Quả cầu thủy tinh Đẹp
Giống như tình bạn
Vỡ ra
Có thể dán lại
Nhưng sẽ để lại vết nứ
Không bao giờ liền
Trái tim bị tổn thương
Sẽ mãi mãi còn sẹo...
....
....
....
Thiên Anh ngồi trong lớp. Thật quá nặng nề. Nếu như nhỏ nghĩ đúng, chẳng phải, người tổn thương lớn nhất là nhỏ sao? Tình bạn đơn giản đến vậy sao?
- Thiên Anh! Em sao thế? -An Phong quan tâm hỏi.
- Bài hơi khó á! Chị Linh bảo chị ấy ra rồi nhưng cách lớp 12 cơ nên chị ấy không chỉ! -Thiên Anh nói dối. Chỉ một nửa là thật.
- À! Bài này làm thế này! -Phong tận tình giảng.
Suốt từ hôm qua đến giờ, Phong,Ken,Subaru,Lý,Kelly,Aki,Tuyết và Linh đi tìm hiểu. Cái mảnh vỡ đó họ cho xác nhận dấu vân tay rồi. Chỉ đợi kết quả thôi. Hi vọng là họ nhầm. Nếu không, Thiên Anh sẽ chịu tổn thương rất lớn....
.
.
.
Mạnh Vũ đến lớp nằm gục xuống bàn. Từ lúc Thiên Anh ra chỗ khác cậu thấy thiếu thiếu sao ấy. My thì lên chỗ cậu ngồi nói đủ chuyện với cậu nếu không muốn nói là nói chuyện một mình vì cậu có đáp gì đâu....
.
.
.
"-Chắc chắn chứ?
- Vâng! Chúng tôi chắc chắn là của Võ Huyền My thưa cô chủ!
- Vậy....
- Tên tài xế đó cũng nói là Võ Huyền My!
- Được!"
.
.
.
.
.
Kể từ lúc Vũ nói nặng lời với Thiên Anh cũng đã được tuần. Mọi chuyện nhanh lắm. Vũ và Thiên Anh không nói với nhau một lời nào cả. Đến lớp coi nhau như không khí. Nghiêm trọng quá rồi! My thì cứ sán Vũ rồi giả vờ ra an ủi Thiên Anh.
Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc. Vì thế,
"Ting...Ting"
My mở điện thoại lên
"Chiều nay, sau khi tan học ra đằng sau trường. Tôi có chuyện muốn nói với cô, Võ Huyền My."
"Số của ai vậy?"
My định không đi nhưng lại có tin nhắn
"Cô không đi thì mọi thứ về cô, danh sách tên cô ở ngôi trường này sẽ bốc hơi đấy!"
My xanh mắt nhắn tin lại nói:"Được!"
.
.
.
.
- Tan học! Đằng sau trường! Cậu lên cây ngồi! Tôi có kịch cho cậu xem! -Subaru lạnh lùng.
Vũ gật đầu..
.
.
.
.
"-Có nên nói cho chị Thiên Anh không chị?
- Có! Nên để nó thấy mặt thật của My!
- Dạ!"
.
.
.
.
- Chị! Chị muốn xem kịch không? -Lý hỏi
- Có hả em?- Thiên Anh nói
- Vâng! Nếu chị muốn xen thì lúc tan trường chị ra sau trường đứng ở chỗ gần bãi cỏ ấy! Kịch này có lời nhiều hơn nhân vật!
- Okei em!
.
.
.
.
.
Tan trường,My đến sau trường như tin nhắn kia nói. Khoảng 5' sau một giọng nói vang lên:
- Đúng là Võ Huyền My! Rất giỏi đóng kịch! Lại đến rất đúng giờ!
- Anh là ai? -My hỏi một cách lo lắng
- Ấy! Đến chúng tôi mà cô cũng chưa nhận ra sao! -Ken và những người khác cũng đi ra.
Trên tay Ken là những tấm ảnh và mảnh vỡ của chiếc bình hoa đợt trước.
- Nào! Nói thật đi! Cô sẽ được khoan hồng đấy! -Subaru cười lạnh
- Nói...nói thật...cái...cái gì?
My lắp bắp nói chẳng lên lời...
- Việc chiếc vòng cổ... -Lý bỏ lửng
My ngó quanh rồi lại nhìn.
-Tôi không biết! -My đáp
Ken đưa lên nhưng tấm ảnh và mảnh vỡ và nói:
- Ồ! Vậy sao mảnh vợ này lại có dấu vân tay của Võ Huyền My? Tỉ lệ dấu vân tay trùng nhau là 1/64 tỷ. Sắc xuất quá nhỏ?
My xanh mặt lại. Định chối thì:
" Vâng thưa anh! Số xe 3339 là của cô My! Võ Huyền My! Cô ấy trả tôi tiền rồi bảo tôi lái xe ấy đâm vào cô Thiên Anh...."
- Nói thật đi! Ở đây không có Vũ hay Thiên Anh đâu! -Linh nói
- Ha ha! Quả không hổ là thành viên HHS. Rất thông minh! Đúng! Những cú ngã là do tôi cố tình ngã vào Thiên Anh! Chiếc xe,bình hoa cũng là tôi làm. Mà chiếc vòng cũng là tôi làm. Chỉ cần cẩn thận chút là lấy được! Đừng hỏi tại sao! Câu trả lời đơn giản là tôi yêu Vũ. Thứ cản trở lớn nhất là Phan Thiên Anh! -My cười và nói
Kelly nghe xong cười và vỗ tay:
- Rất hay! Tôi không biết nên xếp cô vào loại nào nhưng mọi thứ cũng đã kết thúc rồi! Sư huynh!
Vũ nghe xong nhảy từ trên cây xuống. Mặt cậu rất đáng sợ. Vậy là cậu lầm sao?
-Vũ..Vũ...sao sao....sao?
My ấp úng...
- Không-ở-đây-sao-tôi-biết-được sự-thật! -Vũ gằn từng từ.
Đúng lúc Vũ định giơ tay đánh My thì....