Sở Nghị Phong đem tất cả những hành vi của Lưu Quánh đối với hắn nói ra hết một lần, Dĩnh Hành nghe được sắc mặt xanh xám, Sở Nghị Phong có thể cảm giác được rõ ràng sự giận dữ của hắn, cũng khó trách Dĩnh Hành là một người đứng đắn nghiêm chỉnh như thế vô luận thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ cho sự tình đáng ghê tởm như vậy phát sinh.
Mà sau đó Sở Nghị Phong còn nói đến việc bản thân cuối cùng chạy vào trong kết giới, dẫn phát lôi điện dày đặc mà đúng là nhờ lực lôi điện mới phá trừ phong ấn được càng nhờ mượn lực lôi điện mới nhất cử đột phá Kim Đan kì.
Đương nhiên những lời Sở Nghị Phong nói này cũng không phải đều là thật, hắn đương nhiên không thể nói tự mình đã chủ động phá phong ấn mà mượn lực lôi điện cũng bị hắn nói thành hành động vô tình do những việc này đều quan hệ đến bí mật tu luyện của Lôi Tiêu Thần Đạo Kinh cho nên Sở Nghị Phong đã không có khả năng nói cùng Dĩnh Hành.
Có điều Dĩnh Hành hiển nhiên là một vị quân tử thật thà cũng không có chút hoài nghi gì, bởi tại tu chân giới các loại sự tình kì quái rất nhiều, Sở Nghị Phong mượn sức lôi điện cũng không phải sự tình gì nghiêm trọng. Hơn nữa sau khi Sở Nghị Phong vừa thoát khốn lập tức vội vàng giúp hắn cho nên hắn lại càng tin tưởng Sở Nghị Phong.
Cuối cùng chỉ cảm thán nói :
“Không nghĩ đến vừa rồi ba đạo kiếp lôi thực tế lại là ngươi độ sơ kiếp, sơ kiếm mà quy mô thế này, Sở huynh đệ ngươi ngày sau thành tựu thật không thể hạn lượng!”
Sở Nghị Phong bản thân cũng không rõ ràng lắm chỉ cảm thấy xấu hổ gãi gãi tóc lại mang theo một tia lửa điện.
Một lát sau, hai tên lính gác đã tỉnh lại, Dĩnh Hành trước hết tra hỏi bọn chúng một phen bởi vì theo hắn xem hai tên lính gác này tựa hồ cũng là đồng lõa của Lưu Quánh, sau đó lại hỏi các sự tình còn lại của Lưu Quánh từ trong miệng hai tên lính biết được, Lưu Quánh không ngờ lại tàn bạo giết chết vài chục người, Dĩnh Hành cuối cùng tức giận một chưởng đem băng nguyên dưới chân đánh ra một cái hố to.
Mà sau đó lại đi đến bên người Lưu Quánh, Lưu Quánh vẫn còn chưa tỉnh lại Dĩnh Hành trước tiên phong ấn chân nguyên của hắn sau đó định mang Lưu Quánh đi bất quá bọn lính có có chút bối rối dù sao bây giờ Lưu Quánh cũng là chủ quản Thủy Lao Tinh.
Mà Dĩnh Hành cũng có chút khó xử, Hắc Yểm có thể tự mình vận công chữa thương nhưng Ma Linh lại thụ thương rất nặng cho nên cần phải tìm người hỗ trợ, hiện tại hắn vội vã đi trị thương cho Ma Linh.
Nhưng vào lúc này, theo phương hướng truyền tống trận lại bay đến bốn người, bốn người cùng mặc linh giáp màu đỏ, từ xa nhìn lại giống như một mảnh hoả thiêu vân đang bay đến.
Bốn người đến gần phía trước, Sở Nghị Phong cảm thụ tu vi bọn họ, người đầu lĩnh nên cùng với Dĩnh Hành không sai biệt lắm, cũng là tu vi Phân Thần kì mà ba người bên cạnh tu vi đều là Xuất Khiếu trung kì mà Sở Nghị Phong sau khi bước vào Hoàng Lôi sơ kì cùng với tu chân giả bình thường ở Xuất Khiếu kì giống nhau, cho nên hắn có thể tinh tường nhận biết tu vi ba người này bất quá Sở Nghị Phong theo thần sắc bọn họ nhìn ra, bọn họ tịnh không hữu hảo.
Bốn người đến bên người Dĩnh Hành nhìn thấy Lưu Quánh mặt mũi biến dạng nằm thẳng cẳng trên mặt đất, người đầu lĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằng Dĩnh Hành và Sở Nghị Phong, hỏi :
“Dĩnh Hành các ngươi làm sao vậy có bắt được Lưu Đàm không?”
“Là Tống Văn hả, bắt được Lưu Đàm rồi ở bên kia.” Dĩnh Hành chỉ qua bên cạnh.
“Người kia là ai?” Tống Văn nhìn thấy Sở Nghị Phong, nghi hoặc hỏi.
“Đây là một tiểu huynh đệ của ta lần này đúng là hắn ít nhiều đã hỗ trợ.” Dĩnh Hành mỉm cười giới thiệu Sở Nghị Phong.
“Ân, Lạc Thần Cung kia đâu?” Tống Văn tịnh không quan tâm Sở Nghị Phong mà là bắt đầu hỏi đến Lạc Thần Cung.
“Lạc Thần Cung bị ngừơi ta đoạt đi rồi.”
“Bị người ta đoạt đi rồi? Dĩnh Hành lần này ngươi khá là thất trách đó tối thiểu cũng là làm việc không tốt.” trong mắt Tống Văn có chút lộ ra một tia nhìn hả hê.
Dĩnh Hành cũng không thèm để ý, chỉ nói :
“Ôi, ta đã không có biện pháp, ngươi không thấy hai tổ viên của ta đều thụ trọng thương sao ? Bọn họ đều bị Lạc Thần Cung làm bị thương đó.”
“Vậy ngươi tại sao không truy đuổi?”
“Niên Hồng trưởng lão đuổi theo rồi.”
“Niên Hồng trưởng lão đã đuổi theo? Là ai đoạt đi Lạc Thần Cung?” Tống Văn có chút kinh ngạc.
“Không biết bất quá nghe Niên Hồng trưởng lão nói người kia gọi là Tất Uyên.”
Tống Văn hiển nhiên đã chìm vào suy tư, có hay không có người gọi là Tất Uyên, bất quá trông bộ dạng hắn là không biết, liền hỏi :
“Tất Uyên? Hắn có phải người Đồng Lương Sơn không?”
“Không biết.” Dĩnh Hành lắc lắc đầu, “bất quá ta nghĩ hai người kia biết.”
“Ai?”
“Lưu Quánh và Lưu Đàm.” Dĩnh Hành chỉ hai người đã bị phong ấn. “Các ngươi đến đúng lúc lắm, mang bọn họ về Bắc Cố Tinh giao cho Đại trưởng lão chắc là từ miệng bọn họ sẽ biết được một vài sự tình.
“Bọn chúng là người mi bắt vì cái gì muốn giao cho ta?” Tống Văn trên mặt mang một tia kinh hỉ, thường thì tuần sử chính là muốn tích lũy công lao chỉ có hoàn thành tốt nhiệm vụ mới có thể đạt được càng nhiều tưởng thưởng đạt được càng nhiều pháp bảo đan được.
“Ta muốn đi trị thương cho bọn Hắc Yểm, tạm thời không về được.” Dĩnh Hành chỉ nhàn nhạt nói.
Có lẽ là có cảm giác nhận được ân huệ của Dĩnh Hành, Tống Văn tạm thời thu hồi vẻ mặt băng lãnh, hỏi :
“Hắc Yểm bọn họ bị thương nặng lắm không?”
“Ân.” Dĩnh Hành không muốn nhiều lời, “các ngươi mang theo hai trở về nhanh đi, ta nghĩ Đại trưởng lão nhất định đang chờ, còn nữa tên Lưu Quánh hiện tại là chủ quản trưởng lão của Thuỷ Lao Tinh thỉnh Đại trưởng lão lại phái một người mới đến quản lý Thủy Lao Tinh.”
“Biết rồi, chúng ta đi ngay, ngươi tự mình bảo trọng.” Nói xong Tống Văn phái thủ hạ của mình bắt Lưu Quánh và Lưu Đàm một lần nữa phản hồi truyền tống trận.
Dĩnh Hành từ xa nhìn Tống Văn nhẹ nhàng thở dài một hơi lại nghe Sở Nghị Phong hỏi :
“Dĩnh đại ca ngươi xem nhãn thần tên Tống Văn kia, ta trông hắn không phải thứ tốt đẹp gì.”
“Ai, không cần nói xấu sau lưng người khác.” Dĩnh Hành đôi lúc có chút giống Lão Phu Tử, làm Sở Nghị Phong dở khóc dở cười.
Dĩnh Hành đến bên Hắc Yểm và Ma Linh, Sở Nghị Phong hỏi :
“Dĩnh đại ca, có gì quan trọng cần ta hỗ trợ không?”
Dĩnh Hành lắc lắc đầu, nói :
“Ngươi vội vàng cũng chẳng giúp được gì, ta xem ta nên mang họ thẳng đến Thanh Đường Tinh.”
“Thanh Đường Tinh? Thanh Đường Tinh có cái gì?”
“Trên Thanh Đường Tinh có một Huyền Y Phái có thể trị liệu các loại nguy nan tạp chứng bệnh thế thường tình.” Dĩnh Hành nhíu mày nói.
Bất quá Dĩnh Hành vừa nói ra vấn đề, lập tức nói :
“Sở huynh đệ ngươi theo giúp ta một chuyến nhé.”
“Sao?” Sở Nghị Phong phát ra một tia nghi vấn, kì thật trong lòng hắn sớm dự tính rồi, nếu hắn không giúp được gì vậy tự mình ly khai nơi này trước tiên về Lôi Nguyên Tinh dù sao theo lời Lan Thần thì đó là gia hương, nhưng hắn bây giờ cũng không có đi qua.
Bất quá trên mặt Dĩnh Hành hiện ra một vẻ áy náy làm cho Sở Nghị Phong trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói :
“Không thành vấn đề, Dĩnh đại ca không phải là đi xem Thanh Đường Tinh sao, ta cùng ngươi đi.”
“Ai, kì thật làm đại ca là lừa gạt ngươi, ngươi thống khoái như vậy đáp ứng ta, ta thật sự là… “
Sở Nghị Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói :
“Dĩnh đại ca, ngươi nói gì?”
Dĩnh Hành cuối cùng vung đầu một cái thở dài một hơi giống như là đã hạ quyết gì đó nói :
“Kì thật là thế này, Đại trưởng lão muốn gặp ngươi muốn cho ta mang ngươi đi xem Bắc Cố Tinh.”
“Dĩnh đại ca ngươi nói gì ta sao nghe không hiểu ?” Sở Nghị Phong cảm thấy chính mình có chút hồ đồ.