghĩ, nhưng cũng không khẳng định.

Trong mắt Lăng Dật Trần vừa mừng vừa sợ nói:

- Hắn có tìm hiểu về kiếm đạo, phi thường khắc sâu tạo nghệ rồi, nhất cử nhất động đều có thể cùng thiên địa đại thế hợp cùng một chỗ, xem ra hắn cách bước đột phá kiếm ý tam giai không xa nữa đâu.

Bạch Ngọc Thiện cả kinh nói:

- Lăng sư tổ, ngài là nói từng bước một của hắn lại ẩn chứa thiên địa đại thế sao?

Lăng Dật Trần nhẹ gật đầu nói:

- Chúng ta cách hắn quá xa nên không có xảm giác, nhưng mà Trọng Tu Viễn lại cảm giác được, thiên địa đại thế vốn là một loại vật hư vô, toàn bộ do tinh thần cảm xúc, Trọng Tu Viễn vốn đã mang ý sợ hãi trong lòng với Huyền Thiên nên cảm giác áp lực sẽ tăng thêm, cho nên mới bị áp loan liễu yêu, mồ hôi chảy như mưa, trên thực tế thì Hoàng Thiên vừa mới bước vào cánh cửa thiên địa đại thế thôi, nên cũng không có đáng sợ như vậy.

Đúng là như thế, Trọng Tu Viễn cảm thấy như có một tòa núi nặng ngàn cân, mỗi một bước chân của Huyền Thiên thì hắn liền cảm nhận được trên lưng có một ngọn núi ngàn cân, như bị người khác gõ một búa, sức lực tăng lên, gần như muốn đè ép cả người hắn.

Lưng hắn càng ngày càng khom xuống, cuối cùng không thể không đem trường thương bảo khí dựng trên mặt đất, hai tay vị trường thương, chèo chống thân thể mới không trực tiếp bị ép nằm sấp ngã xuống mặt đất.

Vẫn chưa động thủ mà từng bước một lại tạo ra áp lực vô hình có thể ép một cao thủ trong tiên thiên cảnh bát trọng đứng không vững, so với Kinh Vô Bại nhanh như thiểm điện vừa rồi thì càng làm người khác kinh sợ hơn.

- Trọng Tu Viễn!

Trong lúc đó có một âm thanh quát mạnh, giống như một tiếng sấm.

Là thái thượng trưởng lão Xích Đông Đình của Lăng Vân tông.

Trọng Tu Viễn nghe vậy liền giật mình một cái, trong nháy mắt hắn theo áp lực tinh thần cực đại tới giải thoát, đột nhiên tỉnh ngộ, áp lực trên người giảm nhiều.

Lần này Xích Đồng Đình chính là dùng chân nguyên nói ra trọng âm, vô hình đánh tan thiên địa đại thế mà Huyền Thiên ngưng tụ ra, tương trợ Trọng Tu Viễn, có thể nói là phi thường rõ ràng.

Thái thượng trưởng lão của tam tông Lăng Dật Trần, Chương Nhất Đao, Thiết Khôn Đồ đều nhíu mày, sắc mặt không rõ, đệ tử hậu bối luận võ mà một trưởng bối địa giai cảnh lại ra tay can thiệp thì thật là quá kỳ cục.

Tuy rằng không phải là thật sự ra tay nhưng đã mở miệng thì cũng là ra tay rồi.

Nhưng mà, áp lực vô hình Trọng Tu Viễn gặp phải tản ra thì nguy hiểm lớn hơn nữa lại theo sát tới.

Thanh âm của Xích Đông Đình vừa dừng thì Huyền Thiên đã xuất thủ.

“Trọng Nhạc kiếm” trong nháy mắt được rút ra khỏi vỏ, cả người Huyền Thiên đạp về phía lôi đài một cái, thân thể bắn ra nhảy lên gần ba mươi thước, quang mang của “Trọng Nhạc kiếm” trong tay đại thịnh, đỏ hừng hực.

Tuyệt thuật -- hỏa phá thương thiên!

Cả người Huyền Thiên đang trên không trung, thuận thế chém xuống một kiếm, kiếm khí kịch liệt nổ bắn ra vài trăm mét, không khí phía trước vô hình đều bị kiếm khí cắt vụn, hình thành một luông kiếm hình hư ảo cự đại.

Trọng Tu Viễn vừa cảm giác được thân thể thoải mái thì trọng kiếm của Huyền Thiên cũng đã chém đến đỉnh đầu của hắn.

Từ phía trên không điên cuồng chém xuống dưới, một kiếm này Huyền Thiên hạ quyết tâm để cho đệ tử Lăng Vân tông một đòn ra oai, một thân sức lực khủng bố, ít nhất sử dụng đến tám phần, hơn nữa chân khí tiên thiên hùng hậu cùng với uy lực của “Hóa Phá Thương Thiên”, sức lực của một kiếm này ít nhất cũng hơn mười ngàn cân.

Không chỉ có sức lực mà tốc độ còn cực nhanh, từ trên trời giáng xuống khiến Trọng Tu Viễn muốn trốn cũng không trốn được, đành phải giơ hai tay cầm bảo khí trường thương đỡ tại đỉnh đầu.

Làm như thế lại hợp tâm ý của Huyền Thiên.

Nếu như Trọng Tu Viễn không né tránh thì Huyền Thiên không có khả năng chém hắn thành hai khúc, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể gác kiếm trên cổ hắn, chiến thắng trận chiến đấu này.

Nhưng Trọng Tu Viễn lại ngăn cản nên lại tạo ra cơ hội để Huyền Thiên cho hắn một bài học.

Keng --!

Một tiếng to vang lên, hồi âm không dứt khiến hai lỗ tai của Trọng Tu Viễn vang lên ong ong.

Nếu như áp lực lúc trước chỉ cảm giác được một ngọn núi vô hình đè lên thì giờ phút này cảm giác của Trọng Tu Viễn chính là có một ngọn núi thật sự đè xuống.

Sức lực khủng bố đã vượt xa phạm vi thừa nhận của Trọng Tu Viễn, hai chân của hắn lập tức quỵ xuống, “Đông” một tiếng, đồng thời quỳ xuống, lôi đài chắn chắn cũng bị đầu gối của hắn tạo nên vết rạn dày đặc.

Chân khí tiên thiên trong cơ thể hắn bạo tẩu. khí huyết sôi trào, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi liền phun ra, hiển nhiên là đã bị thương.

Huyền Thiên đánh xong một kích dần thối lui, thân thể trên không trung trở mình một cái, lại nhớ đến tại chỗ này nếu tiếp tục ra tay thì chính là cố ý đã thương người, còn về một kiếm vừa rồi thì cũng như Cốc Không Minh đã nói, chỉ trách đối thủ không ngăn được mà thôi.

Mọi người trong Lăng Vân tông vô cùng phẫn hận, lại có người nói ra:

- Cố ý đả thương người.

Nhưng mà có “cố ý đả thương người” hay không thì một người nói không tính, một tông môn nói cũng không tính, cần phải được tứ đại tông môn quyết định thì mới có thể có hiệu lực.

Một kiếm kia của Huyền Thiên tuy rằng sức lực khá nặng nhưng cũng không thể trách hắn được, hai cảnh giới đối địch với nhau đương nhiên sẽ xuất toàn lực ra ứng phó, nếu dùng sức lực nhỏ thì sẽ bị Trọng Tu Viễn ngăn cản dễ dàng, sau đó phản kích, như vậy thì người bị thương sẽ là hắn.

Huống chi Xích Đông Đình già mà không kính, phá hư quy tắc trước, mặt khác thái thượng trưởng lão của tam tông cũng đã không vui thì làm sao có thể phán Huyền Thiên cố ý đả thương người chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK