- Tớ xin lỗi...nhưng cậu đừng khóc nữa được không? Câu nói của Phong làm cho Linh ngạc nhiên hết cỡ. Ngạc nhiên,rất ngạc nhiên. Anh đang xin lỗi cô. Nghĩa là, với anh,cô không đơn giản chỉ là bạn...Nghĩ thôi đã thấy vui rồi. Nhưng,chẳng phải anh thích em gái cô sao? Chắc do cô là chị Thiên Anh thôi. Nghĩ rồi, Linh lắc đầu nhẹ.
- Linh! Cậu còn giận tớ sao?
Phong hỏi khi thấy Linh lắc đầu.. Anh đang lo,Linh sẽ không tha thứ cho anh..
- Hả?! À không! Cậu có làm gì đâu mà tớ phải giận!
- Tức là cậu không giận tớ hả?
- Ừ
Linh gật đầu rồi cười. Phong cũng cười.
.
.
.
Đây là bệnh viện. Những bệnh nhân ở đây đa số đề có người nhà nhưng đa số,phòng nào cũng nặng nề chứ không như cái phòng bệnh của Phong. Không khí rất là vui vẻ.....
À! Đó chỉ là không khí trong phòng thôi. Còn bên ngoài thì:
- Thằng khốn đó! Thế thì còn đau ốm gì nữa! -Ken tức sôi lên.
Chẳng là lúc nãy, vừa đến định vào phòng thì thấy Linh cả Phong đang nói chuyện. Định vô thăm nhưng lại nghĩ là để Linh nói chuyện cho xong đã,nên cả bọn đứng ngoài.
Nhưng mà...theo tình hình này,chắc Phong không sao đâu. Vừa nãy thấy Linh khóc tưởng Phong làm sao.
Subaru,Lý,Vũ thì không buổi hiện nhưng lửa cũng không kém. Ờ,đúng là nhường phòng thật nhưng thế này là "độc chiếm" rồi. 2 người này vô tư quá. Hồi nãy còn lo cho Phong giờ thì hết rồi...
- Không khí trong đó vui ha! Chẳng bù cho chúng ta lúc ngủ chết vì lạnh! -Thiên Anh nói.
Aki,Kelly,Tuyết gật đầu. Dù thương Linh thật nhưng việc lấy mất phòng để họ ngủ bị lạnh là cái tội lớn.
(kể cũng lạ. Mấy người này tự động nhường giờ lại trách người ta)
Ken bước vào phòng,hắng giọng:
- E hèm! Xen không đúng lúc lắm! Nhưng mà...2 người có thể đừng coi tụi này là không khí được không?
Phong và Linh đang nói chuyện nghe Ken nói mới giật mình. Linh cười trừ hỏi:
- Anh đến lúc nào thế?
- 30' trước! Đứng xem từ nãy đến giờ rồi! -Subaru nói.
À! Hóa ra là họ bực vì bị bơ 30'.....
Linh và Phong giờ chỉ biết cười trừ chứ chẳng biết làm gì giờ...
.
.
.
Khoảng 1 tuần sau Phong xuất viện và họ lên máy bay về Việt Nam ngay sau đó. Có cho tiền chắc họ cũng chẳng ở lại thành phố London quái quỷ này thêm phút nào nữa....
.
.
.
Điểm đến đầu tiên sau khi xuống máy bay chính là nhà hàng. Về nhà sau,bồi dưỡng cái bao tử đã(-_-)
.
.
.
Và....moị việc lại về quỹ đạo. Sáng nay,như mọi lần,lại vác xác đến lớp 12A1 "thân yêu" sau mấy tuần "vi vu" ở London. Có vẻ,ai cũng chán nản sau hôm đi London đó...
- Hù!
Cả nhóm giật mình khi....bị Hắc Lâm hù.
- Lâm! Cậu làm tụi tớ giật cả mình! -Phong nói
- Khì! Nhìn Linh như vậy là không sao rồi! Cậu cũng thế! Lúc nghe Vũ nói các cậu ở bệnh viện tớ khá lo đấy! -Hắc Lâm cười khì nói.
- Ế! Thế cậu lo cho tớ không? -Ken hỏi nửa đùa nửa thật
- Cậu á? Có! Tớ lo cho cậu lắm! -Lâm ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói
- Thật á! Ôi! Cảm động quá!
- Thật! Nếu cậu làm sao thì ai mời tớ đi ăn! -Lâm hồn nhiên nói
- Hờ! Lo ghê! Vào lớp! -Ken bị câu nói của Hắc Lâm làm cụt hết dòng cảm xúc đang trào dâng.
.
.
.
- CẢ LỚP NGHIÊM! -Hắc Lâm hô. Nguyên Hắc Lâm là lớp trưởng của lớp và là 1 thành viên trong HHS.
Cô giáo gật đầu hài lòng. Có thể nói,lớp 12A1 hội tụ toàn trai đẹp,gái xinh,toàn những học sinh ưu tú,những gương mặt của trường. Muốn vào được lớp 12A1 này phải vượt qua kì thi rất khó vì tiêu chuẩn của lớp này khá cao. Nhưng, những lớp thành tích học tốt thù thành tích quậy cũng tốt theo nên lớp 12A1 không tránh được việc thầy cô ghét(nói hơi lan man)
- Hôm nay,chúng ta sẽ có một học sinh mới chuyển về! Em vào đây! - Cô Loan nói rồi quay ra bảo cậu học sinh đang đứng ngoài đi vào.
Cậu học sinh đó bước vào. Vóc dáng cậu khá cao. Gương mặt lại điển trai và khá giống...
- Trịnh Tử Đăng! Các bạn có thể gọi là Tử Đăng! Rất vui được làm quen với 12A1-lớp xuất sắc của trường!
Vâng! Cậu học sinh đó chính là Tử Đăng-phó chủ tịch của Trịnh Gia,người đã giúp nhóm của Phong giải mật thư và...có mối quan hệ kì lạ với Ken,Subaru và Hắc Lâm.
-Woa! Gương mặt điển trai quá!- Học sinh a
- Đẹp thiệt! -học sinh B
- Sao khuôn mặt Tử Đăng với HTHHS An Phong giống như từ một khuôn đúc ra vậy! Cứ na ná thế nào ấy, dù vẫn có nhiều điểm khác nhau! -1 học sinh nam nhận xét.
Câu nhận xét đó đánh động khá nhiều người trong lớp. Đúng! "Khá" giống nhau. Ngoại trừ việc tóc Đăng màu bạch kim còn tóc Phong thì vàng kim, mắt Phong màu trà,mắt Đăng màu cafe. Và, Đăng nhìn "người lớn" hơn Phong.
.
.
.