Lưu Quánh tiếp nhận Lạc Thần Cung từ tay người thanh niên áo đen, cần thận quan sát.
Chỉ thấy Lạc Thần Cung toàn thân màu đen, sử dụng chất liệu vừa giống kim loại vừa giống gỗ lại vừa giống đá, nhưng lại hoàn toàn bất đồng không nhận ra là gì. Chính giữa cung giống như mỏ chim, đầu mỏ bén nhọn hướng về phía trước còn cánh chim mở rộng ra hướng bên ngoài kéo ra rất lớn, chính là hình thành thân cung. Cả cung thể như giương cánh muốn bay, mười phần động cảm.
Trên thân cung cũng không có nhiều trang sức, đơn giản mà trang nghiêm mang đến một loại cảm giác lắng đọng ngàn năm. Bất quá lúc nào trên thân cung cũng truyền đến linh khí ba động cường đại, biểu lộ ra sự bất phàm của cây cung lớn.
“Hảo cung ! Đây là Lạc Thần Cung được xưng tụng là có công kích lực tối cường đại sao!” Lưu Quánh phát ra lời tán dương từ đáy lòng nhưng trong lòng lại thầm nghĩ : “Chỉ cần nắm Lạc Thần Cung trong tay, hơn nữa với đan dược kia có thể hướng sứ giả bọn họ giải thích rồi, hắc hắc !”
“Lưu trưởng lão, giờ chúng ta phải làm sao ?” Hắc bào thanh niên hoàn toàn không biết những tính toán của Lưu Quánh, chỉ là lễ phép hỏi.
“Bọn chúng có ba người, ngươi dụ chủ lực bọn chúng đi. Ta trước tìm cơ hội bắn chết một tên sau đó chúng ta một đối một giết hết bọn chúng.” Trong mắt Lưu Quánh lấp loé mục quang âm hàn, lạnh lùng nói.
Thanh niên áo đen hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói : “Hảo !”
“Ngươi đi theo bên này.” Lưu Quánh dẫn thanh niên áo đen đi về một phương hướng khác vào trung tâm băng quật. Bất quá lúc người thanh niên áo đen không chú ý trong tay hắn lại nắm một truyền tấn ngọc giản.
Truyền tấn ngọc giản đương nhiên chỉ dùng để truyền đi tin tức, chỉ là không biết Lưu Quánh đem tin tức truyền cho ai và truyền tin tức gì.
Mà lúc này trên trời Ma Linh hỏi : “Dĩnh đại ca, hảo bằng hữu kia của huynh có ở chỗ này không? Chúng ta tìm hắn hỗ trợ đi.”
“Ngươi nói Triệu Vân uh? Hắn hiện giờ không có ở đây. Nếu giống như ngươi vừa nói thì ta đã tìm hắn lâu rồi. Ta vừa mới truyền tấn gấp cho hắn, hắn có chuyện phải đi rồi.” Dĩnh Hành giải thích.
“Chúng ta làm sao bây giờ ?” Ma Linh đong đưa dải lụa màu trên người, có chút bất đắc dĩ nói.
“Nghe Triệu Vân nói bây giờ trên Thủy Lao Tinh là do một mình Lưu Quánh phụ trách. Chúng ta trước hết tìm hắn rồi nói.”
Đúng lúc này Hắc Yểm lại đột nhiên kinh hô: “Ra đây. Ở chỗ đó !”
Dĩnh Hành nhìn theo phương Hắc Yểm chỉ. Một người thanh niên áo đen đang lén lút chui lên từ một băng quật. Chỉ liếc nhìn ba người trên trời một cái, chân đạp phi kiếm, bay về phía trước mà không quay đầu lại.
“Truy !”
Lời Dĩnh Hành vừa dứt Hắc Yểm đã bay ra thật xa rồi, đồng thời cao giọng quát : “Lưu Đàm, đứng lại !”
Dĩnh Hành và Ma Linh đã nhanh chóng đuổi theo. Nhưng khi bọn họ vừa mới xẹt qua cái băng quật mà Lưu Đàm vừa chui ra kia thì trong lòng hai người đồng thời sinh ra một trận kinh hãi. Một cỗ khí lạnh đánh úp đến tâm trí hai người.
Dĩnh Hành khó khăn dừng thân hình đang tiến lại, thần thức tìm kiếm chung quanh. Vừa lúc phát hiện từ trong băng quật Lưu Quánh mới lộ ra.
Dĩnh Hành cũng không biết Lưu Quánh mà chỉ thấy hắn từ chỗ ẩn thân của Lưu Đàm đi ra tự nhiên đã nhận thức hắn là đồng loã của Lưu Đàm. Lập tức nói với Ma Linh : “Ma Linh, ngươi đối phó tên kia.”
Ma Linh đã thấy Lưu Quánh đồng thời trong lòng phát hiện cỗ hàn ý kia cũng là đến từ kẻ này lập tức xoay người hướng Lưu Quánh phóng đi, đồng thời hai tay vội vàng huy động pháp quyết. Lập tức trong hai mắt tràn đầy quang mang ngân sắc.
Vậy mà Lưu Quánh lại chỉ lạnh lùng giương mắt nhìn Ma Linh đang lao xuống, không hề tránh né gì.
Lúc Ma Linh nhanh chóng đến gần, lại đột nhiên phát hiện trên khuôn mặt mập mạp của Lưu Quánh đột nhiên lộ ra một tia cười băng lãnh. Ngay sau đó lại nhìn thấy trong tay Lưu Quánh không biết từ lúc nào lấy ra một cây cung lớn.
“Lạc Thần Cung !” Ma Linh trong lúc phi hành vội vàng sắc mặt đại biến, thất thanh kêu lên. Thân hình đang vọt nhanh về trước không những cấp tốc ngừng lại mà còn tránh né qua một bên. Đồng thời dải lụa màu trên người không ngừng dao động. Lập tức trong không gian hiện ra ngũ thải quang mang, ngăn cản tầm mắt của Lưu Quánh.
Nhưng điều này trong mắt Lưu Quánh chỉ là phí công. Lưu Quánh đã sớm nhắm mắt từ đầu, chỉ bằng thần thức tập trung khoá chặt Ma Linh ở trên không, sau đó tay nâng Lạc Thần Cung một tay đặt trên dây cung bắt đầu chú nhập chân nguyên vào trong Lạc Thần Cung.
Theo chân nguyên rót vào thì một mũi tên hoàn toàn do chân nguyên ngưng kết mà thành xuất hiện trên Lạc Thần Cung. Mà mũi tiễn trực chỉ Ma Linh.
Nhưng trên mặt Lưu Quánh lại hiện lên một tia kinh hãi. Hắn phát hiện chân nguyên chính mình không thể giương hết Lạc Thần Cung. Tự mình huy động tất cả chân nguyên, mới có thể kéo được năm thành.
Nhìn thấy thân ảnh Ma Linh sắp bay xa, Lưu Quánh hạ quyết tâm tay kéo dây đột nhiên buông lỏng. Một đạo lưu quang ám hồng sắc trong nháy mắt bắn ra. Chân nguyên toàn thân Lưu Quánh theo một tiễn này bắt ra mười thành bị hút ra hết chín thành. Thân hình Lưu Quánh lay động một trận.
Nhưng tiễn do chín thành chân nguyên của Lưu Quánh ngưng kết thành, uy lực có thể tưởng tượng được. Gặp được ngủ thải quang mang Ma Linh bày ra trên trời không bị ngăn cản chút nào mà trực tiếp bay xuyên qua. Sau một khắc bắn đến trên người Ma Linh.
Ma Linh sớm đã cảm giác được sự uy hiếp của một tiễn Lạc Thần Cung phát ra này. Vừa lúc tiễn quang loé lên liền vận khởi chân nguyên toàn thân bố trí trước người ba đạo cương tráo, đồng thời nhổ xuống hai cái lông vũ trên đầu nắm trong tay.
Tiễn quang ám hồng sắc mang theo linh khí đầy trời, nhẹ nhàng phá tan hai đạo cương tráo ngưng tốc độ không chút giảm xuống chỉ là lúc gặp tầng cương tráo thứ ba bỗng run rẩy nhẹ, nhưng vẫn như cũ không có gì ngăn trở.
Ma Linh trong lòng khiếp sợ. Không dám giữ lại trên tay, hai cái lông vũ bắn nhanh ra không sai một li va chạm với đầu tiễn.
“Phanh ! Phanh !” hai tiếng. Lông vũ dập nát, tiễn ám hồng sắc rốt cuộc đã ảm đạm đi nhiều nhưng vẫn như cũ không hề tiêu tán. Hơn nữa cuối cùng đã đến sát trước người Ma Linh.
Ma Linh lúc này có muốn làm gì cũng không còn kịp nữa, chỉ đành đem một dải lụa màu trên người đồng thời gọi ra thượng phẩm linh giáp mặc trên người, chuẩn bị ngạnh kháng một tiễn Lạc Thần Cung phát ra này.
“Phanh !”
Dải lụa màu không ngăn cản được mũi tên ám hồng sắc, một tiễn này bắn chính xác Ma Linh.
Ma Linh kêu thảm bay ra ngoài, từ không trung rơi xuống lún thật sâu vào trong băng nguyên. Sau đó không còn hơi thở nữa.
Thời khắc Ma Linh bị Lạc Thần Cung bắn đến, Dĩnh Hành và Hắc Yểm đều cảm giác được khí tức tuyệt cường một tiễn kia của Lạc Thần Cung. Thân hình lập tức dừng lại, tức khắc quay đầu. Nhưng lại chỉ nhìn thấy Ma Linh bị một tiễn bắn xuống, rơi xuống dưới băng sinh tử chưa biết.
Dĩnh Hành trong cơn chấn kinh, gào lớn hướng phía Ma Linh rơi xuống. Còn sắc mặt Hắc Yểm đen như đáy nồi. Trong sự đen đúa mang theo khí tức băng lãnh âm hàn, hai mắt như độc xà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Quánh.
Mà Lưu Quánh phát hiện sự tình cũng không thuận lợi như hắn tưởng tượng, Lạc Thần Cung nhoáng cái cơ hồ đã hút hết chân nguyên hắn. Nhìn lại, thấy hai người Dĩnh Hành và Hắc Yểm đang quay lại. Lập tức hắn lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra hai khoả đan dược ngậm trong miệng, nhanh chóng bổ sung chân nguyên.
Bất quá Hắc Yểm không cho hắn thời gian, cấp tốc hướng đến Lưu Quánh vọt tới. Áo choàng hắc sắc sau lưng hắn vù vù hưởng ứng, đồng thời trong hai tay tuôn ra một đoàn hắc mang.
Hai tay vung lên, hai đạo hắc sắc liệt diễm mang theo thanh âm gào thét phảng phất không khí chung quanh cũng trở nên cuồng bạo hẳn lên.
Khuôn mặt béo của Lưu Quánh run rẩy một trận. Hắn đã cảm nhận được trong loại hắc sắc liệt diễm này truyền đến một khí thế khiến hắn khiếp sợ. Mà hắn bây giờ lại cơ hồ hoàn toàn không có lực hoàn thủ. Mặc dù tá trợ đan dược khôi phục một ít chân nguyên nhưng chỉ bằng chân nguyên lúc này khẳng định không đấu lại Hắc Yểm.
Cuối cùng Lưu Quánh lại lần nữa giơ Lạc Thần Cung trong tay lên
@bander : " ku " nào hả :die: