Mục lục
[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta lẳng lặng nhìn Hoàn Tiểu Trác, cừu hận quả nhiên có thế thay đổi tất cả. Hoàn Tiểu Trác của quá khứ đã không còn tồn tại nữa, hiện giờ ở trước mặt ta, chỉ còn lại Đại Hán quốc sư Đoạn Tinh.

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Hán Thành Đế đã muốn dụng binh với Đại Hán từ lâu rồi, hơn nữa khi liên minh công kích Đại Khang mới có lợi, ngươi sẽ rất khó phá hỏng liên minh của bọn họ.”

Nàng dừng lại một chút nói:

“Hán Thành Đế tuy rằng không giết ngươi, thế nhưng đã sai Đại Đô Đốc Lý Mộ Vũ nghiêm mật quan sát, tình cảnh của ngươi không lạc quan như ngươi nghĩ đâu.”

Ta cười nhạt nói:

“Lý Mộ Vũ cũng đã sớm biểu hiện rồi.”

Hoàn Tiểu Trác gật đầu nói:

“Lý Mộ Vũ là thủ hạ trợ thủ đắc lực nhất của Hán Thành Đế, cho dù là võ công hay tâm kế đều sâu không thể dò, ngươi ngàn vạn lần đừng nên khinh địch.”

“Hoàn cô nương, vì sao cô nương lại trở thành Hán quốc quốc sư?”

Đôi mắt Hoàn Tiểu Trác đột nhiên ảm đạm, nói:

“Năm ấy lúc phụ thân ta gặp nạn, được Bình vương xin cho lệnh đặc xá, cả nhà định trở về cố hương ở phía nam Tần quốc nhưng không ngờ Hạng Tinh... bề ngoài thì bỏ qua cho chúng ta, trong bóng tối lại phái binh ra giết, đáng thương cho cả nhà Hoàn thị đều chết...”

Đôi mắt nàng đỏ bừng, nhắc tới chuyện cũ làm cho nàng thống khổ.

“Sau đó ta được sư phụ cứu, người dạy cho ta một thân võ công, đồng thời người còn quen biết với Hán Thành đế, Hán Thành đế mời sư phụ ta vào cung chữa bệnh cho hoàng hậu. Sư phụ ta liền cho ta tới đây, Hán Thành đế vì cảm ơn chuyện ta cứu chữa cho hoàng hậu, nên mới ban cho ta cái danh hiệu quốc sư này. Thực tế, ta cũng chỉ có danh mà thôi, chưa từng được đảm nhiệm trọng trách của quốc sư ngày nào.”

Ánh mắt của Hoàn Tiểu Trác trở lại bình thường, lý do của nàng không đủ để ta tin tưởng. Hán Thành đế sẽ không đơn giản đem chức quốc sư cho nàng như vậy, công lao của việc cứu trị cô mẫu Trường Thi nhiều lắm cũng chỉ được phong chức ngự y, quốc sư có trách nhiệm phụ tá triều chính, đó cũng là nguyên nhân mà nàng không muốn nói cho ta biết.

Ta chậm rãi buông chén trà, mỉm cười nói:

“Ta muốn hỏi Hoàn cô nương một việc.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Bình vương mời nói!”

Ta đứng dậy đi hai bước, nhìn về phía quần sơn xa xa, thấp giọng nói:

“Ta nghe nói Tần quốc thương nhân Điền Tuần đầu phục cho Đại Hán, đem bảo tàng Mâu thị hiến cho Hán Thành Đế, không biết việc này có phải là thật hay không?”

Hoàn Tiểu Trác gật đầu nói:

“Đúng là có chuyện này, Điền Tuần hiện giờ vẫn đang sống dưới sự bảo hộ của Lý Mộ Vũ, còn về phần tàng bảo đồ, chắc là do Hán Thành đế tự mình cất giữ, ngoại trừ hắn thì chẳng có ai biết nó được giấu ở đâu.”

Nàng dường như đoán được mục đích thực sự của ta, thấp giọng nói:

“Bình vương có phải định lấy cắp tàng bảo đồ đó?”

Ta cũng không giấu diếm cách nghĩ của mình, mỉm cười nói:

“Chỉ có lấy được tàng bảo đồ, mới cỏ thể phá vỡ được cơ sở liên minh của Hán Tề.”

Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói:

“Bình vương đâu chỉ muốn hủy liên minh của hai nước Hán Tề, bảo tàng Mâu thị còn chôn dấu một lượng tài phú thật lớn, vương giả có ý định tranh giành thiên hạ, đâu có ai không muốn chiếm nó làm của riêng?”

Ta biết nàng đã nhìn ra mục đích của ta, cười nhìn về phía nàng nói:

“Hoàn cô nương có nguyện ý trợ giúp ta không?”

Hoàn Tiều Trác ngưng mắt nhìn ta thật lâu, rốt cục gật đầu.

Ta và Đường Muội bước chậm trên con đường của Hán đô, nhưng trong đầu ta lúc nào cũng hiện lên nụ cười của Hạng Tinh. Kể từ khi ta biết nàng sắp tới Hán đô, thì hình bóng nàng lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu của ta.

Theo thời gian trôi qua, cừu hận của ta đối với Hạng Tinh đã sớm biến mất, rời khỏi Đại Tần cũng làm cho những việc nàng làm với ta đã bay theo, trong lòng ta chẳng còn chút ấm ức nào cả.

Ta cũng nhận ra, năm đó ta căm hận nàng là bởi vì, nàng là nữ nhân của ta, nhưng lại phản bội ta. Trải qua thời gian, sự phẫn nộ và cừu hận đã giảm xuống, ta mới phát hiện vị trí của nàng trong lòng ta, có rất nhiều chuyện không phải mình muốn buông bỏ là được. Hai ngày nay ta đã nhiều lần đang suy nghĩ, nếu ta gặp lại nàng, ta sẽ đối xử với nàng như thế nào?

Gió thu thổi qua đường, làm cho một chiếc lá vàng phiêu đãng trong không trung, chậm rãi rơi xuống trước mặt ta, hàn khí làm ta nhịn không được rùng mình một cái.

Hai hàng lông mày của Đường Muội bỗng nhiên nhăn lại, tay phải đặt lên chuôi đao.

Tuấn mã của chúng ta đồng thời hí lên một tiếng.

Dưới ánh trăng ở đầu con đường có một thân ảnh cao lớn đang đứng.

“Tiết Vô Kỵ!”

Trong lòng ta thầm gọi tên đối phương.

Nhiều năm không gặp, Tiết Vô Kỵ càng ngày càng trầm ổn, sát khí cường đại tỏa ra khắp bốn phía, đã lâu rồi ta mới có cảm giác cường liệt tới thế này.

Tiết Vô Kỵ tỏa ra hàn khí bức người, hắn lạnh lùng nói:

“Ta vẫn đang đợi ngươi!”

Ta có thể hiểu được hàm nghĩa chân chính trong câu nói của hẳn, đã nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn không quên được sự vũ nhục và hãm hại của ta đối với hắn.

Đường Muội lạnh lùng quát:

“Tránh ra!”

Tiết Vô Kỵ nở nụ cười lãnh khốc.

Ta phất phất tay, ngăn Đường Muội lại,xoay người xuống ngựa hướng Tiết Vô Kỵ đi đến, Cho dù hắn có hận ta thế nào, thì đây cũng là lãnh thổ của Đại Hán, Tiết Vô Kỵ chắc chắn sẽ không dám rút đao tùy tiện.

Tiết Vô Kỵ thấy tiết tấu bước chân của ta, con ngươi của hắn chợt co rút lại. Hắn đã cảm nhận được sự biến hóa của ta, Long Dận Không trước mắt không còn là Bình vương trói gà không chặt ngày xưa nữa, sự rèn luyện nhiều năm đã mang lại cho ta một thân võ công cao cường.

Tiết Vô Kỵ và ta đối diện nhìn nhau thật lâu, hồi lâu mới nói:

“Ta sẽ không để cho ngươi bình an trở về Đại Khang!”

Ta cười nhạt noi:

“Vô Kỵ huynh tự cho mình có bản lĩnh làm chuyện này hay sao?”

Trong tròng mắt của Tiết Vô Kỵ lửa giận đột nhiên bùng cháy.

Ta bỗng nhiên nhanh như tia chớp rút trường đao ở bên hông, toàn lực bổ tới chỗ Tiết Vô Kỵ.

Cho dù là Tiết Vô Kỵ hay Đường Muội cũng không nghĩ người xuất thủ trước lại là ta.

Chân trái của Tiết Vô Kỵ nặng nề dậm xuống mặt đất, đá xanh bắn tung tóe. thân hình hắn ngửa ra sau. Thanh Đồng đao ở bên hông đột nhiên bắn ra, cổ tay phải của hắn xảo diệu quay một vòng, chuẩn xác đỡ đao phong của ta. 

Song đao tương giao, tia lửa bắn ra tung tóe, cánh tay ta cầm thấy tê dại, Tiết Vô Kỵ quả nhiên lợi hại, ta đột nhiên đánh úp hắn vậy mà hắn lại nhanh chóng phản ứng được.

Tiết Vô Kỵ giận dữ quát một tiếng, Thanh Đồng đao đang dính vào trường đao của ta, đột nhiên bổ về phía chuôi đao.

Thân hình ta xoay một vòng, sau đó bay lên không trung, chân trái đạp vào bức tường bên cạnh, dùng phản lực của mặt tường, hai tay cầm đao, từ trên cao bổ xuống đỉnh đầu của Tiết Vô Kỵ.

Tiết Vô Kỵ mũi đao chuyển ngược, giống như một thanh sắc hàn mang ở trong trời đêm, một cánh tay của hắn tiếp được chiêu công kích toàn lực của ta.

Thân hình hắn bay ngược lại, hai chân đạp lẻn tường, thân hình lăng không bay lên, người đao họp nhất chém tới vị trí của ta.

Thân hình của hắn mạnh hơn ta, lần này lại hai tay cầm đao, cho nên lực đạo mạnh hơn gấp bội.

Nếu ta chọn cứng đối cứng, sẽ rất khó đỡ được một kích toàn lực này.

Trường đao của ta chém theo hình cung, thân hình mượn lực đạo truyền từ thân đao xuống, xoay tròn lui ra ngoài vững vàng đứng trước tọa kỵ. Ta cười lớn, kéo cương ngựa, một lần nữa ngồi lại trên yên.

Tiết Vô Kỵ lúc này mới biết ta định thử thực lực của hắn, đôi mắt hổ bị lửa giận nhuộm đỏ.

Đường Muội hết sức chăm chú nhìn thẳng vào Tiết vô Kỵ, đề phòng hắn thẹn quá hoá giận không tiếc tất cả tiến công.

“Hảo đao pháp!”

Bỗng nhiên có một thanh âm vang lên giữa không trung.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía trước thấy Lý Mộ Vũ mặc một bộ nho sam đứng ở trên tường cao, gió nhẹ thổi qua, quần áo theo gió phất phơ càng thêm ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm.

Trong lòng ta thầm khen, Lý Mộ Vũ này đúng là một nam tử tràn ngập mị lực, xem ra trận đấu của ta và Tiết Vô Kỵ lúc này đã bị hắn xem trọn.

Trong khi đó chúng ta lại không phát hiện ra hắn có thể thấy được, võ công của hắn đúng như lời của Hoàn Tiểu Trác nói thâm bắt khả trắc (sâu không thể dò).

Tiẻt Vô Kỵ cố ngăn chặn cơn tức giận của mình, chậm rãi đút đao vào vỏ.

Lý Mộ Vũ giống một chiếc lá rụng, lãng đãng đáp xuống giữa ta và Tiết vô Kỵ, mỉm cười nói:

“Hai vị đúng là có nhã hứng, đêm khuya thanh vắng lại chọn nơi này làm nơi vũ đao lộng kiếm, Đại Hán khí trời mùa thu mát mẻ, chẳng nhẽ còn chưa làm dịu cơn giận của hai bên hay sao?”

Tiết Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía xa xa.

Lý Mộ Vũ nhìn theo thân ảnh của Tiết Vô Kỵ không khỏi lắc đầu, than thở:

“Không nghĩ tới lửa giận của vị Tiết tướng quân này lớn tới như vậy.”

Ta cười nhạt nói:

“Nhờ có Lý Đại Đô Đốc hiện thân đúng lúc, bằng không đêm nay Dận Không sẽ gặp phải phiền phức lớn rồi.”

Lý Mộ Vũ thâm ý nói:

“Rất nhiều phiền phức đều tự mình mang đến.”

Chắc chắn hắn nhìn thấy ta xuất đao với Tiết Vô Kỵ trước, nên mới nói như vậy.

Ta mỉm cười nói:

“Lý Đại Đô Đốc tới thực đúng dịp, có phải là người vẫn luôn bảo hộ ta hay không?”

Ta nói một câu hàm ý.

Lý Mộ Vũ ha ha phá lên cười:

“Bình vương điện hạ thật biết nói đùa, Mộ Vũ vừa rồi tới dịch trạm tìm người, mới biết tin Bình vương tới phủ quốc sư, cho nên mới đứng đón ở đây.” 

Trong lòng ta thầm mắng, Lý Mộ Vũ nói dối cũng chẳng thèm chuẩn bị trước lý do, ngoại trừ ta, Đường Muội và Tiêu Tín thì làm gì có ai biết ta đi đâu.

Ta mỉm cười nói:

“Quốc sư mời ta đến uống trà, thuận tiện thảo luận trà đạo một chút.”

Lý Mộ Vũ nói:

“Bình vương quả nhiên là long phượng trong loài người, mới tới Hán đô đã được mỹ nữ cao ngạo nhất mời gặp, không biết là đã làm nát con tim của biết bao nhiêu nam nhi Hán đô rồi.”

Ta mỉm cười nói:

“Lý Đại Đô Đốc không phải đang nói tới mình đấy chứ?”

Lý Mộ Vũ nở nụ cười, hắn gật đẩu nói:

“Lý mỗ hôm nay đến đây là muốn mời Bình vương điện hạ uống một chén rượu nhạt.”

Ta cố ý nhìn trời đêm nói:

“Đại Đô Đốc hình như tới mời không đúng lúc...”

Lý Mộ Vũ cười nói:

“Gió mát trăng thanh khung cảnh tĩnh mịch, đúng là thời gian uống rượu tâm sự tốt nhất, chẳng nhẽ Bình vương điện hạ không nể mặt Lý mỗ mà thưởng nguyệt hay sao?”

Ta ha hả cười nói:

“Có thề cùng Lý Đại Đô Đốc uống rượu, Dận Không cầu còn không được.”

Nơi uống rượu mà Lý Mộ Vũ mời ta cách dịch trạm không xa, nó ở bờ sông Xuân Thủy.

‘Hương Huyết Lư’ mặc dù chỉ là một cái tửu quán nho nhỏ, nhưng lại vô cùng nổi danh ở Hán đô, chủ quán ở đây có tính cách vô cùng cô quái, mỗi ngày chỉ làm một bàn cơm. Nhưng mà việc làm ăn của hắn vô cùng thuận lợi, có người nói nơi này được đặt cơm trước tới một năm trời.

Một lão bản tính tình cổ quái như vậy, mà lại chịu làm một bàn tiệc cho Lý Mộ Vũ và ta giữa đêm khuya.

Lý Mộ Vũ nâng chén rượu lên nói:

“Cá nóc là món nổi danh nhất ở đây, mùa thu cá nóc lại rất béo, trong thiên hạ, cá nóc ngon chỉ có ở Hương Huyết Lư mà thôi.”

Lão bản mang nên bốn món thức ăn, Lý Mộ Vũ lại cầm tới hai vò nữ nhi hồng, mở nắp niêm phong, nói:

“Ta đã sớm nghe nói về tửu lượng của Bình vương điện hạ, tối nay chúng ta buông bỏ tất cả, chỉ chuyên tâm uống rượu có được không?”

Ta gật đầu, nắm vò rượu nói:

“Vậy thì ta làm trước!”

Ta ngửa đầu, cầm cả vò rượu nữ nhi hồng để uống, ta và Lý Mộ Vũ hầu như đồng thời để vò rượu xuống, nhìn nhau cười.

Lão bản nhanh chóng mang cá nóc lên.

Lý Mộ Vũ nói:

“Ngoài trúc đào hoa hai ba nhánh, sông xuân nước ấm vịt tiên tri, cỏ mọc đầy đất mầm sậy ngắn, chính là thời gian cá sinh sôi!”

Ta cười nói:

“Lý Đại Đô Đốc đúng là có thi hứng, ta đã sớm nghe nói, ăn cá nóc có thể cảm nhận được trăm vị, trong trăm vị thì chỉ có cá nóc là ngon nhất, tiếc rằng ta vô duyên thưởng thức, hôm nay, đang là mùa thu lại có cá nóc để thưởng thức, đúng là chuyện may mắn vô cùng.”

Lý Mộ Vũ cười nói:

“Cá nóc tuy rằng ngon thế nhưng trong đó có độc, Bình vương điện hạ lẽ nào không sợ?”

Ta có thể nhận ra ý nghĩa của câu nói này, cười nhat nói:

“Nghe nói độc tố của cá nóc đều ẩn chứa trong máu và nội tạng, chỉ cẩn rửa sạch, vậy là không sao rồi.”

Lý Mộ Vũ cười lạnh nói:

“Binh vương vẫn chưa tận mắt thấy đầu bếp rửa, làm sao biết là nó sạch? Nếu như hắn có sơ sẩy, hậu quả sợ rằng không tưởng tượng nổi.”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn lạnh nhạt nói:

“Lý Đại Đô Đốc có từng nghe nói qua câu ‘Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn’ chưa? Nếu như bất cứ chuyện gì đều sợ hãi nguy hiểm, lo lắng tới hậu quả là đầu tiên, vậy thì con người sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Ta đã biết hắn muốn mượn việc cá nóc để nhắc nhở ta tình cảnh của Hán đô, ám chỉ ta tốt nhất đàng hoàng, đừng có ý đồ phá hỏng việc kết minh.

Lão bản mang tới một đôi đũa trúc, tự mình nếm thử cá nóc, chứng tỏ trong đó không có độc. Ta mỉm cười nói:

“Mỹ vị như thế này càng ít kiểm tra bao nhiêu càng tốt, nếu để cho người khác ăn mất một miếng, chẳng phải là ta và Lý Đại đô đốc đã mất đi một miếng mỹ vị hay sao?”

Ta cầm đũa, gắp lấy một miếng, bỏ vào trong miệng.

Lý Mộ Vũ thể hiện sự khen ngợi, lúc nãy hắn dùng cá nóc ám chỉ cho ta biết khó mà lui, nhưng không nghĩ tới ta lại dùng phương thức này thể hiện quyết định của mình.

Lý Mộ Vũ cầm vò rượu lên:

“Tửu phùng tri kỉ thiên bôi tửu (có bạn tri kỷ uống rượu ngàn chén còn ít). Lý mỗ kính Bình vương một vò!”

Khi trở lại dịch trạm tới mới biết, mấy người Lục Châu vẫn còn chưa đi ngủ, vẫn còn ngồi trong phòng khách chờ, thấy ta bình an trở về, lúc này mới yên lòng lại.

Lục Châu chẳng quan tâm có người ở đây hay không, nhào vào trong lòng ta, run giọng nói:

“Sao huynh về trễ thế, làm muội lo lắng vô cùng?”

Ta vỗ nhẹ vào vai nàng, thấy Tiêu Tín đang cúi đầu. Ta mỉm cười nói:

“Có gì phải lo lắng? Ta và Đường Muội đi chung, cho dù có nguy hiểm cũng biến thành bình an, hơn nữa ở Hán đô có Lý đại đô đốc chiếu cố, làm gì có ai dám hạ thủ tới ta?”

Ta nhìn về phía Tiêu Tín nói:

“Tiêu Tín! Hôm nay có người nào tới đây không?”

Tiêu Tín lúc này mới ngẩng đầu lên, cung kính nói:

“Điện hạ, hôm nay tam hoàng tử Hạng Đạt Sinh tới, muốn mời người đi ra ngoài uống rượu, thuộc hạ dựa theo căn dặn của người, nói người ra ngoài thăm bằng hữu.”

Ta hài lòng gật đầu, bảo Lục Châu về phòng trước đến chờ ta.

Ta nói:

“Có biết lúc nãy ta gặp người nào hay không?”

Tiêu Tín có chút nghi hoặc ta.

Ta thấp giọng nói:

“Tiết Vô Kỵ!”

Tiêu Tín biết hắn chắc chắn theo dõi ta, nên ân cần nói:

“Hắn có gây bất lợi cho điện hạ hay không?”

Ta lắc đầu, cười nói:

“Lần này hắn không định xuất thủ với ta, nhưng ta lại đánh cho hắn trở tay không kịp.”

Đường Muội nói:

“Tiết Vô Kỵ võ công cao cường, đao pháp tinh tuyệt chỉ là hạng hai, thể lực của hắn mới là bất phàm.”

Hôm nay hắn đứng một bên quan sát, đương nhiên có điều hiểu biết về Tiết Vô Kỵ. 

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như đối phó với hắn ngươi nắm chắc mấy phần?”

Đường Muội suy nghĩ một chút mới hồi đáp:

“Tiết Vô Kỵ võ công chắc là sàn sàn như thuộc hạ, nếu như chân chính giao thủ, có rất nhiều chuyện ảnh hưởng, thuộc hạ không dám nói là nhất định có thể thắng hắn...”

Đường Muội từ trước đến nay là người thẳng thắn, nếu hắn nói như vậy, thì đủ chứng minh, võ công của hắn và Tiết Vô Kỵ sàn sàn như nhau, nhưng trên hẳn ta.

Đường Muội nói:

“Công tử có phải muốn thuộc hạ đi ám sát Tiết Vô Kỵ? Nếu như là đánh lén, thì thuộc hạ có thể làm được!”

Ta lắc đầu nói:

“Tiết Vồ Kỵ dễ giết như vậy sao? Cho dù ngươi có thể giết hắn, nhưng mà ai chẳng hoài nghi chúng ta, tới lúc đó, chẳng phải là chúng ta tự mình hãm mình trong khốn cảnh hay sao?”

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ nói đúng, mục đích lần này chúng ta tới đây là phá hỏng liên minh năm nước, Tiết Vô Kỵ không phải là nhân vật trọng yếu gì cả.”

Đường Muội nói:

“Lý Mộ Vũ tìm công tử là vì chuyện gì?”

Lúc nãy khi ta và Lý Mộ Vũ đối ẩm, hắn đứng ở bên ngoài nên không biết chúng ta nói chuyện gì. 

Ta bùi ngùi than thở:

“Lý Mộ Vũ đúng là một nhân vật bất phàm, hôm nay hắn muốn khuyên ta không nên có ý nghĩ phá hỏng chuyện kết minh, thì có thể vài hôm nữa sẽ được về Đại Khang.”

Đường Muội nói:

“Hình như hắn nắm rất rõ nhất cử, nhất động của công tử”

Ta gật đầu nói:

“Hôm nay khi chúng ta tới phủ quốc sư, hắn nhất định có theo dõi.”

Tiêu Tín nói:

“Nếu như vậy, chẳng phải là mọi hành động của chúng ta đều bị hắn giám sát hay sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Có biện pháp gì làm hắn buông lỏng cảnh giác với chúng ta hay không?”

Tiêu Tín nói:

“Biện pháp tốt nhất chính là di chuyển sự chú ý của hắn!”

Ta ngơ ngác, lặp tức cười nói:

“Nói nghe một chút.”

Tiêu Tín thấp giọng nói:

“Công tử có thấy là Hán đô quá im ắng hay không, nếu như có thể khiến nơi này rung chuyển, thì sức lực của Lý Mộ Vũ chắc chắn sẽ phân tán đi rất nhiều.”

Ta nặng nề gật đầu, mỉm cười nói:

“Kế sách của ngươi mặc dù tốt, nhưng cục diện Hán đô như vậy, chúng ta có thể dễ dàng thực hiện hay sao.”

Ta hít một hơi thật sâu nói:

“Có thể di dời sự chú ý của Lý Mộ Vũ, chắc chắn phải là chuyện kinh thiên động địa, muốn như vậy phải sắp đặt thật kỹ mới được.”

Vừa trở lại trong phòng, Lục Châu đã ôm lấy ta từ phía sau,ta khép cửa phòng, bế nàng lên.

Đôi chân nhỏ dài của Lục Châu quấn ngang hông ta, dung nhan xinh đẹp dưới ánh nến lại càng động lòng người.

Ta hôm lên đôi môi của nàng, hai tay ôm mông ngọc, cố sức dán chặt vào người ta, Lục Châu lập tức cảm nhận được sự biến hóa.

Khuôn mặt nàng đỏ hồng, ôm lấy cổ ta, nhẹ giọng nói:

“Huynh đối với muội ôn nhu một chút...”

Có thời gian ôn nhu, đương nhiên phải có thời gian kịch liệt, chuyện này lập tức được chứng minh...

Từ khi trở thành nữ nhân thực sự của ta, Lục Châu chẳng muốn xa ta nửa bước, con gái một khi đã yêu, thì tính ích kỷ lại càng mạnh. Ta biết rõ điểm này, cho nên nhiều chuyện ta vẫn giấu nàng, thí dụ như chuyện gặp gỡ giữa ta và Khinh Nhan.

Đối mặt mới thiếu nữ thông tuệ như Khinh Nhan, nói chuyện cũng mất rất nhiều khí lực.

“Bình vương lần này tới tìm ta, có phải là gặp chuyện phiền toái gì hay không?”

Nụ cười của Khinh Nhan lúc nào cũng là sự mê hoặc.

Ta mỉm cười nói:

“Dận Không chỉ muốn tới thăm Khinh Nhan cô nương một chút, để cho thỏa nỗi tương tư.”

Kể từ khi biết mục đích của nàng ở Hán đô, lời nói của ta trở nên càn rỡ hơn rất nhiều, khiêu khích một mỹ nữ như thế này mang lại một niềm vui mới.

Khinh Nhan quyến rũ liếc mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói:

“Hồng nhan tri kỷ bên người Bình vương nhiều vô số, sao có thể để ý tới Khinh Nhan được chứ? Nói mau, lần này ngươi đến là vì mục đích gì?”

Ta ha ha cười nói:

“Khinh Nhan cô nương quả nhiên băng tuyết thông minh, ở trước mặt cô nương, Dận Không có cảm giác mình như bị lột truồng.”

Khinh Nhan hơi nhăn mày, ta giỏi về quan sát sắc mặt ngôn ngữ, biết là mình nói câu không tốt. Khinh Nhan tuy rằng là ca kỹ, nhưng tính tình lại rụt rè, nếu như ta nói năng quá đáng, sợ rằng sẽ bị nàng coi thường.

Ta thấp giọng nói:

“Ta muốn cầu Khinh Nhan cô nương giúp ta một chuyện.”

Khinh Nhan gật đầu.

Ta bước thêm một bước, nói:

“Lý Mộ Vũ đối với ta luôn giám sát chặt chẽ, mọi hành động của ta ở Hán đô đều bị hắn giám thị, cô nương có biện pháp gì di dời sự chú ý của hắn hay không?”

Khinh Nhan cười nói:

“Bình vương điện hạ cho ta là Hán Thành Đế ư? Có thể tùy ý sai khiến Lý Đại Đô Đốc?”

Ta thấp giọng nói:

“Gần đây biểu ca của ta có tới hay không?”

Khinh Nhan ngơ ngác, lặp tức hiểu ý của ta, nàng lạnh lùng nói:

“Bình vương điện hạ có phải là muốn ta bắt Tam hoàng tử à?”

Ta mỉm cười nói:

“Dận Không chỉ là tùy tiện hỏi, không nghĩ tới Khinh Nhan cô nương lại nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy, Dận Không thực sự là bội phục!”

Khinh Nhan hung hăng nhìn ta một cái nói:

“Long Dận Không, ngươi quả rất độc ác, ngay cả biểu huynh của mình cũng không buông tha.”

Ta thấp giọng nói:

“Khinh Nhan cô nương có nghĩ tới chuyện, nếu như trước đại thọ mà hoàng từ mất tích, Đại Hán sẽ có phản ứng như thế nào? Lý Mộ Vũ thân là Đại Đô Đốc, quản lý toàn bộ trị an của Hán đô, chuyện tìm tam hoàng tử, có rơi vào đầu của hắn không?”

Khinh Nhan nói:

“Hay cho một độc kế giương đông kích tây!”

Ta cười nói:

“Diệu kế như thế, Khinh Nhan cô nương sao lại dùng từ ‘độc’ để hình dung? Với lại chúng ta chỉ tạm thời để hắn biến mất một thời gian, đâu phải là dồn hắn vào chỗ chết.”

Khinh Nhan nói:

“Ngươi muốn làm như thế nào?”

Ta thấp giọng nói:

“Sắp tới đại thọ của Hán Thành Đế, việc tổ chức gánh hát mừng thọ giao cho Hạng Đạt Sinh, Khinh Nhan cô nương giao tình với hắn không ít, đương nhiên bắt hắn rất dễ.”

Khinh Nhan cười nói:

“Sao ngươi lại chắc chắn Lý Mộ Vũ không hoài nghi chuyện này là do ngươi làm?”

Ta cười nói:

“Trong thiên hạ muốn trộm tàng bảo đồ không chỉ có một mình ta, huống chi ngay cả cô nương cũng có chủ ý muốn phá hỏng kết minh của năm nước, cô nương chỉ ra điều kiện đổi Hạng Đạt Sinh lấy một bức tàng bảo đồ giả là được, chuyện này đối với cô nương dễ như trở bàn tay? Về phần Lý Mộ Vũ, bây giờ toàn bộ tinh lực đều đặt lên người ta, ta có phải là người hạ thủ hay không, hắn là người chứng minh tốt nhất!”

Khinh Nhan gật đầu nói:

“Tốt!”

Nàng di chuyển đôi mắt đẹp nói:

“Nhưng mà... Nếu là Hán Thành Đế lo lắng cho nhi tử của mình, thực sự nộp bản đồ thật ra thì làm sao bây giờ?”

Ta cười nói:

“Nếu quả thật như vậy, mục đích của Khinh Nhan cô nương đã đạt được, một đao giết chết Hạng Đạt Sinh, mang tàng bảo đồ cao chạy xa bay.”

Khinh Nhan cười lạnh nói:

“Long Dận Không, ngươi rất tự tin!”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như ngay cả chuyện này cũng không tự tin, thì làm sao có tư cách họp tác với Khinh Nhan cô nương?”

Khinh Nhan ngưng mắt nhìn ta thật lâu, u oán than thở:

“Chẳng hiểu tại sao, ta bỗng nhiên có cảm giác hổ bị lột da?”

Ta ha ha nở nụ cười:

“Nếu như ta là con cọp, Khinh Nhan cô nương có lo lắng bị ta ăn tươi hay không?”

Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, môi anh đào của nàng khẽ mở nói:

“Có lẽ là con cọp đó sẽ phục tùng cũng chưa biết chừng?”

Tin tức Hạng Đạt Sinh biến mất được truyền ra vào lúc trời hoàng hôn ta vào Lục Châu đang ở trong hoa viên chơi Thú cốt kỳ, đối với loại cờ của người Bắc Hồ này ta không am hiểu lắm, liên tiếp thua năm ván ta cười nói:

“Đứng tới đây, nàng lấy dài đánh ngắn như vậy, ta đương nhiên là thua rồi.”

Lục Châu cười nói:

“Vây thì chúng ta đổi lại, huynh lấy dài đánh ngắn.”

Ta ha hả cười nói:

“Nếu vậy thì ở trong hoa viên này chẳng phải là quá lộ liễu hay sao, chúng ta trở về phòng thì...”

Lục Châu giờ mới hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của ta, mắc cờ đỏ bừng, sẵng giọng:

“Huynh muốn chết hay sao mà nói lời khinh bạc này.”

Nhưng trong đôi mắt đẹp của nàng loại hiện lên vài phần mị sắc.

Ta đang muốn khiêu khích nàng, thì thấy Tiêu Tín và Đường Muội có vẻ bối rối đi đến.

Ta đứng lên nói:

“Có chuyện gì?”

Tiêu Tín nói:

“Ngoài cửa có hơn chục tên Hán binh, muốn lục soát dịch trạm.”

Ta nhíu mày, những người này hiển nhiên đến là vì chuyện của Hạng Đạt Sinh, ta biết họ có lục soát cũng không ra kết quả gì, cho nên không ngăn cản phắt phắt tay nói:

“Để cho bọn họ vào đi!”

Mấy tên Hán binh này lục soát một lần nhưng chẳng tìm ra thứ gì, sau đó cáo lỗi rời đi.

Tiêu Tín cười nói:

“Đúng là trời giúp điện hạ, ngày hôm qua vừa nói Hán đô vô cùng im ắng, hôm nay xảy ra chuyện liền.”

Chuyện của Hạng Đạt Sinh, ta cũng không nói ra ngoài, đối với thân tín của mình cũng không ngoại lệ.

Ta thở dài nói:

“Biểu huynh của ta sao lại đột nhiên biến mất? Cô mẫu nếu như biết chuyện này, chắc chắn sẽ lại hoảng sợ.”

Ta xoay người hướng Lục Châu nói:

“Lục Châu, nàng theo ta vào trong cung thăm cô mẫu một chút.”

Cách Chiêu Dương cung rất xa đã nghe được tiếng khóc trong lòng ta không khỏi đắc ý, Hạng Đạt Sinh mất tích đúng là một phần thọ lễ ta dâng cho Hán Thành đế.

Cô mẫu Thường Thi tới mức trời đất tối sầm, Như Diệp và Như Nhân đứng ờ một bên an ủi.

Hoàn Tiểu Trác cũng ở nơi này, ta bảo Lục Châu tới bên cô mẫu an ủi, rồi bước tới trước mặt Hoàn Tiểu Trác, thắp giọng nói:

“Đoạn quốc sư, tình hình của cô mẫu ta thế nào?”

Hoàn Tiểu Trác thở dài nói:

“Tâm tình của người coi như ổn định, nhưng mà vẫn không có tin tức gì của tam hoàng tử, sợ rằng người không chịu nổi.”

Ta thấp giọng nói:

“Dận Không có lời muốn nói với quốc sư” 

Hoàn Tiểu Trác gật đầu, cùng ta đi ra ngoài cung.

Vầng trăng khuyết đang chậm rãi hiện lên, sư mỹ lệ của Hoàn Tiểu Trác không hề bị trời đêm ảnh hưởng.

Ta vỗ nhẹ vào lan can thấp giọng nói:

“Chuyện này do ta làm.”

Hoàn Tiểu Trác chấn động, không thể tin nhìn về phía ta.

Ta thấp giọng nói:

“Lý Mộ Vũ ám sát từng bước, ta không có cơ hội triển khai kế hoạch của mình, chuyện này cũng chỉ là bắt đắc dĩ mà thôi.”

Hoàn Tiểu Trác cố sức cắn cắn môi, hồi lâu mới nói:

“Nếu như tam hoàng tử có chuyện gì, thì tinh thần của hoàng hậu sẽ tan vỡ, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”

Ta gật đầu:

“Biểu huynh của ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

Ta im lặng giao tờ giấy vào trong tay của Hoàn Tiểu Trác:

“Chuyện này nhất định phải khiến cho toàn bộ hoàng cung đều biết, nhất là phải đưa vào trong tay của Hán Thành đế.”

Hoàn Tiểu Trác mở tròn đôi mắt đẹp nhìn ta, rốt cục gật đầu.

Trên tờ giấy có viết, mang tàng bảo đồ đổi Hạng Đạt Sinh. Hoàn Tiểu Trác là quốc sư, đương nhiên có thể giúp ta truyền việc này ra khắp hoàng cung, mượn áp lực, làm cho trận thế của Hán Thành đế đại loạn. 

Ta ngẩng đầu, hít một hơi không khí trong lành thật sâu, Trọng Dương cũng là ngày đại thọ của Hán Thành đế, hai ngày nữa chắc chắn hắn sẽ không dễ chịu.

Hoàn Tiểu Trác nhìn về phía ta, thâm ý nói:

“Có phải là để đạt mục đích, ngươi sẽ không từ thủ đoạn nào không?”

Trong đôi mắt đẹp của nàng sự thống khổ đang chậm rãi hiện lên.

Ta thản nhiên nhìn vào ánh mắt của nàng, chậm rãi gật đầu. Trong sự miêu tả của Mộ Dung Yên Yên và trong ấn tượng của ta, Hoàn Tiểu Trác là một thiếu nữ đơn thuần thiện lương, thế nhưng vì báo thù, nàng đã buông bỏ bản tính của nàng, đây chính là sự thống khổ và mâu thuẫn.

Ta chợt phát hiện, ngày nào đó, nếu như Hoàn Tiểu Trác có thể trả thù được Hạng Tinh, thì trái tim nàng không thể yên tĩnh lại, và cũng chẳng có ngày yên tĩnh cho nàng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK