Mục lục
[Dịch]Quan Bảng- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu anh còn càn rỡ, tôi sẽ cho anh biết tôi còn ngông cuồng hơn cả anh!

Tô Mộc đối mặt với Ngưu Thắng lại không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Gia hỏa này đã quên mất thân phận của mình, không biết Tô Mộc đây đường đường chính là huyện trưởng. Cho dù không phải là huyện trưởng huyện Tà, cũng không phải là người Ngưu Thắng anh có thể khinh miệt sỉ nhục. Hiện tại nếu anh làm như vậy, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.

Cho nên Tô Mộc trực tiếp đi về phía trước!

- Cậu không thể đi!

Ngưu Thắng muốn nắm lấy Tô Mộc lại.

Dường như đầu óc người này bị mê muội rồi. Thật sự bất trị.

Ngưu Thắng anh chẳng lẽ không biết phân lượng của mình sao? Không biết người đứng ở trước mắt anh là ai sao? Đây chính là Tô Mộc, là huyện trưởng huyện Hoa Hải. Anh cũng dám làm như vậy. Thật sự là chán sống rồi!

Ầm!

Thân thể Ngưu Thắng không ngờ không có bất kỳ khả năng có thể ngăn cản nào, cứ như vậy bị Tô Mộc trực tiếp ném qua vai. Thân thể cực lớn đập trúng cái bàn phía sau.

Ầm âm.

Những tiếng vô số cốc chén rơi xuống, biến thành mảnh vụn. Đồng thời, ở trên người Ngưu Thắng tạo ra vô số lỗ nhỏ. Một dòng máu, lập tức chảy ra. Mùi máu tanh khiến người ta cảm thấy muốn nôn mửa.

Đây là sự quyết đoán lớn của Tô Mộc!

Trưởng phòng công an huyện chó má gì chứ? Chức quan chỉ bé bằng hạt vừng mà cũng dám ở trước mặt mình ngông cuồng như thế. Thật sự không biết anh họ gì sao?

Sau khi Ngưu Thắng bị trực tiếp ném ngã, Tô Mộc bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng xẹt qua Ngưu Thắng, rơi vào trên người Trần Mai Sử. Ánh mắt như thế, trước đó Trần Mai Sử thật sự chưa từng gặp phải. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy khó chịu giống như rơi vào trong hầm băng.

- Cậu muốn làm gì?

Trần Mai Sử run giọng nói.

Đùa bỡn âm mưu quỷ kế, Trần Mai Sử còn làm tạm được. Nhưng nếu nói đến loại động thủ đao thật súng thật, hắn thật sự không đủ tư cách. Đương nhiên hành động của Ngưu Thắng cũng là do Trần Mai Sử bày mưu đặt kế trước. Vì hắn cho rằng làm vậy sẽ hình thành uy hiếp đối với Tô Mộc. Ai ngờ được, không những không uy hiếp thành công, ngược lại khiến Ngưu Thắng bị đập thành thịt vụn. Thật sự khiến người ta không nói được lời nào.

- Tôi muốn làm gì sao?

Tô Mộc xem thường đảo mắt nhìn qua Trần Mai Sử.

- Yên tâm. Tôi vẫn là viên quan tốt tuân thủ pháp luật kỷ cương. Không giống như anh. Trên người anh đâu có nửa điểm giống như một huyện trưởng. Trần Mai Sử, tôi và người như anh ngồi ở chỗ này, cũng là một sự nhục nhã! Anh không phải muốn động đến tôi sao? Tốt thôi. Anh cứ buông tay ra đánh tới. Tôi thật sự muốn xem thử, anh có thể thật sự thu thập được tôi hay không! Nhớ kỹ, nếu như anh không thu thập được tôi, tôi sẽ động thủ tiêu diệt anh!

Nói xong lời này, Tô Mộc liền xoay người rời khỏi biệt viện!

Sau khi Tô Mộc rời khỏi, Ngưu Thắng mới từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên. Xương cốt toàn thân hắn giống như cái bàn bị đập tan, thật khó chịu.

- Huyện trưởng, chúng ta làm sao bây giờ? Lẽ nào cứ bị Tô Mộc nhục nhã như vậy sao?

- Ngu xuẩn!

Trần Mai Sử hung hăng trợn mắt nhìn Ngưu Thắng, sau đó lạnh lùng nói:

- Nếu Tô Mộc muốn chơi, vậy chúng ta từ từ chơ đùa một chút. Bây giờ anh đi tới trấn Đại Lôi, làm tốt cho tôi hai chuyện. Chuyện thứ nhất là...

Ngay khi Trần Mai Sử bắt đầu phân phó, Tô Mộc đã ngồi bên trong xe. Buổi trưa hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Tô Mộc tin tưởng Trần Mai Sử tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định. Theo tính cách trừng mắt tất báo của hắn, sợ rằng rất nhanh sẽ phát sinh âm mưu đối phó với mình.

Tiên hạ thủ vi cường!

Tô Mộc chắc chắn sẽ không lựa chọn bị động, chịu bị đánh. Trong đầu hắn đã sớm suy nghĩ về những hành động Trần Mai Sử có thể làm. Cho nên hiện tại thần sắc muốn bình tĩnh bao nhiêu có bấy nhiêu.

- Bằng Tử, bảo người của anh theo dõi Trần Mai Sử và Ngưu Thắng kia!

- Vâng!

Đoạn Bằng quyết đoán nói.

- Huyện trưởng, tôi cho rằng không thể chỉ theo dõi Trần Mai Sử. Trong thành phố chúng ta cũng phải lưu ý một chút!

Sở Tranh nói.

Tô Mộc rất thoả mãn gật đầu. Sở Tranh có thể nghĩ đến điểm này, chứng tỏ Sở Tranh thật sự trưởng thành. Nếu không, vấn đề mang tính chi tiết giống như vậy, Sở Tranh thật sự không có khả năng nghĩ tới.

- Trong thành phố, tôi đã biết. Cho dù động thủ, cũng là phía ủy ban kỷ luật thành phố bên kia. Chỉ có điều hiện tại tôi thật ra hi vọng ủy ban kỷ luật thành phố bên kia gây ra một vài chuyện. Như vậy có thể chia sẻ chút hỏa lực của chúng ta bên này. Nhưng cũng không thể phớt lờ. Các anh yên tâm đi. Chuyện ủy ban kỷ luật thành phố bên kia tôi cũng đã an bài thỏa đáng. Bây giờ chỉ cần bọn họ dám động thủ, những lễ vật kia của tôi sẽ khiến tất cả bọn họ đều phải thích thú.

Tô Mộc lãnh đạm nói.

- Vâng!

Sở Tranh và Đoạn Bằng cung kính nói.

Tô Mộc là một người thụ động để bị đánh sao?

Không!

Tô Mộc tuyệt đối sẽ không thụ động để bị đánh. Trước khi chuẩn bị giải quyết người nào đó, hắn sẽ nghĩ sâu tính kỹ, nghiên cứu thấu triệt mỗi bước đi, tiến hành nghiên cứu sâu xa về những người có liên quan đến. Bên cạnh hắn có đám người Đoạn Bằng, có công ty bảo vệ Càn Long. Đó thật sự là che chở tốt nhất. Thật ra Tô Mộc cũng không cho rằng hiện tại sẽ có người nào đưa mắt chú ý tới trên người mình. Cũng không có ai sẽ lưu ý đến đám người Đoạn Bằng.

Về phần sau này chuyện sẽ biến thành thế nào, chính Tô Mộc cũng tạm thời không suy nghĩ tới.

Bữa trưa, Tô Mộc ăn cùng đám người Đoạn Bằng ở trong huyện. Chỉ có điều ngay khi Tô Mộc vừa ăn cơm trưa xong, đang suy nghĩ một lát nữa sẽ đi làm cái gì, một tin nhắn được gửi tới. Sau khi Tô Mộc xem xong, nhìn về phía Sở Tranh và Đoạn Bằng phân phó một vài lời. Tiếp đó, hắn một mình rời đi. Đợi đến khi Tô Mộc từ trong một ngõ nhỏ đi ra, toàn thân đã có sự thay đổi lớn.

Ở bên trong huyện Hoa Hải, mặc dù không phải tất cả mọi người đều chú ý tới hắn, nhưng nếu có thể khắc chế một chút, hắn vẫn không muốn rêu rao quá đáng.

..

Tại nhà riêng của Liễu Linh Lỵ.

Sau khi Tô Mộc vừa đi vào đây, liền phát hiện cửa sổ đều có rèm che kín. Mà khi hắn đi vào gian phòng, trong nháy mắt, Liễu Linh Lỵ liền giống như một con chim bay thẳng tới, rơi vào trong lòng Tô Mộc, đồng thời, bắt đầu hôn hắn.

Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Liễu Linh Lỵ thật sự quá dày vò. Nếu như Tô Mộc nguyện ý tới, chứng tỏ chuyện có khả năng hòa hoãn. Mặc dù nói, sau lần trước quan hệ với Tô Mộc đã trở lại, nhưng lúc này Liễu Linh Lỵ thật sự rất sợ. Cô sợ Tô Mộc lại không để ý tới cô giống như trước đây.

Nữ nhân nhiệt tình như lửa!

Hiện tại Tô Mộc cảm giác được từng đợt lửa nóng từ dưới bụng truyền đến. Bị một thiếu phụ uyển chuyển như vậy yêu thương nhung nhớ, nếu như không có động tình, vậy tuyệt đối là giả. Cho nên hắn không có bất kỳ khách khí nào. Dù sao hắn và Liễu Linh Lỵ đều quen thuộc với thân thể của đối phương. Rất nhanh hai người liền trực tiếp nằm xuống giường, đao thật súng thật đánh tới. Lập tức từng tiếng thở dốc không ngừng vang lên bên tai!

Không thể không nói, vào thời khắc này Liễu Linh Lỵ thật sự rất buông thả.

Trước đây Tô Mộc nói qua tư thế này, hiện tại Liễu Linh Lỵ làm lại thành thạo như vậy. Thậm chí Tô Mộc nằm ở trên giường, có thể hưởng thụ được loại vui sướng này. Đây là điều trước nay chưa từng cảm thụ qua. Liễu Linh Lỵ giống như trong lúc bất chợt vô sự tự thông vậy. Không quan tâm là tình cảm mãnh liệt hay kỹ thuật, so với trước đây đều mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.

Ân ái qua đi!

- Em làm sao làm được như vậy? Những chiêu thức này đều học được từ đâu?

Tô Mộc vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của Liễu Linh Lỵ, trên mặt hiện ra một nụ cười thỏa mãn. Liễu Linh Lỵ dường như thích phương thức ban ngày tuyên dâm như vậy. Có rất ít buổi tối ở cùng một chỗ vu sơn mây mưa. Phải nói rằng, ban ngày làm chuyện này so với buổi tối làm chuyện này, cảm giác tương đối khác nhau.

Có đôi khi thiếu thốn sự hoan ái chính là cần dùng đủ loại phương thức tiến hành kích thích. Đừng coi thường bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Có đôi khi cũng có thể hình thành sự quyến rũ trí mạng nhất.

- Thế nào? Không thích sao?

Liễu Linh Lỵ ngước đầu, rõ ràng sau khi được tưới nhuần, khuôn mặt vô cùng hồng hào.

- Rất thích thú!

Tô Mộc cười nói.

- Thích là tốt rồi!

Hai mắt Liễu Linh Lỵ chớp một cái.

- Chỉ cần anh thích là tốt rồi. những cái này em thật ra đều học từ trong phim...

- Ha ha!

Thấy dáng dấp của Liễu Linh Lỵ, lại nghĩ tới thần sắc khi cô xem những phim kỵ binh, Tô Mộc không nhịn được muốn phì cười. Thật đúng là một bức tranh kỳ quái. Chỉ có điều còn không đợi đến khi Tô Mộc bật cười, Liễu Linh Lỵ đã trực tiếp trừng mắt, đồng thời đưa ngón tay ra trực tiếp nắm bắt cánh tay Tô Mộc, rất có tư thế nếu anh còn dám cười, em sẽ không chút do dự bắt đầu nhéo.

- Biết không? Hoàng Luận Đàm đến huyện Hoa Hải chúng ta!

Sau khi chơi đùa xong, Liễu Linh Lỵ đột nhiên nói. Mà khi cô nói ra tin tức này, thần sắc Tô Mộc rõ ràng sửng sốt.

- Cái gì? Em nói ai tới huyện Hoa Hải chúng ta?

- Hoàng Luận Đàm.

Liễu Linh Lỵ nói.

- Qua lúc nào? Tại sao anh lại không biết vậy?

Tô Mộc nhăn mày lại nói. Hắn nhạy bén, cảm giác được trong đó có điểm gì không ổn.

- Qua lúc nào thì em không biết. Em chỉ nghe lúc Lý Tuyển gọi điện thoại nói, chính là Hoàng Luận Đàm đã đến huyện Hoa Hải.

Liễu Linh Lỵ nói ra những gì mình biết.

Chỉ có điều thông qua đó, Tô Mộc cũng nghe được chút mùi vị khác thường. Đó chính là dường như Lý Tuyển đối với Liễu Linh Lỵ đã nảy sinh sự nghi ngờ. Nếu không, chuyện giống như Hoàng Luận Đàm đến huyện Hoa Hải, Liễu Linh Lỵ là thư ký làm sao có thể không biết được?

- Em biết lần này Hoàng Luận Đàm đến huyện Hoa Hải rốt cuộc chuẩn bị đầu tư thế nào không?

Tô Mộc hỏi.

- Cái này em thật sự không biết. Em cũng chỉ nghe Lý Tuyển nhắc tới, mới biết được Hoàng Luận Đàm đến đây. Trước lúc đó, em thật sự không biết Hoàng Luận Đàm sẽ đến huyện Hoa Hải chúng ta. Chỉ có điều nếu đã tới, em nghĩ trước sau sẽ không giấu được. Em sẽ giúp anh tìm hiểu rõ ràng.

Liễu Linh Lỵ nói.

- Không nhất thiết phải gấp gáp như vậy. Em chú ý chính mình là được. Trước đây nếu như anh đã trực tiếp đẩy Hoàng Luận Đàm cho Lý Tuyển, như vậy chuyện này làm thế nào, để cô ấy toàn quyền làm chủ là được.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Có thể chứ?

Liễu Linh Lỵ hỏi.

- Đương nhiên có thể!

Tô Mộc gật đầu.

- Được. Chỉ có điều có chuyện gì, em vẫn thông báo với anh trước tiên.

Liễu Linh Lỵ nói.

Bị Liễu Linh Lỵ ôm như vậy, khóe miệng Tô Mộc lộ ra một nụ cười, trong đầu lại nghĩ: Hoàng Luận Đàm, anh tới thật sớm. Chỉ có điều anh rốt cuộc tới nơi này làm gì vậy?

Nếu có thể, thật sự phải vận dụng quan bảng điều tra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK