Mục lục
[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta vốn cho rằng người chi kích động quá độ, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người khôi phục lại bình thường, thì ta mới phát hiện ra, cô mẫu Trường Thi không bình thường.

Hạng Đạt Sinh đỡ lấy vai mẫu thân mình, cố gắng giúp người bình tĩnh lại, không nghĩ tới Cô mẫu Trường Thi trở tay tát cho hắn một bạt tai:

“Đồ hỗn trướng, ta biết lúc nào ngươi cũng muốn hạ độc giết ta...”

Hạng Đạt Sinh lớn tiếng nói:

“Mẫu hậu hãy bình tĩnh, hài nhi là Đạt Sinh!”

Như Nhân, Như Diệp nghe thấy tiếng động thì cuống quít chạy tới, hai người một trái, một phải ôm lấy cánh tay mẫu thân mình, nức nở nói:

“Mẫu hậu, không ai hại được người cả, có chúng con ở đây rồi.”

Trong lòng ta buồn bã, không nghĩ tới Cô mẫu Trường Thi lại bị bệnh điên.

Cô mẫu Trường Thi không ngừng run rẩy, hai hàm răng nghiến lại với nhau, con mắt trợn trắng, trở nên vô cùng điên cuồng.

Lục Châu cảm thấy sợ hãi, nắm thật chặt lấy tay của ta.

Hạng Đạt Sinh, hướng cung nữ nói:

“Còn không mau mời quốc sư tới đây!”

Ta giúp bọn họ ép cô mẫu ngồi xuống giường, Cô mẫu Trường Thi không ngừng nói lung tung, các khớp tay trở nên cứng ngắc. Mấy người chúng ta chia nhau giữ chặt cánh tay của người, để tránh cô mẫu ngộ thương bản thân mình.

Ta không ngờ bệnh tình của cô mẫu lại nghiêm trọng tới như vậy, thảo nào Hán Thành Đế lại không cần quan tâm tới cảm thụ của người, ngay cả chuyện quan trọng như đại thọ cũng không thông báo cho Đại Khang, hiện giờ hắn không còn đối đãi với Cô mẫu Trường Thi như lúc bình thường nữa rồi.

Hạng Đạt Sinh than thở:

“Mẫu hậu bị bệnh điên này đã ba năm, trong thời gian gần đây bình thường hơn rất nhiều, không ngờ hôm nay lại...”

Ý của hắn ta cũng hiểu, nếu như ta không lấy cái ngọc bài kia ra thì cũng không kích thích bệnh tình của cô mẫu tái phát. Thực ra ta cũng không ngờ tới phụ hoàng lại giao cho người vật này, càng không biết cô mẫu có chứng điên.

Trong lòng ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, ta muốn bình yên trở lại Đại Khang, thì người quan trọng nhất chính là cô mẫu Trường Thi. Hiện giờ người bị như thế này, thì chẳng phải tình cảnh của ta càng trở nên nguy hiểm hơn hay sao?

Cô mẫu Trường Thi nắm lấy cánh tay ta, móng tay cắm sâu vào trong da, nói:

“Nghịch tặc! Ngươi muốn hại ta ư?”

Ta không dám giãy dụa, im lặng chấp nhận, da của ta bị người cào rách, đau đớn vô cùng.

Nhu Diệp rưng rưng khuyên nhủ:

“Mẫu hậu! Người tỉnh lại đi, đâylà Dận Không biểu ca...”

Từ phía sau truyền tới những tiếng bước chân nhẹ, những bước chân này đi lại có tiết tấu. Trong thời khắc khẩn trương này, làm gì có ai có tâm tình như vậy?

Ta xoay người nhìn lại, người còn chưa thấy, nhưng mùi thơm của hương hoa đã truyền lại.

Một vị bạch y thiếu nữ xuất hiện trước cửa ở Chiêu Dương cung, chiếc giày nhỏ trắng không nhiễm một hạt bụi, giống như u lan trong cốc vắng xuất hiện trước mặt chúng ta.

Mái tóc đen nhánh của nàng búi cao, dùng một điêu đai lưng vàng nhạt tô điểm thêm cho chiếc eo nhỏ nhắn, đôi mi thanh tú thon dài, ở phần đuôi hơi cong lên, biểu thị sự kiên nghị quật cường.

Hai mắt nàng sáng như dòng suối, lạnh lùng và thâm thúy, toát lên biểu tình cao ngạo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Ta lập tức nghĩ tới, đây chính là quốc sư của Đại Hán. Chẳng hiểu tại sao, ta có cảm giác đã gặp nàng ở đâu đó, hơn nữa lại càng không phải lần gặp nhau ở trước cửa Hán đô kia.

Thiếu nữ im lặng đi tới bên người ta, nhìn thẳng vào đôi mắt Cô mẫu Trường Thi, nhẹ giọng nói:

“Hoàng hậu, người mệt mỏi rồi.”

Trong hai mắt Cô mẫu Trường Thi xuất hiện sự mơ màng, thì thào:

“Ta... mệt mỏi...”

Thiếu nữ ôn nhu nói:

“Nếu như mệt mỏi, vì sao không nghỉ ngơi một chút?”

Thanh âm của nàng cực kỳ ôn nhu, lọt vào trong tai khiến người ta cảm thấy thoải mái, ta nhân cơ hội này tỉ mỉ quan sát dung mạo của nàng, càng nhìn càng cảm thấy mình đã gặp ở đâu đó rồi.

Cô mẫu Trường Thi chậm rãi nhắm hai mắt lại, rồi tiến nhập mộng đẹp.

Theo sự suy đoán của ta, tám phần mười là thiếu nữ này dùng phương pháp thôi miên nào đó, làm cho Cô mẫu Trường Thi tạm thời đi vào giấc ngủ.

Lúc này ta mới rút cánh tay ra, Lục Châu vén ống tay áo, nhìn thấy trên cánh tay của ta đã bị Cô mẫu Trường Thi cào thành những vết máu thật sâu, nàng cuống quít lấy khăn lụa của mình, quấn lên vết thương.

Hạng Đạt Sinh cung kính nói:

“Đa tạ quốc sư trợ giúp!”

Thiếu nữ kia lạnh lùng nói:

“Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao, tuyệt đối không được làm cho tâm tình của hoàng hậu bị kích động, sao các người lại kích thích người như vậy?”

Hạng Đạt Sinh có chút oán giận liếc mắt nhìn ta.

Ta cười khổ nói:

“Cô nương, chuyện này do ta dựng lên, không liên quan gì tới huynh ấy.”

Thiếu nữ lạnh lùng chăm chú nhìn ta:

“Nếu như hoàng hậu không muốn gặp ngươi nữa, thì ngươi cũng không nên ở lại chỗ này.”

Ta nhìn Cô mẫu Trường Thi, trong lòng rõ ràng, nếu như mình tiếp tục ở lại chỗ này cũng chẳng tốt lành gì, tốt hơn hết là mau chóng thoát thân. Ta lập tức từ biệt Hạng Đạt Sinh và hai vị biểu muội, mang theo Lục Châu rời khỏi Chiêu Dương cung.

Hình dáng của vị quốc sư này cứ khắc sâu trong đầu ta, không làm cách nào đuổi đi được, ta thấp giọng nói:

“Ta nhất định đã gặp nàng.”

Lục Châu nhẹ giọng nói:

“Gặp người nào?”

Ta nhíu mày nói:

“Đại hán quốc sư kia.”

Lục Châu chua xót nói:

“Có thể ngươi đều quen với tất cả nữ tử mỹ lệ trong thiên hạ!”

Ta có thể nhận ra điều dị thường trong câu nói này, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Châu nói:

“Nàng nói lời này là có ý gì?”

Lục Châu tức giận nghiêng đầu đi, nhẹ giọng nói:

“Trong lòng ngươi rất rõ ràng.”

Trong lòng ta cười trộm không ngớt, lẽ nào tiểu nha đầu này đã biết ghen, có phải là nàng đã nảy sinh tình cảm với ta?

Chúng ta vừa ra tới cửa cung, thì phía trước đã có một đội nhân mã chặn lối đi, người cầm đầu chính là Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ. Không biết lần này hắn chủ định tới gặp ta hay chỉ là vô tình gặp được? Hắn xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt ta, ta và hắn lạnh lùng nhìn nhau, không hẹn mà gật đầu.

Lý Mộ Vũ mở miệng trước nói:

“Bình vương điện hạ thật là bận rộn, đêm qua du lịch sông xuân thủy, sáng sớm hôm nay đã vào trong cung, sức lực đúng là nhất đẳng! Bội phục! Bội phục!”

Ta nói một cách gay gắt:

“Lý Đại Đô Đốc mới là người khiến bản vương bội phục sát đất, cho dù là bản vương tới chỗ nào, Lý Đại Đô Đốc cũng có thể cung cấp cho ta sự bảo vệ chu toàn, Đại hán có thần tử như người, thật sự là vinh hạnh cho quốc gia.” 

Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói:

“Bình vương lẽ nào không chú ý tới bầu trời đang u ám, sắp sửa mưa to, vì sao Bình vương không trở lại dịch quán sớm hơn, vạn nhất mưa xuống, thì sợ rằng quần áo sẽ bị ướt.”

Ta mỉm cười nói:

“Đa tạ Lý Đại Đô Đốc quan tâm, chỉ có trận mưa nhỏ như vậy, bản vương tự tin có thể chịu được! Huống chi chậm rãi tản bộ trong mưa, cũng là một loại tình thú.”

Lý Mộ Vũ ngửa mặt lên trời cười ha ha, rất lâu mới ngừng lại, thâm ý nhìn ta nói:

“Đôi khi con người không nên quá tự tin, một ngày nào đó mưa gió kéo tới, tuyệt đối sẽ không lãng mạn như trong tưởng tượng!”

Hắn đi như long hành hổ bộ, khi ngang qua ta thì chợt dừng bước nói:

“Ta vẫn phải nhắc nhở Bình vương điện hạ, thời gian mưa gió kéo tới thì ở trong phòng nghỉ ngơi là tốt hơn!”

Ta cười nhạt một tiếng nói:

“Đa tạ Lý Đại Đô Đốc quan tâm, nếu như không có chuyện gì khác thì ta trở lại dịch quán đây!”

Ta phi thân lên ngựa hướng dịch quán phóng đi.

Lục Châu vẫn ngồi ở bên trong xe, nàng mơ hồ có thể đoán ra ý trong sự đối thoại giữa ta và Lý Mộ Vũ, hiểu rằng ta và hắn vừa tiến hành một đợt giao phong.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Dận Không, người nọ thật đáng ghét, chuyện gì cũng nhắm vào ngươi.”

Chẳng biết từ bao giờ, cách xưng hô của nàng chuyển thành Dận Không, ta cảm thấy buồn cười nói:

“Người nhắm vào ta chỉ sợ là không chỉ có một mình hắn.”

Thác Bạt Lục Châu nói:

“Chúng ta để lễ vật ở lại, trở về Tuyên Thành có được hay không? Chẳng hiểu vì sao, trong lòng ta luôn có sự bất an...”

Ta cười nói:

“Chúng ta mới tới Hán đô được hai ngày, ta còn chưa mang nàng đi xem phong cành nơi đây.”

Ta xoay người hướng võ sĩ đi theo nói:

“Các ngươi về trước đi, ta và Vương phi đi dạo xung quanh một lát.”

Mấy tên võ sĩ vâng lệnh, ta giao cả xe ngựa cho họ, cùng Thác Bạt Lục Châu đi tới phương hướng của con sông Xuân Thủy.

Nổi danh nhất Hán đô không chỉ có con sông Xuân Thủy trăng hoa, mà chậm rãi đi tản bộ trên đường phố bên sông cũng là một loại thi vị.

Chút tức giận vừa nãy của Thác Bạt Lục Châu đã sớm tiêu tan thành mây khói, nàng như con chim nhỏ nép vào người ta, sau một hồi do dự, ta mới cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

Trong lòng ta không khỏi đắc ý, tiểu nha đầu này quả nhiên là đã tới tuổi hoài xuân, cầm bàn tay nhỏ bé mịn màng của nàng, thấy hai hàng lông mày của nàng rủ xuống, e thẹn vô cùng.

Trong lòng ta nhộn nhạo vô cùng, có lẽ là Lục Châu đã chủ động biểu thị tình ý đối với ta.

Nàng ôn nhu nói:

“Cô mẫu ngươi cấu ngươi còn đau hay không?”

Ta lắc đầu nói:

“Nếu như nàng không đề cặp tới, ta đã quên mất rồi.”

Thác Bạt Lục Châu nói:

“Trở về ta sẽ giúp ngươi dùng rượu thuốc rửa vết thương, một thời gian sau là vết thương sẽ phục hồi như lúc ban đầu.”

Ta gật đầu, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, Thác Bạt Lục Châu cúi đầu thấp hơn, đường cong trên cổ giống như một con thiên nga mỹ lệ.

Vóc người của nữ tử Bắc Hồ vốn cao hơn so với nữ tử Trung nguyên, Lục Châu mặc dù mới mười ba tuổi thế nhưng thân thể đã phát dục hoàn mỹ, tuy rằng bộ ngực vẫn còn nhỏ, nhưng mà chính vì nó nhỏ và đơn thuần lại càng làm động lòng người.

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì cũng có ngày ta không nhấc nổi mình.”

Chúng ta chậm rãi bước chậm trên đường, mùi thơm của các cửa hàng ăn ở hai bên lan vào mũi, thanh âm của những người bán hàng rong vang lên liên tiếp.

Chúng ta hoàn toàn chìm đắm trong sự vui vẻ thoải mái, rồi tạt vào ven đường gọi hai chén thịt bò miến nóng hổi, Thác Bạt Lục Châu chưa bao giờ được ăn vặt như thế này, đôi mắt đẹp hưng phấn tỏa ra quang mang lấp lánh.

Khi đưa miến vào trong miệng, chúng ta cảm nhận được vị cay cay của tiên hương, trên trán chúng ta đều chảy mồ hôi. Miến này mặc dù ngon, nhưng mà nó khiến cho Thác Bạt Lục Châu chảy nước mắt vì cay.

Ta lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán của nàng, Lục Châu bị ta làm như vậy thì mắc cỡ, khuôn mặt ửng hồng, giống như một nụ hoa hải đường, càng thêm có vẻ kiều diễm.

Nhìn thấy người qua đường ai ai cũng trong tâm trạng vui vẻ, trong lòng ta cảm thán, thấp giọng nói:

“Sẽ có một ngày, ta mang lại cho bách tính Đại Khang sự vô ưu vô lo này.”

Thác Bạt Lục Châu gật đầu nói:

“Ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể làm được!”

Từ trong ánh mắt của nàng tỏa ra sự sùng bái và ái mộ.

Ta mỉm cười nói:

“Không nên dùng ánh mắt sùng bái này nhìn ta, bằng không ta sẽ mơ mộng mất thôi.”

Thác Bạt Lục Châu thấp giọng nói:

“Ngươi là trượng phu của ta, cũng là kiêu ngạo của ta...”

Ta ha hả nở nụ cười, nhưng khi thấy ánh mắt thuần khiết của nàng, thì nụ cười dần dần biến mất, hai tay của chúng ta bất giác nắm chặt lấy nhau...

Trời đổ mưa bụi, chúng ta mua một cái ô thêu hoa ở ven đường, ta kéo cái ô ra, cùng Lục Châu đi dưới trời mưa. Người đi trên đường dần ít đi, đá xanh lát đường bị nước mưa gột rửa trở nên sáng bóng.

Lục Châu nhẹ giọng nói:

“Giang Nam mưa phùn không giống như Bắc Hồ, có vẻ như nó ôn nhu hơn rất nhiều.”

Ta mỉm cười nói:

“Luận ôn nhu, mưa phùn còn kém so với Lục Châu của ta.”

Lục Châu ngượng ngùng cười, dựa đầu vào vai của ta, nói:

“Chúng ta đi tới bờ sông Xuân Thủy có được không?”

Ta gật đầu, thừa dịp này cũng có thể cùng nàng hưởng thụ một chút hương vị kiều diễm.

Nhưng mà mưa không nhẹ nhàng như ta nghĩ, đúng như câu nói của Lý Mộ Vũ, mưa càng lúc càng nặng hạt, sự kiều diễm lãng mạn bây giờ đã sớm trở nên nặng hạt, thổi rách cả cái ô của ta.

Ta cũng Lục Châu nắm tay chạy vào trong Phong Vũ Đình (một loại đình tránh mưa thường hay xây dựng ở ven đường), người đi trên đường đã sớm không còn ai, sắc trời trở nên u ám, mưa to đã làm cả trời đất nhạt nhòa.

Ta thu hồi cái ô, vẩy vẩy nước mưa trên người, lúc nãy chỉ lo che cho Lục Châu, nên bây giờ người ta bị ướt nhiều chỗ, Lục Châu thấy thấy bộ dáng ướt nhẹp của ta, nhịn không được nở nụ cười.

Ta cô ý giả giọng hung dữ:

“Tiểu nha đầu, lại dám đùa ta, cẩn thận ta hung hăng giáo huấn nàng!”

Lục Châu bướng bỉnh chu miệng, dịu dàng nói:

“Phạt thi phạt đi, ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi hay sao?”

Nàng bật cái ô, bỗng nhiên xoay tròn.

Ta bất ngờ không kịp đề phòng bị những hạt nước mưa bắn lên trên mặt, cười hướng nàng đuổi theo, Lục Châu chạy vòng quanh trong Phong Vũ Đình, cuối cùng cũng bị ta bắt được, kéo vào trong lòng.

Thác Bạt Lục Châu ngẩng mặt lên cười, cái miệng hổn hển nhìn ta, ta có thể cảm nhận thấy tiếng tim đập kịch liệt của nàng.

Thấy đường cong mềm mại trên đôi môi của nàng, ta nhẹ nhàng hé miệng, hôn thật mạnh lên đôi môi anh đào đó.

Thân thể mềm mại của Thác Bạt Lục Châu run nhè nhẹ một chút, cái ô trong tay chậm rãi rơi ở trên mặt đất.

Ta luồn lưỡi vào trong miệng của nàng, liên tục tìm kiếm cái lưỡi thơm tho.

Hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, khi đầu lưỡi mềm mại tiếp xúc với lưỡi của ta, lập tức hoảng sợ né tránh, ta ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng cũng thành công bắt được, Lục Châu ngượng ngùng đáp lại.

Không biết qua bao lâu, chúng ta mới tách nhau ra. Thác Bạt Lục Châu mắc cỡ không dám nhìn ta, môi anh đào trải qua sự chăm sóc của ta càng trở nên mê người.

Nàng ôm lấy cánh tay ta, thân thể mềm mại tựa vào vai ta, biểu tình hạnh phúc vô cùng.

Ta trìu mến vuốt ve mái tóc dài của nàng nhẹ giọng nói:

“Thích không?”

Thác Bạt Lục Châu bỗng nhiên ôm chặt lấy ta, vùi mình vào trong ngực của ta, dịu dàng nói:

“Mắc cỡ chết người, sao ngươi lại có thể ở bên ngoài đối với ta như vậy.”

Ta ha ha phá lên cười.

Lục Châu đỏ mặt mà nói:

“Ta có thể có hài nhi hay không?”

Ta nhéo nhéo khuôn mặt khả ái của nàng, cố ý lừa nàng nói:

“Biết nàng sẽ nhanh chóng được làm mẫu thân.”

Khuôn mặt Lục Châu lại càng đỏ, nàng nhẹ giọng nói:

“Nếu như ta sinh ra hài nhi, sẽ cố gắng trở về gặp phụ hãn...”

Người Bắc Hồ có một truyền thống, đó là con gái gả ra ngoài khi nào sinh con mới được trở lại thăm nhà mẹ đẻ, nếu tự động trở về sẽ bị coi là bị trượng phu đuổi về.

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Nếu đã như vậy, thì sau này ta phải mau chóng để Lục Châu sinh hài nhi, nhưng mà tuổi nàng còn quá nhỏ, sao ta cỏ thể nhẫn tâm để nàng làm mẫu thân đây?”

Mưa lớn tạm ngớt, ta và Lục Châu trở lại trạm dịch, đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng, ta dường như có cảm giác có tật giật mình, biểu tình cỏ vẻ có mất tự nhiên, ánh mắt thì tận lực lảng tránh nhìn vào nàng.

Lục Châu bởi vì... mới trải qua lần đầu, cho nên dung mạo vui tươi hớn hở, nàng hiện giờ đang có tâm lý của một thiếu nữ hoài xuân. Không biết vô tình hay cố ý mà lại cầm lấy bàn tay của ta, thể hiện những hành động vô cùng thân mật.

Trong mắt của Tiêu Tín, mơ hồ toát ra sự thống khổ, với hắn mà nói đây là chuyện sớm muộn gì hắn cũng phải tiếp nhận, Lục Châu đối với hắn là một nữ thần không bao giờ với tới, hắn phải sớm thoát khỏi sự mê luyến đầu tiên này.

Trở lại trạm dịch không lâu, đã có người truyền tin tới, người truyền tin hóa ra lại là tỳ nữ của Khinh Nhan, mời ta đêm nay tới Tịch Mịch phảng gặp mặt.

Ta đối với Khinh Nhan này có hứng thú rất lớn, chỉ là một thiếu nữ mà lại có vị thế ở Hán đô, chắc chắc không phải là một người bình thường.

Khuôn mặt của Thác Bạt Lục Châu trở nên khó coi:

“Nghe nói ca kỹ đều không phải là nữ tử đàng hoàng vì cả, ngươi không nên đến!”

Ta cười nói:

“Nàng còn tuổi nhỏ, biết cái gì?”

Thác Bạt Lục Châu tức giận đến mức dậm chân, nói:

“Nếu như ngươi muốn đi, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!”

Nàng ôm mặt chạy về phòng, ta không ngờ phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy, chỉ đành cười khổ lắc đầu.

Ta đương nhiên sẽ không bởi vì Thác Bạt Lục Châu mà thay đổi chủ ý, mặc dù ta biết nàng đã có tình ý với ta, nhưng mà trong lòng ta, nàng vẫn chỉ là một đứa bé.

Từ trước tới nay ta tự tin mình có khả năng phỏng đoán tâm ý của nữ nhân, nhưng đối với Khinh Nhan thì lại khác, biểu hiện bình thường sẽ không dễ dàng được nàng chú ý, ta phải dùng tài học siêu nhiên của mình để thu hút sự chú ý của nàng, chuyện này lại là sở trường của ta.

Đi tới Tịch Mịch phảng, Khinh Nhan chờ đã lâu, nàng mặc một bộ quần áo màu xanh, tay cầm một cây dù màu hồng đứng trong mưa phùn, ở trong mắt người khác, màu sắc này thể hiện sự dung tục tới cực điểm, nhưng ở trong mắt ta, biểu hiện lại càng tao nhã, động lòng người.

Ta mỉm cười đi tới trước mặt nàng, nói:

“Xin chào Khinh Nhan cô nương!”

Khinh Nhan thản nhiên cười, nhẹ giọng nói:

“Bình vương điện hạ đúng hẹn đến đây, Khinh Nhan thật là vinh hạnh.”

Ta cười nói:

“Có thể được Khinh Nhan cô nương quan tâm, đừng nói chỉ là mưa phùn, cho dù trời mưa đao nhỏ ta cũng muốn tới.”

Khinh Nhan nhịn không được mỉm cười.

Mấy thủ hạ, nô tỳ dựng một cái ô lớn, dọn một cái bàn gỗ, hai người chúng ta ngồi đối diện với nhau. 

Khinh Nhan nói:

“Khinh Nhan hôm nay mời Bình vương điên ha tới đây, là thiết yến bồi tội.”

Ta cười nói:

“Khinh Nhan cô nương hình như chưa đắc tội với ta.”

Khinh Nhan nói:

“Bình vương nếu như biết Khinh Nhan mượn cớ, thì Khinh Nhan cũng không giấu diếm, ta muốn nghe tiếng đàn của Bình vương một lần nữa.”

Ta gật đầu nói:

“Chúng ta mau ngồi vào vị trí hưởng dụng những mỹ vị mà Khinh Nhan cô nương chuẩn bị cho ta, Dận Không mới có động lực đánh đàn!”

Thuyền hoa chậm rãi di chuyển trên sông, trời đồ mưa phùn, đúng là có ý cảnh tiêu dao tự tại. Tửu lượng của Khinh Nhan không kém, có thể cùng ta uống hết hai vò rượu Nữ nhi hồng, tới vậy mà mặt nàng vẫn chưa đổi sắc.

Ước chừng rượu cũng đã đủ, nàng sâu xa nói:

“Khinh Nhan có một chuyện không rõ, Bình vương điện hạ chẳng lẽ lại không biết mục đích mà Hán Thành đế mời bốn nước tới đây hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Nghĩ không ra Khinh Nhan cô nương lại có hứng thú cả với chuyện quốc sự? Dận Không cũng muốn nghe kiến giải của Khinh Nhan cô nương.”

Khinh Nhan nói:

“Trong thiên hạ làm gì có ai không biết Đại Hán định liên minh với bốn nước để dụng binh với Đại Khang, cũng biết dụng tâm của Bình vương điện hạ tới Đại Hán lần này.”

Trong lòng ta không khỏi ngẩn ra, lời nói này của Khinh Nhan cũng xác nhận ý nghĩ trong lòng ta, nàng tuyệt đối không chỉ là một ca kỹ phổ thông, nàng ở lại Đại Hán này tất có mục đích.

Nhưng ta vẫn biểu hiện như không có chuyện gì, nói:

“Khinh Nhan cô nương có thể nói nghe một chút hay không, Dận Không có dụng tâm như thế nào?”

Khinh Nhan cười nhạt một tiếng, cầm bầu rượu rót cho ta một chén đầy, nhẹ giọng nói:

“Đương nhiên là phá hỏng việc liên minh của năm nước, hóa giải nguy cơ với Đại Khang.”

Ta cười nói:

“Năng lực phân tích tình hình của Khinh Nhan cô nương quả nhiên siêu quần, ngay cả Dận Không cũng tin rằng mình tới đây đúng là với mục đích như vậy.”

Khinh Nhan nói:

“Chuyện này làm gì cần phải phân tích? Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Lý Mộ Vũ hôm qua ở chỗ này cũng đủ nói rõ rồi.”

Nàng nhìn thẳng vào ta nói:

“Bình vương điện hạ tội gì phải xông pha mưa gió?”

Ta cầm chén rượu, mỉm cười nói:

“Khinh Nhan cô nương không phải là thuyết khách do Lý Mộ Vũ mời tới để bảo ta về nước đó chứ?”

Khinh Nhan nói:

“Điện hạ cho rằng Lý Mộ Vũ có thể mời được ta sao?”

Ta thâm ý nói:

“Lý Đại Đô Đốc quen biết Khinh Nhan cô nương so với ta sớm nhiều lắm.”

Khinh Nhan mỉm cười nói:

“Bình vương điện hạ chẳng nhẽ lại nghĩ, thời gian quen biết ngắn hay dài có thể đại biểu cho việc tình cảm sâu hay nhạt sao?”

Ta mỉm cười, đương nhiên sẽ không tin Khinh Nhan có tình cảm sâu đậm gì với ta, nếu như lần này không phải nàng định thuyết phục ta phá hỏng liên minh của năm nước, thì chắc chắc vì chuyện khác. Đối với ta mà nói, lúc này ta tình nguyên làm người đến sau.

Khinh Nhan nói:

“Bình vương có tính cảnh giác rất cao, đây mặc dù là chuyện tốt, thế nhưng không nắm chắc được thời gian, lại để vuột mất rất nhiều cơ hội.”

Ta nhạy cảm nhận thấy Khinh Nhan dường như đang ám chỉ cái gì đó với ta, nên mỉm cười nói:

“Nếu như ta thừa nhận mục đích mình tới đây là để phá hỏng chuyện liên minh của năm nước, Khinh Nhan cô nương sẽ cho ta một cơ hội như thế nào?”

Ta dùng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, muốn nhìn thấu nội tâm của thiếu nữ có dung nhan mỹ lệ này.

Khinh Nhan chạm chén rượu với ta, uống cạn rồi mới nói:

“Bình vương có biết điều kiện hợp tác của Tề quốc với Đại hán không?”

Ta im lặng không nói, trước khi biết mục đích thực sự của Khinh Nhan, thì ta không nên tỏ thái độ. Từ vấn đề nàng đưa ra có thể nhậ thấy được, Khinh Nhan vô cùng có khả năng đến vì bảo tàng Mâu thị.

Khinh Nhan nói:

“Tề quốc cùng Đại hán hợp tác là vì bảo tàng Mâu thị, theo như người ta đồn thì mỗi nước đều có được một nửa của bảo tàng.”

Nàng dùng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta nói:

“Bình vương chẳng nhẽ lại không biết lai lịch của tấm bảo đồ này hay sao?”

Ta nở nụ cười:

“Khinh Nhan cô nương hình như rất hiểu ta thì phải?”

Khinh Nhan nói:

“Hình như điện hạ định nói tới hai chữ ‘ngưỡng mộ’?”

Ta cười nói:

“Hai chữ ngưỡng mộ này phải để ta nói với cô nương mới đúng.”

Khinh Nhan nói:

“Trong tay Hán Thành đế cũng có một bảo đồ, đó là do Tần quốc thương nhân Điền Tuần dâng cho hắn, sở dĩ hắn mang bảo đồ tặng cho Hạng Bác Đào, là bởi vì bảo toàn tính mạng của mình và nhi tử.”

Ta đã sớm có suy đoán như vậy, nếu như Điền Tuần không bị chèn ép tới mức đường cùng, thì cũng sẽ không đem tàng bảo đồ ra như vậy.

Người bức bách hắn có lẽ là U U, ta còn nhớ lần ở trong hoàng cung Đại Khang, nàng đã từng nói là Điền Tuần đã rơi vào trong tay của nàng.

Khinh Nhan lại nói:

“Về phần bảo đồ của Tề quốc là có người hướng Tề vương Kinh Phong Đồng mật báo, Quản Thư Hành thấy gia đình bị hạ ngục, lập tức hốt hoảng chạy trốn.”

Trong khoảng thời gian này ta chủ yếu là quan tâm tới sự tình của năm nước, chứ chưa quan tâm nhiều tới chuyện của Quản Thư Hành. Bây giờ lại nghĩ về chuyện này, quả nhiên là thấy nó có quan hệ với ta.

Trong lúc vô tình ta đã tiết lộ với U U chuyện đem bức Xuân Cung đồ bán cho Quản Thư Hành. Chẳng nhẽ để tìm thấy nơi cất giấu bức Xuân Cung đồ, nàng lại chọn dùng phương pháp này?

Ta mỉm cười nói:

“Khinh Nhan cô nương nói cho ta biết điều này, có phải là cô nương cũng có hứng thú với bảo tàng Mâu thị không?”

Khinh Nhan không chút nào giấu diếm gật đầu, nhẹ giọng nói:

“Nếu chính xác mà nói ta chỉ muốn một thứ ở trong đó.”

Ta thầm nghĩ:

“Lẽ nào mục đích của nàng và U U giống nhau, cũng là vì quyển sách kia?”

Ta thấp giọng hỏi:

“Hóa ra Khinh Nhan cô nương cũng vì bản bí tịch đó?”

Ta cố ý thử nàng như vậy.

Khinh Nhan sắc mặt hơi đổi, lạnh lùng nói:

“Chuyện đó chẳng có liên quan gì tới điện hạ cả.”

Ta ha hả cười nói:

“Nếu như không liên quan tới ta, sao Khinh Nhan cô nương lại nói nhiều với ta như vậy?”

Khinh Nhan lạnh nhạt nói:

“Sách tuy rằng không có liên quan gì tới điện hạ, nhưng mà bảo tàng lại có quan hệ, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác.”

Ta đê chén rượu xuống nói:

“Khinh Nhan cô nương chớ quên hiện tại ta bị Lý Mộ Vũ giám sát chặt chẽ từng bước, ngoại trừ tới mừng thọ, ta còn có thể làm cái gì? Chẳng nhẽ cô nương định trông cậy vào ta để ta đoạt lấy tàng bảo đồ trong tay Hán Thành đế?”

Khinh Nhan gật đầu nói:

“Nếu như điện hạ nguyện ý, chúng ta có khả năng hợp tác thành công.”

Ta cười nhạt nói:

“Bây giờ không phải là chuyện ta muốn hay không, mà là ta có làm được hay không, ta đã khiến Khinh Nhan cô nương thất vọng rồi.”

Khinh Nhan nói:

“Điện hạ có sự thuận lợi mà người khác không có, điện hạ là chất nhi của hoàng hậu, cũng là khách quý tới đây mừng thọ. Hơn nữa còn có một người rất trọng yếu sẽ, sẽ cho trợ giúp cho người.”

“Ai?”

Khinh Nhan thấp giọng nói:

“Quốc sư Đại Hán!”

Việc này lại càng làm ta cho ta không tin, ta nhịn không được phá lên cười, có chút châm chọc hỏi:

“Ta không quen biết nàng, chẳng nhẽ Khinh Nhan cô nương định, bảo ta thi triển mỹ nam kế?”

Câu nói trắng của ta làm cho khuôn mặt của Khinh Nhan đỏ lên. Nàng nhíu đôi mày đẹp tuyệt trần nói:

“Điện hạ không những quen biết, mà còn là ân nhân cứu mạng của nàng!”

Lần này đến phiên ta trợn mắt há mồm, ta cũng nhận ra mình có chút quen thuộc với quốc sư Đại Hán, thế nhưng cho tới bây giờ, ta cũng không nhận ra mình đã gặp nàng ở nơi nào.

Khinh Nhan nói:

“Nàng tên là Đoạn Tinh!”

Ta lắc đầu, đối với cái tên này ta không có ấn tượng.

Khinh Nhan thấp giọng nói:

“Ta đã điều tra ra, tên của nàng không phải là Đoạn Tinh mà là Hoàn Tiểu Trác!”

Ta hổ khu chấn động, không thể tin nhìn phía Khinh Nhan:

“Hoàn Tiểu Trác? Cô nương nói... nàng... nàng là nữ nhi của Đại Tần phụng thường Hoàn Mật?”

Khinh Nhan chậm rãi gật đầu.

Khó trách ta lại cảm thấy mình đã gặp vị quốc sư này ở đâu, hóa ra là khi ta còn làm con tin ở Đại Tần, nể mặt Mộ Dung Yên Yên, ta đã cứu tính mạng của dòng họ Hoàn trong tay Tinh Hậu và Bạch Quỹ.

Năm đó ta có gặp mặt Hoàn Tiểu Trác một lần nhưng mà do cũng quá nhiều năm, chuyện này từ từ trôi vào quên lãng, không ngờ tới lại gặp nàng ở Đại Hán, mà lại càng không ngờ nàng trở thành quốc sư.

Ta bỗng nhiên nghĩ đến, trong ấn tượng của ta, Hoàn Tiểu Trác và quốc sư hiện tại hoàn toàn bất đồng, mặc dù có ba phần giống nhau, thế nhưng tính tình và hình dáng đã biến đổi rất nhiều.

Ta lặp tức lắc đầu nói:

“Không phải... hình như không giống.”

Khinh Nhan nói:

“Chuyện này ta đã điều tra rõ ràng, tuyệt không có bất luận sai lầm gì, còn về phần hình dạng bên ngoài đó là do nàng tu luyện Thanh Tâm Công, thân hình sẽ có chút thay đổi.”

Ta nhíu mày, Hoàn Tiểu Trác lại biết võ công, chuyện này ta chưa từng nghe nói qua.

Khinh Nhan nói:

“Từ khi Hoàn thị nhất môn được điện hạ cứu, đã rời khỏi Đại Tần, sau đó lại bị Tinh Hậu truy sát, chỉ có Hoàn Tiểu Trác là may mắn được người khác cứu ra, tránh khỏi trường kiếp nạn.”

Trong lòng ta thầm than, ta lúc trước đã cho rằng Tinh Hậu đã bỏ qua Hoàn thị nhất môn, không nghĩ nàng vẫn cứ hạ độc thủ, nhưng chuyện này là do Bạch Quỹ gây nên, Tinh Hậu cần gì phải làm như vậy.

Khinh Nhan nói:

“Hoàn Tiểu Trác được cao nhân truyền y bát lại tu luyện được một thân võ nghệ siêu quần, nàng làm quốc sư Đại Hán là muốn trợ giúp Đại hán tiêu diệt Tần quốc, điện hạ chắc cũng hiểu vì sao nàng đổi tên mình thành Đoạn Tinh rồi chứ?”

Ta cảm thán nói:

“Cắt đứt quan hệ, cắt đứt nhân duyên, nàng muốn diệt trừ Tinh Hậu báo thù cho cả nhà Hoàn thị.”

Khinh Nhan gật đầu:

“Chính là ý này, cũng vì vậy nên chuyện liên minh giữa Đại Hán và Đại Tần là kết quả mà nàng không muốn nhất, nếu như ta không đoán sai, thì nàng sẽ không tiếc bất cứ thứ gì ngăn cản chuyên này.”

Ta lắc đầu nói:

“Có lẽ nàng chỉ căm thù Tinh Hậu, chứ không căm thù cả Tần quốc.”

Khinh Nhan mim cười nói:

“Điện hạ không biết nữ nhân, nữ nhân một ngày muốn báo thù, còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng!”

Nàng nhẹ giọng nói:

“Ta dám khẳng định Hoàn Tiểu Trác không chỉ đơn giàn là muốn giết chết Hạng Tinh như vậy, điều nàng muốn là làm cho Hạng Tinh chỉ còn lại hai bàn tay trắng, nếm trải tư vị thống khổ nhất của cuộc sống.”

Ta thâm ý nói:

“Khinh Nhan cô nương nói những chuyện đáng sợ như vậy, xem ra sau này cho dù thế nào, ta cũng không thể đắc tội với cô nương.”

Khinh Nhan cười nói:

“Ta đã coi Bình vương điện hạ trở thành bằng hữu tri tâm từ lâu, lấy trí tuệ của Bình vương sao lại có thể đắc tội với ta được chứ?”

Ta ha hà cười nói:

“Chỉ tiếc có một loại người ta không bao giờ coi là bằng hữu.”

Khinh Nhan mỉm cười, lạnh lùng nói:

“Loại người nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp như Khinh Nhan cô nương, ở gần cô nương, ta rất khó khống chế tình cảm của mình.”

Khuôn mặt Khinh Nhan đỏ bừng, nàng nhẹ giọng nói:

“Thảo nào yêu nữ U U kia động tâm với ngươi, ngươi quả nhiên không phải là nhân vật tầm thường.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Lẽ nào nàng cũng chính là một nhân vật trong Ma Môn?”

Hồi tưởng lại những gì Thu Nguyệt Hàn đã từng nói với ta, Ma Môn hiện tại chia làm hai chi, một chi là Huyền Minh Giáo của U U, còn một chi khác hình như là Phiêu Miễu Các.

Từ trong lời nói của Khinh Nhan có thể nhận ra, nàng hình như không đứng chung một trận tuyến với U U, có lẽ nàng là truyền nhân của Phiêu Miễu các?

Khinh Nhan nhẹ giọng nói:

“Nếu như ngươi giúp ta lấy được bảo đồ, ta sẽ giúp ngươi an toàn rời khỏi Đại Hán.”

Ta nở nụ cười:

“Ở trong mắt Khinh Nhan cô nương, chẳng nhẽ ta là người không tự chiếu cố được sự an nguy của mình hay sao?”

Khinh Nhan nhìn ta một cái nói:

“Nếu như ngươi phá hỏng chuyện liên minh của năm nước, thì sợ rằng Hán Thành đế là người đầu tiên giết ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK