• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gặp lại Dĩnh Hành , Mâu Chất cùng một số người tới nhận tội , rồi tiếp tục đi tới đứng bên người Dĩnh Hành, hiển nhiên đối với Dĩnh Hành rất là trọng thị , nếu mọi người không biết , họ sẽ nghĩ quan hệ của Dĩnh Hành cùng Mâu Chất rất tốt . Tuy nhiên Sở Nghị Phong cũng hiểu được điều này, nhưng mặt ngoài không biểu lộ điều gì, bởi vì thân phận của Dĩnh Hành chính là trật tuần sứ.

Hai người vừa gặp nhau, đều không khách sáo mà trực tiếp bả thoại thuyết đáo liễu thiên nhất đan thượng。

Dĩnh Hành lão đệ, ngay cả một chút sự tình, ta bây giờ cũng không có biện pháp nào hay cả, chỉ có thể dần dần thu thập tài liệu mà thôi. Mâu Chất tỏ ra vẻ áy náy, trông vô cùng thành khẩn.

Ta biết vì ta đã tới đây, ta muốn ngươi mau mau luyện chế tài liệu cho ta , ta sẽ đến tinh cầu phía bắc 1 chuyến , có thể sẽ không tìm được.

Nơi này ư? trong mắt Mâu Chất khó xử thì thần tình chợt loé, bất quá Sở Nghị Phong cũng hiểu được là hắn cố ý. “Ta cần phải thỉnh giáo chưởng môn sư huynh 1 chút đã.”

Hảo, nên thế. Ngươi hãy chờ ở đây, nói xong Mâu Chất liền quay đầu đi vào nội đường.

Sau một lúc, Mâu chất mỉm cười mà đi ra, trong miệng không kìm được mà nói: ”Tin tốt, tin tốt! Ha…”

Tin tốt gì thế? chẳng lẽ ở đây có nhất đan liễu?”

Không phải, nhưng hầu hết tài liệu ở đây đều có thể dùng được ,nhưng lạI thiếu một loạI thuốc dẫn.

Dĩnh Hành nghe thấy những lời ấy cũng có chút hưng phấn, vội vàng hỏi: “Thiếu cái gì thế? ta sẽ lập tức đi tìm“

Sí Dương Thạch

Sí Dương Thạch ư! Dĩnh Hành cùng Sở Nghị Phong đồng thời lên tiếng.

Ân, không sai, đúng là Sí Dương Thạch, vì nguyên anh bị tổn thương nên nội đang phải tốt, nên dùng nhiệt lượng Sí dương thạch để giúp nàng dẫn dược lực vào trong cơ thể.

Hảo, ta sẽ lập tức tìm ngay. Nói xong Dĩnh Hành liền đi ra ngoài.

Sở Nghị Phong nghe được Sí Dương Thạch, trong lòng vừa động, nhìn Dĩ Hành bỏ đi, lập tức nói: “Dĩnh đại ca, ta có Sí Dương Thạch.“

Lời vừa nói ra, Mâu Chất cùng Dĩnh Hành đồng thời đều đưa mắt nhìn về Sở Nghị Phong, Dĩnh Hành lập tức đi tới, đưa tay cầm lấy tay của Sở Nghị Phong mà hỏi: “Sở huynh đệ, ngươi thực sự có Sí Dương Thạch , chuyện này không thể nói đùa đựơc a .”

Mâu Chất cũng nói tiếp: “Đúng vậy, Sí Dương Thạch không thể tuỳ tiện tìm ra dễ dàng như vậy.”

Sở Nghị Phong tuỳ ý vung tay, trong tàng trữ giới chỉ xuất ra khối Sí Dương Thạch tìm được ở Hoàng Qua Tinh, Sở nghị phong đã đạt tới Hoàng Lôi Kì, cường độ thân thể gia tăng, cho dù không có xuyên linh giáp cũng không có quan hệ gì, hắn cầm Sí Dương Thạch , trước sự kinh ngạc của hai người phía trước, và một luồng khí tức hoả nhiệt phóng lên cao, cổn năng đích nhiệt lãng phác diện nhi lai

Cảm thụ được sóng nhiệt năng, Sở Nghị Phong đột nhiên nghĩ đến sự tình ở dịch quán tại Xích Viên quốc, trong lòng thầm nghĩ không hay, sanh phạ tái bả huyền y phái đích đại đường cấp thiêu liễu , bất quá người tu chân không phải là phàm nhân, nên phòng ốc cũng không như phòng ốc của loài người, cho nên không có xảy ra hoả hoạn, nhưng 1 cỗ nhiệt lưu lưu nhưng nhiên nữu khúc trứ hướng không trung phiêu khứ

Nghị Phong đang trong lòng lo lắng thì đột nhiên có một trận gió mát thổi đến, rồi có một cảm giác thanh lương truyền suốt toàn thân, nhìn qua nhiệt lượng do Sí Dương Thạch mang lại.

Viên Sí dương thạch này lớn quá nha! Một tiếng kêu ngạc nhiên truyền tới.

Chưởng môn sư huynh!

Phượng chưởng môn.

Mâu Chất cùng Dĩnh Hành hai người phát ra hai tiếng xưng hô bất đồng.

Sở Nghị Phong theo thanh âm mà nhìn, chỉ thấy một trung niên nam tử từ hậu đường đi ra, người này khuôn mặt trắng tinh, ngũ quan đoan trang, một đôi mắt phượng hàm chứa tinh quang. ngũ lữu trường nhiêm phiêu sái hung tiền, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn mớn hàm râu dài, thân mặc trường sam, trông có vẻ thong dong mà ưu nhã, lương khí tảng ra nhè nhẹ, đây đúng là Sí Dương Thạch khí tức hoả nhiệt áp liễu hạ khứ, Sở Nghị Phong nhìn không thấu tu vị của người đang đến, hắn hiểu rằng tu vị người đang đến còn cao hơn cả mình.

Nhìn đôi tay của người này, Sở Nghị Phong tựa hồ thấy quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó

Chừng này Sí Dương Thạch có đủ dùng không ? Sở Nghị Phong hỏi.

Đủ, mặc dù đôi mắt của Phượng Thiên sơn nhìn Sí Dương Thạch nhưng tựa hồ không cảm thấy nóng, tịnh không có cảm thấy hứng thú, ngược lại với vẻ mặt cuồng nhiệt của Mâu Chất, như là thấy một thứ bảo bối bình thường vậy.

Ngươi hãy lấy nó đi, rồi hãy luyện chế sớm xuất thiên nhất đan. Sắc mặt của Sở Nghị Phong bình tĩnh mà đưa Sí Dương Thạch ra ngoài.

Phượng thiên sơn mỉm cười nhìn thoáng qua Sở Nghị Phong, Sở Nghị Phong không chút do dự mà đưa Sí Dương Thạch lại gần, âm thầm vuốt cằm.

Dĩnh Hành một bên cảm kích nhìn Sở Nghị Phong mà nói: “Sở huynh đệ, lần này thật sự là nợ ngươi một đại ân tình a.”

Dĩnh đạI ca , nhìn ngươi kìa , ngươi đã bảo chúng ta là huynh đệ mà , còn nhắc đến làm gì, lại nói, cái thứ này đối với ta cũng không có dùng tới, nếu có thể cứu Ma Linh, đây cũng là thứ thích đáng mà, sau đó Sở nghị phong cầm Sí Dương Thạch mà đặt vào tay của Dĩnh Hành.

Đã như vậy, ta cái gì cũng đều không nói, ngươi cùng ta đều là huynh đệ, Dĩnh Hành cảm động mà nói.

Sở Nghị Phong biết Dĩnh Hành là một người vô cùng trọng tình cảm, đối Hắc yểm cùng Ma Linh vô cùng xem trọng, bây giờ có thể nói rõ một câu này với Dĩnh Hành, Sở Nghị Phong rất là cao hứng .

Dĩnh Hành lão đệ, chúng ta mau nhanh luyện chế thiên nhất đan a, Mâu Chất đối với mọi việc trước mắt tựa hồ như không để ý, trong mắt chỉ có Sí Dương Thạch

Phượng chưởng môn , người xem này… Dĩnh Hành bất luận ở đâu cũng đều vô cùng hữu lễ, nên đầu tiên hỏi qua ý tứ của chủ nhân .

Phượng thiên sơn mỉm cườI mà gật gậ đầu , nhìn Mâu Chất mà nói: “Mâu sư đệ , ngươi mau dẫn Dĩnh Hành tớI phòng luyện đan đi , nói cho hắn cách luyện chế thiên nhất đan.”

Vâng, Mâu Chất nhìn Phượng thiên sơn gật nhẹ đầu rồi quay lại Dĩnh Hành mà nói: “Dĩnh lão đệ, chúng ta mau đi thôi.”

Dĩnh Hành nhanh chóng đi theo Mâu Chất, Sở Nghị Phong tự nhiên cũng muốn đi theo, nhưng Phượng thiên sơn đột nhiên nói: “Này vị tiểu huynh đệ, hãy lưu lại một chút, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi.”

Sỡ Nghị Phong nghĩ mình cùng vị trung niên nhân này không có gì quan hệ, cũng không biết hắn sẽ hỏi mình về vần đề gì, nhưng vừa khi Dĩnh Hành nghe được nên nói: “Sở huynh đệ, vị này chưởng môn phái huyền y là Phượng thiên sơn,ta phải đi đến phòng luyện đơn, ngươi hãy ở lại mà hảo hảo tiếp chuyện nói chưởng môn đi.”

Ân, Sở Nghị Phong đơn giản mà gật đầu.

Sau khi hai người Dĩnh Hành cùng Mâu Chất rời đi, Sở Nghị Phong theo Phượng Thiên Sơn đến một chỗ phong cảnh ưu nhã, như một hoa viên, bốn phía một màu xanh biếc, trên đầu là lá xanh, bên cạnh là lục thụ, dưới chân là cỏ xanh, bên cạnh là cỏ xanh, ngay cả bàn ghế bên cạnh đều như được phát triển bởi cây cối, không có một chút đặc điểm nào do con người làm nên.

Tiểu huynh đệ, ta nhìn ngươi mi tâm ngươi trũng xuống, như có nhiều tâm sự a, hoàn thị xá bất đắc cương tài đích sí dương? Phượng thiên sơn mời Sở Nghị Phong ngồi xuống.

Sở Nghị Phong chỉ nhàn nhạt lắc đầu mà nói: “Sí Dương Thạch là loại gì? nếu có thể dùng Sí Dương Thạch để đổi lại một phần tình nghĩa, ta đã làm một điều thích hợp rồi.”

”Ngươi có biết giá trị của Sí Dương Thạch không?” Phượng thiên sơn hỏi.

Ta không biết

A… Phượng Thiên Sơn cười, nếu ngươi biết giá trị thật sự của Sí Dương Thạch thì ngươi sẽ không nói vậy đâu.

Hừ , ta tuy mới sơ nhập tu chân giới, nhưng cũng biết điều quan trọng của người tu chân là tự mình tu luyện, sử dụng ngoại lực, chung vu thị lạc liễu hạ thừa, ta Sở Nghị Phong sẽ không vì một khối Sí Dương Thạch mà thay đổI nguyên tắc của mình . Sở Nghị Phong đối lũ thí tham tự kỷ, mà Phượng Thiên Sơn có một tia tức giận.

Phượng Thiên Sơn cảm thấy Sở Nghị Phong có vẻ không vui, thong thả cười nhìn Sở Nghị phong nói rằng: “có tình, có nghĩa, còn có nguyên tắc, không sai, đúng rồi. Bất quá ngoại lực tịnh bất thị nhất vô thị xử.”

Sở Nghị Phong nghe vậy, không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: “Phượng Thiên Sơn nói với ta điều này là ý gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK