Mục lục
[Dịch]Quan Bảng- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kể là cha mẹ nào, chung quy sẽ có một ngày phát hiện, hài tử trước đây mình thường bảo vệ ở phía sau đã thật sự lớn lên, biến thành cây đại thụ có thể che trời. Lúc này trong lòng bọn họ nhất định sẽ dâng lên một sự kích động.

Mà kích động như vậy, chính là tâm tình chân thật nhất của Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan lúc này.

– Ba mẹ, hai người cứ ở đấy, đừng tới đây. Con không sao!

Tô Mộc xoay người quay đầu nhìn về phía bọn họ cười, lộ ra hàm răng. Ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, hàm răng trắng như vậy, khiến người ta có cảm giác như ánh mặt trời đầy sức sống.

Nói xong câu đó, Tô Mộc liền bắt đầu động thủ. Hắn thật sự không có nghĩ đến, vừa mới trở lại trấn Long Tỉnh sẽ gặp phải chuyện như vậy. Nhưng bất kể thế nào, nếu đã gặp phải, tất nhiên không có khả năng bỏ qua. Tô Mộc muốn bỏ qua, đối phương cũng sẽ không cho hắn cơ hội này. Đã như vậy, không có gì để nói nữa. Trực tiếp đấu võ là được. Thật sự không tin, các người dám ở chỗ này làm xằng làm bậy.

Có thể không động thủ thì không động thủ, nhưng bị buộc phải động thủ, vậy không cần phải nương tay. Tô Mộc thật sự không có sợ hãi.

Đây cũng là Tô Mộc!

Đây cũng là quan niệm trước đây Mai Tranh truyền thụ cho Tô Mộc!

Bịch bịch!

Tất cả những tên côn đồ tới gần Tô Mộc, trong chớp mắt liền bị ném xuống trên mặt đất. Trong đám người bọn họ không ngờ không có nổi một người có thể tới gần Tô Mộc nửa bước. Ngay khi mọi người đang kinh ngạc, tám kẻ cường tráng, thật sự đều bị ngã ở trước mặt Tô Mộc, ở trên mặt bắt đầu rên rỉ nhăn nhó. Trên mỗi khuôn mặt đều lộ ra thần sắc khiếp sợ và kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, đều cảm thấy khủng hoảng.

Lý Chấn Hà cũng không ngoại lệ!

Dù thế nào Lý Chấn Hà cũng không nghĩ tới, ở chỗ này lại gặp phải một người có thể đánh như thế. Thân thủ của Tô Mộc vừa rồi đã nói rất rõ vấn đề. Mình muốn ở trước mặt Tô Mộc chiếm được tiện nghi chính là vọng tưởng. Nếu như thật sự cùng Tô Mộc động thủ, Lý Chấn Hà biết, mình cho dù có lá gan lớn như con trời cũng không có cách nào chiếm được chỗ tốt. Nếu lúc này không có cách nào chiếm tiện nghi, cũng chỉ đành nghĩ biện pháp khác.

– Mày muốn làm gì? Mày đừng tới đây! Tao nói cho mày biết, đại ca tao là Lý Chấn Sơn, là trưởng trấn của trấn Long Tỉnh này. Nếu như mày dám đụng đến tao, tao sẽ không để cho mày được yên!

Lý Chấn Hà tức giận kêu lên, muốn dùng lời nói như vậy uy hiếp Tô Mộc.

Lý Chấn Sơn? Trưởng trấn sao?

Khóe miệng Tô Mộc cong lên, lộ vẻ xem thường.

Có đôi khi tuy rằng Tô Mộc không muốn thừa nhận, nhưng cũng biết ở nông thôn, có đôi khi quan chức thật sự rất dễ sử dụng như một đại sát khí. Giống như hiện tại, anh ỷ vào mình có đại ca làm trưởng trấn, mang danh nghĩa đó ra muốn uy hiếp tôi. Tốt lắm. Tôi cũng vận dụng quan chức vui đùa với anh một chút. Một trưởng trấn thôi, tôi thật sự còn chưa để ở trong lòng. Càng khống nói tới một trưởng trấn lại để mặc cho em mình làm càn làm bậy như vậy, càng đừng mong lọt vào pháp nhãn của tôi.

Tôn Nguyên Bồi, đây là người anh tìm được sau khi thượng vị sao?

Trưởng trấn như vậy, anh cũng có thể thu vào dưới trướng, thật sự đủ vô dụng!

– Đại ca anh là trưởng trấn, thì anh có thể không kiêng nể gì cả như thế sao? Lý Chấn Hà, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, cửa hàng rau nhà dì cả tôi, rốt cuộc có phải do anh ra tay hay không?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

– Tao…

Lý Chấn Hà lộ ra thần sắc sửng sốt.

– Không nói đúng không? Không nói, vậy cũng giống như bọn họ ngã xuống đi.

Tô Mộc lạnh lùng nói.

– Tao…

Lý Chấn Hà thật sự rơi vào tình huống có chút khó xử. Phải biết rằng hắn thật sự không muốn giống như những tên côn đồ kia. Đừng thấy hắn kêu la lợi hại, nhưng trong xương cốt vẫn chỉ là một đầu thương bằng sắp. Thật sự gặp phải người còn ngang ngược hơn hắn, Lý Chấn Hà sẽ lập tức chịu thua.

Chỉ có điều Lý Chấn Hà cũng biết, có mấy lời không thể nói ra được. Thật sự nói ra, ngay cả đại ca mình có lẽ cũng sẽ không bảo vệ được mình. Phải biết rằng chuyện này chính là do bản thân đại ca ngầm đồng ý để mình làm như thế, vì giúp đỡ một người mà làm việc này. Hơn nữa Lý Chấn Hà cũng biết, người kia an vị ở trên một chiếc xe Mercedes cách đó không xa. Chỉ có điều mình dám gọi đối phương ra không?

Phải biết rằng đây chính là người mà ngay cả Lý Chấn Sơn cũng phải lấy lòng.

Mẹ nó, đây là chuyện gì chứ? Anh nói anh ở trên thành phố tốt như vậy, không ở đó, cũng không cần đến trấn Long Tỉnh chúng ta chứ. Anh nói anh tới còn chưa tính, cũng không nên chọn trúng mảnh đất này, không nên lấy xuống. Anh trực tiếp cho nhiều tiền một chút không phải là được rồi sao? Còn chơi trò đầu óc như vậy. Không muốn trực tiếp lấy. Ba vạn đồng. Tôi nhổ vào. Thả xuống giếng cũng không nghe thấy tiếng động, còn muốn mua của người ta một mảnh đất lớn như vậy. Quả thực chính là nực cười!

Tô Mộc là ai? Đó là người đầu óc rất linh hoạt. Nhìn thấy Lý Chấn Hà do dự như thế, đã biết chuyện khẳng định có điểm kỳ quái. Hơn nữa khi hắn vừa nghĩ tới chuyện tiếp tục hỏi thăm, lại phát hiện ánh mắt Lý Chấn Hà không ngờ hướng về phía chiếc xe cách đó không xa. Chỉ cần nhìn thoáng qua, nhất thời khiến Tô Mộc biết được, người ngồi trên chiếc xe Mercedes kia cho dù không phải là người đứng phía sau, chỉ sợ cũng có địa vị còn cao hơn so với Lý Chấn Hà rất nhiều.

Trời ạ. Lý Chấn Hà là ngựa chết sao? Đám đại lão các ông đều ngồi ở trong xe xem cuộc vui đúng không?

Tô Mộc biết, cửa hàng rau nhà dì cả bị sụp đổ, chuyện này nếu như hoà giải, hẳn không có vấn đề gì. Nhưng điều đó tuyệt đối không có khả năng. Nghĩ đến cửa hàng rau đang đêm đột nhiên sụp xuống như vậy, lúc đó nếu như bên trong có người, chẳng phải sẽ trực tiếp bị đè chết sao? Nghĩ đến hậu quả như thế, lửa giận trong lòng Tô Mộc càng bùng phát ra khó có thể khống chế được.

Lý Chấn Hà, nếu các người giúp đám người cặn bã kia làm ra loại chuyện thương thiên hại lý, vậy cũng đừng trách tôi.

Tô Mộc không ngờ khom lưng xuất hiện ở bên cạnh Lý Chấn Hà, nhỏ giọng lầm bầm vài câu. Đồng thời trong lúc Lý Chấn Hà có chút kinh ngạc, hắn lại đưa tay chỉ về phía chiếc xe Mercedes.

Sau đó Tô Mộc mỉm cười đứng dậy, vỗ xuống vai Lý Chấn Hà.

– Vậy là được rồi. Có chuyện gì anh cứ nói ra chúng ta sẽ dễ giải quyết hơn. Được rồi. Tôi biết trong chuyện này anh là nhận lời người khác làm là được. Còn người kia, tôi sẽ qua đó tự mình hỏi một chút. Thật ra tôi muốn xem thử, là ai lại to gan như vậy, dám làm ra loại chuyện mất trí thế này.

Đúng là khóc không ra nước mắt!

Hiện tại Lý Chấn Hà đột nhiên cảm giác được mình bị lừa. Mình bị Tô Mộc cho ngoan độc hãm hại. Tôi nhổ vào. Tôi có nói gì đâu? Tôi cũng không có nói gì. Không ngờ Tô Mộc tự mình nói. Không nhìn đám tiểu đệ đang nằm bên cạnh đi. Ánh mắt bọn họ nhìn mình cũng không được bình thường sao? Bọn họ như vậy còn chưa tính, nếu như bị chủ nhân bên trong chiếc xe kia biết mình như vậy, chắc hẳn sẽ có lòng muốn giết mình.

Không thể chơi như vậy được!

Đây không phải là bẫy người sao?

Nghĩ đến hậu quả như thế, Lý Chấn Hà thật sự có chút kích động muốn phát điên. Chỉ có điều, hắn càng cảm thấy sự kinh khủng tăng lên chính là, vừa rồi Tô Mộc giống như tùy ý vỗ vào vai mình hai cái, mình chẳng những không có biện pháp mở miệng, ngay cả thân thể cũng không có cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể giãy dụa. Mà giãy dụa như vậy, giống như sau khi mình làm ra chuyện này, lương tâm bất an, không biết do dự có nên tiến lên nói hay không.

Cái oan này, Lý Chấn Hà gánh chắc!

Khi Tô Mộc bước về phía chiếc xe đỗ cách đó không xa, Tô Lão Thực đã đứng ra.

– Tiểu Mộc, con muốn làm gì?

– Ba, con không sao. Ba và mẹ cứ ở bên đám người dì cả là được rồi. Chuyện này cứ giao cho con xử lý.

Tô Mộc cười nói.

– Cẩn thận một chút.

Tô Lão Thực nói.

– Con biết rồi!

Tô Mộc gật đầu, tiếp tục đi về phía trước. Hắn đi rất thong thả nhưng rất kiên định. Mỗi một bước chân bước ra, đều thu hút ánh mắt của tất cả những người tới xem náo nhiệt.

Những người xem náo nhiệt hiện tại cũng nghĩ, Tô Mộc rốt cuộc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. Một Phó huyện trưởng bị đuổi ra ngoài, chẳng lẽ thật sự có quyết đoán lớn như vậy, đi làm chuyện này sao? Bọn họ không lăn lộn ở trong quan trường, căn bản cũng không biết, hiện tại cấp bậc hành chính và quyền lực trong tay Tô Mộc, so với Huyện trưởng Tôn Nguyên Bồi đã không kém hơn bao nhiêu. Thật sự nói đến tiền đồ phát triển, Tô Mộc thậm chí còn mạnh hơn so với Tôn Nguyên Bồi rất nhiều.

Ngay thời điểm Tô Mộc đi tới bên này, hắn phát hiện trong đám người có thân ảnh của Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực nhìn về phía Tô Mộc gật đầu một cái. Mặc dù Tô Mộc không biết cái gật đầu này là có ý gì, nhưng cũng hiểu được trong lòng Triệu Vô Cực đã hiểu rõ. Chỉ có điều rất nhanh Tô Mộc liền biết vừa rồi Triệu Vô Cực gật đầu là có ý gì. Bởi vì điện thoại di động của hắn đột nhiên hiện ra một tin tức. Chỉ là mấy chữ rất đơn giản:

– Chuyện tối ngày hôm qua, tôi biết. Tôi có băng quay phim.

Chính là mấy chữ đơn giản như vậy, khiến trong lòng Tô Mộc trấn tĩnh.

Thật sự không hổ danh là người do Mai Tranh phái ra. Chuyện như vậy cũng có thể đối phó được? Thật ra ngày hôm qua Tô Mộc bảo Triệu Vô Cực ở trấn trên. Triệu Vô Cực ở khách sạn ngay đối diện cửa hàng rau của Diệp Thúy Anh, vừa vặn mới có thể biết được chuyện gì xảy ra. Trong lúc rãnh rỗi Triệu Vô Cực liền trực tiếp cho quay lại. Hắn thật sự không ngờ, cửa hàng rau này lại là của nhà dì cả Tô Mộc.

Điều này thật sự quá khéo đi!

Triệu Vô Cực chỉ muốn sử dụng video đó xem như lưu lại một phần chứng cứ mà thôi. Thật không ngờ vào lúc này lại phát huy công dụng.

Bên trong xe Mercedes thật sự có ba người đang ngồi. Người ngồi ở ghế sau có dáng vẻ hơi gầy, nhưng gương mặt lại lộ ra một khí tức nam tử xinh đẹp. Da tay của hắn hơi đen, mặc một bộ áo tay lỡ màu xanh da trời. Muốn chết chính là toàn thân từ trên xuống dưới gần như đều mang trang sức. Vòng tay bạc màu trắng, vòng cổ. Thái quá nhất chính là mười ngón tay hắn đều sơn móng tay màu đỏ tuyệt đẹp. Móng tay dường như quanh năm suốt tháng không được cắt, rất dài.

Nam tử rõ ràng là từng trang điểm, động tác rất xinh đẹp. Trên người phát ra một loại khí tức âm nhu nữ tính hóa. Nhất cử nhất động còn giống phụ nữ hơn cả phụ nữ. Nhưng hắn lại thật sự là một người đàn ông thật sự.

Hắn chính là người đứng phía sau điều khiện cả sự việc này, một nam gay cực phẩm yêu tiền như mạng, Hứa Đa Đa.

Hứa Đa Đa đã sớm xuất hiện ở nơi này, vẫn luôn xem cuộc vui. Ai ngờ tuồng diễn thật hay, không ngờ lại xuất hiện một người ngoài ý muốn như Tô Mộc. Điều càng khiến Hứa Đa Đa cảm thấy tức giận hơn chính là kẻ vô liêm sỉ Lý Chấn Hà kia lại dám bán đứng hắn.

Lý Chấn Hà, Lý Chấn Sơn, có biết tôi muốn bóp chết các người giống như bóp chết một con kiến hay không?

Còn tên hỗn đản này nữa. Anh rốt cuộc là ai, lại dám hỏng chuyện tốt của tôi.

Nghĩ tới đây, Hứa Đa Đa đầy tức giận, từ từ đẩy cửa xe ra, lấy một tư thế mà bản thân cảm thấy là đẹp nhất xuống xe. Nhưng mà tư thế như vậy, vừa làm ra, những người ở xung quanh xem náo nhiệt hít một hơi thật sâu.

– Một cô gái thật xinh đẹp!

– Mắt bị làm sao thế? Đó là một người đàn ông!

– Thật hay giả vậy? Tôi nhổ vào. Thật sự đúng là một người đàn ông.

Bầu không khí đột nhiên trở nên hòa hoãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK