Mục lục
[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tế Châu ở bên cạnh Đông Hải, nơi này có mực nước biển sâu, bề mặt lại rộng rãi, rất thích hợp cho việc xây dựng các cảng lớn. Khách thương Cao Ly, Đông Doanh thường lui tới đây buôn bán, trở thành bến cảng trọng yếu cho thương nhân 8 nước, cùng thương nhân hải ngoại trao đổi buôn bán

Khi xe ngựa đi vào ngoại ô Tế Châu, thì hai bên quan đạo liễu rủ buông mành, phất phơ theo gió, giống như những dải lụa dài vô tận.

Chu Lãng và Tô tam nương sóng vai ngồi ở đầu xe, ra roi giục ngựa, nhẹ giọng thì thầm, thỉnh thoảng cười lên vui thích, xem ra giữa hai người này đã có một đoạn cố sự.

Khi bước chân vào trong thành Tế Châu, thì tâm tình của Dao Như xuống thấp một cách dị thường, hai mắt ưu thương nhìn ra bên ngoài xe, ngơ ngác xuất thần, tôi biết nàng nhất định nhớ lại quá khứ huy hoàng của gia tộc.

Tô tam nương xoay người nói:

"Tôi ở bên trong thành Tế Châu có một vị tỷ muội kết nghĩa kim lan, sau khi vào thành, chúng tôi có thể tới chỗ nào tạm trú chân trước đã."

Tôi thầm nghĩ trong lòng:

"Tỷ muội của Tô tam nương tám phần mười cũng là nhân vật trong nghề, lần này ta đến Tế Châu là được Tinh Hậu chỉ định, nếu như ở địa phương đó đúng là có điều không tốt. Chỉ là lúc mình ở Hồi Long trấn đã làm mất ý chỉ, khi gặp Trầm Trì thì làm sao cho hắn tin được?"

Xe ngựa đã đi tới trước cửa thành, Chu Lãng chậm rãi dừng ngựa, xuống xe, tôi vén rèm xe lên, thì thấy vệ binh ở phía trước đang kiểm tra đoàn người qua lại.

Chu Lãng nói:

"Công tử! Xem ra phải xuống xe kiểm tra!"

Tôi và Dao Như xuống xe ngựa, hai gã vệ binh đi tới, trên dưới đánh giá chúng tôi một lần, một người trong đó vui vẻ nói:

"Ngươi có phải là Long công tử?"

Tôi bị hắn thình lình gọi một câu làm cho bản thân phải kinh ngạc, mình chưa bao giờ tới Tế Châu, thì sao có người nhận ra được mình?

Có một lão giả mặc quần áo màu xanh ở gần cổng thành nghe thấy tiếng nói như vậy, cuống quít đi tới trước mặt của tôi, lấy ra một bức họa tượng đối chiếu một chút, lớn tiếng nói:

"Ngươi chính là Long Dận Không, Long công tử?"

Tôi càng thêm không sao đoán được ý định của những người này, tại sao lại tự dưng gọi tên tôi.

Tôi nhìn bức họa, thì quả nhiên thấy nam tử trong đó có vài phần tương tự tôi.

Lão giả kia cười nói: "Long công tử không cần nghi ngờ, chúng thuộc hạ được chủ nhân nhắc nhở đợi người ở chỗ này!" Hắn tự giới thiệu mình:

"Tại hạ là Tô Viễn Lâm, là quản gia của Tây Môn lão gia!"

Tôi chợt nhớ tới, lúc sắp chia tay ở Tần đô, Tây Môn Qua đã từng nói qua nhị thúc của hắn là Tây Môn Bá Đống kinh doanh châu báu ở bến tàu Đông Nãng, nên mỉm cười hỏi nói:

"Chủ nhân theo như tiên sinh nói có phải là Tây Môn Bá Đống?"

Tô Viễn Lâm cười nói:

"Đúng là tục danh của chủ nhân!"

Hắn phất phất tay, hai chiếc xe tứ mã xa hoa đi tới bên người của chúng tôi, Tô Viễn Lâm cung kính đích đưa tay ra mời nói:

"Long công tử mời lên xe!"

Trong lòng tôi đối với tình huống này cũng suy đoán ra 7, 8 phần, tất nhiên là Tiền Tứ Hải đã bình yên thoát khốn, chạy tới được Tế Châu, nên khẳng định hắn đã đi nhờ Tây Môn Bá Đống hỗ trợ chuyện của tôi.

Tôi nhìn Tô Viễn Lâm hỏi:

"Tiền lão bản thế nào rồi?"

Tô Viễn Lâm hơi nhíu mày:

"Tiền lão bản tới Tế Châu vào khoảng 5 ngày trước, trên người nhiều chỗ bị thương, hai thị vệ đi theo bên người của ngài ấy cũng bị thương nghiêm trọng, chủ nhân nhà tôi mời danh y khám và chữa bệnh cho ngài ấy, hiện giờ còn đang dưỡng thương."

Vững tin Tiền Tứ Hải vẫn còn đang sống, tôi hơi yên lòng một chút, lúc này tất cả chỉ giờ vào bản thân Tiền Tứ Hải mà thôi.

Tây Môn Bá Đống có quyền thế rất lớn ở Tế Châu, người qua đường thấy xe ngựa của bọn họ đều tránh né.

Đường trong thành Tế Châu rộng thẳng tắp, người trên đường lại rất ít, căn cứ vào sự giới thiệu của Tô Viễn Lâm, cư dân trong thành Tế Châu chủ yếu là ở càng mưu sinh, hiện giờ đã là thời gian làm việc, nên trong thành có vẻ vắng lặng.

Xe ngựa đi vào trong thành được khoảng 5 dặm, sau đó ngược lên hướng bắc.

Trong tai tôi đã nghe được thanh âm sóng vỗ, mùi mặn của nước biển lan tới, tôi kéo màn xe nhìn về phía trước, thì thấy một vùng biển xanh thẫm bao la ở trước mặt, nước biển phản chiếu cảnh sắc bầu trời, biến ảo vô cực, phác họa tới hàng ngàn, hàng vạn nét thanh tân trên bầu trời xanh.

Phủ đệ của Tây Môn Bá Đống được xây dựng trên một ngọn tiểu sơn có tên là Lâm Hải, xe ngựa đi tới trước một cánh đồng cỏ thì dừng lại.

Ở trước cửa đã có mấy người sớm đợi, khi tôi vừa xuống xe, thì một người liền cười lớn hướng tôi đi tới, cất cao giọng nói:

"Long công tử! Tại hạ chờ ở đây đã lâu!"

Hắn khoảng hơn 40 tuổi, mặc trường bào màu vàng bằng lụa, thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng, làm cho người ta cảm thấy một loại tục khí không nói lên lời, kỳ lạ nhất nhất chính là chòm râu của hắn toàn bộ là màu nâu đỏ.

Trong lòng tôi phán đoán người này tất nhiên là Tây Môn Bá Đống không thể nghi ngờ, sau đí đi lên phía trước hai bước nói:

"Người tới có phải là Tây Môn lão gia?"

Tây Môn Bá Đống nhiệt tình cầm hai tay của tôi cười ha ha nói:

"Chính là tại hạ!"

Sau đó hắn phất tay làm động tác mời, tôi với hắn sánh vai đi vào trong phủ.

Kiến trúc phủ đệ của Tây Môn Bá Đống thập phần tinh xảo, giống như đi vào một Giang Nam lâm viên. Bên trong phủ có hơn mười tiểu đình, lầu các làm nơi nghỉ chân, tuy bố trí một cách lộn xộn, nhưng cũng có thể thấy được bên trong là một khung cảnh thiên nhiên đẹp.

Bên trong vườn vô cùng yên tĩnh, làm cho người ta càng có cảm giác thanh lệ thoát tục. Những người hầu dọc đường đi đều yên lặng làm những công việc của riêng mình, nhưng mà khi thấy chúng tôi đi tới, đều quay người sang chào, xem ra môn quy của Tây Môn Bá Đống đúng là rất nghiêm.

Sau khi vòng qua bảy, tám ngã rẽ, đi qua cửa hông của một Thái Hồ, bên tai tôi nghe được tiếng nước chảy róc rách, trước mặt bỗng nhiên mở rộng, hiện ra một hồ nước.

Vốn đây là cội nguồn của một con suối, trải qua sự bố trí của thợ thủ công, dưới đất dùng trúc làm ống dẫn nước, từ một ngọn giả sơn cao chừng 7, 8 trượng đổ xuống, hóa thành 5, 6 thác nước lớn nhỏ đồ xuống hồ.

Cái hồ này rộng chừng 10 mẫu, hai bên bờ có liễu rủ. Đối diện có một tiểu lâu do trúc chế thành, trước tiểu lâu có một mẫu đất rộng chừng 1 mẫu, hương thơm hoa cỏ bay từ đó lại, mang lại cảm giác thanh tịnh, phía sau tiểu trúc là một cái lan can bằng trúc màu vàng, được bầu trời trong xanh phản chiếu lên mấy cái bàn tạo thành màu xanh.

Tôi xem lướt qua cảnh sắc bên đường, nói:

"Tiền lão bản ở chỗ này có phải không?"

Tây Môn Bá Đống nói:

"Hắn bị thương ở mắt cá chân, vẫn đang nằm ở trên giường."

Hắn chỉ vào hành lang gấp khúc ở phía đông nói:

"Là ở chỗ này!"

Tôi theo Tây Môn Bá Đống đi tới chỗ dưỡng thương của Tiền Tứ Hải.

Đi qua hành lang gấp khúc, xuyên qua một cánh cổng, thì tới được một cái đình viện nhỏ nhỏ, Tiền Tứ Hải đang nằm ngủ trên ghế, mơ màng phơi nắng.

Hắn nghe được động tĩnh mở hai mắt nhìn về phía chúng tôi, trên khuôn mặt mập mạp tỏ ra vui mừng không gì sánh được, nói:

"Long công tử!"

Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, tôi bước lên phía trước đè thân thể của hắn lại nói:

"Thương thế của ngài còn chưa khỏi, không cần thiết phải chuyển động thân thể."

Tây Môn Bá Đống ý bảo Tô Viễn Xa bố trí cho đám người Dao Như trước, sau đó bảo người hầu pha trà, chúng tôi ngồi ở đây đối ẩm.

Tiền Tứ Hải nói đến chuyện cũ vẫn đầy lòng áy náy:

"Tiền mỗ thực sự là đáng tội chết vạn lần, để bọn mã tặc kia quấy nhiễu công tử!"

Ở trước mặt Tây Môn Bá Đống hắn vẫn chú ý che giấu thân phận của tôi như cũ.

Tôi cười nói:

"Tiền lão bản không nên tự trách, sự kiện kia đã qua, hơn nữa ta cũng chẳng có tổn thất gì."

Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu, lúc này mới chuyển hướng sang Tây Môn Bá Đống nói:

"Lần này có Tây Môn huynh trượng nghĩa tương trợ, không thì Tiền mỗ cũng không có khả năng gặp lại công tử nhanh như vậy."

Tây Môn Bá Đống cười nói:

"Tiền lão bản quá khách khí, các người có thể tìm tôi, là để mắt cho Tây Môn Bá Đống, ở bên trong thành Tế Châu chỉ cần tôi có làm được gì, xin hai vị cứ phân phó."

Người này tính tình có chút hào sảng, làm cho tôi không khỏi sinh ra hảo cảm đối với hắn.

Tiền Tứ Hải nói:

"Ngày ấy sau khi tôi và Long công tử thất tán, Lý Đông và Quản Triều liều mạng cứu tôi ra, nhưng mắt cá chân không may bị người ta đạp trúng, bất hạnh gãy xương, sau khi tìm được xe ngựa, tôi bảo hai người bọn họ tìm công tử, nhưng chỉ còn lại có một đống gạch vụn."

Tiền Tứ Hải cảm thán nói:

"Chúng tôi không thể làm gì khác hơn là đi tới Tế Châu trước, cầu Tây Môn lão bản hỗ trợ."

Tây Môn Bá Đống bổ sung:

"Tôi bảo Họa sư vẽ lại dung mạo của công tử theo sự miêu tả của Tiền lão bản, chia cho binh sĩ thủ vệ, bảo bọn họ lưu ý những người qua đường, quả nhiên là có tin tốt!"

Xem ra Tây Môn Bá Đống và nhất định vô cùng hiểu biết quan viên Tế Châu, có thể hắn quen Trầm Trì cũng chưa biết chừng, trong lòng tôi không khỏi khẽ động, nhưng mà ở trước mặt Tiền Tứ Hải cũng không tiện nhờ vả chuyện này.

Thẳng đến thời gian Tây Môn Bá Đống đưa tôi về phòng, tôi mới hỏi:

"Tây Môn lão bản, chẳng hay ở đây có một quan viên tên là Trầm Trì?"

Tây Môn Bá Đống hai mắt tỏ vẻ nghi hoặc, hồi lâu mới nói:

"Đúng là có một vị quan viên tên là Trầm Trì, hắn làm thủ thành ở cửa Nam... Nhưng mà đã lâu rồi tôi chưa nghe được tin tức của hắn..."

Lúc này, tôi mới biết Trầm Trì không phải là thành chủ Tế Châu nhưng lời Tinh Hậu nói, mà chỉ là một quan viên trông coi cửa thành ở cửa Nam Tế Châu, người này nếu đúng như có tài như lời Tinh Hậu nói, thì có thể làm một người trông coi cửa thành không có tiếng tăm gì sao, đúng là tính nhẫn lại hơn người thường vài phần, đúng là sự tin tưởng trong lòng tôi với Trầm Trì lại tăng thêm vài phần.

Tây Môn Bá Đống an bài cho tôi ở tạm tại Bắc viện, đây là một là một tiểu viện nho nhã, từ trong tiểu đình trong viện có thể thấy được biển khơi ở phía xa xa.

Trong viện hương u lan rất nhiều, ngay cả trên đình cũng có hoa thơm được trồng, rủ xuống cả lan can, phất phơ theo gió, đây đúng là được bài trí theo phong cách cổ xưa, làm cho người khác cảm thấy thanh thản.

Khi Tô tam nương đưa Chu Lãng tới đây, liền rời khỏi Tây Môn phủ để tìm vị tỷ muội kia của nàng, nàng đối với chúng tôi an tâm, nên mới để chúng tôi ở lại chỗ này.

Dao Như thân thể có chút không khỏe, đã sớm lên giường nghỉ ngơi.

Tôi thấy được tâm tình nàng không tốt, lặng lẽ rời khỏi phòng, để cho nàng có một không gian yên tĩnh.

Chu Lãng ở trong viện đang làm vài động tác giãn gân cốt, đành bài một bài quyền cước làm tiếng gió kêu vù vù, tôi khen: "Chu sư phụ quả nhiên lợi hại!"

Tư khi học đao pháp của hắn, tôi chuyển sang gọi hắn là Chu sư phụ.

Chu Lãng cuống quít dừng động tác lại, cười nói:

"Bình vương chê cười rồi."

Tôi chỉ vào trường đao bên hông hắn, nói:

"Ta luyện đao pháp cũng mới có mấy ngày, nếu thương thế của Chu sư phụ đã khỏe lại, xin chỉ giáo vài chiêu?"

"Tiểu nhân tuân mệnh!"

Chu Lãng rút trường đao ra cung kính đưa tới trong tay của tôi, sau đó bẻ một cành cây, nói:

"Bình vương không cần cố kỵ, cứ thoải mái tấn công tôi!"

Đây là lần đầu tiên diễn luyện đao pháp cùng với người khác của tôi, tôi giơ cao trường đao lên hét lớn một tiếng, bổ tới đỉnh đầu của Chu Lãng, do sợ thương thế hắn còn chưa khỏi hẳn, nên tôi không dám dùng toàn lực.

Chu Lãng thần tình bình thản ung dung, cho tới khi đao phong cách đỉnh đầu hắn chừng 3 thốn, mới huy động cành cây trong tay 'cách!' một tiếng đập thẳng vào thân đao, một cỗ lực lượng theo thân đao truyền tới, làm cho cánh tay tôi tê rần, đao phong nhất thời lệch khỏi quỹ đạo, suýt nữa thì tuột khỏi tay tôi bay ra ngoài.

Cánh tay Chu Lãng dùng sức cành cây ép vào thân đao cong như hình vòng cung, tôi cũng không chịu được nữa, trường đao rơi trên mặt đất.

Chu Lãng lại một lần nữa đưa trường đao vào trong tay tôi:

"Lúc đối địch, không được phép nửa điểm nhẹ dạ chần chờ."

Trong lòng tôi chấn động, đạo đối địch vào đấu tranh chính trị cũng có vài phần giống, tôi nắm chặt trường đao, lui về phía sau hai bước, chỉ có bảo trì khoảng cách nhất định, thì mới có thể thi triển chiêu số một cách tốt nhất.

Tôi bỗng nhiên vọt tới trước, lần này hạ thủ không dám lưu tình, trường đao u lên một tiếng, đâm thẳng vào ngực Chu Lãng.

"Hay!" Chu Lãng khen một tiếng, cành cây tà tà đập tới sống đao, hắn chủ yếu dùng đạo ứng đối để tránh đao phong, đao phong tuy rằng lợi hại nhưng không cách nào chuẩn xác chém trúng cành cây, cành cây xảo diệu chạm vào sống lưng đao, nhất thời toàn bộ lực lượng của tôi bị hóa giải.

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một việc, trong lúc tranh đấu giữa Thái hậu và Bạch Quỹ , cũng giống như cuộc tỷ thí này của tôi và Chu Lãng, cành cây tuy rằng nhu nhược, nhưng chỉ cần vận dụng xảo diệu, thì có thể chống lại trường đao sắc bén.

Tôi và Chu Lãng ở trong viện đối luyện một canh giờ, sau đó mới bắt đầu diễn luyện một cách thuần thục, Chu Lãng nhịn không được khen:

"Bình vương đúng là kỳ tài luyện võ, năm đó khi thuộc hạ luyện bộ đao pháp này phải mất tới 1 năm trời."

Tôi mỉm cười, thu hồi trường đao, cầm lấy chiếc khăn trên bàn lau mồ hôi trán, võ công và chính trị thực ra cũng là một, chỉ cần quan sát cẩn thận và hiếu thấu đối thủ, tìm kiếm nhược điểm của đối phương, phải gắng đạt tới việc một chiêu chế địch.

Ở phương diện này tôi vô cùng nhạy cảm, tuy rằng chẳng bao giờ tu luyện qua võ công, thế nhưng năng lực quan sát của tôi người thường không cách nào bằng được, đây cũng chính là nguyên nhân mà Chu Lãng khen tôi.

Tối hôm đó Tây Môn Bá Đống ở bên trong phủ thiết yến tẩy trần cho tôi, Tiền Tứ Hải chống quải trượng tham gia dạ yến, trải qua kiếp nạn sinh tử ở Hồi Long trấn, quan hệ của chúng tôi đã gần thêm một bước.

Tiền Tứ Hải nhỏ giọng nhìn tôi nói:

"Hiện tại tôi là người nghèo rớt mồng tơi, không thể làm gì khác hơn là mặt dày mày dạn ở nhờ Tây Môn lão bản rồi."

Tôi cười trộm nói:

"Tiền lão bản dự định bao giờ mới tiếp quản Diêm trường?"

Tiền Tứ Hải nói:

"Không vội, tôi dự định đi tìm Từ Đạt Trì trước."

Hắn may mắn nói:

"May mà tôi đã đem lệnh đặc xá và thư tín ở bên mình, nếu không thì đúng là phiền phức lớn rồi."

Nhớ tới việc bỏ quên ý chỉ của Tinh Hậu, tôi không khỏi có chút thẹn thùng, Tiền Tứ Hải làm việc quả nhiên chu đáo hơn nhiều so với tôi.

Tây Môn Bá Đống am hiểu sâu đạo đãi khách, hắn cũng không hỏi tôi mục đích chủ yếu của tôi chuyến này, trong suốt buổi tối đều nhiệt tình mời rượu, thỉnh thoảng có nói tới phong thổ của Đại Tần, và Trung Sơn quốc.

Tôi và Tiền Tứ Hải đối với biểu hiện nhiệt tình của chủ nhân thì vô cùng cảm kích, uống tới nửa đêm thì mới rời đi.

Trở lại nơi ở, lại phát hiện Dao Như không có ở trong phòng, tôi vốn cho rằng nàng đi tản bộ trong đình viện, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy, làm cho tôi cảm thấy kinh hoảng.

Hỏi qua Chu Lãng mới biết được, lúc chạng vạng Dao Như đã ra khỏi cửa tản bộ, cho tới bây giờ vẫn chưa về.

Tôi cũng không muốn kinh động chủ nhân, lặng lẽ mượn hai con ngựa của tổng quản Tô Viễn Lâm, tôi và Chu Lãng đi ra cửa tìm kiếm Dao Như.

Chu Lãng trước đó đã từng tới Tế Châu hai lần, đối với địa lý nơi này có chút hiểu biết, chúng tôi tìm quanh phủ đệ một vòng, mà vẫn không thấy Dao Như đâu.

Tôi lo lắng nói:

"Hai ngày này tâm tình nàng không tốt, ta nên quan tâm nhiều hơn mới đúng..."

Chu Lãng tự trách nói:

"Đều là tiểu nhân thất trách, đã không đi theo Dao Như tiểu thư."

"Việc này không quan hệ tới ngươi, đều là ta sơ sẩy..."

Trong lòng tôi không khỏi có chút hổ thẹn, nếu mà Dao Như xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ rất khó tha thứ cho mình.

Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi "

Chu Lãng nói:

"Điện hạ, không biết Dao Như tiểu thư có thân thích và bằng hữu ở Tế Châu hay không?"

Trong lòng tôi chợ nghĩ, Dao Như từ nhỏ lớn lên ở đây, đối với nơi này nhất định hiểu rõ ràng, theo lý thuyết sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi thấp giọng nói:

"Chu sư phụ, ngươi biết vị trí mà trước kia Điền thị gia tộc ở không?"

Chu Lãng gật đầu nói:

"Điền thị ở Đông Quy Đại Nhai ở phía Đông Nam, sao tự dưng điện hạ lại hỏi chuyện này?"

Tôi đương nhiên sẽ không đem thân thế của Dao Như nói cho hắn biết, vung roi ngựa lên, nói:

"Đi! Mang ta đi xem!"

Tôi và Chu Lãng giục ngựa giơ roi, không bao lâu thì tới một địa phương có kiến trúc to lớn, Chu Lãng chỉ vào đại môn Điền phủ nói:

"Từ khi Điền Tuần gia chủ của Điền thị gặp rủi ro, đại môn sớm bị phong bế, lâu ngày trở nên hoang phế."

Tôi nhờ ánh trang kiểm tra giấy niêm phong một chút, phát hiện không có gì suy chuyển, chắc là không có người động tới.

Tôi cưỡi ngựa đi chậm bên ngoài phủ Điền thị, thì thấy phía trước một tòa miếu thờ làm bằng đá xanh to lớn, thì có một vị mỹ nhân đang quỳ trên tế đàn, ngơ ngác xuất thần, không phải Dao Như thì còn là ai khác.

Tôi giơ tay ra hiệu cho Chu Lãng, rồi xoay người xuống ngựa, vứt cương ngựa cho hắn, rồi đi tới chỗ Dao Như.

Tôi cởi áo choàng, phủ lên người Dao Như, Dao Như lúc này mới cả kinh, xoay người nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đã nhạt nhòa lệ nóng

Tôi ôm vai nàng nói:

"Sao nàng lại tới đây? Ta thực sự là lo lắng cho nàng!"

Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống trên má của Dao Như, nàng nức nở nói:

"Mười lăm năm trước Tần quốc phát sinh nạn hạn hán, cha thiếp mua lương thực từ Đại Hán, Đại Khang cứu tế, miếu công đức này là do chính Tần Tuyên Long hoàng đế lập để khen ngợi cha thiếp làm việc thiện, ... Lúc đó còn ban tặng cho Điền thị gia tộc một kim bài miễn tử, nhưng không nghĩ tới vẫn bội bạc mà hạ thủ với cha thiếp..."

Tôi thương tiếc hôn lên trán của nàng, đứng ở quan điểm của Tần đế thì không khó lý giải, Điền thị gia tộc đã lũng đoạn nghề buôn muối, ở trong Đại Tần có địa vị siêu nhiên, Tuyên Long Hoàng đế tuyệt sẽ không cam lòng cho mạch máu kinh tế bị gia tộc này nắm giữ.

Dao Như xoay người lại nhìn Điền phủ to lớn ở phía sau:

"Thiếp rất muốn gặp lại mọi người một lần..."

Tôi nhẹ giọng khuyên lơn:

"Nàng yên tâm, mọi người trong gia tộc nàng nhất định có một ngày gặp mặt."

Dao Như khóc thút thít nói:

"Thiếp tới đây là muốn đem tro cốt của mẫu thân đặt vào trong từ đường... Thế nhưng..."

Tôi gật đầu, đã quyết ý thỏa mãn tâm nguyện của nàng. Tôi bảo Chu Lãng lui lại, sau đó đỡ Dao Như đứng trên lưng ngựa bò lên tường, sau đó tôi cũng bò lên theo. Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi "

Chu Lãng có chút lo lắng nói:

"Điện hạ... Nơi này đã bị triều đình niêm phong, ngài..."

Tôi cười nói:

"Ngươi ở chỗ này giúp ta trông chừng, ta đi một chút sẽ trở lại!"

Chu Lãng cởi trường đao bên hông xuống ném cho tôi nói:

"Mang theo để phòng thân!"

Tôi đưa tay tóm lấy, sau đó nhìn hắn cười một cái, sau đó xoay người nhảy xuống dưới, đỡ Dao Như vào, ở đây hoang phế đã lâu, trong viện đã mọc cao bằng đầu người. Dao Như đã xa nhà lâu năm, trong đôi mắt đẹp lệ nóng triền miên.

Tôi ôm tro cốt đi theo nàng tới tường đường, ánh trăng lạnh như nước, chiếu vào trong phủ đệ, lại càng làm cho nó trống trải cô liêu không gì sánh được.

Vị trí chúng tôi vào là Hậu viện, cách Từ đường rất gần, trên con đường đã lâu không có ai đi, cỏ mọc lan ra từ những khe hở, một mùi hương nhàn nhạt chậm rãi phiêu bồng trong không khí, làm cho tâm tình khẩn trương của tôi được thả lòng, đi theo con đường đã mọc rêu xanh, tới trước Từ đường.

Cánh cửa lớn của Từ đường không có giấy niêm phong, có lẽ do thời gian đã quá lâu rồi, nên đã bị gió thổi rơi. Chúng tôi đẩy cửa đi vào, một luồng gió lạnh thổi vào mặt, làm cho tôi nhịn không được rùng mình một cái.

Dao Như lấy đá lửa châm nến trong Từ đường, ở đây thờ cúng toàn bộ là bài vị của tổ tiên Điền thị gia tộc. Tôi dựa theo vị trí nàng chỉ cất tro cốt vào đó, Dao Như quỳ xuống đất, thanh âm bi phẫn nói:

"Mẫu thân! Nữ nhi mang đã người trở về..."

Sau đó thì nghẹn ngào không cách nào nói được nữa...

Tôi đang muốn khuyên nàng rời đi, thì đột nhiên ánh nến bập bùng, một cỗ sát khí hướng thẳng chúng tôi phóng đến.

Tôi nhanh chóng rút trường đao ra, theo bản năng chém về phía trước.

Một tiếng kim loại chạm nhau vang lên chói tai, hổ khẩu của tôi đau nhức, trường đao lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Đao phong băng lãnh đã kề sát cổ của tôi, trong lòng tôi buồn bã tới cực điểm, mình luyện đao pháp đã nhiều ngày, nhưng lại không tiếp nổi một kích của người này.

Dao Như kêu to một tiếng, không đợi nàng xoay người lại, một âm thanh lãnh khốc vô tình đã vang lên từ phía sau, nói:

"Thành thật đứng ở đó, không thì ta một đao giết hắn!"

Thanh âm này đối với tôi mà nói có phần quen thuộc, nhưng bị đao phong kề cổ, nên không còn nghĩ ra được ai nữa.

"Ngươi là Điền Ngọc Lân?"

"Không phải!"

Tôi lạnh lùng bình tĩnh đích đáp, Điền Ngọc Lân là ca ca của Dao Như, đối thủ có lẽ nhầm tôi với hắn.

Đối phương vặn tay tôi một cái, tôi nhìn người này đã dùng khen đen che mặt, nhất là đôi mắt tóe ra hàn quang.

Một đôi mày kiếm của hắn bỗng nhiên nhíu lại, cả kinh nói:

"Bình Vương điện hạ!"

Trong lòng tôi lấy làm kỳ quái, không ngời người này lại biết tôi.

Hắn cuống quít thu hồi trường đao, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất nói:

"Điện hạ thứ tội, tiểu nhân đáng chết vạn lần đã quấy nhiễu ân công!" Hắn chậm rãi cởi miếng vải đen che mặt, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập kích động và hổ thẹn.

"Đường Muội!"

Tôi vạn lần cũng không ngờ, người trước mắt này lại là Đường Muội.

Tôi cuống quít đỡ hắn lên:

"Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"

Đường Muội nhìn chung quanh, hạ giọng nói:

"Bình Vương điện hạ, nơi này không thích hợp ở lâu, cứ rời khỏi đây trước, sau đó tiểu nhân sẽ giải thích với ngài."

Sau khi nhảy qua tường, chúng tôi hội họp với Chu Lãng, sau đó đi tới khách điếm bình dân của Đường Muội.

Đóng cửa phòng, Đường Muội một lần nữa quỳ xuống ở trước mặt tôi: "Đường Muội tội đáng chết vạn lần, kính xin Bình vương trị tội!"

Tôi cười nâng dậy hắn nói:

"Ngươi cũng không biết là ta, có tội gì!"

Đường Muội lúc này mới đứng dậy, thái độ làm người của Chu Lãng khôn khéo, biết giữa chúng tôi tất có nhiều chuyện cần nói riêng, mượn cớ ăn khuya, ra khỏi phòng.

Đường Muội đưa mắt Dao Như, sau đó nhìn tôi nói:

"Bình Vương điện hạ và Điền thị gia tộc có quan hệ gì? Tại sao đêm khuya lại lẻn vào trong từ đường."

Tôi cười chỉ Dao Như nói:

"Cha của Dao Như là Điền Tuần, tôi cùng nàng mang tro cốt mẫu thân nàng về đây."

Đường Muội giờ mới hiểu được ngọn nguồn sự tình, hắn thở dài nói:

"Hóa ra Dao Như cô nương đó là tiểu thư của Điền phủ."

Dao Như nói:

"Ta vừa nghe ngươi gọi tên ca ca của ta, chẳng nhẽ ngươi có tin tức của hắn?"

Đường Muội gật đầu, đứng lên nói:

"Đường Muội từ khi rời khỏi Tần đô, thì hành nghề thích khách, bảy ngày trước có người nhờ tôi giết Điền Ngọc Lân."

Dao Như thất thanh nói:

"Ngươi... Muốn giết ca ca ta!"

Đường Muội từ chối cho ý kiến gật đầu:

"Cố chủ cho tôi 3000 lượng bạc, bảo tôi đem Điền Ngọc Lân về."

Tôi nhịn không được hỏi:

"Cố chủ là ai?"

Đường Muội khó khăn nói:

"Bình vương xin thứ tội, làm nghề của chúng tôi phải tuân thủ quy tắc, giữ kín thông tin về cố chủ."

Tôi thấy hắn nói như thế, đương nhiên sẽ không hỏi nữa.

Đường Muội nói:

"Điền Ngọc Lân chạy trốn khỏi biên giới phía Bắc, vốn để trốn tránh đại họa, nên các người không nghe thấy tin tức của hắn là bình thường."

Dao Như trong lòng vừa vui vừa buồn, vui là ca ca mình đã thành công thoát khốn, buồn là ca ca mình lại chọc phải một đối thủ lợi hại, tình cảnh càng nguy hiểm hơn trước. Nàng có chút ít lo lắng nói:

"Ngươi có nhìn thấy ca ca của ta hay không..."

Đường Muội cười nói:

"Điền tiểu thư cứ việc yên tâm, Đường Muội nếu đã biết rõ chuyện này, thì sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, ngày mai tôi đem ngân lượng trả lại cho người ta."

Tôi thưởng thức gật đầu, nhìn Đường Muội nói:

"Đường Muội! Ta lần này tới Tế Châu cần xử lý một chuyện rất trọng yếu, ngươi có thể ở bên cạnh trợ giúp cho ta có được không?"

Đường Muội cuống quít quỳ rạp xuống đất nói:

"Đường Muội nguyện vì điện hạ xông vào trong lửa cũng không từ chối!"

Trong lòng tôi mừng rỡ vô cùng, có một cao thủ như Đường Muội ở bên người trợ giúp, sau này làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sáng sớm hôm sau, tôi và Đường Muội cưỡi ngựa tới Nam thành bái phỏng Trầm Trì, hỏi qua binh sĩ thủ vệ mới biết được, Trầm Trì đã ốm nặng hai năm, hiện đang ở nhà dưỡng bệnh. Sau khi hỏi thăm chỗ ở của Trầm Trì, chúng tôi phóng ngựa ra ngoài bãi biển.

Khi đi tới bãi biển, sương mù bốc lên, làm cảnh vật xung quanh trở nên mờ mịt. Đưa mắt nhìn xa, biển xanh cùng cát trắng hòa quyện vào với nhau, làm cho cảnh vật đẹp tới cực điểm.

Đường Muội chỉ vào một căn nhà nhỏ trên vách núi, nói:

"Nơi này chắc là chỗ ở của Trầm Trì!"

Tôi cười nói:

"Thảo nào Trầm Trì lại ngây ngốc ở Tế Châu tận 11 năm, hóa ra đây là nơi nhân gian tiên cảnh, nếu đổi lại là ta, thì ta cũng cam tâm tình nguyện."

Đường Muội nói

: "Thứ cho Đường Muội nói thẳng, công tử lòng ôm chí lớn, quyết không chịu bình yên ngồi một chỗ."

Tôi cười ha ha, cố sức vung rơi quất ở trên mông ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, chạy về hướng vách núi.

Đường Muội thúc ngựa vượt qua, sau đó chạy song song với tôi.

Đi tới trước vách núi, đem ngựa buộc vào một gốc cây to, chúng tôi đi theo sơn đạo nhỏ hẹp lên trên. Trên núi không người yên tĩnh, có tiếng chim hót níu lo.

Chỉ thấy hai bên trái phải là vách núi nguy hiểm, chênh vêch giữa trời. Không gian trở nên mênh mông, phía trước có một đường mòn nhỏ hẹp, nhìn về phía trước, sắc trời giống như một viên ngọc phỉ thúy xanh biếc, ở bên trên là mây trắng đang bay. Đường nhỏ cong queo, khúc chiết, cảnh thiên nhiên lại càng trở nên hùng vĩ.

Hai người chúng tôi đi tới căn nhà nhỏ trên đỉnh vách núi, bên ngoài căn nhà tranh này trồng toàn lan và cúc, thu cúc hoa lan, hỗ trợ lần nhau càng làm cho khung cảnh thêm đẹp.

Hơn nữa dưới ánh nguyệt trong sáng, phản chiếu hình ảnh của ngọn núi ngọc, nước chảy thông reo, sáng tối đan xen, cảnh vật tươi tốt, đúng là tôi chưa từng chứng kiến bao giờ.

Tôi dạo bước nơi này, tâm tình trở nên yên tĩnh sảng khoái. Phía trước có một đồng tử để tóc trái đào, đang cầm chổi quét sân.

Tôi cung kính nói:

"Xin hỏi tiểu huynh đệ, Trầm tiên sinh có ở đây không?"

Đồng tử nhìn tôi một cái nói:

"Tiên sinh nhà tôi đi câu cá, hai ngày rồi chưa trở về, mấy hôm nay tiên sinh trở lại nhé!"

Tôi không khỏi có chút thất vọng, Trầm Trì này sao lại có thêt thoải mái nhàn hạ tới như vậy, sau khi lưu lại danh tính cho đồng tử, tôi cùng Đường Muội rời đi.

Ba ngày sau đó, tôi lại cùng Đường Muội bái phỏng, thế nhưng Trầm Trì vẫn chưa có trở về, lần này tôi có mang tới một số lễ vật, một lần nữa để lại tính danh, sau đó rời đi.

Đi tới dưới chân núi, Đường Muội không nhịn được nói:

"Trầm Trì này là người thế nào? Mà lại bắt công tử hạ mình tới chơi?"

Tôi cười nói:

"Ta cũng không biết, nhưng là người để cho Tinh Hậu coi trọng thì nhất định không phải là người bình thường."

Đường Muội cười nói:

"Lần sau chúng ta trở lại cũng được coi là Tam Cố mao lư rồi (1)!"

(1): Tam cố mao lư: ba lần đến nhà cỏ (Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được)

Tôi gật đầu nói:

"Nhưng không biết Trầm Trì này có tài như Ngọa Long tiên sinh hay không?"

Trở lại nơi ở, đã thấy Tiền Tứ Hải cùng một vị trung niên mặc quần áo cũ nát nói chuyện phiếm, hai người thấy tôi cuống quít đứng dậy, Tiền Tứ Hải nói:

"Công tử! Tôi giới thiệu cho người một chút, đây chính là quản gia của Điền phủ Từ Đạt Trì!"

Từ Đạt Trì hoảng sợ bước lên phía trước chào, bởi vì hắn đã biết thân phận của tôi, tôi lưu ý quan sát người này, hắn cũng chỉ khoảng hơn 30 tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã hoa râm, da mặt do nhiều năm lao lục, nên có vẻ tái nhợt.

Tiền Tứ Hải nói:

"Ngày mai tôi liền đi tiếp quản Diêm trường Điền thị." Từ trong ngôn ngữ có thể thấy được sự hưng phấn từ trong đáy lòng của hắn, mục đích của chuyến đi chính là điều này, hôm nay tất cả sắp sửa thực hiện, trong lòng có thể nói là thoải mái vô cùn.

Ngay khi chúng tôi nói chuyện, Dao Như cùng Tô tam nương thì đã đi tới, nàng và Từ Đạt Trì ánh mắt gặp nhau, ai cũng lấy làm kinh hãi.

Từ Đạt Trì rung giọng nói:

"Tiểu thư..."

Dao Như viền mắt ửng đỏ:

"Từ thúc thúc..."

Tôi đã sớm biết bọn họ gặp nhau nhất định sẽ xuất hiện cục diện như vậy, Tiền Tứ Hải đối với điều này không hề chuẩn bị, trợn mắt há mồm đứng ở tại chỗ, hắn cười khổ nhìn tôi nói:

"Công tử, Dao Như cô nương hóa ra là nữ nhi của Điền Tuần?"

Tôi cười gật đầu.

"Công tử giấu diếm tôi thật là khổ!" Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi "

Tiền Tứ Hải dùng vẻ mặt bất đắc dĩ, nói.

Tôi cười nói:

"Tiền lão bản sao phải nói ra câu ấy, tôi cũng chỉ mới biết."

Tiền Tứ Hải đương nhiên sẽ không tin tưởng lời của tôi, tôi vỗ vỗ vai hắn nói:

"Tiền lão bản cứ việc yên tâm, tôi sẽ đảm bảo Dao Như sẽ không can thiệp vào chuyện Diêm trường."

Tô tam nương lần này tới là lấy hành lý của mình, đồng thời mời chúng tôi tới dự tiệc.

Tô tam nương đối với mọi việc đều thích khuyếch đại thêm vài phần, trong miệng nàng thì vị tỷ muội này nghiễm nhiên trở thành phủ chủ của Tế Châu.

Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:

"Buổi trưa nay ta còn phải đi Diêm trường, sợ rằng không đi được rồi!"

Tô tam nương liếc mắt nói:

"Ta cũng đâu có nói là mời ngài nhỉ?"

Tiền Tứ Hải bị nàng trách móc thì khuôn mặt già nua của hắn đỏ bừng.

Tô tam nương nhìn tôi nói:

"Long công tử ngàn vạn lần không thể từ chối, lần này nhờ có tôi người mới có thể bình an tới được Tế Châu, cũng nên tạ ơn tôi chứ!"

Nàng nhìn xung quanh, giả vờ ngạc nhiên nói:

"Sao lại không thấy Chu Lãng?"

Tôi cười nói:

"Tam nương chủ yếu là muốn mời Chu Lãng, chúng tôi đi có cản trở việc tốt của các người không?"

Tô tam nương mặt cười ửng đỏ phì nói:

"Ngài thực là quá không đứng đắn, chỉ biết nói bậy, nếu tôi muốn làm chuyện kia với Chu Lãng, còn sợ các người cản trở ư!"

Câu này của nàng vừa ra khỏi miệng, nhất thời tạo thành một tràng cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK