Mục lục
[Dịch]Quan Bảng- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mộc không quay về thị trấn Hoa Hải ngay mà theo Bạch Lãng đi tới Lâm gia trấn, đến văn phòng của gã. Cùng với Tô Mộc tiến đến, bên Lâm gia trấn nhanh chóng tranh thủ nghênh tiếp. Buồn cười, bây giờ có ai không biết uy dánh của Tô Mộc? Không thấy nói bắt Lâm Thịnh Đức liền bắt gã sao? Hiện tại Lâm gia trấn là Bạch Lãng với thân phận thư ký trấn đảng ủy thay thế giám thị trấn chính phủ.

Nhưng ai đều biết cái gọi là giám thị e rằng trong một đoạn thời gian sẽ không bị bãi bỏ. Chỉ cần Tô Mộc muốn là Bạch Lãng có thể vô hạn chế giám thị, cho đến khi nào gã giải quyết xong xuôi mọi chuyện. Đây là điều Bạch Lãng nằm mơ cũng muốn, nhưng không biết Tô Mộc có hỗ trợ nói giúp không.

Mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, Tô Mộc đến, Bạch Lãng biết trong Lâm gia trấn không còn ai dám coi thường gã nữa. Thật ra khi Lâm Thịnh Đức bị điều tra thì nơi này lòng người hoảng sợ, ai cũng lo sẽ bị liên lụy. Người đến chỗ Bạch Lãng báo cáo công tác tăng nhiều, gã biết những điều này là ai mang cho gã, không phải Ôn Lê mà là Tô Mộc. Nên Bạch Lãng càng cung kính với Tô Mộc hơn.

Bạch Lãng hỏi:

– Tô huyện trưởng, ta báo cáo tình huống công tác Lâm gia trấn cho Tô huyện trưởng nghe được không?

Tô Mộc thản nhiên nói:

– Bạch Lãng, chuyện này không vội. Ta muốn hỏi là Lâm gia trấn có tổng cộng có mấy cái thôn? Mỗi thôn có bao nhiêu người, mỗi nhân khẩu có bao nhiêu? Lâm gia trấn dựa vào cái gì phát triển? Ngươi biết những con số cơ bản này đúng không?

Sao lại hỏi vấn đề này?

Nếu là Lâm Thịnh Đức thì chắc chắn không biết, nhưng không gây khó khăn cho Bạch Lãng. Bởi vì thật lòng Bạch Lãng muốn gầy dựng sự nghiệp, chẳng qua cơ hội chưa đến với gã.

Bạch Lãng nghiêm túc báo cáo:

– Tô huyện trưởng, Lâm gia trấn chúng ta có mười lăm thôn, nhân số mỗi thôn không đồng đều. Nguyên Lâm gia trấn đại khái có năm vạn người, diện tích là ba mươi sáu ngàn thước bình phương. Diện tích nhân khẩu thì mỗi thôn khác nhau, nhưng trung bình khoảng tám phần. Về phát triển của Lâm gia trấn thì ta đang muốn cáo cáo với Tô huyện trưởng đây.

– Lâm gia trấn bây giờ tuy có mấy nhà máy nhưng quy mô không lớn, không hình thành dây chuyền sản nghiệp có quy mô được, đa phần dựa vào cuộc sống gieo trồng. Tô huyện trưởng, ta biết việc này do ta thất trách, ta không kéo kinh tế Lâm gia trấn lên, xin huyện trưởng trừng phạt ta đi.

Tô Mộc không chút khách sáo khiển trách:

– Trừng phạt sao? Ngươi đúng là nên bị phạt! Bạch Lãng, ngươi cho rằng mấy năm nay ngươi ở vị trí thư ký trấn đảng ủy chỉ để làm kiểng sao? Ta biết tình huống Lâm gia trấn đặc biệt nhưng điều này không thành nguyên nhân sự bất lực của ngươi. Ngươi dám nói nguyên Lâm gia trấn đều nghèo sao? Không nói thứ khác, mấy khoáng tư nhất trong Lâm gia trấn thì ngươi giải thích thế nào với ta?

Bạch Lãng gật đầu lia:

– Vâng vâng!

Nếu Sở Tranh có mặt ở đây sẽ biết ngay trong lòng Bạch Lãng chỉ thấy vui mừng chứ không hề sợ hãi, kiêng kỵ cái gì. Vì nếu không xem là người của mình thì Tô Mộc đã chẳng răn dạy như thế, răn dạy là mong ngươi nhanh chóng tìm cách giải quyết chứ không phải sống được chăng hay chớ.

Tô Mộc nói:

– Bạch Lãng, ngươi nghe rõ cho ta. Lâm gia trấn các ngươi là một phần trong toàn bộ huyện Hoa Hải, tuyệt đối không thể bỏ qua nó. Ta cho ngươi thời gian, hãy nhanh chóng đóng quặng sắt, môi khoáng tư nhất lại. Có vấn đề gì thì trực tiếp tìm ta. Chút nữa trong huyện sẽ có sắp xếp trù tính chung cho Lâm gia trấn, khi đó ngươi phụ trách giám thị.

Vui quá!

Kích động!

Bạch Lãng chưa từng hưng phấn như bây giờ. Tô Mộc nói đã quá rõ ràng, chứng minh Tô Mộc xếp Lâm gia trấn vào một phần trong kinh tế huyện Hoa Hải phát triển mạnh. Tức là ở trong lòng Tô Mộc đã có sắp đặt, bố cục cho Lâm gia trấn. Chỉ cần như thế, Bạch Lãng làm tốt công tác quản lý phối hợp mấy hương trấn khác là ổn.

Đây là một phần chiến tích nặng trịch, Tô Mộc đưa tặng làm Bạch Lãng cực kỳ tôn sùng hắn. Trong mắt Bạch Lãng đã không còn hạn chế tuổi tác, chỉ có Tô Mộc huyện trưởng bản lĩnh lớn.

Bạch Lãng không hề che giấu, tỏ thái độ ngay:

– Xin Tô huyện trưởng yên tâm, từ bây giờ Lâm gia trấn tuyệt đối sẽ triển khai các mục công tác theo sự lãnh đạo của huyện chính phủ!

Cái gì huyện ủy, Lý Tuyển đều bị Bạch Lãng vứta ra sau đầu.

Tô Mộc không nói gì thêm, không sửa chữa cái gì. Bạch Lãng là người sáng suốt, biết lựa chọn như thế nào. Vấn đề trước kia Bạch Lãng là người của Ôn Lê thì Tô Mộc không thèm để bụng, cái hắn muốn là nguyên huyện Hoa Hải phát triển kinh tế. Tô Mộc không cần biết ngươi là người của ai, trước kia theo phe ai. Nghe theo chỉ huy là được, dám cãi lời thì dù là người của ai cũng sẽ bị hắn xử.

Lâm gia trấn là một khối trận địa Tô Mộc tuyệt đối không bỏ qua.

Vị trí địa lý Lâm gia trấn rất đặc biệt, với điều kiện ưu thế là chốn giao thoa mấy tỉnh huyện Hoa Hải, Lâm gia trấn càng là trung tâm đầu mối then chốt giao tập. Có ưu thế địa lý như vậy mà không biết lợi dụng, vừa rồi Tô Mộc răn dạy Bạch Lãng không phải vô lý.

Nhưng may mắn hiện tại Lâm gia trấn nằm trong tay Tô Mộc, thân phận thư ký trấn đảng uy của Bạch Lãng kiêm nghiệm thêm trưởng trấn, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tình huống này sẽ kéo dài một đoạn thời gian. Về nhân tuyển trưởng trấn, có niềm tin tạm thời kéo dài được. Chỉ có như thế mới bảo đảm Tô Mộc vừa làm tay cầm quyền số một lẫn số hai, cho gã rảnh rỗi dẹp gọn tình huống hỗn loạn của Lâm gia trấn.

Lâm gia trấn vào tay, Tô Mộc vừa lòng trở về thị trấn Hoa Hải.

– Huyện trưởng, hiện tại căn cứ vườn gieo trồng sih thái trấn Bát Lý Hà đã ở trạng thái xây dựng quy mô lớn. Nếu không có gì ngoài ý muốn trong vòng một tháng có thể chính thức đầu nhập thử vạn doanh. Trưởng trấn của trấn Bát Lý Hà, Cao Minh Nguyên xin bảo đảm!

– Căn cứ hoa cỏ trấn Hắc Tước với sự lãnh đạo của trưởng trấn Trương Phượng Lâm đã được tiến triển lớn chưa từng có. Lần này Vạn Tượng phong đầu bỏ vốn gốc, có tiền lương tiền mặt hấp dẫn, tiến độ đang tăng nhanh.

– Còn về trấn Phong Yên, trấn Thập Phương thì Liêu Tri Lâm thư ký trấn đảng ủy đã loàm xong các hạng khảo sát. Kỹ thuật gieo trồng đại bằng căn cứ có thể mở rộng tốt dpdẹ, trong thời gian ngắn sẽ thấy hiệu quả bước đầu.

– Hiện tại ba căn cứ lớn đã cấu thành ba chiếc xe ngựa phát triển huyện Hoa Hải chúng ta. Bây giờ người bên ngoài đều khen huyện trưởng làm công tác rất tốt. Cục trưởng cục chiêu thương huyện Lộc Minh hai ngày nay cứ muốn tìm huyện trưởng báo cáo công tác, nói là chuẩn bị gần đây tổ chức hoạt động chiêu thương đầu tư.

Khi Sở Tranh báo cáo tình huống phát triển hiện tại của huyện Hoa Hải đâu vào đấy thì Tô Mộc cực kỳ vừa lòng. Kiến thiết ba căn cứ lớn này là bước đầu tiên, chỉ cần bước ra bước đầu thì phát triển các hạ sẽ chính thức mở mang. Khi ấy huyện tài chính có tiền, Tô Mộc có thể hoàn thành giáo dục số hóa và mở rộng ra, thực hiện điều lúc trước muốn mà không thể làm trong huyện Hạnh Đường.

Có tài chính sung túc rồi Tô Mộc muốn làm rất nhiều chuyện, nên việc gấp bây giờ là dù thế nào cũng phải lấp đầy tài chính huyện Hoa Hải. Cấp trên sẽ không giải quyết được nhiều, nhưng Tô Mộc muốn có chính sách là được. Có chính ách, khi Tô Mộc lấy ra đại sát khí, đó mới là chiếc xe ngựa lớn mạnh nhất.

Còn cái gì có sự chấn nhiếp hơn là căn cứ hậu cần?

Tô Mộc hỏi lại:

– Lộc Minh?

Tô Mộc biết rõ Lộc Minh, là người duy nhất không theo phe phái trong huyện Hoa Hải trước kia. Không phải Lộc Minh không muốn mà vì không cách nào theo phe, không ai thèm gã. Nơi nghèo như vậy còn nói gì đến chiêu thương đầu tư? Ngươi làm tốt chuyện của mình là được. Trong điều kiện không có lợi ích, cục trưởng cục chiêu thương Lộc Minh hoàn toàn bị xa lánh.

Lúc này Lộc Minh biến thân thành cục thịt thơm.

Nhưng Lộc Minh nghiêm ngặt tuân thủ chức trách của mình, biết hiện tại gã lên hướng là ai ban cho, nên gã mới vội vàng lại đây tỏ thái độ với Tô Mộc. Tuy nhiên Tô Mộc luôn bạn rộn, không có thời gian gặp Lộc Minh.

Tô Mộc hỏi:

– Hôm nay còn thời gian rảnh không?

Sở Tranh đáp:

– Còn, rảnh nửa tiếng trước buổi trưa tan tầm.

Tô Mộc nói:

– Vậy kêu hắn vào đi.

Sở Tranh gật đầu:

– Vâng!

Sở Tranh nhỏ giọng nói:

– Huyện trưởng, ta nghe nói tập đoàn Bàng thị trong Tây Phẩm thị đã đến thị trấn của chúng ta, đi tuyến đường Lý thư ký, muốn làm ăn bất động sản trong thị trấn huyện Hoa Hải.

Tô Mộc nhếch môi mỉa mai:

– Tập đoàn Bàng thị? Muốn làm bất động sản?

Cỡ như Bàng Hải Triều mà muốn làm ăn? Tô Mộc nhìn ra ngay Bàng Hải Triều ỷ vào thân phận phụ thân làm việc mua bán chuyển bao này nọ. Tập đoàn Bàng thị thật là nổi tiếng, là công ty túi da treo đầu dê bán thịt chó.

Nghĩ đến Bàng Hải Triều làm Tô Mộc nhớ tới Liễu Linh Lỵ đêm qua, tâm tình bỗng chốc âm trầm.

Tô Mộc ra lệnh:

– Phải điều tra kỹ tư chất của tập đoàn Bàng thị, không cần biết hắn đi quan hệ của ai, chỉ cần làm ăn trong huyện Hoa Hải chúng ta thì phải phù hợp quy định. Nói với bên cục quốc thổ, gần đây tất cả đất đai huyện Hoa Hải không được tùy ý chào hàng, có tình huống gì phải đến chỗ ta lập hồ sơ.

Sở Tranh nói ngay:

– Tuân lệnh!

Xác định Tô Mộc không còn dặn dò chuyện khác, Sở Tranh xoay người đi ra ngoài, cười với Lộc Minh đứng chờ bên ngoài.

– Lộc cục trưởng, vào đi, huyện trưởng đang chờ.

Lộc Minh lôi kéo làm quen:

– Sở chủ nhiệm, đừng nói gì thêm, huynh đệ ta khắc ghi tình nghĩa này. Chờ đi, đợi khainò rảnh ta nhất định sẽ mời Sở chủ nhiệm nhậu một chầu.

Sở Tranh mỉm cười nói:

– Được rồi.

Lộc Minh đẩy cửa đi vào văn phòng của Tô Mộc. Bên này Lộc Minh đẩy cửa vào, bên kia Bàng Hải Triều khảo sát từ bên ngoài vừa trở về, đẩy cửa văn phòng Lý Tuyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK