Cửa phòng cấp cứu bật mở sau 5 tiếng đồng hồ... Vị bác sĩ bước ra ngoài nhìn những người ở đây...
- Bác sĩ! Cha cháu...ông ấy? -An Phong là người hỏi nhanh nhất. Lẽ ra, anh phải là người im lặng nhất mới đúng...Nhưng mà...
- Ơ! Lại là cậu bé này! Hóa ra cháu là Trịnh Tử Thiên thật!
An Phong im lặng khi nghe vị bác sĩ nói. Không phản đối, không chối bỏ, chỉ im lặng...
Tử Đăng đi lên hỏi bác sĩ...
- À! Ngài Trịnh Luân sẽ tỉnh vào ngày mai. Muộn nhất là ngày kia!
Gật đầu...Tất cả vào thăm bệnh nhân..
Trịnh Luân nằm đó. Không cần thở oxi. Ngày mai hoặc ngày kia ông sẽ tỉnh. Phong! Anh sẽ làm gì? Xin lỗi? Không phải phong cách của anh! Bỏ qua! Không phải điều anh muốn...Vậy...anh sẽ làm gì?
An Phong đi ra lan can của bệnh viện...là anh sai hay là anh cố chấp. Anh không biết...
Thiên Linh đi theo...Cô đứng bên anh. Cô hiểu anh đang nghĩ gì
- Cậu sẽ tha thứ chứ? -Thiên Linh hỏi
- Tớ không biết! Tớ không biết tớ sai hay chỉ là tớ cố chấp...
- Cậu không sai! Nếu là tớ. Tớ cũng như cậu thôi! Còn cố chấp...cậu luôn cố chấp rồi..
- Ý cậu là sao?
- Ai biết
- Cậu học cách nói lấp lửng từ bao giờ vậy?
- Tớ lây cậu đó!
- A! Cậu hay nhở. Giờ đổi lỗi tại tớ! -Phong nói với Linh. Nói chuyện với cô, anh cảm thấy lòng nhẹ hơn nhiều...
================
Ngày hôm sau,
Trịnh Luân đã tỉnh. Tất cả đang đứng bên giường bệnh của Trịnh Luân...kể cả ông Phan,Vũ,Dương và cả...An Phong..
Trịnh Luân nhìn Phong. Phong nhìn ông. Cả 2 im lặng. Bình thường thì một người bệnh mới dậy, ai cũng vui nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Im lặng đến đáng sợ.
Ai cũng im lặng. Chỉ có mắt nhìn mắt. Không vui, không buồn, không cảm xúc gì cả...
....
....
....
- Là con cố chấp nên cha mới như vậy! -Phong nói với Trịnh Luân bằng thứ giọng nhỏ hết cỡ có thể nhỏ. Không có cái gì nhỏ hơn nữa.
- Tiểu Thiên! Con nói gì...? -Thịnh Luân như không tin vào tai mình...Tai ông...đang có vấn đề?
- Con nói rồi! Không nghe thì thôi!
Tử Thiên nói một cách khó chịu. Cố tình à? Có mơ anh mới nói lại lần nữa. Trong từ điển của anh, từ khó phát âm nhất chính là "xin lỗi".
Trịnh Luân sau một lúc suy nghĩ xem tai mình có vấn đề không thì:
- Tiểu Thiên! Đúng là Tiểu Thiên ngang ngạch hồi đó...
Ông Phan, ông Vũ và ông Dương lắc đầu. Đúng là Trịnh Luân có khác. Haizz.
- Gia Anh! Cậu tính sao? -ông Phan quay ra hỏi ông Vũ...
Ông Vũ tên nguyên là Vũ Gia Anh. Ông Phan là Phan Thiên Bảo. Ông Dương là Dương Khánh Long.
- Chịu! Chắc là...phải hỏi người chịu tổn thất nhất! -ngài Gia Anh nói
- Không phải cậu chịu tổn thất nhất sao? Mất đi 1/2 tài sản? -Khánh Long hỏi
- 1/2? Tớ có mất gì đâu? Hắn trả tớ mà! Sau 1 năm lấy thì hắn trả tớ. Hắn có lấy gì đâu! Căn bản là vụ đó tớ klq lắm!
- Ờm
Ngài Trịnh Luân sau khi vui sướng thì im lặng nãy giờ.
- Ta biết các cháu sẽ hẹn Hắc Long, giải quyết mọi thứ. Nhưng các cháu đừng hại Hắc Long nhé! -Thiên Bảo nói
Tất cả đều tròn mắt nhìn ông Phan. Không hại Hắc Long?
