Mục lục
[Dịch]Quan Bảng- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601: Ai cũng không dễ dàng.

- Việc này chỉ sợ…

Hàn Thịnh có vẻ do dự làm cho Tô Mộc có chút ngạc nhiên, là ý tứ gì? Chẳng lẽ Phó lão còn không muốn cho ban lãnh đạo Cổ Lan thị tới đưa tiễn sao? Nếu không cho họ đưa tiễn, nói không chừng đáy lòng họ đều cảm thấy bất an. Dù sao tin tức Phó lão tới đây ai cũng biết, còn suýt chút nữa làm cho Phó lão bị người tập kích. Nếu lần này còn không cho người đưa tiễn, sự tình xem như làm lớn.

- Hàn ca…

Hàn Thịnh nhìn vẻ sốt ruột của Tô Mộc, mỉm cười nói:

- Không cần sốt ruột, kỳ thật sự tình không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. Ban đầu Phó lão cũng không muốn làm như vậy, cậu cũng biết lần này Phó lão chỉ muốn điệu thấp tới đây. Nhưng nếu sự tình đã xảy ra, không cần tiếp tục che giấu làm gì, ngược lại sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Phó lão. Cho nên tôi đã thông tri xuống, tám giờ ngày mai Phó lão sẽ rời khỏi Cổ Lan thị, tới lúc đó ban lãnh đạo Cổ Lan thị chỉ cần đi tới chỗ giao giới chờ đợi là được. Phó lão cũng không muốn họ tới đây, nếu không quấy nhiễu dân chúng không tốt.

- Hàn ca, làm tôi sợ nhảy dựng!

Tô Mộc cười nói.

- Được rồi, Phó lão đặc biệt điểm danh, ngày mai cậu cũng tới đi cùng, nhớ kỹ sớm lại đây một chút.

Hàn Thịnh nói.

- Hiểu được!

Tô Mộc đáp.

Tô Mộc vốn định về nhà, nhưng đi được nửa đường đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Từ, nói là có tiết mục cần hắn tới. Điều này làm Tô Mộc vô cùng hứng thú, dặn Triệu Vô Cực đưa hắn đi qua, sau đó dặn dò Triệu Vô Cực sáng mai nhớ tới đón hắn sớm một chút. Triệu Vô Cực cũng không nói lời nào, lập tức rời đi. Thái độ giống như không hề quan tâm tới chuyện riêng của Tô Mộc.

Mà Tô Mộc cũng không nghĩ muốn giấu diếm Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực là ai? Hắn là người do Mai Tranh giới thiệu, ít nhất cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Người như vậy giữ im lặng tuyệt đối là có thể làm được. Nếu như chút lòng tin ấy mà Tô Mộc cũng không có, sau này hai người làm sao ở chung?

Khi Tô Mộc vừa đẩy cửa đi vào, tình cảnh xuất hiện trước mắt làm hai mắt hắn tỏa sáng. Chu Từ đúng thật là một yêu tinh, hôm nay lại cùng hắn chơi trò hấp dẫn chế phục.

Hiện tại Chu Từ mặc quần áo nữ bộc. Hơn nữa còn là màu hồng, nếu mặc trên người cô gái khác, tuyệt đối sẽ không giống như nàng bây giờ. Chẳng những không hề có chút vẻ non nớt, ngược lại có thêm vẻ đẹp thành thục kiều diễm. Loại cảm giác này giống như quả đào mật chín mọng, chờ đợi Tô Mộc tiến tới nhấm nháp.

Không còn một màn nào càng thêm hấp dẫn so với cảnh tượng hiện tại!

- Hoan nghênh đại lão gia về nhà!

Chu Từ đứng cạnh cửa, lễ độ cung kính hô, không hề có chút ý tứ thẹn thùng sợ hãi, trong mắt toát ra vẻ khiêu khích dễ thương làm hơi thở Tô Mộc nhất thời trở nên dồn dập.

Yêu tinh!

Tô Mộc bước nhanh tới, ôm Chu Từ vào lòng, sải bước đi thẳng vào phòng ngủ ném nàng lên giường. Hắn cũng không cởi quần áo của nàng, lập tức xông lên, chỉ sau khoảnh khắc ngắn ngủi một tiếng rên rỉ thoải mái vang ra, bên trong liền phát ra tiếng thở dốc.

Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng!

Sau một phen mây mưa, Chu Từ châm điếu thuốc cho Tô Mộc, dựa trên ngực hắn cười hỏi:

- Hiện tại công tác trong khu cao tân, đã thuận lợi rồi chứ? Em nghe nói hiện tại anh chính là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh trong hội quản ủy.

- Nhất ngôn cửu đỉnh?

Tô Mộc lắc đầu:

- Em nghe ai nói?

- Còn cần nghe ai nói, hiện tại trong khu cao tân có ai không biết phong thái của Tô đại gia, vừa nhậm chức liền quyết đoán thu thập những kẻ không nghe lời. Ba phó chủ nhiệm hội quản ủy đều bị anh thu thập hoàn toàn, Lưu Bỉnh Chí nghỉ bệnh, Đậu Kiến Huy song quy. Mai Ngự Thư chủ động xin về hưu, còn có chủ nhiệm văn phòng Khương Nhiên cũng rơi vào hoàn cảnh thật xấu hổ, nói vậy anh thu thập hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Chu Từ yêu kiều cười nói.

- Anh biết em muốn nói gì.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Chu Từ ngồi dậy, thân thể diễm lệ bại lộ trước mặt Tô Mộc, nhất là hai đóa anh đào trước ngực càng kiều diễm ướt át, vun lên cao ngất làm cho người ta có cảm giác xúc động muốn ngắt lấy.

- Tô Mộc, quan trường không phải thương trường, ở trong tập đoàn Chu thị, lời của em chính là thánh chỉ, không ai dám không nghe. Ai dám phản đối, em lập tức đuổi việc. Hơn nữa em còn cam đoan sẽ không có ai cầu tình cho hắn. Nhưng quan trường thì khác, anh đã làm quan nhiều năm, nên biết quy tắc súng bắn chim đầu đàn. Nếu còn tiếp tục làm như vậy, chỉ sợ sẽ làm nhiều người tức giận.

Chu Từ nghiêm túc nói.

- Ai nha, làm gì vậy, em đang nói chuyện đứng đắn với anh đâu.

Chu Từ đẩy tay Tô Mộc đang vươn tới, gắt giọng.

- Anh không có ngốc như em nghĩ, anh đương nhiên biết quy tắc súng bắn chim đầu đàn. Nhưng em phải biết anh tới khu cao tân để làm gì đi? Anh sắm vai diễn gì? Nếu anh không thể bắt lấy những kẻ ngồi không ăn bám, công tác của anh làm sao triển khai? Về phần tình huống mà em nói, chỉ có hai loại, một loại là cấp dưới quản ủy hội không phục, điểm này anh không sợ. Bởi vì hiện tại anh mang tới cho hội quản ủy chính là hi vọng, là chiến tích vô cùng vô tận.

- Chỉ cần có chiến tích, khu cao tân có thể phát triển trong thời gian ngắn nhất, trên thân mỗi người đều có chiến tích, như vậy sẽ có cơ hội thăng chức, em nói bọn hắn sẽ phản đối anh làm như vậy sao?

- Loại thứ hai chính là thượng cấp bất mãn anh, nói trắng ra một chút, chính là nhóm lãnh đạo Cổ Lan thị. Đối với việc này anh lại không cần. Nếu bọn hắn thật muốn gây phiền toái cho anh, dù anh muốn tránh né cũng vô dụng. Nếu bọn hắn giúp anh, cho dù anh không tỏ vẻ gì bọn hắn cũng sẽ không nói gì. Còn nữa, em cho rằng bọn họ là những người đơn giản sao?

- Khu cao tân là một khối thịt béo, nếu có thể ăn vào, có thể chia tốt, lợi ích rơi trên người cấp dưới tuyệt đối không nhiều bằng rơi trên người họ. Ai cũng được phân chiến tích, dựa vào chiến tích bọn hắn còn có cơ hội tiến bộ hơn. Em nói gặp phải tình huống như vậy, những người kia sẽ thật sự khó xử anh sao? Hơn nữa bọn họ dù muốn làm, làm được sao? Lão công của em cũng không phải người nào tùy tiện thì có thể động!

Khi Tô Mộc nói ra lời này, trên mặt lộ ra diễn cảm tự tin, dáng vẻ chuyên chú khiến Chu Từ có chút ngẩn người. Nàng đột nhiên phát hiện, nhìn Tô Mộc thật tuấn tú, thật có mị lực.

Nàng thật sự đã nghĩ nhiều!

Tô Mộc cũng không phải thái điểu trên quan trường, hắn có thể đi tới bây giờ làm sao không hiểu quy tắc bên trong? Nghe lời hắn nói thì có thể biết, hắn đã sớm hiểu rõ đồng thời còn nắm giữ thành thạo.

- Đã biết anh lợi hại!

Chu Từ cười nói.

- Kỳ thật anh làm như vậy không phải chỉ muốn độc chiếm quyền to, anh an bài người của mình đi vào cũng không phải muốn bồi dưỡng thế lực cho mình. Những điều này đối với anh mà nói hoàn toàn không cần thiết. Giống như lời em vừa nói, đừng động là thương trường hay quan trường, làm thượng vị giả nhất định phải bảo đảm một điều đó là tính cụ thể trong chính sách! Em nói em chế định chính sách, không cách nào thi triển cũng không thể chắc chắn, đây chẳng phải làm công dã tràng?

- Trên thương trường chú ý chính sách được kéo dài, mà quan trường cũng vậy. Hơn nữa trên quan trường càng chú ý hơn cả thương trường, bởi vì thương trường nhiều nhất tổn thất là tiền tài, mà quan trường không chỉ hao tổn tiền bạc. Cho nên có rất nhiều thượng vị giả cần người khác đứng thành hàng, đều không phải toàn bộ vì mưu lợi cho mình, còn có rất nhiều chính là cam đoan con đường chấp chính của mình có thể kéo dài.

Tô Mộc mỉm cười giải thích.

- Người ta không biết nhiều đạo lý lớn như vậy, chỉ biết nghe đạo lý lớn là có chút đau đầu. Nhưng nhìn thấy đại lão giả vất vả bán mạng công tác, vậy để cho người ta hầu hạ cho ngài thật tốt đi!

Chu Từ kiều mỵ cúi thấp đầu.

Hô!

Cảm giác thư thái truyền khắp toàn thân, Tô Mộc híp mắt, những lời muốn nói đều nuốt ngược vào lòng. Lúc này ai còn tâm tư nghĩ nhiều như vậy, nhắm mắt chờ đợi là được.

Bảy giờ sáng hôm sau.

Tô Mộc tùy tiện ăn điểm tâm ở ngoài tiệm ăn sau đó đi tới bên ngoài quân phân khu, vừa lúc gặp được nhóm người Phó lão đi ra ngoài. Trong ánh mắt quan sát của Đường Thiên Hào, Tô Mộc ngồi vào trong xe Phó Khẩn Canh. Phó Khẩn Canh không hề có chút ý tứ muốn che giấu, cứ như vậy công khai biểu lộ hảo cảm của mình.

- Cha, con đã nói con mới nhận biết một huynh đệ mới, cha còn nhớ không?

Đường Quân ở bên cạnh Đường Thiên Hào thấp giọng nói.

Đường Quân là một quân nhân, được Đường Thiên Hào điều động phụ trách hộ tống Phó lão rời khỏi Cổ Lan thị. Đường Thiên Hào nghe được lời của con trai, thoáng gật đầu:

- Phải, cha biết. Con muốn nói gì?

- Cha, huynh đệ đó chính là Tô Mộc!

Đường Quân cười nói.

- Cái gì? Con nói là Tô Mộc?

Đường Thiên Hào không khỏi sửng sốt.

- Dạ, chính là Tô Mộc. Hơn nữa con nói cho cha biết, huynh đệ này của con thật không đơn giản, ngay mấy ngày trước…

Khi Đường Quân đem chuyện mình biết được nói ra, trên mặt Đường Thiên Hào không khỏi lộ ra vẻ nghiêm túc.

- Tiểu Quân, huynh đệ này của con đích xác không sai, cha đã biết, sau này nên liên hệ với Tô Mộc nhiều hơn.

- Con hiểu!

Đường Quân gật đầu nói.

- Được rồi, chuyên tâm lái xe đi.

Đường Thiên Hào phân phó.

Dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm chiếu xuống, đoàn xe chậm rãi chạy ra khỏi Cổ Lan thị, xuất hiện ở giao giới. Mà hết thảy giống như lời nói của Hàn Thịnh, toàn bộ ban lãnh đạo Cổ Lan thị đều đang đứng hai bên đường, cung kính chờ đợi Phó Khẩn Canh tới.

Không có ai biết bọn họ tới từ khi nào, nhưng có điểm xác định, họ tới rất sớm!

Niên đại này, làm quan cũng không dễ dàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK