Mục lục
[Dịch]Quan Bảng- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói ra thì giai tầng đặc quyền khiến người ghét cay ghét đắng. Tại sao cùng là con người lại chia ra ba bảy loại? Nhưng mặc cho ngươi tức giận cỡ nào cũng phải thừa nhận rằng giai tầng như thế tồn tại trên trái đất.

Có câu tục ngữ là tồn tại tức hợp lý. Không có ai có thể triệt để hủy diệt giai tầng đặc quyền, đây là trạng thái sinh hoạt phải ngoan ngoãn nghe theo.

Như hệ thống quý tộc Châu Âu, đó thật sự là quý tộc, đó là quý tộc thật sự, ít ai có thể phủ nhận cơ sở đặc quyền như vậy. Ngươi nói xem tất cả cùng là con người, sinh ra là mẫu thân sinh phụ thân nuôi, nên bình đẳng, nhưng điều đó có thể không?

Đúng vậy, đây đúng là hiện tượng rất phổ biến.

Trong hiện tượng phổ biến lan tràn này nhiều người hành nghiệp đều kẹt trong hiện tượng đó. Ngươi nói xem với thân phận của Lưu Kiến Mẫn dù gì đường đường là chi nhánh trưởng ngân hàng một huyện, Mai Đóa Nhi đâu là gì? Nàng không đảm nhiệm bất cứ chức vụ nào. Lưu Kiến Mẫn có cần a dua Mai Đóa Nhi như thế không? Càng đừng nói làm hành động xin lỗi trước mắt bao người.

Nhưng Lưu Kiến Mẫn biết gã phải làm vậy, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tuy biết dù gã có làm chưa chắc tốt hơn bao nhiêu, nhưng nếu không làm thì hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Đám người Khương Ninh sớm dự đoán được cảnh này, chẳng hề giật mình.

Mai Đóa Nhi lạnh lùng mỉa mai:

Ta làm sao dám phiền người làm vậy? Nên biết người là chi nhánh trưởng kiến hành huyện Hoa Hải, địa vị cao quyền trọng, gia giáo sâu xa lâu dài. Ta có nên kêu phụ thân qua cho người giáo dục không?

Lưu Kiến Mẫn vội nói:

Không dám, không dám, hiểu lầm, hiểu lầm!

Khụ khụ!

Mai Đóa Nhi còn định bắt bẽ chợt ngoài cửa vang tiếng ho khan trong trẻo. Khi tiếng hắng giọng vang lên, Mai Đóa Nhi nuốt lại lời nói vào bụng.

Mai Đóa Nhi như thấy ruồi bọ mình rất ghét, vẫy tay nói:

Cút mau!

Lưu Kiến Mẫn nói nhanh:

Ta đi ngay!

Lưu Kiến Mẫn vội vàng không chào hỏi ai, gã chạy ra ngoài phòng riêng.

Khi Lưu Kiến Mẫn ra ngoài, nhìn rõ người dựa vào bức tường là ai thì rung động, biểu tình hiểu ra. Lưu Kiến Mẫn liên tưởng chuyện vừa rồi, có cảm giác bị Bàng Hải Triều hố. Chết tiệt, Bàng Hải Triều, biết rõ Tô Mộc cũng ăn cơm ở đây còn kêu chúng ta qua, nói xấu Tô Mộc ngay trước mặt chúng ta?

Không thấy sao? Rõ ràng Tô Mộc đi chung với Mai Đóa Nhi, trong tình huống này ngươi dám nói không âm ta sao? Chờ đó Bàng Hải Triều, nếu ngươi có thể vay một đồng nào từ chỗ ta thì ta theo họ của ngươi!

Lưu Kiến Mẫn nhìn biểu tình của Tô Mộc liền biết giờ không phải lúc chào hỏi trò chuyện. Lưu Kiến Mẫn nhẹ gật đầu, sải bước rời khỏi nhà hàng Tử Vân. Lưu Khải Thụy đứng bên cạnh Tô Mộc nhưng giữ im lặng tuyệt đối.

Bàng Hải Triều lợi hại, có thân phận không nhỏ, nhưng nếu kêu Lưu Khải Thụy lựa chọn thì gã lập tức chọn Tô Mộc ngay. Đừng quên nơi này là huyện Hoa Hải, nhà hàng Tử Vân là sản nghiệp tại huyện Hoa Hải. Quan hệ căng thẳng với huyện trưởng chủ quản nơi này thì chỉ có đồ ngốc mới làm điều đó.

Hơn nữa chuyện xảy ra tối hôm nay chưa đủ để Lưu Khải Thụy thấy rõ năng lượng của Tô Mộc sao? Chỉ xuất động một người đã hù Lưu Kiến Mẫn sợ mặt xanh như tàu lá chuối chạy mất. Nếu để mấy người khác nổi khùng lên thì Bàng Hải Triều làm gì có cơ hội khiêu khích?

Cơ hội này thật sự không còn sao?

Bàng Hải Triều trong cơn giật mình lờ mờ nhận ra đã đá trúng cục sắt cứng. Người khiến Lưu Kiến Mẫn quày quả bỏ đi thì tuyệt đối không đơn giản, nhưng vị này là ai? Sao có thể khiến Lưu Kiến Mẫn cung kính cúi đầu như vậy?

Bàng Hải Triều hỏi:

Rốt cuộc nàng là ai?

Mai Đóa Nhi không trả lời, lạnh nhạt nói:

Câu này hỏi hay.

Mai Đóa Nhi lạnh lùng khiến Bàng Hải Triều tăng phần tức giận rồi không dám tuô n ra. Lúc này điện thoại của ba hành trưởng khác lần lượt vang lên. Bọn họ bắt máy, biểu tình từ kiêu ngạo biến cẩn trọng, khi nhìn Mai Đóa Nhi thì cười rất là khiêm cung.

Mai đại tiểu thư, chuyện mới vừa rồi thật sự là hiểu lầm, hy vọng tiểu thư đừng để ý. Yên tâm, chúng ta sẽ cho tiểu thư lời giải thích cho chuyện hôm nay, tiểu thư thấy có được không?

Đúng vậy! Tiểu thư cứ coi như chúng ta bị bệnh điên nên mới nói lời khốn kiếp đó. Người như tiểu thư chắc sẽ không so đo với chúng ta đúng không?

Tiểu thư yên tâm, chuyện đêm nay tiểu thư muốn gì đều được, chúng ta tuyệt đối nghe theo vô điều kiện. Ta bảo đảm miễn tiểu thư nói ra thì chắc chắn chúng ta sẽ làm theo yêu cầu của tiểu thư.

Ba người biến sắc mặt nhanh như gió, Bàng Hải Triều hoàn toàn giật mình.

Rốt cuộc là vì sao?

Thế giới này hỗn loạn rồi sao?

Bốn hành trưởng mới rồi còn diễu võ dương oai giờ bây giờ đều xám xịt?

Khụ khụ!

Vẫn là tiếng hắng giọng.

Mai Đóa Nhi giữ biểu tình cũ, chán ghét vẫy tay nói:

Tất cả ra khỏi đây đi, ta không muốn thấy các ngươi nữa!

Vâng vâng!

Ba hành trưởng ra khỏi phòng riêng, khi thấy người dựa vào bức tường thì đều lộ vẻ mặt hiểu ra giống như Lưu Kiến Mẫn. Hóa ra là vậy, bị Bàng Hải Triều liên lụy. May mắn chưa cho vay, nếu không tương đương đắc tội Tô Mộc hoàn toàn.

Đắc tội Tô Mộc thì không cần hắn ra tay, vị đại tiểu thư trong phòng dư sức làm thịt bọn họ. Đừng tưởng Mai Tự Hàn chỉ là hành trưởng kiến hành tỉnh, không chỉ huy bọn họ được. Mai Tự Hàn quen biết boss cao nhất của bọn họ, những boss đó sẽ vì bọn họ mà đắc tội với Mai Tự Hàn sao? Chắc chắn là không. Trong tình huống đó ai không biết khôn nhanh chóng chịu thua rời đi ngay?

Trong phòng riêng.

Lúc này Bàng Hải Triều không còn hỏi câu ngu các người là ai, gã đã biết. Nữ nhân trước mắt chắc chắn nằm trong hệ thống ngân hàng, nếu không đã chẳng khiến những hành trưởng này khủng hoảng rời đi, nhưng không biết hệ thống này lớn cỡ nào, hậu đài của nàng là ai?

Bàng Hải Triều đe dọa:

Không ngờ hôm nay ta lọt bẫy của các ngươi, nhưng các ngươi nên biết rằng nơi đây là Tây Phẩm thị, trước khi đối nghịch với Bàng Hải Triều ta đây phải suy nghĩ nghĩ phân lượng của mình đủ không đã.

Thua người không thua trận!

Đỗ Phẩm Thượng thản nhiên nói:

Này, ngươi chịu thua sẽ chết sao? Nhưng nếu ngươi cứng miệng càng khiến ta thấy kích thích hơn. Được rồi, chúng ta phong thủy thay đổi, muốn xử chúng ta chứ gì? Tới đi!

Reng reng reng!

Trong phòng riêng đang giao phong, Tô Mộc đột nhiên nhận được điện thoại của Trịnh Mục. Sao bỗng nhiên Trịnh Mục gọi điện vào lúc này? Tô Mộc ra hiệu cho Bao Hùng Phi kéo cả đám mau về, hắn thì trở lại phòng riêng trước.

Trịnh Mục cười to bảo:

Huynh đệ, nuốt rồi, hoàn toàn nuốt sạch!

Tô Mộc kinh ngạc hỏi:

Ý ngươi nói tập đoàn Trịnh thị đã chiếm lấy tập đoàn Âu Dương?

Trịnh Mục kích động nói:

Đúng rồi, hiện tại tập đoàn Âu Dương bị tập đoàn Trịnh thị ta hoàn toàn kéo ngã. Ta đã trở thành đổng sự trưởng của tập đoàn Âu Dương, chiếm cổ phần nhiều nhất! Ngươi yên tâm, không lâu sau ta sẽ hoàn toàn ăn mất tập đoàn Âu Dương!

Trịnh Mục tin tưởng nuốt khối bánh ngọt tập đoàn Âu Dương vào bụng thì tập đoàn Trịnh thị phát triển tăng vọt theo thực chất. Liên hợp cường cường thường sẽ bùng nổ sức chiến đấu mạnh nhất, càng đừng nói lần này tập đoàn Âu Dương trừ thượng tầng ra từ trung tầng trở xuống không bị lan đến. Thậm chí lúc Trịnh Mục ra tay thì cố ý vô tình giữ lại thượng tầng.

Dù sao một tập đoàn Âu Dương xơ xác và tập đoàn Âu Dương có chế độ xây dựng hoàn chỉnh thì cái sau sảng khoái, đáng giá hơn cái trước.

Tô Mộc mỉm cười nói:

Vậy xin chúc mừng ngươi.

Trịnh Mục cười nói:

Bớt nói nhảm đi, giữa ngươi và ta nếu cứ chúc mừng qua lại thế này nghe làm người ta ớn lạnh. Ngươi đang ở trong huyện phải không? Hiện tại ta lên đường đi qua đó, tối nay phải nhậu một bữa với ngươi mới được. Đậu Đậu cũng đến, đã lâu rồi ngươi chưa gặp nàng đúng không?

Trịnh Đậu Đậu?

Tô Mộc đã lâu không thấy Trịnh Đậu Đậu, không biết hiện tại nàng ra sao. Vị giáo quan bộ đội đặc chủng này đoạn thời gian trước đang huấn luyện nhiệm vụ quân sự gì sao?

Tô Mộc hỏi:

Ngươi nói là các người định qua đây?

Trịnh Mục nói:

Đúng rồi, chúng ta đang trên đường đi, mười mấy phút sau sẽ tới thị trấn huyện Hoa Hải. Huynh đệ, có chuyện tốt như vậy không nói với ngươi thì lòng ta nghẹn chết.

Tô Mộc bình tĩnh nói:

Vậy được rồi, trực tiếp tới nhà hàng Từ Vân đi, ta đang ở đây. Vừa lúc nhóm Đỗ Phẩm Thượng cũng tới, ta tiện bàn bạc chuyện kiến thiết căn cứ hậu cần với ngươi luôn.

Được!

Tô Mộc có thể tưởng tượng hiện tại Trịnh Mục rất kích động, khó thể kiềm chế. Vì chuyện này là đột phá siêu quan trọng với tập đoàn Trịnh thị. Nhưng so với Trịnh Mục kích động thì trong đầu Tô Mộc chỉ hiện ra khuôn mặt Trịnh Đậu Đậu, không biết bộ dạng hiện tại của nàng thế nào, có biến đen đúa không?

Keng keng keng!

Tô Mộc đang suy nghĩ lát nữa gặp Trịnh Đậu Đậu sẽ nói gì thì cửa phòng khép chợt bị đẩy ra, không phải nhóm Đỗ Phẩm Thượng mà là Bàng Hải Triều.

Nói ra thì Tô Mộc chưa thấy mặt Bàng Hải Triều, gã cũng chưa gặp hắn bao giờ. Đây là lần đầu tiên hai người đụng mặt.

Khi Tô Mộc ngước đầu nhìn qua, bên tai vang lên giọng nói khinh thường chất chứa tức giận của Bàng Hải Triều:

Ngươi chính là Tô Mộc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK