Mục lục
[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ong chủ khách sạn tự minh kiếm tra hành lý của chủng ta, cùng may Khinh Nhan có thế nói tiếng Tần quốc tiêu chuẩn, hon nừa cải trang thành bà lão giông như đúc, người bên ngoài nhìn vào rất khó phát hiện được sơ hở.

Ta chi cần đóng tốt vai người câm điếc của minh là được. Về phần Tiếu Trác và Yên Yên đều xinh đẹp thông minh, đóng giả thành thôn nừ cùng không có chút SO' hò' nào.

Khách sạn Cao Thăng cùng chi là khách sạn bình thường, người lui tói ở trọ quá nửa đều là người buôn bán nhỏ. Chủng ta thuê hai gian phòng, mặc dù hoi đon sơ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Vì đế tránh làm cho người khác chủ ý, khi chúng ta ăn cơm đều gọi trực tiếp vào phòng. Nhừng ngày thường, ta và Khinh Nhan đều lấy lý do xem bệnh đế thăm dò tin tức trên phố.

May mắn là không nhận được tin tức có người sa lưói nào, xem ra nhừng người khác cùng như chủng ta, rất có khả năng vẫn còn ờ trong thành chờ đợi mọi việc tạm lắng xuống.

Ba ngày sau, binh sĩ tuần tra trong thành giảm bớt rất nhiều. Qua hỏi thăm mói biết thì ra có người phát hiện tung tích nhóm người Lý Mộ Vũ ờ hon trăm dặm phía ngoài Đạm Thủy thành.

Xem ra bọn họ đã thành công trôn ra, cô' ý tạo ra một số động tình đế thu hút sự chú ý, giúp nhừng người vẫn ờ lại trong Vọng Giang thành có cơ hội chạy ra ngoài.

Chủng ta tiếp tục ờ lại trong thành chò' đọi thêm hai ngày nừa, khi tin chắc noi này đã bị kiếm tra qua mói vội vàng đánh xe trâu chầm chậm đi ra ngoài thành.

Quay đầu nhìn lại Vọng Giang thành, bôn người chủng ta cùng nờ nụ cười.Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói:

"Lần trải qua này e rằng cả đòi ta cùng khó mà quên được." Nhừng lòi này của nàng lọt vào trong tai chủng ta lại có ý nghía khác.

Khinh Nhan cười trêu ghẹo nói:

"Chi sợ tỷ không quên được phòng chứa củi ở noi này ấy chứ!"

Cô gái nhỏ này lại nói bí mật này ra, Mộ Dung Yên Yên xấu hố cúi đầu xuống, ta mim cười. Chi có Hoàn Tiếu Trác là không hiếu ra sao, hỏi:

"Phòng chứa củi là thếnào?"

Khinh Nhan cười nói:

"Muội hỏi Yên Yên đi."

Mộ Dung Yên Yên e thẹn nói:

"Xem ta bịt cái miệng nói hươu nói vượn của tỷ lại!"

Hai nàng đùa giờn náo loạn ở trên xe. Ta cười ha hả nói:

"Nếu đế người khác nhìn thấ một tiêu lão thái bà thế này chắc chắn sẽ cho rằng muội là người điên!” Ta vung tay lên quất mạnh roi, Xe trâu từ từ đi về phía mặt tròi lặn.

Khi trở lại Tam Giang khấu một lần nửa, dòng nước vẫn chảy cuồn cuộn như trước, nhưng nhừng người bên cạnh lại thay đốỉ rất nhiều. Nhó' lại đó lần Khúc Chiêu Hiên dụ ta ra giừa sông, dường như vừa mói xảy ra ngày hôm qua, lại tựa như chưa từng xảy ra bao giò' cả.

Khinh Nhan đi tói bên cạnh ta, nói:

"Vượt qua Tam Giang khấu lả có thể áến biên giói Yên quốc rồi."________________________________

Ta mim cười nói:

"Trong thiên hạ đã không còn Yên quốc!”

Khi nói nhừng lòi này, trong lòng ta dâng lên hào hùng và dùng khí vô tận. Ta vui mừng phát hiện, thì ra minh vẫn là Long Dận Không trước đây, một Long Dận Không không chiu cúi đầu trước bất kỳ khó khăn hay đau khố nào!

Khinh Nhan ôm cánh tay ta, nép vào lòng ta như một con chim nhỏ, nhẹ giọng nói:

"Đêm qua ta mơ một giấc mơ kỳ lạ, ta thấy minh bị nhốt trong một vỏ trứng!"

Ta không nhịn được nò' nụ cười, có lê là do áp lực và mệt mỏi trong mấy ngày qua gây nên. Chi cần tiến vào lãnh địa của minh, tất cả cùng sẽ chuyến biến tốt đẹp.

Hoàn Tiếu Trác tim được một chiếc thuyền nhỏ ở bến đò. Có câu một lần bị rắn cắn, mưòi năm sợ dây thừng, ta kiếm tra chiếc thuyền nhỏ cấn thận từng li từng tí, lại hỏi đi hỏi lại người lái thuyền. Khi chắc chắn không có điều gì khả nghi mói cùng mấy cô gái lên thuyền.

Thuyền nhỏ đi đến giừa lòng sông, Khinh Nhan đột nhiên níu bò' vai ta, suy yếu nói:

"Ta chóng mặt quá!"

Mộ Dung Yên Yên mang nước sạch tói, Khinh Nhan vừa uống một ngụm liền bám lấy mép thuyền nôn dừ dội.

Người chèo thuyền nói:

"Không sao cả, đại khái là do say sóng!"

Nào ngờ Khinh Nhan càng nôn dừ dội hon, CUÔ1 cùng ngay cả mật cùng nôn ra ngoài.

Ta bị dọa sợ đến luông cuông tay chân. Hoàn Tiếu Trác hiếu được chút y thuật, giúp Khinh Nhan bắt mạch xong, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng:

"Hoạt mạch! Khinh Nhan có rồi!"

Ta vui mừng qua đồi, ôm Khinh Nhan thật chặt nói:

"Thật vậy sao?"

Khinh Nhan vô cùng xấu hố nói:

"Ta chưa bao giò có, làm sao biết được?"

Ta cười lỏn lên.

Người lái thuyền cùng vội vàng chúc mừng, ta đương nhiên không thế thiếu tiền thường cho hắn.

Thuyền đến bò' bên kia, ta đờ Khinh Nhan ngồi xuống bãi sông, làm bộ sờ sờ trên bụng nàng.

Khinh Nhan trách móc:

"Có cái gì mà đụng vào?"Ta cười nói:

"Có thế làm bụng mỹ nừ lỏn lên là một việc rất thành công, muội đế cho ta thỏa mãn lòng hư vinh của minh một lát không được sao?”

Ta nhẹ giọng nói:

'Tháng này muội đã tói kỳ chưa?"

Khinh Nhan đỏ mặt mắng:

"Tại sao chuyện gì huynh cùng có thế nói ra được?"

Ta cười nói:

"Ta chi muôn xác định chắc chắn mà thổi."

Khinh Nhan ghé sát vào tai ta nói nhỏ:

"Ta chưa bao giò có tháng..."

Ta ngẩn ra, chợt nhớ tói lai lịch thần bí của Khinh Nhan, chăng lẽ nàng cùng giông như Thải Tuyết, đều không thuộc về thế giói này? Nhưng vì sao Thải Tuyết ròi đi mà lại đế Khinh Nhan ở lại, xóa đi trí nhớ trong đầu nàng? Lè nào là vì an ủi ta?

Khinh Nhan thấy sắc mặt ta khác thường, nhẹ giọng nói:

"Huynh sao vậy?"

Ta cười nói:

'Không có gì, khi trở về đế Tuệ Kiều giúp muội điều dường cho tốt, đế Khinh Nhan sinh cho ta một tiếu hoàng tử mạnh khỏe tuân tú."

Khinh Nhan cười nói: "Nếu là nừ thì thế nào?”

Ta hôn nhẹ lên trán nàng, nói:

"Bất kế là nam hay nừ ta đều thích cả."

Hoàn Tiếu Trác và Mộ Dung Yên Yên đem nước sạch tói giúp Khinh Nhan lau mồ hôi trên trán. Lúc này phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Ta xoay người nhìn lại thấy một đội võ sĩ mạnh mê giáp đen, nón đen phóng ngựa về phía bò' sông. Người dần đầu dì nhiên là Tô Thiết Đảm đã lâu ta chưa gặp, từ số lượng võ sĩ trong đôi ngũ và trang phục của hắn có thế thấy được tiếu từ này đã được thăng chức.

Tô Thiết Đảm đến trước mặt chủng ta, xiết cương ngựa, nói lớn:

"Các ngươi là gian tế từ Tần quốc tói?"

Hoàn Tiếu Trác tức giận nói:

"Chúng ta chăng qua chi là dân chủng bình thường, sao có thế là gian tế được?"

Tô Thiết Đảm cười lạnh nói:

"Xem ngươi nhanh mồm nhanh miệng, nhất định là có ý đồ gì. Người đâu, kiếm tra bọn họ cấn thận!”

Ta cười nói:

"Tô Thiết Đảm, trọng trách của ngươi càng ngày càng lỏn rồi, có phải còn muôn bắt chúng ta lại hay không?"

Đôi mắt Tô Thiết Đảm trừng lỏn như chuông đồng:

"Thái... Thái..ắ"

Hắn lăn lông lốc từ trên lưng ngựa xuống, còn lăn thêm một vòng tói trước mặt ta. Có lẽ do quá kích động mà một câu cũng không nói nên lòi, chi biết quỳ xuống dập mạnh đầu trước mặt của ta, trên trán bị đập trúng đã vụn ờ bò' sông khiến máu chảy thành dòng.

Ta cười ha hả nói:

"Tốt rồi, tô't rồi! Mau đứng dậy đi, đường đường là một tướng quân lại như thế còn ra thế thống gì!"

Lúc này Tổ Thiết Đảm mói phục hồi tinh thần, xoay người lại mắng:

"Các ngươi đều ngu ngốc hết sao? Còn không nhanh dập đầu vói Thái tử điện hạ!"

Lúc này đám binh lính kia mói biết được người đàn ông đen thui này là Thái tử của bọn họ, mọi người cuông quýt quỳ xuống, cùng kêu lên:

"Tham kiến Thái tử điện hạ!”

Tô Thiết Đảm cho người dựng lều trại tại bãi sông, sau khi ta và mấy người Khinh Nhan vào trong lều liền tẩy đi nhừng thứ hóa trang trên mặt. Mặc dù ta vẫn mặc y phục bằng vải thô nhưng mồi khi giở tay nhấc chân đều đế lộ ra khí phách hon người, khiến từng tên tướng sĩ đều không dám nhìn thẳng.

Tô Thiết Đảm nhân lủcchủng ta còn đang rửa mặt đã cho người trở về thông báo trước. Noi này cách doanh địa đóng quân phía tây nam không xa, không lâu sau Cao Hàm đã tói đây bái kiến.

Từ biếu hiện cưa Cao Hàm ta có thế nhận ra thòi gian gần đây hắn cũng không được như ý, trên nét mặt luôn luôn mang theo vẻ phiền muộn. Ta nhạy cảm phát hiện được nhừng do dự và phiền muộn của hắn đều do Tiêu Tín mang lại.

Sau khi cho mọi người lui ra, ta đế Hoàn Tiếu Trác pha cho Cao Hàm một tách trà xanh.

Cao Hàm nói:

"Cuối cung thì Thái tử cùng trò' về!"

Ta mim cười nói:

"Thếnào? Dường như Cao tướng quân có tâm sự."

Cao Hàm gật đầu, lại quỳ xuống trước mặt ta, nói:

" Thái tử điện hạ, mạt tướng xin ngài xóa bỏ chức vị phó thống soái của ta."

Ta cười nói:

"Ta vừa mói trờ về mà ngươi đã làm như vậy, có phải muôn phá hỏng tâm tinh của ta hay không?" Ánh mắt ta đột nhiên trò' nên sắc bén.

Cao Hàm thấp giọng nói:

"Cao Hàm không dám, sờ dì mạt tướng cầu xin điều này đều là vì ta ờ trong quân doanh căn bản chi là một tướng lình dư thừa. Bản thân Tiêu soái đã có thế không chế toàn cục, Cao Hàm thay vì ờ chỗ này làm thùng rồng kêu to còn không bằng ra tiền tuyến anh dùng chiến đấu.”

Ta chẫm rãi đặt chén trà xuống, nói:

"Cao tướng quân, chăng lẽ ngươi quên mất nhiệm vụ ban đầu ta giao khi đế ngươi đảm nhiệm chức vụ này sao?"

Cao Hàm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ khố sờ khác thường:

"Cao Hàm biết, nhưng là Tiêu soái bất kế về mưu lược hay chiến thuật đều hon xa mạt tướng, mạt tướng ờ lại căn bản là không có chỗ nào dùng được, cho nên..."

Ta lạnh lùng nói:

"Chuyện này rốt cuộc là do tự ngươi nghi ra, hay là do phụ thân ngươi đế ngươi làm như vậy?"

Cao Hàm đụng phảTanh mắt của ta, không nhin được rùng minh, thấp giọng nói:

"Cao Hàm không dám giấu Thái từ điện hạ, thẩn chi cảm thấy trong lòng buồn bực không giải thích được. Sau khi nói chuyện vói phụ thân, phụ thân đế cho ta xin Thái tử điện hạ được rút lui."

Ta gật đầu. Nếu như Cao Quang Viền làm như vậy nghía là hắn nhất định có lý do đầy đủ. Cao Hàm là con ruột của hắn, chắc hẳn hắn đã nhìn ra Cao Hàm không phải là đôi thủ của Tiêu Tín, nếu vẫn đế Cao Hàm ở bên cạnh Tiêu Tín liền giông như đế Cao Hàm ở chung vói một con mãnh hổ.

Hắn sợ có một ngày Tiêu Tín có thế làm bị thương con minh, cho nên hắn mói khuyên Cao Hàm làm như vậy.

Ta hoi mệt mỏi nhắm mắt lại, nói:

"Chuyện này chờ ta trò' lại Yên thành rồi nói tiếp, ta sẽ gặp Cao đại nhân nói chuyện một lần."

Cao Hàm gật đầu.

Ta mò mắt ra, nói:

"Ngươi đứng lên đi, báo nhừng chuyện xảy ra trong quân gần đây cho ta."

Cao Hàm nói:

Tiêu soái thực sự là một người tài khó có được, phương pháp chi huy quân đội của hắn và ta hoàn toàn khác nhau, nhưng trị quân nghiêm khắc lại có hiệu quả khá tốt. Hiện giờ kỷ luật trong quân đội đóng tại Yên quốc... Yên thành còn nghiêm minh hon so vói lúc trước Tiêu Trân Kỳ nguyên soái trân thủ"

Cao Hàm nói:

Tiêu soái thực sự là một người tài khó có được, phương pháp chi huy quân đội của hắn và ta hoàn toàn khác nhau, nhưng trị quân nghiêm khắc lại có hiệu quả khá tốt. Hiện giờ kỷ luật trong quân đội đóng tại Yên quốc... Yên thành còn nghiêm minh hon so vói lúc trước Tiêu Trân Kỳ nguyên soái trân thủế"

Cao Hàm nhạy cảm phát hiện được ta phản cảm vói hai tử Yên Quốc.

Ta mim cười nói:

"Tài lãnh binh trị quân của Tiêu Tín đích thực là hon người, đến bây giò' ta cũng chưa từng nghi ngờ năng lực của hắn.”

Cao Hàm nói:

"Ta phát hiện gần đây Tiêu soái thay đốỉ rất nhiều, tình nguyện chủ động nói chuyện cùng tướng lình, đôi xử vói binh lính trở nên thân ứìiết hon. Vốn tất cả mọi nguồi đều lo lắng hắn sẽ lựa chọn biện pháp cứng rắn đế trị quân, nhưng lúc này nhìn lại mói thấy lo lắng đó là dư thừa."Ta gật đầu, Từ lòi nói của Cao Hàm có thế thấy Tiêu Tín càng ngày càng trường thành, điều này đôi vói chính hắn hay đôi vói Đại Khang đều là chuyện tốt.

Cao Hàm nói:

"Nghe nói gần đây Hoàn Nhan tướng quân liên tục thắng lợi mấy trận liền. Đông Ho dưói sự giáp công của liên quân Bắc Ho và Tần, Khang đã bắt đầu tan tác"

Ta cười lạnh nói:

"Bản thân Đông Ho không biết tự lượng sức minh, ngày mất nước đã không còn xa nừa."

Ta hiếu mục đích của Cao Hàm khi nói nhừng lòi này, hắn muôn được điều lên tiền tuyến, dùng đao thật, thương thật đế chứng minh năng lực của minh.

Ta trầm ngâm một lát rồi mói nói:

"Cao tướng quân, tạm thòi ngươi cứ an tâm ờ lại. Sau khi trận chiến vói Đông Ho kết thúc, vùng biên giói này sẽ trở thành noi nguy hiếm nhất thiên hạ."

Hai mắt Cao Hàm sáng ngời, hắn đã nhận ra điều ám chi của ta.

Ta đế Tô Thiết Đảm dần theo năm trăm quân hộ tông ta trở lại Yên thành, sau khi trải qua nguy hiếm mói biết quý giá nhừng khoảng thòi gian an nhàn. Ba ngày sau chúng ta tói Yên thành, Cao Quang Viền tự minh đến trường đình cách thành mưòi dặm đế đón ta.

Cùng đi vói hắn còn có mấy người vợ yêu của ta, Thác Bạt Lục Châu , A Y Cổ Lệ và Côc Tiêm Tiêm, gặp lại người yêu đương nhiên không tránh khỏi một lần thốn thức. Từ khi gặp Cao Hàm trong lòng ta đã đầy tâm sự, đế cho mấy người Khinh Nhan trò' về hành quán trước, ta và Cao Quang Viền đi tói Yên cung.Kế từ khi ta đốỉ tên Yên đô thành Yên thành, Hoàng cung Yên quốc đã không còn cảnh tượng ngày xưa. Sau khi Phượng Mị dần hai đứa con tói Khang đô, Cao Quang Viễn theo lệnh ta trục xuất Lý Quốc Thái ra khỏi Hoàng cung, phế bỏ vị trí Yên vương của hắn, tim một phủ đệ ờ trong thành đế nuôi dường tên ngu ngốc này.

Cao Quang Viền cho người sửa sang, thay đốỉ lại Hoàng cung, chuẩn bị đem noi này trò' thành hành cung của ta sau này.

Ta và Cao Quang Viền đến Dụ Đức điện, sau khi cho mọi người lui ra, Cao Quang Viền cuông quýt quỳ xuống trước mặt ta, nói:

"Vi thần Cao Quang Viễn xin nhận tội vói Thái tử điện hạ.”

Ta cười khè, nhừng gì Cao Quang Viền làm ta rõ ràng hon bất cứ kẻ nào. Ta không đế hắn lập tức đứng dậy, mim cười nói:

Cao đại nhân có tội gìệ'

"Vi thần không biết dạy con khiến Thái tử điện hạ thất vọng, đương nhiên là có tội!"

Ta cười ha hả nói:

"Tin tức của Cao đại nhân đúng là nhanh nhạy, ta vừa mói nói vài chuyện vói Cao Hàm ở biên giới, ngài ở đây cùng đã biết rõ ràng. Có phải Cao Hàm cho người báo tin cho ngài trước không?"

Cao Quang Viền ho khan một tiếng, nói:

"Quang Viền không dám lừa gạt Thái tử điện hạ, đúng là đứa con không ra gì đã thông báo nhừng chuyện bên kia cho hạ thần.”

Cao Quang Viền rất thông minh, hắn biết lúc nào nên nói thất, biết chắc dùng mưu kế thủ đoạn trước mặt ta sẽ không có tác dụng, còn không bằng thẳng thắn nói ra.

Ta gật đầu nói:

"Ngài đứng lên mà nói!”

Lúc này Cao Quang Viễn mói đứng dậy, ta chi về chiếc ghế đằng trước, hắn tạ on rồi ngồi xuống.

Ta cười lạnh nói:

"Có phải chuyện Cao Hàm xin ta từ quan là chủ ý của ngài hay không?"

Cao Quang Viền gật đầu nói:

"Thái tử điện hạ minh xét!"

»*T» • rv»t

1 ại sao ẻ'

Cao Quang Viền thò' dài nói:

'Mặc dù thần không có bản lình gì nhưng cùng đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm, dù sao cùng đã trải qua một sô' sóng gió.”

Ta nhận ra hắn có hàm ý khác, không nhịn được nói:

"Có chuyện gì ngài cứ việc nói thăng, không cần quanh co lòng vòng trước mặt ta.”

Cao Quang Viền nói:

"Nếu vậy thần xin được nói thăng, ta thấy lòng dạ Tiêu Tín này sâu xa, rất nhiều mưu kế, vói năng lực của đứa con không ra gì kia rất khó thoát khỏi sự hiềm chế của hắn. Nếu như vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức phó soái bên cạnh hắn, sớm muộn gì cùng bị người kia làm hại. Thần cho đứa con không ra gì từ quan, thực ra là xuất phát từ lý do cá nhân."

Ta nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn mấy cái. Cao Quang Viền thấp thỏm bất an nhìn ta, yên lặng chò' đợi quyết định của ta.

Cao Quang Viền cắn môi dưói như là đã đưa ra quyết định, thấp giọng nói:

"Nếu như Thái từ điện hạ đã hỏi, Quang Viền dì nhiên không giám giấu điều gì, thần cho rằng mặc dù Tiêu Tín là một nhân tài hiếm thấy, nhưng người này cậy tại khinh ngưòi, lại thêm..."

Hắn muôn nói lại thôi.

Ta phất tay ý bảo hắn tiếp tục nói.

Cao Quang Viền đứng dậy đi tói trước mặt ta, thấp giọng nói:

"Thần từng đế một vị tiên sinh xem bói xem tướng mạo cho Tiêu Tín..."

Ta thấy hắn ấp ủng, nghi rằng nhừng lòi của hắn không có gì hừu ích, không nhịn được nói:

"Ngài cứ việc nói. Ta sẽ không đế trong lòng."

Lúc này Cao Quang Viễn mói nói:

Tiên sinh xem bói nói, Tiêu Tín có tướng đế vương!"

Ta cười ha hả, đứng dậy vỗ vai Cao Quang Viền, nói:

"Thầy bói trên giang hồ đúng là chi biết nói bây, Cao đại nhân sẽ không thực sự tin tường chứ?”

Cao Quang Viền nói:

'Mặc dù là thầy bói trên giang hồ, nhưng có rất nhiều điều Thái tử điện hạ cũng cần phải cân nhắc." Hắn hạ giọng nói:”Thần cho rằng nên sớm đề phòng Tiêu Tín đế tránh ngày sau hắn phát triến an toàn, trờ thành họa lớn cho Thái tử."

Ta mim cưòi nói:

"Có câu, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người. Ta còn muôn dựa vào Tiêu Tín đế tranh giành giang son, nếu như lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, Tiêu Tín sẽ chịu trung thành vói ta sao?"

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng ta vẫn hoi không thoải mái, trong lòng ta đã sớm có đề phòng vói Tiêu Tín. Hon nừa cũng không chi riêng Cao Quang Viền nhắc tói điều này trước mặt ta, đế ta đề phòng hắn nhiều hon, tránh cho nuôi hố gây họa sau này.

Cao Quang Viền nói:

'Mặc dù năng lực của Tiêu Tín xuất sắc, nhưng khát vọng điều khiến quyền lực của hắn quá mạnh mê, nhất định không cho phép xuất hiện kẻ đôi lập trong số thuộc hạ. Hiện giò' tướng lình thân tín của hắn đa số đều là bạn bè nôi khô' của hắn. Sự trung thành của nhừng người này đôi vói Thái tử điện hạ chưa chắc đã bằng tinh hừu nghị vói Tiêu Tín."

Ánh mắt ta sâu không lường được, Cao Quang Viền tuyệt đôi không thế từ nét mặt đoán được suy nghi thực sự trong lòng ta.

Cao Quang Viền nói:

Thần có một ý tường, nếu muôn phòng ngừa Tiêu Tín có thế an toàn phát triến, phải bắt tay vào làm vói đám thân tín dưới tay hắn."

Ta cười nói:

"Cao đại nhân không cần phải vất vả nhiều như vậy. Được rồi, Phượng Mị đã đến Khang đô an toàn chưa?"

Cao Quang Viền nói:

Thần có một ý tường, nếu muôn phòng ngừa Tiêu Tín có thế an toàn phát triến, phải bắt tay vào làm vói đám thân tín dưới tay hắn."

Ta cười nói:

"Cao đại nhân không cần phải vất vả nhiều như vậy. Được rồi, Phượng Mị đã đến Khang đô an toàn chưa?"

Cao Quang viền cung kính nói:

’Thần đã cho người bảo vệ bọn họ đến Khang đô an toàn. Dường như Phượng Mị đã chịu chấp nhận thực tế, cũng không có hành động gì khác cả."

Ta gật đầu nói:

"Sau này trên bản đồ Trung Nguyên sẽ không còn hai chừ Yên quồc nừa."Cao Quang Viền chân thành kính phục nói:

"Ngày Thái tử điện hạ thống nhất thiên hạ đã không còn xa nừa."

"Cao đại nhân, chuyện của Cao tướng quân ta muôn ngài khuyên nhủ hắn, đế hắn tiếp tục ờ lại trong quân. Hiện tại ta có thế cam đoan vói ngài, nhất định sẽ không đế chuyện gì xảy ra vói Cao tướng quân."

Ta đã nói đến vậy, Cao Quang Viền cùng không thế nói gì nừa. Thực ra sờ dì ta đế Cao Hàm lưu lại, nguyên nhân quan trọng hon là khiến Cao Quang Viễn mồi thòi mồi khắc đều phải chủ ý đến Tiêu Tín. Nếu Tiêu Tín có hành động gì bất thường, ta chắc chắn sẽ biết trước tiên.

Khi trở lại Lô thị hành quán thì màn đêm đã phủ xuống, sáu người vợ yêu của ta đã chuẩn bị xong thức ăn, đang chờ ta trờ về. Tinh hình của Khinh Nhan tốt hon hai ngày trước rất nhiều.

Ta mim cười nói:

"Đã mòi đại phu khám chưa?"

Lục Châu gật đầu nói:

"Đại phu vừa mói tói. Khinh Nhan tỷ tỷ có tin vui, xem ra không lâu nừa chủng ta lại có thêm một tên tiếu từ rồi.”

Ta cười lỏn, nói:

"Ta muôn mồi người các muội đều sinh cho ta thật nhiều con.”

Lục Châu sợ hãi le lười nói:

"Nghe nói sinh con sẽ rất đau, huynh dì nhiên lại tàn nhẫn như vậy, còn muôn chúng ta sinh cho huynh thật nhiều, chăng phải là muôn chúng ta đau thật nhiều sao?”

Ta ôm nàng vào lòng, mim cười nói:

"Muôn thoải mái đương nhiên phải chấp nhận một chút đau đón! "

Câu nói mập mờ của ta khiến khuôn mặt mấy người vợ yêu đều đỏ lên.

Lục Châu tránh thoát từ trong lòng ta, nhỏ giọng nói:

"Đúng rồi, còn có chuyện đứng đắn vẫn còn chưa nói cho huynh biết!"

Ta cảm thấy ngạc nhiên, người vợ nhỏ bé đáng yêu này lại có chuyện đứng đắn muôn nói vói ta, đây là lần đầu tiên.

Lục Châu lấy ra một phong thư bí mật đưa tói trước mặt ta:

"Đây là tin tức Lục hoàng huynh đưa cho huynh, vừa mói đưa đến hôm trước."

Ta mờ phong thư ra, sau khi thấy hết nội dung trong đó không nhịn được nhíu mày.

Lục Châu thấy nét mặt ta chăm chủ, ân cần hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?"

Ta đặt phong thư lên bàn, thấp giọng nói:

"Hoàng huynh của muội hẹn ta tháng sau gặp nhau tại biên giói đế bàn bạc chuyện lớn.”

Lục Châu cười nói:

"Tốt, rất nhanh ta có nhìn thấy mấy người ca ca rồi."

Trong lòng ta lại không cao hứng như vậy, sò dì Thác Bạt Thuần Chiếu lựa chọn gặp mặt vào lúc này nhất định không phải là suy nghi ngẫu nhiên.Lúc này Đông Ho liên tục bại lui, việc chủng ta sắp đôi mặt sẽ là phân chia lãnh thổ. Dựa vào sự khôn khéo của Thác Bạt Thuần Chiếu, hắn không thế không nghi đến chuyện này.

A Y CỐ Lệ nói:

"Hình như huynh có tâm sự?”

Ta cười nói:

"Làm gì có tâm sự gì? Mọi người nghi ngoi tại Yên thành hai ngày, sau đó sẽ đi đến Lục Hải Nguyên." Côc Tiêm Tiêm hoan hô nói:

"Tốt quá! ta đã nghe mọi người kế rất nhiều chuyện xưa về Lục Hải Nguyên, rất muôn được đến thăm noi đó một lần."

Ta gật đầu cười:

"Đến noi đó ta sê dần mọi người cười ngựa thả ưng, săn bắn trên thảo nguyên."

Hoàn Tiếu Trác lại lắc đầu nói:

"Sợ rằng lần này ta không thế đi cùng huynh được."

Ta hoi ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn nàng.

Hoàn Tiêu Trác nói:

"Ta chuẩn bị trở về Hán quốc một chuyến, đem nhừng chuyện chưa xử lý ở noi đó làm xong.”

Nàng đứng dậy đi tói trước mặt ta, nói:

" Lý Mộ Vũ là nhân tài trụ cột của Hán quốc, nếu ta có thế thuyết phục hắn thần phục tướng công, ngày sau đôi phó vói Hán quồc sẽ giảm bớt được không ít công sức."

Ta nhíu mày nói:

'Mặc dù Lý Mộ Vũ từng họp tác vói ta ở Tân quốc, nhưng đó là do tinh thế ép buộc, cùng hoi bất đắc dì. Chi sợ hắn sẽ không dề dàng bị muội nói động."

Hoàn Tiêu Trác nói:

"Nhìn từ bề ngoài thì Lý Mộ Vụ một lòng trung thành, nhưng hắn đã sớm bất mãn vói Hán vương. Rất nhiều đề nghị của hắn đều bị Hán vương từ chôi, ngăn cách trong lòng càng ngày càng sâu."

Mộ Dung Yên Yên nói:

'Không sai, ta cùng nghe nói đến chuyện này. Hán vương Hạng Bác Đào mặt ngoài thì tin tường Lý Mộ Vũ, còn muôn gả con gái cho hắn, nhưng trong lòng vẫn luôn vô cùng đề phòng hắn. Hai năm qua đã từng bước làm tan rã binh quyền trong tay Lý Mộ Vũ, muôn đế Đại hoàng tử thay thế địa vị của Lý Mộ Vũ trong quân.”

Hoàn Tiêu Trác nói:

"Trước nay Lý Mộ Vũ luôn tự phụ minh tài cao, trong lòng sớm đã oán trách Hán vương."

Ta gật đầu nói:

"Nếu thực sự có thế thuyết phục được người này, đôì vói Đại Khang cùng là một chuyện tô't vô cùng lớn.”

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

"Huynh yên tâm đi, ta cùng phải trờ lại Hán đô xử lý vài chuyện, hai tỷ muội chủng ta chăm sóc lần nhau nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Ta ôm eo nhỏ nhắn của hai nàng, nói:

"Chúng ta vừa mói gặp nhau các muội đã muôn ròi đi, trong lòng vẫn có chút không nỡ."

Hoàn Tiếu Trác tựa đầu vào vai ta, Mộ Dung Yên Yên nói:

"Huynh yên tâm, sau khi chủng ta trở về sau lần này, huynh có muôn đuôi chủng ta cũng sẽ không ròi đi."

Ta có tinh cảm đặc biệt khác vói Lục Hải Nguyên, chi khi đứng trên thảo nguyên này, hít thò' mùi hương của có xanh ta mói có thế cảm nhận sâu sắc được tinh cảm sâu đậm và quyến luyến đói vói thân phận kia của nó.

Tinh hình chiến sự dồn dập truyền đến trên đường đi, Hoàn Nhan Vân Na dần theo Khang quân hát vang tiến mạnh, đã trục xuất được quân đội Đông Ho khỏi biên giói Tần quốc.

Ta phê duyệt xong tin tức về chiến sự xong liền giao lại cho thủ hạ. Hắn sẽ đi cả ngày đêm đến tiền tuyến đế giao mệnh lệnh của ta cho Vân Na.

Cốc Tiêm Tiêm vén mành trướng đi vào, đưa tách trà trà Phố Nhi vừa mói pha đến trước mặt ta, nói: "Trên suô't đoạn đường huynh chưa từng nghi ngoi, thê nào? vẫn còn lo lắng chuyện ở tiền tuyến sao?"

Ta nâng chén trà lên uống hai ngụm, mim cười nói:

” Đông Ho đã hoàn toàn tan tác, hiện tại nhiệm vụ trước mắt của chúng ta chi là chiếm lình lãnh thố của bọn hắn."

Đôi mi thanh tú của Côc Tiêm Tiêm nhướng lên, nhẹ giọng nói:

"Lần đàm phán cùng Khả Hãn của Bắc Ho có phải vì chuyện này không?"

Đôi mi thanh tú của Côc Tiêm Tiêm nhướng lên, nhẹ giọng nói:

"Lần đàm phán cung Khả Hãn của Bắc Ho có phải vì chuyện này không?"

Ta gật đầu nói:

"Tranh đoạt thiên hạ cũng giông như săn thủ, trước khi con mồi đến tay mọi người đều cùng chung mục đích, bây giò' con mồi sắp tói tay, đương nhiên phải suy nghi đến vân đề phân chia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK