Trầm Trì rốt cục đáp ứng theo tôi cùng nhau trở về Tần đô, tôi mơ hồ cảm thấy hắn không phải vì tôi mà cải biến chủ ý ban đầu, có lẽ ngay từ đầu hắn đã quyết định trở lại Tần đô.
Đến tột cùng hắn vì vận mệnh của Đại Tần, hay là vì quyền thế hiển hách? Hoặc là vì Tinh Hậu? Đáp án chỉ có chờ khi hắn về Tần đô mới có thể biết được.
Trở lại phủ đệ của Tây Môn Bá Đống, tôi thấy cửa phòng đóng chặt, đang muốn đẩy cửa đi vào, thì có một gã đầy tớ già đi tới bên cạnh tôi thấp giọng nói:
"Long công tử, Dao Như cô nương nhốt mình cả một buổi chiều trong phòng, hình như khóc rất thương tâm..."
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng gật đầu rồi đập cửa phòng:
"Dao Như! Mở cửa ra!"
Tôi phải gọi khá lâu, Dao Như mới mở cửa ra, đôi mắt nàng sưng đỏ vì khóc, thấy tôi nàng cố sức cắn cắn môi, nhưng rồi không nén được bi thương, lăn vào giường khóc thảm thiết.
Tôi khép cửa phòng lại, định ôm nàng, nhưng lại bị nàng đẩy ra, Dao Như khóc nức nở nói:
"Người có nhớ từng đáp ứng thiếp cái gì không?"
Trong lòng tôi ngơ ngác, nhìn Dao Như thì đoán chắc là vì chuyện Diêm trường, nên tôi cười nói:
"Ta đương nhiên nhớ kỹ!"
"Vậy vì sao người còn bảo Tiền Tứ Hải bắt toàn bộ những người Lâm bá lại!"
Câu nói của Dao Như lập tức xác nhận suy đoán của tôi, thế nhưng nàng hôm nay vẫn luôn ở trong phủ, không biết người nào nhanh mồm nhanh miệng nói cho nàng biết.
Tôi giả bộ không biết, nói:
"Cái gì? Tiền Tứ Hải đem bọn Lâm bá bắt lại?" Tôi ra vẻ đầy căm phẫn, cả giận nói: “Cái tên hỗn đản này chỉ có lợi ích, lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ bắt Lâm bá!"
Dao Như quả nhiên bị bộ dáng của tôi mê hoặc, nhẹ giọng nói:
"Người…thật sự không biết việc này?"
Tôi đưa tay lau đi lệ châu trên mặt nàng, ôn nhu nói:
"Nha đầu ngốc, ta sáng sớm đã cùng Đường Muội đi tìm Trầm Trì, nên căn bản không biết việc làm của Tiền Tứ Hải."
Dao Như khẽ gật đầu một cái, sợ hãi nói:
"Dao Như vừa rồi vô lễ với công tử, kính xin... Tha thứ..."
Trên đôi mắt đẹp của Dao Như lệ vẫn còn chưa khô, giống như sương mai buổi sớm, phong thần tuyệt thế, đôi mắt óng ánh quyến rũ, vẻ bi thương lại càng tô điểm thêm sức sống.
Tôi đưa cánh tay ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, Dao Như lập tức thả người vào trong ngực, ôm chặt lấy tôi, không nói một lời.
Tôi thấy vẻ mặt nàng vẫn còn buồn bã, hiển nhiên là lo lắng chuyện Diêm trường, tôi nói nhỏ vào đôi tai trong suốt của nàng, thấp giọng nói:
"Có muốn ta đi tìm Tiền Tứ Hải bảo hắn thả toàn bộ những người Lâm bá ra?"
Dao Như gật đầu, cố sức ôm chặt thân thể của tôi:
"Tạ ơn công tử!"
Tôi hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, thấp giọng nói:
"Hai chúng ta còn khách khí thế ư? Trong lòng ta sớm đã coi nàng là thê tử của mình rồi..."
Dao Như mặt cười đỏ bừng, kìm lòng được ưm lên một tiếng, tôi biểu hiện sự thâm tình và si mê với nàng, một bên vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, vừa nói:
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu bọn người Lâm bá!"
Tôi đang muốn áp dụng thêm một bước hành động với nàng, thì Dao Như đẩy hai tay tôi ra nói:
"Công tử mau đi tìm Tiền Tứ Hải đi, nếu chậm trễ mọi chuyện sợ không kịp!"
Tôi lưu luyến không muốn buông nàng ra, mỉm cười nói:
"Được, chờ khi ta trở lại, nàng nhất định phải chiều ta!"
Tiền Tứ Hải không ngờ rằng tôi sẽ đến diêm trường tìm hắn, đôi mắt nhỏ híp lại, khen tặng nói:
"Bình Vương điện hạ quả nhiên cao minh, tôi dựa theo phương pháp của người bắt hết toàn bộ bọn đầu lĩnh trong vụ nổi loạn, những người làm công thấy tình hình như vậy, thì thành thật hơn rất nhiều, buổi chiều lại bắt đầu làm việc bình thường rồi. Nhưng mà vẫn còn có một số người làm cứng đầu tới đây gây chuyện, tôi vừa cho bọn thị vệ đuổi đi rồi."
