• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tớ định ngày mai mới viết nhưng mai tớ bận nên tớ viết luôn tối nay. Có thể đây là chap dài nhất từ trước tới giờ :3=====

Tiếng oán hận

Sự lợi dụng

Tình bạn

Tình chị em

Tình yêu

Đều trở thành quên lãng

.

.

.

Thiên Linh đi dạo trên con phố Baker của London. Con phố mà có những đứa trẻ được Holmes nhờ vả để tìm thông tin về vụ án mà ông điều tra. Vừa nãy,Linh và Phong vừa gây gổ với nhau. Lần đầu tiên,kể từ khi Linh với Phong làm bạn.

"-Sao cậu buồn cười vậy?

-Tớ buồn cười sao?

- Đúng thế! Tớ biết cậu mệt từ hôm qua nhưng ít nhất cậu cũng phải tôn trọng mọi người chứ. Sao cậu lại tự dưng mắng bọn tớ khi nói về Tử Đăng?

- Các cậu làm sao hiểu được tớ!

- Tớ là bạn cậu sao tớ không hiểu cậu!

- Con gái các cậu suy nghĩ nông cạn sao hiểu được tớ.

- Ừ. Tớ suy nghĩ nông cạn lắm!

Linh nói rồi bỏ ra ngoài để mặc Phong ngồi trên giường mà suy nghĩ...."

.....

Linh đi trên com đường Baker. Cô đến trước tượng đài Holmes.... Cô suy nghĩ, nghĩ...cô suy nghĩ nông cạn vậy sao? Dẫu biết anh thích em gái cô, dẫu biết anh không yêu cô,dẫu biết cô chỉ yêu đơn phương,dẫu biết đối với anh cô chỉ là một người bạn thân nhưng....với cô,anh là tất cả,là bạn,là người dạy cô yêu....Nhưng cô sẽ không làm bất cứ điều gì để anh biết cô yêu anh...Không làm bất cứ thứ gì để em gái cô phải buồn. Lời nói của anh vừa nói như xúc phạm cô.

- Holmes à! Nếu là ngài,ngài có nói vậy không? Ngài có cho rằng phụ nữ là vật cản?

Cô hỏi rồi tự lẩm nhẩm một mình:"Mày điên rồi! Holmes-ngài ấy sẽ không bị tình cảm chi phối đâu!"

Giờ đây,cô không muốn ai ở bên. Phải chăng,cô mong,anh sẽ gọi cho cô để xin lỗi..Nhưng từ nãy đến giờ,chỉ có em gái cô,Ken,Subaru ,Lý hay Vũ gọi an ủi cô. Cô mong chờ cái gì chứ? Anh-một con người hòa đồng,đầy cao ngạo,sẽ không bao giờ xin lỗi cô đâu-một đứa con gái không là gì ngoại trừ là "bạn" với anh.... Cô đâu biết rằng, anh không gọi cho cô vì ạn đang chìm trong suy nghũ,anh đang hối hận về câu nói,anh muốn gọi nhưng lại không dám gọi....

"Khi yêu em,anh trao trọn con tim...

Khi yêu em,anh sẽ xoay tinh cầu......"

[Mr.Right(Khi anh yêu em)-Isaac 365Daband]

Điện thoại của cô vang lên. Cô nhanh chóng mở máy,hi vọng đó là số của anh. Nhưng,đó là một dãy số kì lạ. Cô nhấn nút trả lời:

[Em gái cô, Phan Thiên Anh và Phan Thiên Tuyết đang bị ta giam. Muốn cứu thì đến nơi ta nói....]

Tên đó nói xong rồi cúp máy...

Linh vội vã đến nơi mà tên đó nói. Nhưng,khi đến nơi,cô không thấy gì ngoài căn nhà trống không. Rồi, một thứ chất lỏng chạy xuống từ trên trán cô. Cô ngã xuống rồi ngất.... Ít nhất,trước khi ngất,cô vẫn nghe được câu nói

-Biết ngay mà! Chỉ cần lợi dụng tình chị em là nó vào bẫy....

Tên đó lấy máy của Thiên Linh,tra danh bạ và...

.

.

.

"Baby my love to you,with my...."

Điện thoại của An Phong reo. Là Thiên Linh gọi. Anh bắt máy mà sợ...anh sợ cô mắng anh nhưng không phải cô mà là giọng nói khác:

[Xin chào Trịnh Tử Thiên]

Trịnh Tử Thiên. Cái tên như đánh vào tai anh. Sao trên đời này lắm chuyện lạ vậy...Anh là Vũ An Phong mà.

- Tử Thiên là ai? Anh là ai?

Phong hoảng hốt hỏi..

[Xời! Không đùa nữa! Bạn người Phan Thiên Linh đang bị ta bắt đấy. Hình như cô bé đó đang buồn đấy]

- Cái gì? -Phong gằn

[Bình tĩnh! Địa điểm sẽ được đưa đến ngay bây giờ! Từ từ mà hưởng thụ! Các người còn 48tiếng nữa để cứu cô bé trước khi quả boom nổ].

Tên đó nói xong rồi cúp máy.

Boom! Đầu Phong ong ong lên! Cô buồn? Tại anh?

Cửa phòng bật mở. Hiện giờ tất cả Ken,Subaru,Lý,Vũ,Thiên Anh,Linh,Aki và Kelly đều ở phòng của Phong.

Cô quản lý đi vào. Tay cầm một từ giấy đưa cho Phong bảo rằng có người bảo đưa cho anh.

Nội dung tờ giấy đại khái là:

"Khi con sói ăn mất nửa mặt trăng

Thiên thần sẽ xuất hiện

Với nhiệm vụ là hồi sinh Newton

Bằng đôi tay cầm bông hoa Tuylip

Đựng trong chiếc bình có 64, II;III

Đến lúc tiếng chuông ngân dài

Newton sẽ hồi sinh gần đó"

Phong xám mặt vào. Anh đang lo cho Linh. Nhưng

- Cái này là gì thế? Sao lại là Tiếng Việt? -Kelly hỏi

- Anh không biết...nhưng đây là nơi mà Thiên Linh đang ở. Chúng ta còn 48 tiếng nữa. Sau 48 tiếng mà không cứu boom sẽ nổ.

Phong nói mà giọng đầy lo lắng và sợ sệt...

Cái mật thứ này là cái gì? Sao lại rắc rối vậy? Nó ra cái gì? Phải nhanh lên không Linh sẽ mất.....Phải nhanh lên, không anh sẽ không thể xin lỗi Linh nữa,anh sẽ không được gặp Linh nữa....

Cánh cửa lại bật mở lần nữa nhưng lần này là người khác. Lần này là Trịnh Tử Đăng.

- Oh! Các cậu cũng ở đây sao? -Tử Đăng hồn nhiên hỏi

Nhưng,khuôn mặt ai cũng u ám,khuôn mặt ai cũng không trả lời. Cả căn phòng toát lên vẻ đen tối,cả căn phòng tỏa ra vẻ lạnh toát đên đáng sợ....khiến Tử Đăng rợn người...

- Hơ! Thôi....không....trả lời...cũng được....Gặp sau! -Tử Đăng đóng cửa. Còn ở đó nữa chắc Đăng chết vì lạnh mất. Đăng không sợ lạnh nhưng mà anh bị nhạy cảm với cái lạnh đó,nhạy cảm với cái đen tối đó. Thậy đáng sợ! Hơn nữa, Đăng chỉ cố tình vào nhầm phòng để xác nhận lại khuôn mặt của 1 người thôi. Có gì đâu mà!

Tử Đăng lấy điện thoại ra, bấm số gì đó rồi gọi:

- Baby!

[Bỏ kiểu đó đi anh muốn nhờ gì đây?]

- Ôi! Yun của anh thông minh quá!

[Nói đi không em thay sim giờ]

- Ấy! Anh đùa mà! -Tử Đăng cười mà vã hết mồ hôi

[Nói nhanh lên em còn đi ăn cơm]

- ừm! Điều tra hộ anh Vũ An Phong và bạn của anh ta!

[Okei anh]

Tử Đăng cúp máy lấy tay quẹt mồ hôi. Lần nài cũng vậy,nói chuyện với người nàu khiến anh nóng chảy mồ hôi mà trong phòng kia thù khiến anh lạnh sởn gau ốc.

.

.

.

Trong phòng của Phong....

An Phong đang tự trách mình. Phải chi anh đừng kêu Linh,phải chi anh chịu nghe Linh,phải chi anh đừng nói rằng Linh nông cạn thì cô đâu bị bắt. Tại sao lúc đó anh lại nói mà không biết nghĩ vậy?

- Đừng tự trách nữa! Nghĩ đi! Đã 1 tiếng trôi qua rồi đó! -Ken nói

Bây giờ,đối với họ, 1 giây cũng rất quý. Chưa bao giờ họ coi trọng thời gian như vậy. Kể cả khi,Smith lâm khó khăn,Subaru vẫn thoải mái,bình tĩnh...Nhưng bây giờ....thời gian trở thành vàng mất rồi...

- Đúng đó! -Ken bảo Phong

Từ khi sang Nhật để trốn cái đất nước Việt Nam-nơi cướp đi bạn anh này thì với anh,thời gian nó như kỉ nguyên. Nó rất dài...Giờ đây, nó lại nhanh đến phát sợ...

Thiên Anh và Thiên Tuyết khóc nức nở vì lo cho chị. Lý và Vũ phải an ủi mãi. Kelly và Aki thì lo cho Thiên Linh. Với Aki,Thiên Linh là chị họ. Với Kelly,Thiên Linh là bạn.

Phong gật đầu. Họ nói đúng. Bây giờ phải tìm cách cứu Thiên Linh thật nhanh! Giờ không phải lúc để anh hối hận.

- Con sói nuốt mặt trăng là cái quái gì nhỉ? -Ken hỏi.

Con sói với mặt trăng quả thật không liên quan lắm nhưng mà khi đã viết thế này rồi thì phải có lí do chứ... Giá mà Holmes có thật....

"Cốc...cốc"

- Phòng không khóa! -Lý nói

Cửa phòng mở. Lần này lại là Trịnh Tử Đăng.

Phong thấy Tử Đăng,mặt trầm lại,giọng lanh tanh hỏi:

-Anh đến làm gì?

Tử Đăng cười trừ

-Tôi đến thăm nhưng xem ra tôi đến không đúng lúc rồi!

Subaru và Ken lắc đầu. Thằng này,chết cũng không chừa. Mà sao Đăng biết số phòng mà vào? Tử Đăng...Ken...Subaru...có một mối quan hệ kì lạ đến kinh ngạc :))))

- Chết không chừa! Muốn xem gì? -Ken cười đá đểu.

- ồi! Ken thông minh quá! -Tử Đăng đáp. Kẻ tung phải có người hứng mà. Đúng không?

Subaru cười nhạt. 2 người này lại nữa.

- Giờ không phải lúc nói linh tinh! Cậu biết mà phải không,Tử Đăng? Con gái ông Phan ấy! -Subaru hỏi

- Ừ! Tôi biết! -Từ lúc anh gọi cho Yun cũng phải 2tiếng trôi qua rồi. Kết quả đã đâu vào đấy rồi.

Subaru đưa Đăng tờ giấy để Đăng đọc. Phong thấy vậy liền hỏi:

- Sao cậu đưa cho anh ta? Chúng ta không quen mà! -Phong vốn dĩ không hề tin Đăng,laị có cả ác cảm nữa.

Đăng thì đang nhìn ra bóng dáng em trai mình từ một người ở đây! Anh phải điều tra xem,em trai mình đang ở đâu!

- Con sói nuốt mặt trăng?! Sao giống truyền thuyết vậy? -Tử Đăng hỏi sau khi đọc...

- Truyền thuyết gì? -Lý hỏi

- Vương Thiên Lý?

- Truyền thuyết gì?

Với Lý thì mấy cái truyền thuyết thì nhóc khoái lắm

Tử Đăng thấy ai cũng nhìn chằm chằm mình như tra khảo thì cười trừ...

- À! Đừng nhìn tôi kinh vậy! Đó là truyền thuyết của Bắc Âu. Tôi được mẹ kể cho nghe từ khi tôi còn nhỏ. Hình như là có 2 đứa trẻ sonh sinh. Từ khi mới sinh ra,cặp song sinh đó đã rất đáng yêu. Lớn lên,anh trai lại rất đẹo,quyến rũ giống như nam thần Frays-thần sung túc, em gái thì xinh đẹp không kém gì thần sắc đẹp-Fray-a. Ông bố quý 2 đứa con lắm. Lúc nào cũng tự hào về còn mình. Cậu con trai càng lớn càng đẹp nhưng cũng càng lạnh lùng vì thế tên là Moon. Cô con gái xinh đẹp,hòa đồng,nụ cười tỏa nắng nên ông đặt tên là Sun. Vì ông bố quá tự hào về con mình,luôn khoe khoang,rồi bảo con mình đẹo hơn các vị thần nên đã bị Odins-thần tối cao giáng hình phạt nặng nề cho những đứa con của ông. Đó là Moon và Sun sẽ gánh trên vai sứ mạnh điều khiến Mặt Trăng và Mặt Trời đến khi thế giới bị phá hủy. Người ta nói rằng, mỗi khi trăng khuyết hay mặt trời lặn sớm là do con sói mà mụ phù thủ-kẻ ghét mặt trăng và mặt trời thả ra đuổi bắt họ...

Đăng kể tóm tắt lại câu chuyện.

- Nó có liên quan gì đến câu "Con sói nuốt mặt trăng? -Vũ nghe rồi hỏi.

.

.

.

P.s: mỏi tay rồi. Có ai biết đáp án của cái mật thư trên không? Đoán đi :v mại zô. Đoán trúng tớ viết sau và chương sau nữa coi :3. À nhận xét đi T_T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK