Mục lục
[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dao Như vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng mỗi người chúng ta đều bảo phủ một tầng mây đen dày đặc.

Ta đã liên tục hai đêm ngồi trông Dao Như, nghe được tiếng tim nàng đập, cảm nhận được hơi thở của nàng, thế nhưng nàng vẫn còn say ngủ.

Mấy người Yến Lâm và Sở Nhi liên tục khuyên ta quay về nghỉ ngơi, dưới sự kiên trì của các nàng, ta đi ra khỏi gian phòng của Dao Như.

Mưa dầm đã liên miên mấy ngày, bầu trời rất âm u, ta chua xót mở đôi mắt nhìn lên trời cao, buồn bã than nhẹ một tiếng, trên cửu khúc tiểu cầu, có một giai nhân đang cầm chiếc ô nhỏ cô đơn đứng trong gió.

Nàng đang im lặng nhìn những con cá trong nước, không biết là đang suy nghĩ cái gì, từ bóng lưng của nàng ta nhận ra người này chính là Tuệ Kiều, vốn ta tưởng rằng nàng đã nghỉ ngơi, nhưng mà hóa ra nàng vẫn còn đứng đây.

Ta lặng lẽ đi tới, từ rất xa đã nghe thấy tiếng nức nở.

Tuệ Kiều cảm nhặn được tiếng bước chân, cuống quít lau đi nước mắt, xoay người lại.

Ta từ phía sau đem nàng ôm vào trong lòng, ôn nhu nói:

“Mưa gió lạnh lẽo, ngàn vạn lần đừng để bị bệnh, hai ngày nay nàng đã vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi cho tốt.”

Tuệ Kiều bỗng nhiên ‘Oa!’ một tiếng khóc rống lên, ta yêu thương vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói:

“Đừng khóc, con gái khóc thì rất xấu.”

Tuệ Kiều nức nở nói:

“Dận Không... Dao Như lâm vào tình trạng ngày hôm nay... đều là do muội làm hại, nếu như... muội không đem chuyện kia nói cho nàng ta biết... thì cũng không tới nỗi như thế này...”

Ta ôm chặt thân thể mềm mại của Tuệ Kiều nói:

“Chuyện này là trách nhiệm của ta, không có quan hệ với bất cứ ái cả, nàng đừng nên tự trách, nếu như không có nàng, Dao Như đã rời khỏi chúng ta từ lâu rồi.”

Tuệ Kiều thấp giọng nói:

“Thương thế của Dao Như không... lạc quan cho lắm... muội tuy rằng có thể giữ được tính mạng cho nàng, thế nhưng…”

Nàng nhịn không được lại khóc lên, hồi lâu mới nói:

“Nàng có thế cứ vĩnh viễn ngủ say như vậy, vĩnh viễn... không tỉnh lại nữa...”

Trong lòng ta rầu rĩ, chẳng lẽ chốn u minh đã có sắp xếp tất cả rồi hay sao, năm đó ta bắn một mũi tên, tước đoạt đi tính mạng của Tuệ Kiều.

Nhưng mà ông trời lại cố ý an bài để cho Tuệ Kiều nói tất cả các chuyện của ta cho Dao Như biết, những hành động của ta sau này đã ép Dao Như trở thành một người thực vật, chuyện này chẳng nhẽ là sự nghiêm phạt của ông trời đối với ta?

Ta run giọng nói:

“Nàng không bao giờ... tỉnh lại nữa hay sao?”

Tuệ Kiều nói:

“Dao Như có lẽ giống muội, nhưng mà nàng ấy... nghiêm trọng hơn nhiều, muội bị quên ký ức trước kia, nhưng Dao Như lại tự nhốt mình trong một thế giới riêng...”

Năm ngày sau tin tức Đức vương chết trong dân loạn đã loan ra, mà trận bạo loạn này còn nghiêm trọng hon so với tưởng tượng của ta rất nhiều, toàn bộ Sở Châu đều lâm vào tình trạng hỗn loạn.

Ta gia tăng trấn an và quản lý Tuyên Thành, tổ chức bách tính thành những dân đoàn, phụ trách cảnh giới các nơi, mặt khác tiếp tục tăng viện quân cho Sở châu.

Trong lòng ta thầm mừng rỡ khi thế cục chuyển biến xấu, càng bạo loạn nghiêm trọng bao nhiêu, thì cơ hội của ta lại càng nhiều. Bách tính tham gia biến loạn ở Sở châu đã lên tới bảy vạn người, hơn nữa con số vẫn đang đang không ngừng tăng.

Hâm Đức hoàng đế vốn tưởng rằng chỉ đơn giản có thể trấn áp được, nhưng mà hắn đã nhầm, cuối cùng, hắn đành đem chuyện này giao cho Dực vương, mà Dực vương lại theo kế hoạch của ta, lệnh cho Tiêu Trấn Kỳ dẫn hai vạn binh tới Sở châu dẹp loạn.

Tiêu Trấn Kỳ cho binh mã đi qua Tuyên Thành tiến vào trong địa giới Sở châu, đồng thời hắn nhân cơ hội này lén tới gặp ta.

Ta đã tiếp nhận sự thực khi Dao Như cứ tiếp tục say ngủ, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.

Tiêu Trấn Kỳ khi mặc khôi giáp lại càng toát lên vẻ uy phong lẫm lẫm, cung kính hướng ta hành lễ nói:

“Trấn Kỳ tham kiến công tử!”

Ta mỉm cười nói:

“Tiêu đại ca không cần khách khí như thế.”

Cũng vì thời gian cấp bách, ta nói luôn vào điểm chính:

“Trước khi ngươi đi Sở châu, bệ hạ có dặn gì không?”

Tiêu Trấn Kỳ thấp giọng nói:

“Bệ hạ nói không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bình ổn được lần dân loạn này.”

“Không tiếc bất cứ giá nào!”

Ta thấp giọng lập lại một lần, nở nụ cười tàn khốc.

“Ngươi định làm gì?”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Trấn Kỳ lần này mang theo hai vạn binh mã, hơn nữa ở Sở châu đã có ba vạn, tổng số binh lực hiện có đã là năm vạn, trấn áp bảy vạn dân loạn sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng, thuộc hạ tự tin, chỉ trong vòng mười ngày có thể làm mọi chuyện trở lại bình thường.”

Ta ha hả nở nụ cười, hỏi ngược lại:

“Ngươi định đối phó với bách tính tay không tấc sắt thế nào?”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Công tử yên tâm, Trấn Kỳ sẽ cố gắng giảm tới mức thấp nhất sự giết chóc.”

Ta chậm rãi lắc đầu nói:

“Ta lại muốn ngươi làm một chuyện đó là giết không tha!”

Tiêu Trấn Kỳ ngơ ngác, lập tức hiểu ý của ta, hắn nặng nề gật đầu nói:

“Nếu như vậy, chỉ cần năm ngày Trấn Kỳ có thể dẹp yên được lần dân loạn này.”

Ta thoả mãn gật đầu:

“Nếu như Dực vương đã giao chuyện này cho ngươi thì đây là cơ hội kiến công lập nghiệp tốt nhất, nhất tướng công thành vạn cốt khô! Muốn nhanh chóng trở thành danh tướng người người kính phục, thì phải bước qua chuyện máu chảy thành sông, thi thể chất chồng.”

Tiêu Trấn Kỳ đem một phong thơ đưa cho ta nói:

“Truớc khi Trấn Kỳ rời khỏi Khang đô, Trần tiên sinh có nhờ thuộc hạ giao cho công tử bức thư này”

Ta mở bức thư, trong thư chỉ có ba chữ “giết không tha”!

Trong lòng ta kích động, Trần Tử Tô tuy ở Khang Đô, thế nhưng thế cục hắn lại nắm giữ chính xác vô cùng, suy nghĩ của hắn và ta giống nhau, tàn sát máu tanh bao nhiêu thì sẽ làm cho bách tính Sở châu càng thêm cừu hận Hâm Đức hoàng đế, sáng tạo cho ta cơ hội nắm giữ dân tâm.

Trận tàn sát máu tanh cuối cùng cũng mở màn, chỉ trong vòng ba ngày, hai vạn bách tính đã bị giết, phương pháp tàn khốc này nhận được hiệu quả kỳ diệu, bước sang ngày thứ tư, ba tiểu trấn do dân loạn chiếm giữ đã được thu lại, dân loạn ở bên trong tuyên bố đầu hàng.

Ba ngàn loạn dân chiếm lĩnh Đức vương phủ bị giết không sót một người, bất cứ ai cũng tin chuyện Đức vương chết trong tay loạn dân.

Còn một việc này làm ta không ngờ tới, đó là tri phủ Sở châu cũng bị dân loạn giết chết, chuyện này là một chuyện vui mừng ngoài ý muốn không nhỏ đối với ta.

Ta vuốt mái tóc dài mềm mại của Dao Như, trong lòng không ngừng gọi tên nàng, chỉ sau khi mất đi mới biết được tầm quan trọng của người thân bên cạnh.

Ta hôn lên cái trán tron bóng của nàng, nhẹ giọng nói:

“Dao Như, mau tỉnh lại đi, ta muốn nàng cũng chia vui với ta...”

Vân Na đi vào trong phòng, nhẹ nhàng kéo áo ta, ta biết nàng có chuyện gì tìm ta, đứng dậy cùng nàng đi ra ngoài cửa:

“Có chuyện gì vậy?”

Vân Na cười nói:

“Có một lão bằng hữu tới, đang ở trong phòng khách chờ huynh.”

“Ai?”

Vân Na cười thần bí nói:

“Huynh sẽ không đoán được đâu!”

Đi tới phòng khách, ta thấy mấy hán tử mặc trang phục người Hồ đang cười nói, thấy ta vào, mấy người đồng thời quỳ rạp xuống đất, nói:

“Chủ nhân!”

“Sát Cáp Thai Tổng quản!”

Ta vui mừng vô cùng, thật sự không ngờ tới, đây là Sát Cáp Thai và thủ hạ của ta.

Ta đưa tay đỡ bọn họ lên, nhìn Vân Na nói:

“Mau báo cho nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, đồng thời gọi Lang Thứ và Đột Tạ tới, mấy người chúng ta phải uống một trận cho đã!”

Vân Na dịu dàng cười nói:

“Còn cần huynh phân phó hay sao, muội đã bảo Dịch An đi làm rồi.”

Ta cùng Sát Cáp Thai ngồi xuống, mỉm cười nói:

“Chuyện tình ở Đông Hồ xử lý xong chưa?”

Sát Cáp Thai nói:

“Toàn bộ sản nghiệp và mục trường của Ô thị đã được bán cho Hách Liên Chiến, hiện tại chỉ để lại lâm trường Thương Bạch, tạm thời giao cho Tha Lý Thuật xử lý, nhưng mà đã dựa theo ý của chủ nhân, đóng cửa lâm trường một thời gian.”

Ta thoả mãn gật đầu nói:

“Như vậy là tốt nhất, chiến sự giữa Bắc Hồ và Đông Hồ sẽ xảy ra, chúng ta để lại nhiều sản nghiệp, thì tổn thất càng nhiều.”

Sát Cáp Thai lấy ra một cuốn sổ mỏng nói:

“Sổ tiền bán sản nghiệp đều được ghi lại trong này, mời chủ nhân xem qua.”

Ta ha hả cười nói:

“Ngươi làm việc thì ta yên tâm vô cùng, loại chuyện này ta không muốn hỏi tới, được rồi, lần này tới đây ngươi có tính toán gì không?”

Sát Cáp Thai nói:

“Số người theo thuộc hạ tới đây lần này có năm trăm người, tám trăm danh thủ sẽ đến sau, thuộc hạ muốn theo chủ nhân ở lại Tuyên Thành, khai sáng đại nghiệp.” 

Ta cười nói:

“Các ngươi tới thật đúng lúc, phía tây Âm Sơn có một đồng cỏ tên là Lục Hải Nguyên, Bắc Hồ Khả Hãn đã giao những mục trường ở đó cho ta, ta đang cần người xử lý, ngươi tiếp nhận chuyện này luôn đi.”

Lần này hắn mang tới một số lượng tài chính đủ lớn, có thể khởi động hoàn toàn kế hoạch Lục Hải Nguyên.

Đồng cỏ ở phía bắc Tuyên Thành, ta đã cho Xoa Tháp tộc nhân cùng người Hán chăn thả chung.

Từ nay về sau, chúng ta không cần phòng vệ các tộc ở Âm Sơn nữa, bề ngoài thì giống như ta hi sinh lợi ích của Đại Khang, nhưng trên thực tế, đã đã kéo dài phạm vi của Tuyên Thành tới tận Âm Sơn.

Chuyện loạn dân ở Sở châu đã làm xáo trộn kế hoạch mộ phu của Hâm Đức hoàng đế, trong một thời gian ngắn, binh lực trấn áp không thể rút khỏi Sở Châu, dưới chế độ quân quản, tình cảnh của Sở châu càng thêm bi thảm.

Ta mượn cơ hội này dâng tấu chương lên Hâm Đức hoàng đế, nói là nơi biên thùy, ổn định là chuyện trọng yếu nhất, mộ binh, thuế khóa không thể giống như hậu phương được.

Hâm Đức hoàng đế trải qua chuyện này, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi, đối với tấu chương của ta cực kỳ coi trọng, hắn đã anh minh quyết đoán, tạm thời miễn trừ chuyện mộ dân phu cho Sở Châu và Tuyên Thành, lần bạo loạn này cũng từ từ bình lặng. 

Biểu hiện xuất sắc của Tiêu Trấn Kỳ trong lần bình loạn này được Hâm Đức hoàng đế vô cùng thường thức, Hâm Đức hoàng đế phong hắn là Hổ Uy Tướng Quân, đem Tuyên Thành, Sở Châu lưỡng giao cho hắn thống nhất quản lý.

Khi quân đồn trú của hai nơi này sát nhập, binh lực đã đạt tới bốn vạn người, dưới mưu kế của ta, Tiêu Trấn Kỳ đổi địa điểm đóng quân tới ở phía bắc của con sông cụt, giữa hai thành.

Bước tiếp theo ta sẽ hình thành nên một phòng tuyến vô hình dọc theo con sông này, lấy Tuyên Thành và Sở Châu làm trung tâm, phát triển thế lực riêng của bản thân.

Chuyện Đức vương và tri phủ Sở châu chết, Hâm Đức hoàng đế giao cho ta xử lý, đây cũng là một thắng lợi của ta, cũng là thắng lợi cho tập đoàn Dực vương.

Tả Trục Lưu cực lực phản đối, muốn giới thiệu hoàng tôn Long Kỳ Chính tới tiếp nhận Sở châu làm ấp phong, chuyện này đã tạo thành sự tranh cãi kịch liệt giữa Dực vương và hắn.

Trải qua nửa tháng suy nghĩ, Hâm Đức hoàng đế cũng quyét định giao Sở châu vào trong tay của ta. Trên thực tế, ta đã trở thành người có diện tích ấp phong lớn nhất trong các vương tử.

Mưa phùn nhiều ngày cuối cùng cũng dừng lại, bầu trời trong sáng, vạn dặm không mây.

Nhiều ngày chịu áp lực lớn, tâm tình của ta hôm nay mới thoải mái được không ít, ta bảo Sở Nhi thiết yến ở trong phủ mời những người lập nhiều đại công cho ta như: Tiêu Trấn Kỳ, Đường Muội, Gia Cát Tiểu Liên. Sát Cáp Thai, Nhã Khắc...

Trên mặt người nào cũng hiện lên vẻ tươi cười, tất cả bọn họ đều nhận ra thế cục trước mắt có lợi cho hướng phát triển của ta.

Rượu quá tam tuần, Nhã Khắc dẫn đầu giơ chén rượu lên nói:

“Chén rượu này ta mời huynh đệ thân ái của ta, cảm tạ ngươi đã cho Xoa Tháp tộc chúng ta đặt chân trên thảo nguyên, tặng cho chúng ta dê bò và tuấn mã!”

Ta ha ha cười nói:

“Chúng ta là an đáp, ngươi cần gì phải khách khí như thế, dê bò ta cho ngươi, là muốn thay Đường Muội dâng sính lễ!”

Lang Thứ nở nụ cười:

“Công tử! Sính lễ phải do Đường Muội một mình chuẩn bị, nếu không sẽ không biểu thị được sự thành tâm của hắn!”

Nhã Khắc chuyển hướng sang Đường Muội nói:

“Đường Muội, khi nào ngươi cầu hôn muội tử của ta?”

Mọi người cùng nhau kêu lên ồn ào, Đường Muội đỏ mặt nói:

“Ta…”

Ta cười to nói:

“Ta cái gì mà ta, nói tới loại chuyện này thì ngươi không bằng cả nữ nhân, chuyện này do ta quyết định, mồng mười tháng sau là ngày hoàng đạo, chúng ta tổ chức lễ cưới cho Đường Muội và Phổ Mạn!”

Mọi người cùng nhau hoan hô.

Nhã Khắc nói:

“Hải Vu tộc gần đây tập kích chúng ta hai lần, ta dự định đuổi họ ra khỏi Âm Sơn.”

Ta gật đầu nói:

“Đường Muội, chẳng phải là ngươi đang không biết đưa sính lễ gì ư? Chuyện này ta giao cho ngươi đi làm, ngươi đánh đuổi được Hải Vu tộc là sính lễ tốt nhất, hơn nữa nơi đó cũng có một tình địch của ngươi, coi như là đi làm chuyện cũa mình đi.”

Nhã Khắc lắc đầu nói:

“Huynh đệ, ta muốn tự mình giải quyết chuyện này, không muốn mượn lực lượng của các ngươi.”

Ta cười nói:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ cho Đường Muội dẫn thủ hạ võ sĩ tới giúp ngươi, chứ không vận dụng quân đội Đại Khang, Hải Vu tộc cũng là một phiền phức đối với Tuyên Thành chúng ta.”

Nhã Khắc gật đầu.

Ta dặn dò:

“Đối với Hải Vu tộc cũng không nên quá tàn khốc, tránh cho các bộ tộc khác phản cảm và cảnh giác, nếu như có thể giải quyết hòa bình chuyện này là tốt nhất. Ta hi vọng có thể nhìn thấy cục diện các bộ tộc trong Âm Sơn đoàn kết.”

Nhã Khắc bưng chén rượu lên nói:

“Ta hiểu ý của huynh đệ rồi!”

Ta uống xong chén rượu này, lại rót đầy chén rượu nói:

“Còn có một việc vui, chúng ta chúc mừng Tiêu đại ca vinh quang thăng lên chức Hổ Uy Tướng Quân, thống lĩnh quân đội đồn trú ở hai địa phương!”

Mọi người tất cả đều đứng dậy.

Tiêu Trấn Kỳ bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, kích động nói:

“Cuộc đời của Trấn Kỳ sẽ vì công tử cúc cung tận tụy tới chết mới thôi!”

Mọi người cùng nhau nói:

“Vì công tử cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”

Trong lòng ta tràn ngập kích động, đây là những huynh đệ vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ với ta, ta đưa tay cầm vò rượu trên bàn, ngửa đầu uống một hơi, giơ vò rượu lên, run giọng nói:

“Dận Không ở đây lập thệ, ta quyết không cô phụ sự kỳ vọng và tín nhiệm của các vị huynh đệ, nếu như ta làm chuyện gì có lỗi với mọi người thì sẽ như vò rượu này!”

Ta nặng nề đập vò rượu xuống đất, làm nó vỡ tan tành.

“Công tử!”

Những thanh âm kích động cứ quanh quần trong không trung.

Tới nửa đêm, mọi người đều rời đi hết, chỉ có ta và Tiêu Trấn Kỳ lưu lại đối ẩm, Phúc Oa đến đây tìm hắn nằm sấp trên chiếc ghế bên cạnh ngủ gật.

Ta thấp giọng nói:

“Tiêu đại ca, sau này trọng trách trên vai huynh sẽ rất nặng.”

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:

“Quân đồn trú ở Tuyên Thành, Sở Châu tốt xấu lẫn lộn, sau khi thuộc hạ nhận chức, thì việc đầu tiên là muốn chỉnh đốn quân ngũ.”

Ta đồng ý nói:

“Binh quý ở tinh nhuệ chứ không quý ở nhiều, để phát triển lực lượng chính quy, Tiêu đại ca có thể giảm biên chế, không nặng tay thì rất khó hình thành nên một đội ngũ có quân kỷ nghiêm minh.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Trước khi thuộc hạ tới đây, Dực vương có nhờ chuyển cho công tử một chuyện, người nói công tử phải dùng gấp bốn lần chữ nhẫn trong thời gian này.”

Ta cười nói:

“Nhạc phụ đúng là hiểu rõ ta.”

Ta và Tiêu Trấn Kỳ lại uống một chén nói:

“Lục Hải Nguyên và thảo nguyên ở phía bắc Tuyên Thành đã là một, khu vực này có thể trở thành nơi huấn luyện kỵ binh cực tốt, ta đã bảo Sát Cáp Thai mau chóng phát triển mục trường, rồi bắt tay vào huấn luyện một đội ngũ kỵ binh. Nếu như tương lai có gì biến hóa, thì lúc nào cũng có thể sử dụng.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Thuộc hạ chỉnh đốn quân kỷ, cũng sẽ chiêu mộ một bộ phận tân binh nhập ngũ, sẽ đưa họ tới biên giới phía bắc trọng điểm huấn luyện.”

Ta nhắc nhở hắn nói:

“Nếu như có chuyện, lúc nào ngươi cũng có thể báo cáo với ta, thế nhưng chúng ta cũng không thể tiếp xúc quá nhiều, liên tiếp xảy ra những chuyện này, Tả Trục Lưu nhất định đã nghi ngờ điều tra mối quan hệ giữa chúng ta. Nếu như ta can thiệp quá nhiều vào chuyện của ngươi, hắn nhất định ở trước mặt phụ hoàng gièm pha ta.”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Lúc thuộc hạ ở Khang đô, đã nhiều lần bàn bạc với Trần tiên sinh về chuyện này, sở dĩ Tả Trục Lưu có địa vị ngày hôm nay, không chỉ do năng lực và thủ đoạn của hắn, thủ hạ của hắn ở Thiên Cơ các cũng góp một phần sức lực. Trần tiên sinh kiến nghị công tử, sớm ngày thành lập một tổ chức điệp báo giống như Thiên Cơ các, lấy tiền tài của chúng ta hiện nay, có thể hoàn thành được chuyện này.”

Thật ra ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, nhưng mà thời cơ vẫn chưa tới. Nếu như không thể đứng vững gót chân ở bắc cương của Đại Khang, thì có phát triển điệp báo cũng không có tác dụng gì.

Ta để chén rượu xuống nói:

“Ta muốn để Đường Muội đi làm chuyện này, ngươi nghĩ như thế nào?”

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:

“Đường Muội võ công siêu quần, là một người lạnh lùng bình tĩnh, đối với công tử lòng trung không thay đổi, đúng là một lựa chọn tốt. Nhưng mà năng lực ứng biến và sách lược của hắn lại kém một chút. Hơn nữa làm chuyện này cần có năng lực tổ chức xuất sắc, Trần tiên sinh có tiến cử một người.”

Ta cười nói:

“Thật ra ta cũng biết Trần tiên sinh là người thích hợp nhất, chỉ tiếc, ta còn muốn tiên sinh lưu ý tới sự phát triển của thế cục ở Khang đô, không thể phân tâm làm chuyện khác được.”

Tiêu Trấn Kỳ nở nụ cười:

“Trần tiên sinh có giới thiệu để Hoàn Nhan tướng quân làm chuyện này.”

Ta lắc đầu nói:

“Vân Na sắp lâm bồn, làm sao ta có thể để nàng làm chuyện vất vả được?”

Tiêu Trấn Kỳ nói:

“Đây cũng là một vấn đề...”

Phúc Oa đang nhắm mắt ngủ ở bên cạnh, bỗng nhiên nói:

“Vì sao phụ thân không tiến cử con?”

Hai người ta cùng ngẩn ra, lập tức cười lên ha hả.

Phúc Oa nói:

“Vì sao Bình vương điện hạ cười?”

Tiêu Trấn Kỳ trách mắng:

“Tiểu hài tử thì hiểu cái gì? Ta và công tử đang đàm luận chính sự, sao tới phiên ngươi chen vào cơ chứ!”

Phúc Oa cất cao giọng nói:

“Người có chí không cần nhiều tuổi. Hơn nữa những binh thư mà phụ thân xem qua, hài nhi đều xem rồi, những binh thư mà cha chưa đọc, con cũng đã đọc rất nhiều.”

Ta hứng thú nhìn thẳng vào Phúc Oa, lần đầu tiên khi ta tới gặp Tiêu Trấn Kỳ, đã gặp nó ở trước cửa Tướng quân thôn chỉ huy một bọn trẻ con bày binh bố trận, thưởng phạt nghiêm minh đúng là phong độ của một đại tướng, ta cười nói:

“Phúc Oa, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Phúc Oa nói:

“Mười bốn tuổi!”

Vóc người của hắn to cao, nhưng mà trên mặt vẫn mang nét trẻ con.

Ta cười nói:

“Xem ra ngươi phải đợi mấy năm nữa!”

Phúc Oa nói:

“Phúc Oa bình thường vẫn cho ánh mắt của Bình vương vượt xa người thường, bây giờ nhìn lại thì thấy không hơn là bao nhiêu.”

Tiêu Trấn Kỳ giận dữ hét lên:

“Đồ hồn trướng, ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Ta ngăn Tiêu Trấn Kỳ lại, nói:

“Nó chẳng qua chỉ là đứa bé, làm sao ngươi lại tức giận như vậy.”

Phúc Oa không sợ hãi chút nào nói:

“Nhớ năm đó Bình vương tới Đại Tần cũng chỉ có mười sáu tuổi mà thôi, ta mười bốn tuổi không thể làm được đại sự giống như Bình vương điện hạ, thế nhưng chuyện mà người nói, Phúc Oa tự tin có thể đảm nhiệm được.”

Phúc Oa nhìn Tiêu Trấn Kỳ, nói:

“Chuyện mà người nói con đều đã nghe hết, điều đó chứng tỏ hai người không cảnh giác, nếu như con bán đứng hai người, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, từ phương diện này mà nói, con suy nghĩ còn chu toàn hơn hai người.”

Ta nở nụ cười, Phúc Oa làm cho ta cảm thấy hứng thú vô cùng:

“Phúc Oa, nếu như ngươi đã nghe thấy chúng ta nói, vậy thì theo ngươi, chúng ta phải làm gì?”

Phúc Oa nói:

“Từ chuyện điện hạ muốn phát triển tổ chức điệp báo đã có thấy, Bình vương muốn không chỉ muốn giang sơn Đại Khang, mà là cả thiên hạ, Phúc Oa cũng có vài điểm bổ sung.”

Tiêu Trấn Kỳ hai mắt tròn xoe, hắn không ngờ Phúc Oa cũng có kiến giải.

Ta thưởng thức gật đầu cổ vũ Phúc Oa nói tiếp.

Phúc Oa nói:

“Thảo nguyên bắc bộ có thể vừa phát triển chăn nuôi, vừa huấn luyện kỵ binh, nhưng binh sĩ lại không thể chiêu mộ từ trong người Hán, chúng ta có thể chọn lựa từ trong những bộ tộc ở Âm Sơn. Binh lực ở Tuyên Thành và Sở châu sớm muốn gì cũng hợp lại làm một, cần gì phải phân binh lên tận bắc cương, huống chi việc đóng quân ở khúc sông cụt cũng là một hạ sách.”

Tiêu Trấn Kỳ sắc mặt trở về bình thường, hắn thấp giọng nói:

“Ngươi nói rõ ràng một chút xem nào.”

Phúc Oa nói:

“Phụ thân bố trí trọng binh dọc theo khúc sông cụt để làm gì? Lẽ nào chuẩn bị đối phó Đại Khang? Hay là nói với hoàng thượng rằng, công tử và người muốn cắt đất xưng vương?”

Ta và Tiêu Trấn KỲ nhìn nhau, không khỏi thẹn thùng, chuyện đơn giản như vậy, sao ta lại nghĩ không ra cơ chứ.

Phúc Oa nói:

“Từ Tuyên Thành đến Sở Châu, là đi từ đông sang tây, địa thế cao dần, đây là một cơ hội tốt cho công tử cải tạo con sông cụt, đào kênh tưới nước, dùng nước sông hình thành nên một bức tường thành thiên nhiên, xác lập biên giới ở phía nam của mình.”

Trong lòng ta không khỏi chấn động, người này nhất định không phải là người bình thường, ngày khác tất thành người tài.

Phúc Oa nói:

“Phụ thân có thể cho quân đội đóng ở phía tây Sở châu, thứ nhất là tạo khoảng cách với Bình vương, thứ hai có thể phòng bị ba người ở phía Tây. Tuyên Thành và Sở châu vốn cách nhau không xa, nếu như một ngày có biến hóa, thì dụng binh sẽ có lợi.”

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu.

Phúc Oa lại nói:

“Lúc nãy ta có nghe nói, công tử muốn phát triển ky binh, cơ giáp binh, nhưng lại không nghe nói tới chuyện phát triển thủy quân. Nhân chuyện cải tạo con sông cụt, chúng ta cứ nhìn vào bản đồ Đại Khang là có kế sách. Tuyên Thành, Sở Châu thường xuyên có nạn úng, mà Vi châu, Thanh châu, Cù châu ở phía Nam lại khô hạn vô cùng. Sao Bình vương không nhân cơ hội này, cùng với mấy vị vương gia dâng tấu chương lên triều đình, mở một kênh đào từ bắc tới nam, nối liên con sông cụt với Hoàng Hà, bên ngoài thì làm như chúng ta đang giải quyết vấn đề nước tưới của mấy châu, nhưng thực ra lại mở toang môn hộ của những vương gia khác, phân chia toàn bộ Đại Khang thành hai nửa.”

Ta sửng sốt, lập tức lớn tiếng khen ngợi:

“Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử, tuyệt diệu, tuyệt diệu!”

Phúc Oa cười nói:

“Nếu như Bình vương tán thưởng ta, có thể giao chuyện kia cho ta không.”

Tiêu Trấn Kỳ trách mắng:

“Hài tử này, sao lại tự đại như vậy!”

Ta cười nói:

“Cậy tài khinh người cũng phải có tài mới làm được, biểu hiện và năng lực của Phúc Oa đã đủ cho ta yên tâm giao chuyện này cho nó.”

Phúc Oa vui vẻ cười.

Ta vỗ bàn nói:

“Tiêu Tín nghe lệnh!”

Phúc Oa cung kính quy rạp xuống đất, ta cười nói:

“Từ hôm nay ta đem chuyện sưu tập quân tình, dân tình ở tám nước cho ngươi. Ta cũng sẽ bảo Lang Thứ và Đột Tạ phụ tá ngươi, ngươi cần tiền thì có thể tới chỗ Sát Cáp Thai Tổng quản lĩnh nhận, ta cho ngươi hai năm, ngươi phải thành lập nên một mạng lưới tình báo rộng khắp tám nước. Ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng.”

Phúc Oa tràn ngập lòng tin nói:

“Quyết không để Bình vương điện hạ thất vọng!”

Tiêu Trấn Kỳ bảo Phúc Oa ra ngoài chờ mình, thấp giọng hướng ta nói:

“Công tử, hài tử Phúc Oa này tuy rằng thông minh, thế nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, đem trọng trách giao cho nó có phải là quá mạo hiểm không?” 

Ta cười nói:

“Chỉ dựa vào kiến giải của hắn lúc nãy, cũng đủ nói lên hắn là một người tài, sự thành bại của tổ chức tình báo đương nhiên là trọng yếu, nhưng mà cũng không quan trọng bằng chuyện bồi dưỡng nên một chủ tướng xuất sắc, cho hắn một cơ hội rèn luyện, biết đâu hắn sẽ mang lại cho chúng ta một vui mừng không ngờ tới.”

“Đa tạ công tử!”

Ta lại nói:

“Phúc Oa nói mấy kiến nghị vừa rồi rất có lý, sau khi trở về, ngươi nhất định phải xử lý cho tốt.”

Trên đường trở về nghỉ ngơi, ta gặp Vân Na và Sở nhi đang đi tới tìm ta, ta cuống quít đỡ Vân Na nói:

“Lão bà đại nhân, muội sắp sinh rồi, không ở bên trong phòng nghỉ ngơi, còn đi loạn làm gì!”

Vân Na cười nói:

“Huynh thì hiểu gì, Tuệ Kiều nói cho muội biết, càng là lúc sắp sinh, lại càng phải đi lại nhiều hơn, điều này sẽ có lợi cho khi sinh nở.”

Ta đỡ nàng ngồi xuống lương đình.

Sở Nhi nói:

“Muội và tỷ tỷ tới đây là muốn xem huynh có say rượu hay không.”

Ta cười nói:

“Không say, buổi tối ta còn định cùng với Sở nhi ngoan ôn chuyện một hồi!” 

Sở Nhi khuôn mặt đỏ lên, nhẹ giọng phì nói:

“Huynh không thể nghiêm chỉnh nói chuyện một chút hay sao.”

Ta cố ý nói:

“Nhị vị nương tử có chuyện gì, xin mời nói thẳng, Dận Không nhất định sẽ chăm chú lắng nghe.”

Hai người thấy ta như vậy thì không khỏi mỉm cười, đồng thời lắc đầu.

Vân Na nói:

“Thừa dịp huynh còn tỉnh táo, muội hỏi huynh một việc, hôn sự với Thác Bạt Lục Châu huynh định tổ chức lúc nào?”

Ta vỗ vỗ trán nói:

“Chuyện này đúng là ta đã quên mất!”

Điều ta nói cũng là sự thật, gần đây ta luôn đau lòng chuyện Dao Như tự sát, sau đó lại là chuyện Sở châu bạo loạn, hai chuyện này đã làm cho ta không còn thời gian rỗi mà nghĩ tới hôn sự với Thác Bạt Lục Châu.

Sở nhi nói:

“Hôm nay từ Bắc Hồ đã truyền tin tới, Thác Bạt Thuần Chiếu và An Dung công chúa đã thành hôn, nếu như chúng ta không tổ chức hôn sự, sợ rằng sẽ không tôn trọng họ.”

Ta gật đầu.

Vân Na nói:

“Hiện tại tình huống Dao Như đã ổn định, tính mệnh chắc chắn đã được bảo toàn, còn tỉnh lại hay không phải xem ý của trời cao. Dân loạn Sở Châu cũng đã bình định, thế cục Tuyên Thành, Sở Châu trong thời gian ngắn sẽ không có biến hóa gì lớn, huynh cũng nên nhân thời gian này mà tổ chức đi. Chẳng nhẽ lại định để cho hài tử của muội và Tư Hầu tham gia hôn lễ của huynh hay sao?”

Ta ha hả nở nụ cười:

“Vậy chẳng phải là rất tốt hay sao!”

Sở nhi đập một cái vào vai ta, ôn nhu nói:

“Lần này quyết không thể kéo đài, huynh có dự tính gì không?”

Ta ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, cánh tay còn lại thì vòng qua ôm lấy thắt lưng của Vân Na, cười nói:

“Cái eo của Hoàn Nhan tướng quân càng lúc càng tráng kiện.”

Vân Na phì nói:

“Cũng là chuyện tốt do huynh làm, nói mau! Khi nào đại hôn?”

“Tất cả do các nàng an bài đi, chuyện nhỏ như vậy cũng định để ta lo hay sao?”

Sở nhi cười nói:

“Vậy thì coi như huynh đã đồng ý, hai ngày tới sẽ chuẩn bị đại hôn cho huynh.”

Ta gật đầu nói:

“Được rồi, lần đại hôn này, ta cũng muốn mời mấy vị hoàng huynh ở các lãnh địa xung quanh tới đây, các nàng sắp xếp giúp ta một chút.”

Sở nhi gật đầu nói:

“Ngày mai muội sẽ cho người mang thiệp mời tới chỗ bọn họ!”

“Còn có một việc, Thác Bạt Lục Châu chỉ là một hài tử, sao ta có thể động phòng với nàng ấy được? Đêm tân hôn ta ngủ ở đâu đây?”

Vân Na cười nói:

“Chuyện này huynh tìm Sở nhi giải quyết, muội không giúp huynh đuợc!”

Nàng đứng dậy đi tới gian phòng của mình.

Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của Sở Nhi, nói:

“Sở Nhi, xem ra chuyện này muội phải chịu trách nhiệm rồi.”

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Huynh đừng vội chuyển chủ đề câu chuyện, chính sự muội còn chưa nói xong.”

Ta kéo nàng đứng lên:

“Trở về phòng rồi nói tiếp!”

Sở nhi đương nhiên biết ta muốn làm gì, khuôn mặt đỏ hồng khẽ gật đầu.

Đi vào phòng, ta trở tay đóng cửa phòng, ôm lấy thân thể mềm mại của Sở nhi, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, đã nhiều ngày nay ta không gần giai nhân, nên bây giờ có vẻ cuồng nhiệt.

Sở nhi kêu “ưm” một tiếng, cái luỡi thơm tho nhiệt tình đáp lại, nhiệt độ cơ thể của chúng ta không ngừng tăng lên, ta trút bỏ quần áo của Sở Nhi, đặt ngọc thể của nàng lên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân thể mê người của Sở Nhi.

Sở Nhi e thẹn vô hạn, che mặt lại nói:

“Huynh nhìn muội làm gì...”

Ta cười nói:

“Muội cũng có thể nhìn ta mà!”

Sở nhi buông bàn tay xuống, khuôn mặt đỏ lại càng đỏ hơn, cái mũi đáng yêu nhăn lại nói:

“Yến Lâm quả nhiên không có nói sai, huynh chính là một dâm tặc!”

Ta ha ha phá lên cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn thân hình của nàng, xâm nhập vào bên trong công thành, Sở Nhi không kìm lòng được rên lên một tiếng.

Cánh tay ngọc của nàng bỗng nhiên choàng qua cổ ta, ta mượn lực lượng của nàng càng thêm tấn công mãnh liệt, Sở Nhi rên rỉ, dưới ánh nến bập bùng khuôn mặt của nàng càng trở nên kiêu diễm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK