Mục lục
[Dịch]Quan Bảng- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt, ở trên đất Thiên Triều, ai dám nói không có tồn tại gia tộc chấp chính? Phải biết rằng khái niệm gia tộc này, lại không phải là đặc biệt ở Thiên Triều. Nhưng ở Thiên Triều lại tuyệt đối là rõ ràng nhất. Gia tộc là gia tộc. Cái gọi là gia tộc, không chỉ là cùng họ. Quan trọng nhất chính là một lời giải thích càng rõ ràng hơn, chính là phe phái. Dựa vào một gia tộc, hình thành phe phái, cũng có thể xưng là người của gia tộc nào đó.

Từ gia có Từ Trung Nguyên, quân thần ở đây, tuyệt đối sẽ không có ngày suy tàn. Chỉ cần Từ Trung Nguyên còn sống, ở trên đất Thiên Triều, sẽ không có ai dám đánh chủ ý vào Từ gia. Ai cũng biết Từ Trung Nguyên ở trong quân đội có quyền hành nặng tới mức nào, cũng rõ ràng một câu nói của Từ Trung Nguyên, có thể quyết định vận mệnh của rất nhiều người.

Nhưng Từ Trung Nguyên cũng biết, điều này chỉ là một tình trạng tạm thời.

Mình sống thì như vậy, nhưng nếu như mình chết thì sao?

Dưới tình huống Từ gia không có người nối nghiệp, làm sao có thể nâng lên được lá cờ vương Từ gia này? Đến lúc đó, lại có bao nhiêu người sẽ tiếp tục đi theo bước chân Từ gia đi xuống. Cho nên vì Từ gia, Từ Trung Nguyên hiện tại đã bắt đầu thật sự bày bố cục.

Bên trong thư phòng, chỉ có hai người Từ Long Tước và Tô Mộc. Đó là một loại bầu không khí do Từ Trung Nguyên cố ý tạo nên. Bởi vì Từ Trung Nguyên thật ra có lời sẽ nói với hai người! Những lời này hiện nay không thích hợp truyền ra ngoài.

– Long Tước, Tô Mộc, biết hôm nay là ngày gì không?

Từ Trung Nguyên thản nhiên nói.

– Là ngày Trung thu.

Từ Long Tước nói.

– Đúng vậy, hôm nay là Trung thu, là ngày người nhà đoàn tụ. Chỉ cần là người ở cùng một chỗ, đó là người nhà. Đây cũng chính là điều ông muốn nói. Long Tước, Tô Mộc mặc dù không phải dòng chính của Từ gia ta, nhưng từ ngày trở thành cháu nuôi của ông trở đi, hắn đã thật sự là người của Từ gia ta. Ông biết quan hệ giữa cháu và Tô Mộc rất tốt. Đây là điều ông rất thích được nhìn thấy.

Từ Trung Nguyên nói.

– Ông, cần gì phải nói chuyện nghiêm túc như vậy. Quan hệ giữa cháu và Tô Mộc, ông thật sự không cần phải lo lắng. Tô Mộc đối với cháu cũng rất hợp. Cháu và hắn là huynh đệ thật sự.

Từ Long Tước nói.

– Đúng vậy, ông, anh Tước đối với cháu cũng rất chiếu cố. Cháu và anh Tước mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng tình cảm trong đó thật sự rất tốt. Tô Mộc cháu từ ngày trở thành cháu nuôi của ông, cũng xem mình thành người của Từ gia.

Tô Mộc nói.

– Đúng vậy, cháu là người của Từ gia, nhưng Từ gia từ trước tới nay chưa từng thật sự cho cháu bất kỳ trợ giúp nào. Dưới so sánh như vậy, cháu lại nhận được sự giúp đỡ từ những người khác. Nếu so sánh ra, lão Từ đây nhận được quá nhiều. Tô Mộc, nói thật lòng, cháu có từng hận ông hay không?

Từ Trung Nguyên bình tĩnh nói.

– Ông!

Tô Mộc nghe Từ Trung Nguyên nói như thế vội vàng đứng lên.

– Ông, ông nói lời này, phân lượng thật sự quá nặng. Tô Mộc từ trước tới nay chưa từng dám có nửa điểm bất kính đối với ông. Trong lòng Tô Mộc thật lòng xem gia gia như trưởng bối, đối xử như ông ruột của cháu. Về phần lời ông nói về chênh lệch chính trị, với thân phận của cháu bây giờ, dường như vẫn không nhất thiết phải kinh động tới Từ gia.

– Lời mặc dù nói như vậy, nhưng nên làm lại vẫn phải làm. Ngày hôm nay ở đây không có người ngoài, chỉ có ba ông cháu chúng ta, có mấy lời, ông không ngại mở miệng nói ra. Chỉ có vui vẻ nói ra như vậy, trong lòng ông mới có thể cảm giác được thoải mái một chút. Long Tước là người của Từ gia. Hơn nữa hắn lại là người được dự đoán là trời sinh tham gia quân ngũ. Cho nên sẽ tới thay thế vị trí của ông, là phải! Hiện tại Long Tước đang tích góp từng tí một, lập ra quân công coi như không tệ. Đợi qua một thời gian ngắn nữa, ông sẽ cho cháu xuống thật sự dẫn binh. Giống như cháu vậy, nếu như vẫn ở lại trong bộ đội đặc chủng, không phải là không được, chỉ là không phù hợp với trình tự tác chiến của dòng chính. Đối với Long Tước, nguyên tắc của ông chính là, chỉ cần có thể, bên trong quân đội các ngành quan trọng, cháu đều phải tranh thủ tiến vào. Dẫn binh thu được tư cách thiếu tướng, tiến vào tổng tham mưu, tiến hành một lần đào tạo sâu. Đây là con đường của Long Tước. Long Tước, nói vậy cháu hẳn phải biết dụng ý khi ông an bài như vậy chứ.

Từ Trung Nguyên thật sự không có bất kỳ ý định muốn che giấu nào, lời nói ra thật sự rất thẳng thắn. Càng là thái độ như vậy, càng khiến Tô Mộc cảm giác được, Từ Trung Nguyên coi trọng mình. Lời như vậy cũng có thể nói ra, lại có chuyện gì khác mà Từ Trung Nguyên cần phải giấu giếm đối với mình.

– Ông, cháu đã biết!

Từ Long Tước nói.

– Cháu nên biết, bởi vì đây là số mệnh của cháu. Nhưng phải biết rằng ở trong quân đội chỉ là nói như vậy. Nếu như không có người ủng hộ, cũng không được. Cháu cũng biết, Từ gia chúng ta ở trong quân đội quyền phát biểu rất nặng, nhưng muốn nói đến ở trong thể chế, ngược lại cũng không huy hoàng giống như quân đội. Đó cũng không phải vì Từ gia không có người có thể dùng được. Chỉ bởi vì những người đó thật sự không dám bảo đảm một lòng với Từ gia hay không.

Từ Trung Nguyên nói.

– Đúng là như vậy!

Từ Long Tước phụ họa nói:

– Nếu như không thể bảo đảm trung thành, người như vậy tuyệt đối không thể bồi dưỡng. Bởi vì người như vậy, nếu như bồi dưỡng lên, vào thời điểm mấu chốt không chỉ không giúp được việc, còn có thể xảy ra chuyện xấu.

– Ông muốn nói chính là điều này!

Từ Trung Nguyên nói:

– Nhưng bây giờ tình thế đã là như vậy. Nếu như trong thể chế Từ gia không có người phát ngôn rõ ràng, không có khả năng ổn định và hoà bình lâu dài. Cho nên suy nghĩ của ông chính là cháu. Từ Long Tước ở trong quân đội là đại biệu của Từ gia. Về phần nói đến bên trong thể chế…

Khi Từ Trung Nguyên nhìn về phía Tô Mộc, sắc mặt Tô Mộc nhất thời trở nên đặc sắc.

– Ông, ông sẽ không phải muốn nói, để cháu trở thành người phát ngôn của Từ gia ở bên trong thể chế chứ?

– Còn có ai thích hợp lăn lộn quan trường hơn cháu sao?

Từ Trung Nguyên cười nói.

– Nhưng hiện tại cháu chỉ là một huyện trưởng. Điều này dường như có chút không tốt.

Tô Mộc nói.

– Hiện tại chính là huyện trưởng, chứng minh cháu thật sự rất có thiên phú lăn lộn quan trường.

Từ Trung Nguyên thật ra nói trúng tim đen, chỉ ra mấu chốt của vấn đề.

– Ông biết bây giờ nghiêm ngặt mà nói, trên phương diện ý nghĩa, cháu đã là người của Đoàn hệ, đại biểu cho ý chí của Đoàn hệ. Nhưng ông muốn cháu hiểu rõ chính là, Từ gia chúng ta không giống với các gia tộc còn lại. Bởi vì ông hiểu rõ, nếu muốn thành thạo ở trong chính trị, nhất định phải có thể duy trì quan hệ mật thiết với nhiều gia tộc nhiều thế lực khác. Hiện tại ngoài cháu ra, còn có ai có thể làm được điểm ấy? Chuyện của cháu, ông đã biết rất rõ. Quan hệ giữa cháu và Lý Nhạc Thiên không tệ, cũng ý nghĩa là có giao tình với Lý gia. Lão Lý gia hỏa kia mặc dù nói là theo chân ta lăn lộn, nhưng ở bên trong thể chế thật sự đi xa hơn so với Từ gia. Về điểm ấy ông phải thừa nhận. Cho nên cháu có thể liên lạc với Lý gia, cháu lại sắp là con rể Diệp An Bang, có thể liên hệ với Diệp gia. Còn có Trịnh Vấn Tri Trịnh gia, Chu Phụng Tiền lão gia hỏa này đại biểu cho Đoàn hệ. Có thể chính cháu cũng không ý thức được, vô hình trung cháu đã trở thành một ràng buộc. Đương nhiên có điểm cháu phải hiểu được. Hiện nay, cháu có thể tín nhiệm chính là Từ gia, là Diệp An Bang của Diệp gia, là Chu Phụng Tiền của Đoàn hệ. Không có gì ngoài ba nhà này. Thế lực còn lại, chỉ có thể nói là có quan hệ không tệ với cháu, nhưng còn chưa tới mức có thể thật sự làm chỗ dựa cho cháu.

Quan hệ rất rắc rối phức tạp, trải qua giải thích của Từ Trung Nguyên, trong nháy mắt liền trở nên rõ ràng hơn.

Tô Mộc làm sao không biết quan hệ chính là quan hệ như vậy!

– Ông, theo lý mà nói, nếu ông đã nói như vậy, cháu chắc hẳn phải đáp ứng. Nhưng cháu thật sự không có tự tin này!

Tô Mộc có chút bất đắc dĩ cười nói. Nâng lá cờ lớn của Từ gia như vậy, Tô Mộc lúc này nếu như thật sự vỗ ngực nói không có vấn đề, đó mới thật sự là có vấn đề.

– Ông bây giờ không bảo cháu phải lập tức trở thành người như vậy. Chỉ là để cho cháu có sự chuẩn bị mà thôi.

Từ Trung Nguyên nói.

– Giống như anh, từ từ bồi dưỡng. Huynh đệ, đừng để anh nói cậu ngay cả chút quyết đoán như vậy cũng không có. Anh không phải cũng đi lên như vậy sao? Để hai huynh đệ chúng ta cùng nhau cố gắng tiến lên.

Từ Long Tước nói.

– Nói như vậy…

Tô Mộc rất nhanh liền suy nghĩ phân chia quan hệ lợi hại trong đó, lập tức ngẩng đầu lên, lại không có bất kỳ do dự nào nữa.

– Ông, nếu như ông đã tin tưởng cháu như vậy, nếu như cháu còn từ chối nữa, vậy thật sự không đáng khen. Nhân vật này cháu sẽ sắm vi. Cháu bảo đảm với ông, chỉ cần Tô Mộc cháu một ngày còn không ngã, sẽ không cho phép có người nào ở trong chính trị tiến hành công kích đối với Từ gia.

– Được, không hổ danh là cháu của Từ Trung Nguyên ông, có tinh khí thần của một người đàn ông!

Từ Trung Nguyên cười to nói.

Thật sự cho rằng Từ Trung Nguyên tùy tiện lựa chọn sao. Không chỉ những quan hệ kia kia, Từ Trung Nguyên còn biết phía sau Tô Mộc vẫn có hai người đứng thẳng. Một chính là Mai Tranh, một nữa là Ngô Thanh Nguyên. Có hai người như vậy ở đó, Từ Trung Nguyên thật sự không tin, còn có ai dám âm thầm ngáng chân đối với Tô Mộc. Ở dưới tình huống như vậy, Tô Mộc quật khởi, chắc chắn là vấn đề không thể ngăn tcảnrở.

Sau khi Tô Mộc nói ra lời này, tâm tình cũng đột nhiên thả lỏng không ít.

– Ông, ngày hôm nay nếu là Trung thu, cháu muốn chú hai và cô út cùng tới đây có được không? Chúng ta buổi trưa ở nhà ăn cơm đi. Đừng đi tới khách sạn bên ngoài làm gì. Đến lúc đó vừa vặn giới thiệu Tô Mộc cho bọn họ biết.

Từ Long Tước nói.

– Cái này còn cần cháu phải nói nữa sao!

Từ Trung Nguyên nói.

– Không biết Từ Băng Thanh, tiểu nha đầu kia tại sao còn chưa có tới? Huynh đệ, anh nói với cậu, nhà chúng ta xinh đẹp nhất chính là nha đầu này. Biết Từ Băng Thanh là hạng người thế nào không? Đó là một người khiến anh gặp phải cũng sẽ có chút đau đầu. Bởi vì sở thích của con bé rất rộng, nhưng cũng đều rất tinh thông. Cậu nói ở cùng một chỗ với tiểu thiên tài như vậy, có phải sẽ rất có áp lực hay không?

Từ Long Tước gãi đầu nói.

Từ Băng Thanh?

Khi trong miệng Từ Long Tước nói ra cái tên này, trên mặt Từ Trung Nguyên lộ ra một nụ tươi cười hiếm thấy.

– Đúng vậy, Tô Mộc, tuổi của cháu và Băng Thanh xấp xỉ nhau. Chắc hẳn có rất nhiều đề tài để nói. Băng Thanh nhà chúng ta thật sự là một nhân vật tiểu thiên tài. Sau khi cháu nhìn thấy, có thể thật sự sẽ thích.

Từ Băng Thanh? Lại có thể nhận được sự tôn sùng của Từ Trung Nguyên như vậy, Tô Mộc vẫn thật sự tò mò.

Từ Băng Thanh rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Mà đang ngoài ở thư phòng, ở bên trong phòng khách, không ngờ những thành viên dòng chính của Từ gia đang ngồi. Những người này, Tô Mộc đều chưa từng gặp qua người nào. Hiện tại cũng chỉ có thời điểm Trung thu, tất cả mới xuất hiện ở nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK