- 3 năm trước, Thiên Lý bị một viên đạn đi sát tim. Nếu không có vị bác sĩ mà bác Luân đưa sang cứu Vũ(2năm trước) thì cậu ấy sẽ không sống đến bây giờ. Cô con gái út của ông Phan bị trầm cảm một thời gian sau đó mất trí nhớ về chuyện đó. Hắc Long đã gây ra tất cả. 2 thầy cô mà tôi giết chính là tay sai của Hắc Long... Từng lời nói của Lâm như búa giáng vào đầu Phong. Lý và Vũ không có gì ngạc nhiên vì 2 người đã biết chuyện này...
- Chưa hết! Hắc Long đã giết một cô bé tên Hàn Băng Băng để trả thù Smith vì đã nhấn ông ta xuống bùn đen. Và, Subaru,Ken...tôi là con ông ta. Cha làm con chịu. Tôi xin lỗi!
Hắc Lâm nói rồi quay ra Subaru và Ken. Lâm khóc. Đã 5 năm rồi Lâm không khóc, không hề khóc...
- Tớ biết rồi! Cậu không sai nên cậu không phải xin lỗi! -Subaru cười nói với Lâm. Subaru đã biết mọi chuyện rồi...
Rầm. Cửa phòng Phong bật mở. Thiên Tuyết đứng trước cửa, hai hàng lệ chảy xuống...
- Tôi nhớ ra rồi! Năm đó...người con trai mà tôi đã hứa.. Người con trai mà tôi hứa sẽ không yêu ai ngoài cậu ấy.. người đó là Vương Thiên Lý! Còn người con trai đứng nấp sau chỗ hoa đó là một chàng trai rất giống Hắc Lâm-Tuyết nói ,tay chỉ vào Hắc Lâm...
- ..... -Im lặng. Hắc Lâm không nói gì.
"Nó nhớ ra cái chuyện đó rồi" -Thiên Linh thì thầm với Thiên Anh...
Lý quay ra...
- Tuyết...Cậu là cô bé đó...là Tiểu Tuyết?
- Ừ! Là tớ! Tớ vẫn giữ lời...
.
.
"- Hứa đi! Hôm nay tớ nói thích cậu, cậu cũng đồng ý rồi. Hứa với tớ sẽ không thích ai nữa nhé.
- Ế?
- Hứa đi! Cậu sẽ chờ tớ nhá! Tớ sẽ luôn nhớ cậu!.
- Ừ! Tớ hứa!
-Móc nghéo nào!
- Bằng cả tình yêu và trái tim, tớ xin hứa sẽ trở lại và chờ cậu về. Móc nghéo, đóng dấu...."
.....
- Vậy là cậu?
- Ừ! Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện sau!
Quay lại chỗ An Phong nào...
Sau khi nghe Hắc Lâm nói, An Phong sững người ngồi phịch xuống giường....
Tử Đăng nói với Lâm rằng không phải lỗi của cậu và bảo mọi người ra ngoài chỉ để anh và Phong ở lại....
⭐⭐⭐⭐⭐⭐
- Thiên Thiên à! -Tử Đăng gọi Phong...
-.....
Phong im lặng. Đăng cũng im lặng...
5'
10'
15'
30'
- Đăng Đăng! Anh nói đi! Em sai chỗ nào? -Phong bất giác lên tiếng hỏi Đăng....
- Thiên Thiên ngoan lắm! Em không hề sai! Nếu có chỉ là do ông trời muốn đặt ra thử thách thôi.
Đăng xoa đầu Phong(Thiên). Ân cần, nhẹ nhàng...Tất cả cử chỉ đều giống ngày ấy...
- Vậy anh nói xem! Tại sao em phải gánh chịu tai họa này?
- Anh không biết! Nhưng Thiên à! Em...tha thứ cho anh không? -Đăng xót xa nhìn cậu em trai mà mình yêu quý
- Em không giận anh! Chỉ là do em hiểu sai! Nhưng anh à! Em....
Phong khóc...Nước mắt Phong rơi...Những giọt nước mắt đầy đau thương....
- Anh biết! Nhưng em có thể tha thứ cho cha không?
- Xin lỗi! Em có thể chuẩn bị để gặp ông ấy nhưng tha thứ.....em không thể!
- Ừ! Thiên Thiên ngoan! Em nghỉ đi! Anh sẽ liên lạc với cha!
Phong ngồi thở dài. Là anh sai hay là do số trời đã định....Mẹ ơi! Mẹ hãy nói cho con biết đi! Mẹ ơi...