Vừa mới bắt đầu, Tàng Kỳ Lân còn đơn thuần kêu rên thảm thiết, rồi chuyển sang kêu cha gọi mẹ dọa nạt. Cuối cùng hắn không chịu được nữa bắt đầu cầu xin tha thứ.
Huyền Thiên cũng không biết mình đã đánh Tàng Kỳ Lân bao nhiêu quyền, thẳng đến khi Tàng Kỳ Lân xin tha thứ thì mới thu tay lại.
Lúc vung quyền, Huyền Thiên cũng không để ý đến bộ dáng Tàng Kỳ Lân lúc này ra sao nữa. Bây giờ thu tay Huyền Thiên mới để ý Tàng Kỳ Lân thật sự bị đánh thành đầu heo.
- Còn hung hăng càn quấy không?
Huyền Thiên vẫy vẫy cánh tay phải, đánh nhiều như vậy, hắn cũng cảm thấy ê ẩm.
Tàng Kỳ Lân bụm mặt lắc đầu.
- Còn lắm chuyện không?
Huyền Thiên vặn mình một chút.
Thàng Kỳ Lân rên thảm một tiếng, lắc đầu lia lịa.
- Còn thích gây sự không?
Huyền Thiên cố nén cười, nhìn bộ dáng chật vật của Tàng Kỳ Lân.
- Ta không dám á ....oa!
Tàng Kỳ Lân kêu to một tiếng rồi khóc rống lên.
Tàng Kỳ Lân với tư cách là đệ tử Thiên Tinh Các là đường đệ của Đệ Nhất Công Tử, hơn nữa tư chất vượt qua thường nhân. Từ trước đến nay vẫn tài trí hơn người, chỉ có khi dễ người khác, còn chưa từng bị người khác khi dễ.
Lúc này đây, xem như Tàng Kỳ Lân đang thẳng tiến trên con dường võ đạo không có gì ngăn trở. Nhưng cuối cùng hắn vẫn còn quá trẻ, thời điểm bình thường hung hăng càn quấy hết sức lông bông. Lúc bị nhục nhã mới để lộ ra tâm tính thiếu niên, oa oa khóc lớn.
Huyền Thiên không sợ Tàng Kỳ Lân ngang ngược, cũng không sợ Tàng Kỳ Lân liều lĩnh, nhưng Tàng Kỳ Lân khóc Huyền Thiên thật sự không biết làm thế nào tốt cho hắn cả.
- Tự giải quyết cho tốt!
Huyền Thiên lưu lại một câu, chân bước tiếp vào sâu bên trong Thất Huyền sơn mạch.
Thất Huyền sơn mạch tuy không lớn, nhưng bên trong có nhiều trận pháp, khắp nơi là mê trận, ảo trận. Thậm chí là khốn trận, cho nên một khi phân tán rất khó gom lại cùng một chỗ.
Huyền Thiên vừa tách khỏi Tàng Kỳ Lân thì lại gặp được mấy đệ tử thiên tài vượt qua được cửa ải thứ nhất. Mọi người tụ tập một chỗ cũng không lâu lắm thì đại địa lại biến đổi, cuồng phong lại nổi lên.
Cuồng phong lúc này so với lúc trước cường đại hơn rất nhiều, lại có một ít đệ tử thiên tài bị thổi đi. Huyền Thiên phải cố gắng hơn nữa mới có thể vượt qua cửa ải thứ hai này, tiếp tục đi sâu vào bên trong Thất Huyền sơn mạch.
Huyền Thiên lại cùng với những đệ tử khác mất đi liên hệ, cũng không biết bao nhiêu xông qua cửa ải thứ hai. Nhưng có thể khẳng định, nhân số xông qua cửa ải thứ hai ít hơn nhiều lắm.
Xông qua cửa ải thứ hai, Huyền Thiên còn các trung tâm Thất Huyền sơn mạch không xa. Lúc trước nhìn ngọn núi kia tưởng chừng như không bao giờ có thể lại gần được. Nhưng lúc này cũng đã ở ngay trước mặt Huyền Thiên.
Đi qua ngọn núi này là đến được sơn cốc trung tâm của Thất Huyền sơn mạch.
Nếu có người xông qua hai cửa ải, nhất định sẽ tụ hội ở trong sơn cốc. Huyền Thiên nhanh bước chân leo qua ngọn núi cuối cùng này, sớm bước vào trong sơn cốc.
Vượt qua dự đoán của Huyền Thiên, khi hắn vượt qua ngọn núi cuối cùng này cũng không có bắt gặp bất kỳ sự cốc nào. Huyền Thiên nhẹ nhàng đi qua ngọn núi, đi vào trong sơn cốc trung tâm Thất Huyền sơn mạch.
Cảnh tượng trong sơn cốc trung ương, lại một lần nữa vượt qua sự tưởng tượng của Huyền Thiên. Đây là một sơn cốc trụi lủi, không có một cọng cây ngọn cỏ. Huyền Thiên nhìn từ trên cao xuống một lượt là thấy hết cả mọi thứ trong sơn cốc. Huyền Thiên không có gặp bất cứ một võ giả nào. Bất kể là đệ tử Thiên Tinh Các hay Luyện Huyết Giáo đều không có một ai.
- Thật là kỳ quái! Chẳng lẽ ta là người thứ nhất đến đây?
Trong lòng Huyền Thiên thầm nhủ.
Lúc trước có không ít đệ tử thiên tài yêu nghiệt đi vào trong Thất Huyền sơn mạch. Huyền Thiên khó mà tin được chỉ có một mình hắn là có thể xông qua đợt cuồng phong thứ hai, đi vào sơn cốc trung tâm.
Căn cứ theo địa hình của Thất Huyền sơn mạch, nếu như Địa Linh Vương thực sự lưu lại thứ gì đó, theo đạo lý sẽ ở trong lồng ngực của sơn cốc. Chỉ là Huyền Thiên nhìn sơn cốc trung tâm vài lượt cũng không nhìn thấy đồ vật gì.
- Chẳng lẽ đây là ảo giác? Ánh mắt của ta bị hoặc?
Trong lòng Huyền Thiên tràn đầy nghi hoặc đi xuống sơn cốc:
- Xem ra chỉ có thể tiến vào trong sơn cốc nghiệm chứng.
Địa Linh Vương có thể khám phá hết thảy hư ảo, phá nhiều trận pháp, lại khám phá hết thảy ảo giác, dịch dung. Chính vì có thể nhìn thấu cho nên lĩnh vực này Địa Linh Vương có thành tựu cực cao.
Ở ngoại vi sơn mạch, Huyền Thiên đi lòng vòng vài lần là đi vào trong huyễn trận. Nhìn như đi về phía trước nhưng trên thực tế lại không có tới gần trung tâm Thất Huyền sơn mạch một chút nào.
Cho nên, Huyền Thiên mới hoài nghi sơn cốc trung tâm này cũng là ảo giác. Khả năng cảnh sắc chính thức cũng không phải như thế này.
Rất nhanh Huyền Thiên đã đi vào trong sơn cốc.
Dùng chân đạp đạp xuống đất, Huyền Thiên có cảm giác đây là đất thật, tựa hồ không phải ảo giác.
Đang lúc Huyền Thiên kiểm tra sơn cốc trung ương thì trên đỉnh núi xuất hiện một cường giả trẻ tuổi, người này hình như là đệ tử của Thiên Tinh Các.
Cường giả trẻ tuổi nhìn thấy Huyền Thiên ánh hai mắt sáng lên nhưng lại lập tức cả kinh. Huyền Thiên đã bước vào trong sơn cốc trơ trọi, nháy mắt biến mất không thấy đâu, biến mất trong tầm mắt của cường giả trẻ tuổi.
- Y! Quái lạ! Sơn cốc này vô cùng cổ quái, chẳng nhẽ đây là nơi truyền thừa chính thức của Địa Linh Vương sao?
Cường giả trẻ tuổi thấp giọng kinh hô, bước chân nhanh hơn về phía trước, chạy về phía sơn cốc trung ương.
Huyền Thiên lại một lần nữa trải nghiệm ra cơn động đất, cuồng phong nổi lên. Nhưng lúc này cuồng phong cũng không mạnh hơn so với hai lần trước bao nhiêu. Nhưng động đất lại mạnh hơn rất nhiều. Cho dù Huyền Thiên có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể đứng vững, hắn vẫn bị chấn nhảy lên.
Huyền Thiên bị nảy lên rồi hạ xuống, sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh, trong lòng chấn động vô cùng. Vừa rồi bản thân hắn bị nhấc lên, chứng minh mặt đất dưới chân là thật.
Nhưng lúc Huyền Thiên hạ xuống lại rơi một hồi lâu không có chạm xuống mặt đất, tựa hồ rơi xuống thâm uyên, phía dưới là một mảnh trống rỗng, tất cả đều là hư không.
Thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng Huyền Thiên càng khiếp sợ. Bởi vì hắn không ngừng rơi xuống, hắn cảm giác được tốc độ của mình ngày càng nhanh, vô cùng nhanh, siêu nhanh. Coi như từ trên bầu trời mấy ngàn thước rơi xuống cũng đã sớm rơi xuống đất, nhưng lúc này Huyền Thiên vẫn tiếp tục rơi xuống, là thâm uyên không thấy đáy, mãi không có điểm cuối cùng.
Lúc này, Huyền Thiên mới để ý thấy bốn phía xung quanh hắn là quang mang màu vàng đất, đồng thời Huyền Thiên cũng cảm nhận được tốc độ rơi của mình đang chậm lại.
Gặp được biến hóa như vậy, cho dù là Huyền Thiên cũng phải giật mình, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng.
Bất quá, sau một hồi rơi mãi không có điểm cuối, Huyền Thiên đã quen với tình huống hiện tại, tâm tình bối rối cũng bình tĩnh trở lại.
x
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác Giả: EK
Chương 670: Địa Nhãn Thần Đồng. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvanda
Share by Bựa Thập Ngũ - KG
Vừa mới bình tĩnh chưa đến mười hô hấp, Huyền Thiên có xu thế dừng lại, quang mang màu vàng đất tán đi. Huyền Thiên do xét xung quanh, chỗ hắn đang đứng là một sơn động.
Vừa rồi trong lúc bối rồi, Huyền Thiên không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng có thể khẳng định thời gian không ngắn. Huyền Thiên đoán chừng nếu tính độ cao thì chỉ sợ hắn rơi xuống không dưới vạn mét.
Trong lòng Huyền Thiên căng thẳng, như giờ phút này bản thân mình lại ở trong lòng đất sâu vạn mét, thật sự mới nghe qua thôi mà rợn cả người.
Dưới mặt đất không có không khí. Huyệt động nổi danh nhất Thần Châu đại lục cũng không sâu hơn ngàn mét, vài trăm mét đã là cực hạn. Không có không khí, coi như là cường giả Thiên giai cũng vì thiếu không khí mà chết.
Như nơi này ở dưới lòng đất vạn mét, không khí đến từ đâu? Sơn động này hình thành như thế nào?
Huyền Thiên đối với điều này vô cùng kinh ngạc.
Huyền Thiên có thể cảm giác được bên trong sơn động này không chỉ có không khí hơn nữa chất lượng cũng phi thường tốt. So với không khí trên mặt đất còn trong lành hơn ngàn lần vạn lần. Bởi vì Huyền Thiên trực tiếp tiếp xúc với không khí trong sơn động, hắn cảm nhận được trong không khí có nồng độ Thiên Địa Linh Khí không thấp.
Không khí trên mặt đất tốt nhất cũng chỉ là nơi có Thiên Địa Nguyên Khí sung túc. Thiên Địa Linh Khí chỉ có thể chứa đựng trong linh thạch, mà linh thạch chỉ xuất hiện ở trong mạch khoáng linh thạch.
Thiên Mạch cùng Địa Mạch đều là lưu động. Nhưng cả hai lại có phần không giống nhau. Thiên Mạch lúc nào cũng lưu động, vĩnh viễn không dừng lại, là Địa Mạch ngẫu nhiên sẽ dừng lại một chỗ trong thời gian ngắn. Thời điểm Địa Mạch dừng lại, đất đá chỗ đấy sẽ hấp thu tinh hóa trong Địa Mạch mà chuyển hóa thành linh thạch, tạo ra mạch khoáng linh thạch. Mạch khoáng linh thạch tồn tại cũng là do Địa Mạch bồi dưỡng ra.
- Thiên Địa Linh Khí trong không khí có nồng độ rất cao, đây tuyệt đối là một mạch khoáng linh thạch cỡ lớn. Nhưng nghe người Địa Linh Môn nói bên trong Thất Huyền sơn mạch không có mạch khoáng linh thạch. Xem ra mạch khoáng này nằm sâu ở trong lòng đất. Người của Địa Linh Môn không có tìm thấy mà thôi!
- Không biết mạch khoáng linh thạch này có phải nằm sâu trong lòng đất vạn mét hay không. Nhưng có thể khẳng định độ sâu tuyệt đối không thấp hơn ngần đó. Nếu không người của Địa Linh Môn tìm kiếm mấy trăm năm rồi không có khả năng không phát hiện ra. Mấy vị cường giả siêu cấp Thiên giai cảnh đều không thể tìm thấy được mạch khoáng linh thach này. Nếu như có người tìm ra được, vậy cũng chỉ có thể là vương giả võ vương.
- Nếu đúng như ta tính toàn thì điểm dừng chân cuối cùng của Địa Linh Vương cũng không phải là Thất Huyền sơn mạch mà là mạch khoáng sâu trong lòng đất này. Thất Huyền sơn mạch cũng chỉ là điểm chung chuyển mà thôi. Như Địa Linh Vương cả đời tìm kiếm vô số mạch khoáng linh thạch, lúc tuổi về già muốn chết trong mạch khoáng linh thạch cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Huyền Thiên suy nghĩ, nhanh chóng suy luận ra rất nhiều chuyện. Nếu như hắn đoán không lầm thì truyền thừa của Địa Linh Vương, thần công vương cấp Địa Nhãn Thần Đồng có lẽ ở bên trong mạch khoáng linh thạch này.
Nghĩ đến Địa Nhãn Thần Đông, Huyền Thiên đối với việc bị vây khốn ở sâu trong lòng đất giảm đi vài phần lo lắng. Hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Huyền Thiên cẩn thận cảm nhận mật độ Thiên Địa Linh Khí trong không khí, rất nhanh đưa ra lựa chọn, đi về phía nồng độ linh khí dày đặc nhất.
Đây là một quặng mỏ độc lập, phía trước không có bất kỳ lối rẽ nào. Huyền Thiên đã đi nửa khắc đồng hồ, bên trong sơn động xuất hiện một động sảnh cực lớn.
Đây là một động sảnh có phương viên hơn trăm trượng, cao tới trăm mét, cơ hồ có thể dung nạp một ngọn núi bình thường.
Trong động sảnh, trên mặt đất có một ít dấu vết chiến đấu cùng máu tươi, còn có mấy cỗ thi thể.
Trừ những thứ đó ra thì cũng không ít võ giả còn sống. Số võ giả này chia làm hai bộ phận. Một nhóm người tương đối nhiều, toàn bộ đều đứng đó, một bộ phận khác nhân số ít hơn một chút,bọn họ tựa hồ bị điểm huyệt không thể nào nhúc nhích.
Đại bộ phận ánh mắt mọi người đều tập trung vào một điểm, trên vách tường bên cạnh động sảnh, có khắc bốn chữ. " Địa Nhãn Thần Đồng!"
Mà ở phía dưới bốn chữ lớn có là một bệ đá hình chữ nhật, bên trên có một đống linh thạch lớn, lòe lòe sáng lên. Số lượng không dưới ngàn khối, mà bên cạnh có thể một cái hộp màu vàng đất.
Huyền Thiên đi vào bên trong động sảnh, chứng kiến cảnh này lập tức lùi lại.
Lực chú ý của đám võ giả đều nằm trên bốn chứ "Địa Nhãn Thần Đồng" cùng đống linh thạch, cũng không có phát hiện ra Huyền Thiên đã tiến đến.
Nhưng trên mặt đất có một võ giả ngã xuống, vừa hay quay đầu về vị trí Huyền Thiên, hô to một tiếng:
- Huyền Thiên sư huynh!
Người này cũng là đệ tử Bắc Thần Các, Huyền Thiên cũng biết hắn. Hai nhóm cường giả đầu tiên tiến vào trong Thất Huyền sơn mạch đều biến mất, không có nghĩ tới đang ở trong này.
Thanh âm của tên võ giả này lập tức hấp dẫn không ít võ giả khác, mọi người nhanh chóng nhận ra Huyền Thiên xuất hiện ở trong sơn động.
Những người bị điểm ngã xuống mặt đất có cả đệ tử Thiên Tinh Các cũng có cả cường giả Luyện Huyết Giáo.
Cường giả Luyện Huyết Giáo ở chỗ này chiếm ưu thế, bởi vì bọn họ sớm bước vào đây trước, mà cường giả Thiên Tinh Các lục đục đến sau bị đám cường giả Luyện Huyết Giáo đánh chết mầy người, không cách nào chống trả.
Vốn Huyền Thiên còn có ý định đánh lén cường giả Luyện Huyết Giáo, nhưng lại bị người ta hô to gọi tên, tiết lộ hành tung, Huyền Thiên chỉ có thể chậm rãi đi vào trong động sảnh.
- Huyền Thiên sư huynh cứu mạng!
Thấy Huyền Thiên đi tới, tên võ giả vừa rồi lại hô to.
- Nhanh cứu chúng ta!
Cường giả Thiên Tinh Các cũng kêu gào.
Cường giả bên phía Luyện Huyết Giáo tổng cộng có chín người có thể vượt qua hai lần cuồng phong của Thất Huyền sơn mạch đi đến nơi này.
Một người là cường giả Địa giai cảnh bát trọng, hắn âm trầm nhìn Huyền Thiên đi tới nói.
- Ngươi là Huyền Thiên! Rất tốt! Rất tốt!
Một lời nói đơn giản nhưng trong đó ẩn chứa sát khí kịch liệt.
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào. Huyền Thiên, ngươi giết ba vị Địa Sát của Thần Giáo ta, hôm nay ngươi chôn thân ở chỗ này đi.
Lại có một vị cường giả Luyện Huyết Giá đi tới gần Huyền Thiên, diện mục dữ tợn, thần sắc hung ác.
Những cường giả khác của Luyện Huyết Giáp cũng bao vây Huyền Thiên lại.
Chín vị cường giả Luyện Huyết Giáo đứng thành một vòng cung, vây Huyền Thiên ở chính giữa.
Huyền Thiên từng chém giết cường giả Luyện Huyết Giáo, rất nhiều cường giả Luyện Huyết Giáo đều chết trong tay Huyền Thiên. Không lâu sau, ba vị cường giả Địa Sát cũng mất mạng trong tay Huyền Thiên. Cuối cùng Huyền Thiên kết thù sâu sắc với Luyện Huyết Giáo.
Cũng chính vì thế mà Huyền Thiên vinh dự được Luyện Huyết Giáp cho vào trong danh sách đen tất sát. Luyện Huyết Công Tử đặc biệt chỉ đích danh Huyền Thiên, phát ra Tất Sát Lệnh.