- Bảo nói đúng đấy! Không phải lỗi của cậu ta!- Trịnh Luân tiếp lời
Gật đầu...
=============
Cánh đồng hoa hướng dương...
- Các ngươi đến đúng giờ ghê! -Hắc Long nói mỉa mai
- Hừ!
An Phong hừ lạnh một tiếng.
- Hắc Long! Chú đi quá xa rồi! Cháu tôn trọng chú nên mới vậy! Chú đừng lầm lỗi nữa! -Subaru nói
Chú? Hắc Long là chú của Subaru? Cái gì thế này
- Chứ không phải tại Smith mà cổ phiếu của Hắc Long đi xuống sao?
Hắc Long nói giọng lạnh lùng..
Subaru định nói gì đó thì Ken bước lên cản Subaru...
- Chú! Cháu không biết vụ đó! Nhưng chú làm hại Băng vậy là đủ rồi! Coi như đã trả thì tụi cháu rồi!
Ken cũng gọi Hắc Long là chú...giống như Subaru..
- Băng? Hàn Băng Băng? Ta không hề hại Băng! Với ta Băng như cháu gái vậy! Ta chỉ hại....chúng thôi(chỉ chỗ Phong,Vũ,Lý đang đứng)...
Đoàng đoàng đoàng! 3 tiếng súng vang lên...
Hắc Lâm đi ra cùng với một cánh tay bị thượng nặng và một con người bị trúng 3 phát đạn ở chân.
- Hắc Long không phải người hại Băng! Hắn mới là người hại Băng! Hắn là thuộc hạ của Hắc Long. Thích Băng nhưng Băng lại thích cậu. Hại cậu không được nên giết Băng! -Hắc Lâm ôm cánh tay đầy máu và nói.
Đã rõ. Hắn mới là người đã giết Băng. Cũng chẳng cần biết hắn là ai, chỉ cần biết rằng hắn sắp chết....
Hắc Lâm đến bên An Phong với cánh tay đang rỉ máu. Máu chảy đẫm cánh tay... Hắc Lâm đi lên chỗ Ken đang đứng, một tay ôm cánh tay đang bị thương đó nói: - Đừng nhìn hắn nữa! Hắn sẽ chết trong 5s nữa. Hắn không sống đâu!
Hắc Lâm nói với một số liệu chính xác. Đây...không phải Hắc Lâm nhí nhố,con nít của mọi ngày...Mà là một Hắc Lâm khác. Vẫn khuôn mặt ấy nhưng giọng nói lạnh băng, không chút cảm xúc. Hắc Lâm dùng đôi mắt lạnh lùng của mình quay ra Hắc Long:
- Có gì thì giải quyết thôi.
Hắc Lâm nói ngắn gọn xúc tích.
Ken và Subaru nhìn một lúc rồi quay ra Hắc Long:
- Là do cháu hiểu lầm chú nhưng mà....đây là bạn cháu...cháu không thể...
- Chú biết! Muốn giao đấu thì giao đấu đi! -Hắc Long cắt ngang rồi ra lệnh cho 5 tên đàn em đi theo xông lên.
Vũ,Phong,Ken,Lý và Subaru. Mỗi người đối phó với một tên. 5 người này có lẽ là tâm phúc của Hắc Long, chúng rất mạnh...
Nếu xem xét kĩ sẽ thấy, 5 người này không dùng hết sức và hoàn toàn không có ý định giết nhóm của Phong.
Một mình Tử Đăng đấu với tên lên sau cùng:Hắc Hải-con trai thứ của Hắc Long. Và Hắc Hải cũng đánh những đòn không nhằm giết Đăng...
Hắc Lâm rút kiếm ra. Sử dụng kiếm 1 tay không phải sở trường của Lâm nhưng với tình trạng cánh tay bị thương này....
- Sao? Cha không nghĩ thằng con này giám rút kiếm đối chọi cha?
Hắc Long nghe thấy thế cũng rút kiếm ra:
- Ta muốn kiếm ngươi lâu lắm rồi! Từ ngày ngươi phảm bội ta thì ngươi đã không còn là con ta rồi!
- Con? Vậy từ ngày cha sử dụng con làm quân cờ thì con cũng chẳng phải con cha.
- Mày biết sao? -Hắc Long vất bao kiếm và xông lên...
Hắc Lâm cũng xông lên. 2 cha con đánh nhau. Thật nghịch thiên lý.
- Sao con không biết chứ? Con biết tất đấy! -Hắc Lâm giơ kiếm lên đỡ.
Hắc Long sử dụng kiếm khá giỏi. Có điều, Hắc Long không hề đánh hết sức....
- Tiểu Lâm! Con lớn thật rồi! -Hắc Long lẩm bẩm. Rất nhỏ...rất nhỏ...nhưng Hắc Lâm cũng nghe thấy...
2h đồng hồ sau....
Nhóm của Phong đã xử lý hết 5 tên này...
- Tại sao các anh không đánh hết sức? -Ken hỏi. Ken và tất cả chỉ bị thương nhẹ. Theo như Ken biết, 5 người này rất mạnh.
Dương Cầm(1 trong 5 người) cười lớn rồi nói:
- Đánh với các cậu rất vui! Nhưng lão đại đã nói rằng không được làm các cậu bị thương quá nặng nên chúng tôi đâu dám trái!
An Phong sững người nhìn Hắc Lâm. Không được làm bị thương? Cái quái gì thế?
Tử Đăng đánh với Hắc Hải một lúc thì Hắc Hải bị Tử Đăng đá ra xa...
- Em không muốn đấu thực với anh? -Tử Đăng hỏi Hắc Hải nhẹ nhàng..
Hắc Hải ngồi dậy, ôm bụng, quẹt vết máu ở miệng rồi nói:
- Ây! Anh Đăng! Em muốn đánh hết cỡ nhưng cha em bảo em mà làm anh bị thương thì em khỏi sống! Anh biết em rất yêu đời mà!
Tử Đăng tối sầm mặt lại. Đúng là rất khó hiểu.
- Nói tất cả sự việc năm đó! -Đăng lạnh lùng ra lệnh...
Hắc Hải im lặng cúi mặt xuống...
- Anh Đăng! Từ lúc Lâm Lâm bỏ nhà đi, cha em đã tìm anh ấy. Cha em nói anh ấy là đồ phế vật và cần loại trừ....sau đó....bla bla
Hắc Hải kể tất cả. Đã rõ, Hắc Long chỉ muốn tất cả phải đau khổ. Thế thôi. Nhưng còn Hắc Lâm? Rốt cuộc cậu ta là thế nào?
Lại nói về Hắc Lâm...
Hắc Lâm xoay ngươi đỡ kiếm của Hắc Long. Tính ra Lâm cũng trúng khá nhiều nhát chém rồi...Nhưng, lần này, Hắc Lâm sử dụng cánh tay đang bị thương để đẩy kiếm Hắc Long ra. Do không chuẩn bị trước, lại không dùng hết sức nên Hắc Long bị đẩy ra...
- TRÁNH RA! AI LẠI ĐÂY TÔI GIẾT! -Hắc Lâm gào lên rồi cậu rút khẩu súng ngắn của mình ra. Xoay 180° bắn 3 nhát đạn vào cái gì đó:
- Ra đi! -Hắc Lâm lạnh lùng.
- Quả không hổ danh con trai của Hắc Lão Gia. Rất thông minh! -Một người đàn ông đi ra.
Hắc Lâm cười lạnh. Giơ súng lên bắn một nhát vào chân của tên đó:
- Dương Cưu! Nhát này là trả người vì đã hại Băng Băng.
Tên được gọi là Dương Cưu quỵ xuống trợn tròn mắt lên nhìn Hắc Lâm...
- Ngươi...
"Đoàng" phát súng tiếp theo là vào tay phải.
- Ngươi nghĩ cái danh Hắc Lâm-Hắc thiếu chủ ta là hư vô sao? Phát vừa nãy là do người không cẩn thận.
Dương Cưu chưa nói được từ nào đã bị phát súng kế tiếp bắn vào chân trái(vừa nãy là chân phải)...
- Phát súng này do người hại nhà họ Vương, họ Dương và họ Phan!
"Đoàng" phát súng thứ tư vang lên.
- Cái này trả cho ngươi vì ngươi khiến Hắc Gia bị hiểu lầm.
- Hahah! Hắc Thiếu Chủ thân mến! Quả không hổ danh là người của Hắc Đạo! Rất tài giỏi! Nhưng người sẽ chết thôi!
Dương Cưu vừa nói dứt lời thì bị Hắc Lâm bắn chết...
- 3!2!1! Đi Ra!
Hắc Lâm hết lớn rồi nhảy ra khỏi đó. Quả boom do Dương Cưu đặt đã nổ.....
- HẮC LÂM! -Tất cả mọi người kêu lên. Tuyệt vọng. Dương Cưu! Hắn là ai?