Bệnh việnNơi cứu sống bao bệnh nhân
Nhưng...đó cũng là nơi
Một số người ra đi không trở lại...
Dù những ý bác sĩ cố hết sức....
.
.
=======
Vũ hối thúc bác sĩ cố gắng cứu Thiên Anh. Còn My,họ mặc kệ. Nhưng hình như My nhẹ hơn Thiên Anh.
Một đoàn người mặc chiếc áo trắng đi vội vào. Một trong số họ là người có kinh nghiệm nhất trấn an Vũ rằng họ sẽ cố hết sức. Ông quay sang Phong nhìn bảo:
- Hửm?! Cậu là cậu bé đứng ở bệnh viện 5 năm trước đúng không?
Ông nhớ rất rõ hình ảnh của cậu bé đó. Hình ảnh cậu bé ốm yếu đứng khóc...ngất ngay tại bệnh viện.
- Đây là bệnh viện Nguyễn Gia sao? -Phong hỏi
- Ừm! Cậu có phải....
- Không! Nhầm rồi! Tôi...chưa đến đây bao giờ! Ông tập trung cứu cô bé tên Thiên Anh đó đi!
Phong lạnh lùng. Anh không muốn ông bác sĩ đó nói tiếp.
Ông bác sĩ đi vào cấp cứu. Ông đang nhầm sao?
Mọi người thấy lạ nhưng vì lo cho Thiên Anh nên việc này cũng rơi vào quên lãng....
.
.
.
3 ngày sau
Thiên Anh đã mê man 3 ngày chưa tỉnh. Nhỏ My đã tỉnh lại từ hôm kia và đã xuất viện.
Bỗng...
- Au! Đây là đâu? -Một giọng nói vang lên
- Thiên Anh! Em tỉnh rồi! -Linh mừng ra ôm Thiên Anh khóc. Cô lo lắng không dám gọi cho bố mẹ. Cô nói dối là ở nhà của bạn mấy hôm...
- Chị! -Thiên Anh nhìn không hiểu
- Nhóc con! Em ngủ 3 ngày rồi đấy! -Phong cười xoa đầu.
Thiên Anh cười trừ....
- Thiên Anh à! Tớ.... -Vũ định nói gì đó thì...
- My đâu? Võ Huyền My ấy! -Thiên Anh hỏi. Nhỏ nhớ chứ. My cũng ở đó mà...
- Xuất viện! Cô ta nhờ em đưa cho chị cái này! -Kelly khó chịu khi nhắc đến My
Thiên Anh mở tờ giấy mà Kelly đưa cho...
.
" Thiên Anh! Tớ-Huyền My,bạn từng thân của cậu.
Tớ xin lỗi, những ngày qua đã làm cậu khổ. Tớ biết, việc tớ gây ra cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho tớ. Nhưng tớ vẫn phải xin lỗi! Tớ xin lỗi vì làm cậu mất đi lòng tin về tớ, mất đi một người bạn chỉ vì sự ích kỉ của tớ. Tớ chỉ nghĩ cho tớ thôi! Tớ ích kỉ quá. Tớ xin lỗi cậu! Chị Linh,Tuyết! Em xin lỗi đã đánh mất lòng tin của mọi người. Em xin lỗi đã hại Thiên Anh như vậy. Em xin lỗi! Phong-HTHHS, Vũ-HPHHS và Lý, thành viên HHS, tôi xin lỗi vì tất cả mọi thứ mà tôi đã gây ra. Anh Ken,Subaru, em...rất xin lỗi mọi người. Kể cả Kelly và Aki. Mọi người đã vì tôi mà mệt mỏi,phải lo lắng bảo vệ Thiên Anh. Thiên Anh! Tớ sẽ lên đường sang Mĩ đi du học. Đến khi tớ trở về cũng là lúc tớ tự tha thứ cho bản thân. Tớ không mong cậu tha thứ cho tớ chỉ mong cậu hãy giữ lại những kỉ niệm khi chúng ta còn là bạn thân của nhau.
Tớ-Võ Huyền My,bạn xấu của cậu."
.
.
Thiên Anh đọc xong khóc. Nhỏ vớ vội điện thoại bấm một dãy số mà nhỏ nhớ.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng [Bíp]"
- My à! Tớ...tha thứ cho cậu! Nhớ quay về nhé!
.
.
.
Chuyến bay mang số hiệu MH-876 đã hạ cánh xuống sân bay của New York.
My mở điện thoại lên. Giờ, My cần phải học cách tha thứ chính bản thân. My đã nói với Vũ rồi.
" -Vũ à! Tớ thích cậu!
- Cảm ơn! Tôi ghét cô! Tại cô mà mọi chuyện mới thế này!
- Tớ biết nhưng....
- Đừng nói nữa!"
Từ giờ với My, đây sẽ là một con đường mới. Một lối rẽ mới. My mở điện thoại lên...
[Bạn có tin nhắn âm thanh]
My mở nghe:"My à! Tớ...tha thứ cho cậu! Nhớ quay về nhé!"
-Thiên Anh! Cậu...quá tốt! -My lẩm bẩm rồi khóc mà miệng cười...
.
.
.
- Thiên Anh! Đi học! -Linh gọi
.
.