Tôi cười nói:
"Đây đều là do bản lĩnh của Tiền lão bản, Dận Không cũng không dám kể công."
Tiền Tứ Hải hắc hắc nở nụ cười nói:
"Bình vương lần này tới đây có phải có chuyện muốn tôi làm phải không?"
"Nghe nói người đem bắt bọn người Lâm bá?"
Tiền Tứ Hải gật đầu nói:
"Lão gia hỏa kia cũng là một trong những đầu lĩnh gây náo loạn, sở dĩ..."
Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
"Tiền lão bản biết rất rõ Dao Như và hắn có tình cảm không bình thường, vì sao lại làm khó tôi?"
Tiền Tứ Hải xấu hổ cười nói:
"Tiền mỗ lo lắng thiếu chu đáo, Bình vương yên tâm, tôi lập tức bảo người thả Lâm lão đầu ra."
Tôi thở dài nói:
"Kỳ thực tôi cũng không phải trách người, đổi lại là tôi, tôi cũng làm như vậy!"
Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu.
Tôi lại nói:
"Như vậy đi, chờ tôi và Dao Như rời khỏi Tế Châu, người có thể thoải mái làm theo ý mình!"
Tiền Tứ Hải ngạc nhiên nói:
"Bình vương phải rời khỏi Tế Châu?"
"Đại khái khoảng 3 hôm sau sẽ rời đi!"
Tôi dám nói chính xác thời gian là vì Trầm Trì đã đáp ứng chúng tôi rời đi vào hôm đó.
"Nhanh như vậy!"
Tôi cười nói:
"Tôi vốn có dự định phải giải sầu một phen, thế nhưng đi tới Tế Châu lại phát hiện mình vẫn lo lắng chuyện ở Tần đô, tân hoàng vừa mới đăng cơ, mẫu hậu phải đối mặt với vô số chuyện phức tạp, tôi cũng nên về phân ưu với họ."
Tiền Tứ Hải cảm thán nói:
"Bình vương nói cũng đúng, thế cục của Tần đô không ổn định, người cũng nên về sớm một chút."
Hắn lại nói:
"Muốn công việc kinh doanh của Diêm trường Điền thị này phục hồi như cũ, thì phải mất một thời gian, trong khoảng thời gian ngắn, Tiền mỗ không cách nào về được Tần đô rồi."
Tiền Tứ Hải tiễn tôi ra tận người cửa lớn, Đường Muội nắm cương ngựa, tôi đang muốn lên ngựa, thì Đường Muội bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Cẩn thận!"
Sau đó hắn nhanh như chớp rút trường đao, chắn trước mặt của tôi và Tiền Tứ Hải. Thân đao trong đêm tối hiện lên một dải hàn mang, chuẩn xác đánh trúng một trận mưa tên.
Đao phong lướt qua, tạo lên những đốm lửa, hơn mười mũi tên gãy rơi xuống đất.
Tiền Tứ Hải sợ đến sắc mặt trắng bệch, hai đầu gối mềm nhũn, ngã trên mặt đất. Mục tiêu của làn mưa tên này là hắn, nếu như không phải Đường Muội xuất đao đúng lúc, thì sợ rằng hắn chỉ còn lại một cái tử thi, linh hồn sớm đã về nơi chín suối rồi.
Đường Muội ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng về phương xa, lúc nào cũng đề phòng đối phương lần thứ 2 tập kích.
Nghe được động tĩnh mười mấy tên thị vệ cuống quít vọt tới, từ khi nổi loạn ở Diêm trường xảy ra, Tiền Tứ Hải đã gia tăng số lượng thị vệ lên nhiều lần.
Đường Muội thấp giọng nói:
"Thích khách mai phục ở phía tây của Vọng lâu trên Diêm trường, các người mau đi xem!" Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi "
Những thị vệ này hai mặt nhìn nhau, nhưng không một ai đi xem.
Tiền Tứ Hải từ trong sơn hoảng sợ khôi phục lại, cả giận nói:
"Tất cả đều là thùng cơm! Nuôi bọn phế vật các ngươi có lợi ích gì!"
Đường Muội nói:
"Thích khách kia lần này ám sát không thành công, chắc chắn sẽ không ở lại Diêm trường, lúc này có lẽ hắn đã rời đi rồi!"
Tiền Tứ Hải lòng còn sợ hãi nói:
"Nếu như hắn trở lại ám sát, tôi nên làm như thế nào..."
Tôi nhìn Vọng Lâu ở phía tây nói:
"Nếu như tôi không có đoán sai, thích khách này đối với tình hình Diêm trường biết rất rõ, có khi là công nhân trong Diêm trường không biết chừng."
Tiền Tứ Hải cắn răng nghiến lợi nói:
"Ngày mai tôi nhất định phải tỉ mỉ kiểm tra đám người này một lần, xem ai là người dám ám hại tôi!"
Trong lòng tôi cười thầm, Tiền Tứ Hải mặc dù làm như vậy cũng chỉ là tốn công vô ích, nhìn bộ dáng của hắn, thì đêm nay nhất định không cách nào ngủ ngon rồi.
Thích khách này tuy rằng không phải là vì tôi mà tới, thế nhưng những mũi tên này đúng là đã để lại tròng tôi một bóng ma, Diêm trường Điền thị quả nhiên phức tạp, xem ra vụ nổi loạn này có người đứng sau sai khiến.
Đường Muội nói:
"Công tử hoài nghi thích khách này là người của Diêm trường Điền thị?"
Tôi thản nhiên cười nói:
"Đây chỉ là suy đoán của ta!"
"Suy đoán của công tử không phải là không có đạo lý!"
Tôi kỳ quái nhìn Đường Muội một chút.
Đường Muội nói:
"Từ độ mạnh yếu của mũi tên kia, thì biết thích khách kia là cao thủ nhất lưu! Theo tôi được biết trong nội bộ Điền thị, võ công tốt nhất là Điền Ngọc Lân, hơn nữa hắn có tài bắn cung siêu quần, có bản lĩnh thiện xạ!"
"Ngươi vừa nói, ám sát Tiền Tứ Hải chính là Điền Ngọc Lân?"
Đường Muội gật đầu nói: "Có loại khả năng này, Điền Ngọc Lân chắc chắn đã lẻn vào trong thành Tế Châu, công tử còn nhớ rõ lần trước thuộc hạ thiếu chút nữa ngộ thương người ư?"
Tôi nghĩ tới cảnh tương phùng giữa tôi và Đường Muội, thiếu chút nữa thì hắn hạ sát thủ với tôi rồi.
Tôi lặng lẽ không nói, một lát sau mới nói:
"Đường Muội, Điền Ngọc Lân đã gây ra tai họa gì ở phương bắc? Tại sao có người không tiếc một số tiền lớn mua mạng của hắn?"
Đường Muội do dự một chút, rốt cục quyết định nói:
"Điền Ngọc Lân giết chết nhi tử của Bắc cương cự cổ (thương nhân lớn ở biên giới phía Bắc) Vệ Đông Lâm, Vệ Đông Lâm sao có thể bỏ qua cho hắn chứ."
Tôi hơi nhíu mày, Điền Ngọc Lân ở bắc cương sung quân, sao có thể gây ra tai họa này?
Đường Muội nói:
"Điền Ngọc Lân hẳn là đã lẻn vào Tế Châu lâu ngày, phỏng chừng ở trong thành Tế Châu, hắn có người tiếp ứng!"
Trong lòng tôi ngẩn ngơ, chợt nhớ tới buổi chiều biểu hiện dị thường của Dao Như vào buổi chiều, chẳng nhẽ nàng có quan hệ với chuyện này?
Đường Muội dường như nhìn thấu sự biến hóa của tôi, thấp giọng nói:
"Công tử có tâm sự?"
Tôi ra vẻ tươi cười nói:
"Không có gì."
rở lại phủ đệ của Tây Môn Bá Đống, tôi phát hiện Dao Như cũng không ở bên trong phòng, hỏi qua người đầy tớ già phụ trách sinh hoạt của chúng tôi mới được biết, Dao Như đã đi tản bộ không lâu sau khi tôi đi.
Tôi hầu như có thể kết luận, Dao Như đã có chuyện giấu tôi, Điền Ngọc Lân chắc chắn đã tiềm nhập vào Tế Châu. Trong lòng tôi tràn ngập tức giận, cho dù xuất phát từ quan điểm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không tha thứ cho nữ nhân dám phản bội tôi.
Tôi cùng Đường Muội phóng ngựa đi ra cửa, Đường Muội thấy khuôn mặt tôi lãnh khốc, hắn hỏi dò:
"Công tử muốn đi nơi ở cũ của Điền thị?"
Tôi không nói gì cả chỉ gật đầu, huy động roi ngựa trong tay quất mạnh vào mông ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, phóng nhanh tới phương hướng của Điền phủ.
Trăng lạnh nhô lên cao, chiếu rọi toàn bộ thiên địa, làm cho nó như bao phủ một tầng sương dầy, làm cho tường cao của Điền phủ lưu lại một hình chiếu dài trên mặt đất.
Tôi xoay người xuống ngựa, dưới sự trợ giúp của Đường Muội bay qua bờ tường.
Đường Muội thấp giọng nói:
"Điền Ngọc Lân không phải là hạng người bình thường gì, công tử ngàn vạn lần nên cẩn thận!"
Tôi gật đầu, từ trên tường cao nhảy xuống. Trong không khí tràn đầy mùi hoa nhàn nhạt, Điền phủ yên tĩnh vô cùng.
Xa xa có ánh đèn lấp loáng, hay tay tôi nắm chặt, cảnh này đã chứng minh suy nghĩ của tôi.
Đường Muội ý bảo tôi dừng lại ở tại chỗ, rút trường đao vo thanh vô tức tới gần, khi hắn gần tới bức tường, thì đèn trong căn phòng này vụt tắt.
Từ cửa sổ có hai âm thanh nhẹ vang, hai đạo hàn mang nhanh như chớp bắn về phía Đường Muội.
Trường đao trong tay Đường Muội quơ ngang một vòng, hai mũi tên gãy rơi xuống, một thân ảnh màu đen phóng ra từ cửa sổ, hướng tới thân thể của Đường Muội.
Đường Muội nổi giận gầm lên một tiếng, dùng tốc độ cao nhất bổ vào đầu hắc y nhân này.
Hắc y nhân kia ứng biến rất nhanh, cánh tay vòng lại rút kiếm, đập thẳng vào thân đao của Đường Muội. Thân thể giống như một con ưng, lộn một vòng đáp thẳng lên nóc nhà.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu vào trên người của hắn, hắn tiêu sái phiêu dật, thân thể cao to khỏe mạnh, khuôn mặt anh tuấn mang theo sự buồn bã, làm cho người hắn trở nên cao ngạo lạnh lùng, tôi phải thừa nhận rằng, người này là một mỹ nam tử hiếm thấy.
Hắn thản nhiên nhìn chăm chú vào Đường Muội, nói:
"Ta nhận ra ngươi!"
Vẻ mặt của hắn vẫn như cũ, trong giọng nói có mị lực của nam tính, tôi nghe thấy hắn nói thì chẳng có chút gì là lãnh khốc.
Đường Muội nhảy lên nóc đứng đối diện với hắn.
Một đạo quang hoa chói mắt từ trên người Hắc y nhân bắn thẳng vào ngực Đường Muội, thoáng chốc hắn đã công ra 18 kiếm, không khí như bị ngưng kết lại.
Trường đao trong tay Đường Muội cũng vung lên nghênh tiếp, chỉ trong nháy mắt đã va chạm hơn 10 lần, những tia lửa lấp lánh bắn ra, hai người đồng thời rơi xuống mặt đất.
Hắc y nam tử lạnh lùng nói:
"Hảo đao pháp!"
Đường Muội mỉm cười nói:
"Hảo kiếm pháp!"
Hắn hét lớn một tiếng, trường đao biến thành hình vòng cung lao thẳng về phía đối thủ, ánh mắt phản chiếu vào thân đao, như vẽ lên những quang hoa tuyệt luân.
Hắc y nam tử đột ngột bay cao lên, giống như là tiên hạc tung cánh, trường kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng chạm vào trường đao, mượn lực bay ra xa hơn một trượng, đột nhiên thân thể hắn lại lộn ngược trở lại, trường kiếm chỉ thẳng vào đỉnh đầu của Đường Muội, ánh kiếm tỏa ra, giống như có hàng ngàn, hàng vạn kiếm đang buông xuống.
Đường Muội thân thể không nhúc nhích tí nào, trường đao bổ thẳng vào hàng vạn điểm quang hoa đó, hàn mang lập tiêu biến, trong trạch viện trống vắng vang lên một tiếng động lớn, trường đao bổ thẳng vào mũi kiếm, hắc y nam tử lại một lần nữa bay ngược lại. Những viên gạch xanh dưới chân Đường Muội không chịu nổi áp lực, lập tức vỡ vụn.
Thân pháp của Hắc y nam tử cực kỳ quỷ bí, trong không trung thân hình bỗng nhiên chuyển biế, trường kiếm phát sinh một tiếng ngâm khẽ, cả người bay ngang mặt đất, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu Đường Muội.
Đường Muội hai tay giơ cao trường đao, thi triển chiêu Lực Phách Hoa Sơn hướng đối thủ chém tới, chiêu này tuy rằng tầm thường, nhưng khi được hắn sử dụng lại không còn tầm thường nữa, đao khí như bão táp chém thẳng vào người Hắc y nam tử.
Tốc độ dùng kiếm của Hắc y nam tử đột nhiên nhanh hơn, trường kiếm vung lên, vạch một đường trước ngực Đường Muội.
Đường Muội cổ tay khẽ biến, trường đao chém vào trong tay đối thủ.
Hắc y nam tử hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay chém thẳng vào đao phong, va chạm nảy lửa, thân hình của hai người cùng chấn động, Đường Muội ứng biến cực nhanh, chân trái đá thẳng vào tiểu phúc đối thủ.
Hắc y nam tử đột ngột lùi lại phía sau, cùi trái cong lại đập thẳng vào mặt đối phủ, thân hình Đường Muội lách sang trái, cánh tay phải tung ra một chưởng, đồng thời trường đao toàn lực hướng đối thủ đâm tới. Hai người đồng thời tiến lùi, khoảng cách đã hơn 1 trượng.
Hắc y nam tử tay phải nhẹ rung, kiếm khí tỏa ra, thân kiếm kêu lên những tiếng xuy xuy.
Đường Muội không dám khinh thường chút nào, tích tụ lực lựng, giữ chặt trường đao, ánh mắt hai người giao chiến vô số lần trong không trung.
Thân hình Hắc y nam tử bỗng nhiên uốn lượn như hình cung, bắn thẳng tới Đường Muội, trường kiếm của hắn chỉ thẳng vào ngực.
Đường Muội hét lớn một tiếng, trường đao bổ thẳng xuống, nhưng kiếm thế đang trên đường đi thì biến đổi, giống như hàng vạn hàng nghìn Tuyết liên rơi trên bầu trời.
Đường Muội con ngươi chợt co rút lại, ngưng tụ toàn thân công lực, bổ thẳng vào chùm Tuyết liên ở giữa.
Chỉ nghe ầm một tiếng vang thật lớn, kiếm quang nhất thời tiêu thất, Hắc y nam tử loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, khóe miệng chậm rãi chảy ra một tia đỏ tươi.
Đường Muội đang muốn tiếp tục tiến công, chợt nghe một tiếng kêu:
"Dừng tay!"
Tôi nhìn về phía trước, đã thấy Dao Như trên mặt đầy lệ vọt tới, che chắn trước người hắc y nam tử. Đường Muội chậm rãi buông trường đao, ánh mắt nhìn về phía tôi.
Tôi chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Dao Như nói:
"Hóa ra nàng vẫn luôn gạt ta!"
Khuôn mặt của Dao Như không còn chút huyết sắc nào, thân thể mềm mại run lên, nhưng vẫn bảo hộ ở trước người nam tử kia:
"Công tử, xin người buông tha cho ca ca thiếp..."
"Dao Như! Không cần xin hắn! Người này chỉ là một tên tay sai của Đại Tần mà thôi!"
Điền Ngọc Lân giận dữ hét.
Tôi mỉm cười nhìn về phía Điền Ngọc Lân:
"Ta vẫn thầm kỳ quái, Diêm trường tự nhiên nổi loạn, tất phải có người đứng sau xúi giục, hóa ra lại là ngươi!"
Điền Ngọc Lân cao ngạo nói:
"Diêm trường Điền thị vốn là sản nghiệp của người dân ở đây, các ngươi…chỉ là hạng vô liêm sỉ, dùng thủ đoạn bỉ ổi đoạt đi mà thôi!"
Thanh âm hắn trở nên có chút khàn khàn, xem ra trong lúc giao thủ với Đường Muội hắn bị thương không nhẹ.
Tôi đối với Diêm trường Điền thị không có hứng thú gì, nên cũng không muốn lấy tính mạng của Điền Ngọc Lân. Sở dĩ tối nay tôi dò xét Điền phủ, là vì quan tâm tới Dao Như mà thôi.
Tôi thở dài nói:
"Ngươi đi đi! Rời xa khỏi Tế Châu, nếu như tiếp tục ở lại chỉ còn có một con đường chết..."
Tôi nhìn Dao Như, lúc này nàng đang khóc sướt mướt:
"Không nên liên lụy tới muội muội của ngươi!"
Ánh mắt cao ngạo của Điền Ngọc Lân dần dần biến đổi, hắn nhìn thẳng hai mắt của tôi, chậm rãi gật đầu:
"Giúp ta chiếu cố tốt cho Dao Như!"
Nói xong hắn xoay người muốn rời đi.
Lúc này từ bốn góc tường có hơn mười hắc y che mặt, tay cầm trường đao, vô thanh vô tức tiến ra.
Điền Ngọc Lân lạnh lùng nói:
"Mang Dao Như đi! Những người này tới để tìm ta!"
Hắn chậm rãi rút cường cung ở phía sau lưng ra, lấy ra 5 chiếc vũ tiễn, song song đặt lên dây cung.
Hai mắt hiện lên một tia hàn mang khiếp người, dồn lực vào cường cung, cánh cung cong lên như trăng rằm, 5 chiếc vũ tiễn bay ra, phân biệt nhắm thẳng vào 5 bóng đen.
Tôi hướng Đường Muội nháy mắt, Đường Muội ngầm hiểu, rút trường đao điên cuồng phóng theo 5 chiếc vũ tiễn.
Hai tiếng kêu thảm vang lên trong màn đêm yên tĩnh, hai gã hắc y nhân bị vũ tiễn bắn trúng. Dưới cơ hội mà Đường Muội chặn đối thủ, Điền Ngọc Lân lại lấy ra 5 chiếc vũ tiễn, trước sau bên hắc y nhân có 6 người ngã xuống đất.
"Đi mau!"
Tôi thấp giọng nhìn Điền Ngọc Lân nói.
Điền Ngọc Lân gật đầu, tình hình trước mắt hắn hiểu rất rõ, với võ công của Đường Muội thì thừa sức ứng phó với 4 tên Hắc y nhân còn lại.
Điền Ngọc Lân ngưng mắt nhìn về phía muội muội của mình, sau đó xoay người nhảy lên tường bỏ chạy, thân thể như chim ưng xòe cánh. Nhưng trong lúc chắn chuẩn bị đỗ lên trên tường, thì có một bóng trắng dài đột ngột xuất hiện, có một đạo hàn mang từ trên cao bổ thẳng vào đầu của Điền Ngọc Lân.
Điền Ngọc Lân đang ở giữa không trung, trường kiếm trong tay vòng ra chắn trước người. Nhưng đối phương sử dụng lực đạo hết sức xảo diệu, hàn mang lập tức trượt theo thân kiếm, chém vào tay của Điền Ngọc Lân.
Điền Ngọc Lân bất đắc dĩ phải lui về phía sau, nhưng không nghĩ đối thủ của mình lại chuyển kiếm cong như cung, xuy một tiếng vạch lên ngực áo của hắn.
Điền Ngọc Lân bị đối thủ bức bách tới mức chân tay luống cuống, một lần nữa rơi xuống viện, kiếm phong của bạch y thiếu nữ che mặt đã vạch một đường trước ngực của hắn. Gió đêm thổi qua làm lộ ra cơ ngực rắn chắc, nhưng máu đỏ đã bầy nhầy, trông rất khiếp người.
Điền Ngọc Lân phải lui về phía sau mấy bước, mới có thể đứng vững được. Trong lúc quyết đầu với Đường Muội, hắn đã hao tổn rất nhiều thể lực, hiện giờ không có cách nào chống lại cả.
Thiếu nữ kia lạnh lùng nói:
"Đem sổ sách Điền thị giao ra đây!"
Điền Ngọc Lân nắm chặt trường kiếm, ánh mắt kiên nhẫn mà ngoan cường, gầm lên một tiếng như hổ, hai tay cầm kiếm toàn lực bổ tới thiếu nữ kia.
Thiếu nữ kia cầm kiếm nhẹ nhàng tùy ý vung lên một cái, kiếm lại trượt theo kiếm của Điền Ngọc Lân, thân thể nhẹ nhàng bay lui lại phía sau.
Lúc này tôi mới biết mục tiêu thực sự của nàng là tôi và Dao Như.
Trong lúc hoảng loạn, ta rút bội đao chém về phía nàng, thiếu nữ kia một tiếng cười khẽ, mũi kiếm đập nhẹ vào thân đao, thân thể nhẹ nhàng lướt qua, lợi kiếm đã chỉ vào yết hầu của Dao Như, nói:
"Tất cả đều dừng tay cho ta! Bằng không ta một kiếm đâm chết muội muội của ngươi!"
Đường Muội lúc này đã thành công đánh lui hơn mười hắc y đao khách, nhanh chóng vọt tới trước mặt của chúng ta.
Điền Ngọc Lân sắc mặt tái nhợt nhìn thiếu nữ che mặt, vô lực nói:
"Ngươi không thể tổn thương nàng..."
Thiếu nữ kia cười như tiếng chuông bạc ngân vang, nói:
"Tại sao không thể? Nếu ta muốn làm chuyện gì, thì trong thiên hạ chưa có ai có thể ngăn cản được ta!"
Kiếm phong của nàng khẽ động, kiếm khí lạnh lẽo lập tức lướt qua mái tóc của Dao Như, một vài sợi tóc đen lập tức rơi xuống đất.
Lợi kiếm vẫn nằm ngang trên cổ ngọc của Dao Như, chỉ cần nàng hơi dùng lực, thì Dao Như sẽ lập tức hương tiêu ngọc vẫn.
Dao Như bỗng nhiên lớn tiếng nói:
"Ca ca! Đi mau!"
Điền Ngọc Lân giật mình, trong lòng của hắn hiển nhiên là đang tranh đấu kịch liệt.
Dao Như rưng rưng nói:
"Sổ sách này là thứ để Điền thị chúng ta chấn hưng, ngàn vạn lần không thể giao cho nàng!"
Trong lòng ta ngẩn ra, xem ra Dao Như giấu diếm ta rất nhiều điều.
Điền Ngọc Lân thở dài một hơi, từ trong người lấy ra một cuốn sổ màu vàng nhạt, giơ lên trước mặt thiếu nữ, đột nhiên ném lên không trung.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ kia cũng lập tức bay lên, chộp tới cuốn sổ kia.
Đường Muội cũng lập tức phản ứng, huy động trường đao, một cỗ đao khí bá đạo chém thẳng tới thiếu nữ kia.
Thiếu nữ kia như tơ liễu trong gió, thân thể khẽ rung lên một cái, thân hình lập tức bốc cao lên mấy trượng, cầm cuốn sổ trong tay, cười duyên nói:
"Cảm tạ!"
Thân thể của nàng không dừng lại trên không trung, mà đột ngột chuyển hướng bay ra phía ngoài Điền phủ.
Đường Muội lo lắng cho an nguy của ta nên không tiếp tục truy kích, ta thấy Điền Ngọc Lân không có thần sắc gì khác, thì thầm nghĩ trong lòng:
"Lẽ nào này Điền Ngọc Lân giao cho nàng chỉ là một cuốn sổ giả?"
Điền Ngọc Lân không thèm liếc mắt nhìn ta, lập tức xoay người đi ngược lại với phương hướng của thiếu nữ.
Dao Như kinh hồn đứng ở tại chỗ, rất lâu sau mới òa lên khóc, ta thở dài nói:
"Trở về rồi hãy nói."
Trăng lạnh sao thưa, chiếu sáng bồn bề, tất cả những con đường, phòng ốc đều hiện lên dưới ánh trăng. Những làn sương sớm vẫn đung đưa, xung quanh không một tiếng độn.
Con đường ở trước mặt chúng ta quanh co kéo dài, một cơn gió lạnh thổi qua, Dao Như ngồi ở phía sau ta không nhịn được rùng mình một cái, vòng cánh tay ôm lấy thân thể của ta.
Ta lạnh như băng nói:
"Ngồi cho vững!"
Sau đó vung roi lên, quất mạnh vào mông ngựa, con ngựa bị đau, hí dài một tiếng phóng nhanh về phía trước.
Đường Muội rất sợ ta có sơ xuất, vội vàng bám sát theo sau.
Dao Như thấy ta lạnh nhạt như vậy, thì trong lòng đau xót, thấp giọng khóc nức nở. Thật ra trong lòng ta cũng không tức nàng, nhưng cũng muốn để cho nàng có một cái giáo huấn thật nghiêm khắc, nếu không sau này nàng còn dám giấu diếm ta.
Từ nhỏ ta đã lớn lên trong cung đình, thấy vô số phi tần vì lợi ích mà lừa gạt phụ hoàng, nếu ta ngay cả một nữ nhân cũng không thể chấn chỉnh, thì làm sao có khả năng nhất thống thiên hạ?
Từ trên đỉnh đầu đột nhiên ta nghe thấy một tiếng cười khanh khách, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch y thiếu nữ đã ở đó, nàng đứng trên một cây liễu, thân thể mềm mại theo hơi thở mà phập phồng.
Ánh trăng non từ sau nàng chiếu tới, làm thân hình tuyệt mĩ của nàng sáng lên, lại càng làm cho nàng có thêm một tầng quang hoa thần bí.
Thiếu nữ răng trắng như tuyết, tà áo phấp phơ theo gió, ánh trăng lại càng làm tăng thêm khí chất phiêu dật của nàng. Nàng mặc bạch y bằng lụa trắng như tuyết, thân thể băng thanh ngọc khiết, lại càng làm cho nàng có khí tức phiêu nhiên xuất trần, tựa tiên nữ trong Nguyệt điện.
Trong đôi mắt đẹp của nàng có sự u oán nhìn thẳng vào ta nói:
"Vị công tử này có thể dừng chân hay không, ta có đôi câu muốn nói với Dao Như tỷ tỷ!"
Nàng võ công trác tuyệt, hành sự quỷ bí, trong lòng ta âm thầm đề phòng, nhưng mặt ngoài vẫn mỉm cười nói: "Cô nương có lời gì xin cứ nói thẳng!"
Đường Muội lạnh lùng nói:
"Yêu nữ! Điền Ngọc Lân không ở chỗ này, ngươi nếu dám dây dưa với chủ nhân của ta, ta sẽ không tha cho tính mệnh của ngươi đâu!"
Thiếu nữ kia khanh khách nở nụ cười, bàn tay nhỏ nhắn vỗ bộ ngực đẫy đà, dịu dàng nói:
"Người ta không phải yêu nữ! Vị công tử này sao lại hung ác như thế, chẳng có ý niệm thương hương tiếc ngọc nào trong đầu cả..."
Thanh âm của nàng mềm mại uyển chuyển, đôi mắt đẹp nhộn nhạo như nước mùa xuân, quả nhiên là mê người, tuy rằng nàng vẫn che mặt, nhưng không cách nào giấu được sự tao nhã.
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm quyển sổ giơ lên, nói:
"Dao Như tỷ tỷ! Đại ca tỷ rất giảo hoạt, lại cầm một quyển sổ giả lừa gạt muội!"
Nàng đột nhiên đem cuốn sổ ném về phía Đường Muội, thân hình đồng thời bay xuống.
Khi cuốn sổ còn đang bay, thiếu nữ quát một tiếng, thanh kiếm nhỏ dài ba thước trong tay nhanh như chớp chém ra, kiếm khí bộc phát, nhất thời làm cho cuốn sổ hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ.Vô số mảnh giấy vụn từ trên bay xuống, phủ lên đỉnh đầu của chúng ta, nhìn từ xa trông giống như những hồ điệp màu vàng đang bay.
Đường Muội như giao long từ trên yên ngựa bay lên, trường đao xuất ra một làn sương mù, đem toàn bộ những mảnh giấy vụn chém thành bột mịn. Hàng nghìn hàng vạn bột giấy như có sức hút, bay về phía ngực của Đường Muội.
Đường Muội nổi giận gầm lên một tiếng, một đao toàn lực xuất ra, thiếu nữ kia chiêu thức quỷ dị, khi mũi kiếm chạm vào đao phong, thì lập tức bay ngược ra ngoài, từ trên không trung vặn mình một cái, thân thể mềm mại lại theo hình cung bay tới, công thẳng vào Đường Muội.
Đường Muội không đợi nàng tới trước mặt, liên tục cách không bổ ra ba đạo đao khí, thiếu nữ kia trường kiếm nhẹ vung, trông chỉ nhẹ nhàng tiếp đón ba đạo đao khí kia.
Thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng bay lại phía sau, một lần nữa đứng trên cây liễu, bàn tay nhỏ nhắn của nàng vuốt làn tóc mây đẹp vô hạn, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Đường Muội nói:
"Đao pháp thật ác độc!"
Đường Muội nhìn thấy nàng đã bị bức lui, cũng không tiến công, cẩn thận thủ hộ ở bên người ta và Dao Như.
Thiếu nữ dùng đôi đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta nói:
"Công tử nếu không muốn giữ lại, thì tiểu nữ không còn cách nào khác là phải rời đi!"
Mũi chân nhẹ nhàng điểm trên cành liễu một cái, biến mất trong màn đêm xa xôi, nhưng nàng vẫn lưu lại một câu nói:
"Công tử cẩn thận! Trong hộp tro cốt ở từ đường có cất giấu thứ gì đó? Chớ để Dao Như tỷ tỷ lừa gạt..."
Thiếu nữ nói một câu này, làm cho trong lòng ta nhói đâu, ta xoay người nhìn Dao Như một cái, Dao Như mặt mày thảm đạm, trong đôi mắt có lệ quang, ta cố sức cắn môi dưới, phóng ngựa về phía trước.
Khi về tới phòng, Dao Như đóng cửa phòng, quỳ xuống dưới hai chân ta, ôm lấy hai chân mà nức nở, nói:
"Công tử... Dao Như không có ý định lừa gạt người..."
Ta lạnh lùng nói:
"Vậy thì trong hộp tro cốt có giấu bí mật gì?"
Dao Như run giọng nói:
"Công tử đừng có tin yêu nữ nói bậy bạ, trong hộp đó thực sự là tro cốt của mẫu thân..."
Ta cười lạnh một tiếng, thoát khỏi hai tay của Dao Như, đi tới bên giường ngồi xuống.
Dao Như thương tâm đi tới, khóc thút thít nói:
"Ngày ấy khi gặp được Lâm bá, thiếp mới biết đại ca đã tới Tế Châu."
Ta lạnh nhạt nói:
"Huynh muội gặp lại vốn không có gì đáng trách, ta hỏi nàng, trong sổ sách của Điền thị có giấu bí mật gì?"
Dao Như cắn cắn môi dưới, không trả lời ngay vấn đề của ta.
"Nàng có phải là không tin ta hay không?"
Trong lòng ta có một sự phẫn nộ dâng lên khó hiểu.
"Không phải!"
Hai hàng nước mắt trong suốt từ trên gò má của Dao Như chậm rãi rơi xuống, nàng rung giọng nói:
"Dao Như tuyệt đối không có ý lừa gạt công tử, chuyện này không nói cho công tử biết, chỉ là không muốn công tử bận tâm tới chuyện của Điền thị..."
Nàng quỳ trước mặt của ta, nói:
"Cuốn sổ đó là danh sách những người mà cha thiếp cho vay, trong đó có liên quan đến rất nhiều vương thất hậu duệ của Tần quốc, ca ca lần này trở về chính là vì tìm cuốn sổ sách này, tiến hành trả thù với những người vong ân phụ nghĩa."
Ta gật đầu, Dao Như giải thích hợp tình hợp lý, nhưng mà nếu như cuốn sổ này thực sự giống như lời nàng nói, thì chuyện bên trong ghi lại phải cực kỳ trọng yếu, nếu như lộ ra sẽ có ảnh hưởng cực lớn, thảo nào có người không tiếc bất cứ giá nào giết hắn. Chiếu theo tình hình đêm nay, thì Điền Ngọc Lân có cầm một cuốn sổ trọng yếu.
"Cuốn sổ này mang bên người ca ca nàng chỉ làm tăng thêm nguy hiểm, tại sao nàng không khuyên hắn để lại? Nếu như để cho ta chuyển cho Thái hậu, thì Điền thị gia tộc của nàng không chừng có thể lấy lại được sự trong sạch!"
Dao Như đau thương buồn bã nói:
"Thiếp cũng từng khuyên ca ca như vậy, nhưng mà ca ca chỉ muốn đích thân xử lý chuyện này, Dao Như cũng không còn cách nào khác..."
Dao Như đưa tay cởi giày cho ta, trong mắt đẹp vẫn còn ngấn lệ:
"Dao Như biết sai rồi, sau này không dám…có bất cứ điều gì giấu diếm công tử."
Ta thấy nàng buồn bã như vậy, trên má vẫn còn lưu hai hàng nước mắt, không khỏi sinh ra sự yêu thương, hơn nữa ta vốn yêu thương nàng từ trước, nên đem sự giận dữ này vứt lên chín tầng mây.
Ta đưa tay cầm ống tay áo của nàng, làm ra vẻ hung dữ nói:
"Việc này quyết không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng!"
Ta dùng sức xé một cái, áo lót của nàng lập tức bung ra, nửa thân trên của nàng lập tức lõa lồ, hiện ra một bộ ngực mềm mại, hai trái tuyết cơ, quả nhiên là ôn hương ngọc nhuyễn.
Dao Như yếu ớt kêu lên một tiếng: "
Công tử..."
Sau đó nàng dùng đôi mắt thâm tình vô hạn nhìn thẳng vào mắt ta, quả nhiên là trăm sự quyến rũ sinh ra, hai hàng răng ngọc, trong mắt hiện lên sự chân thành, hơi thở ấm áp như trêu đùa.
Thân thể mềm mại dựa sát vào trong lòng của ta, ta đưa tay đặt lên hai quả tuyết lê, chỉ cảm thấy mềm mại tuyệt vời, không thể nghi ngờ rằng nó thực sự tuyệt mỹ.
Ta mở hai tay ra, bế nàng lên, sau đó nằm đè lên người nàng, hôn tới đôi môi anh đào. Đôi chân ngọc của Dao Như quặp chặt lấy hông của toi, bàn tay nhỏ nhắn kéo rèm che, nhất thời xuân sắc dạt dào.