Sở Nghị Phong vững vàng đứng đối diện Cố Thiên Bằng, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chăm chăm hắn, khiến trong lòng của Cố Thiên Bằng khởi một trận hỏa, khuôn mặt vặn vẹo liên tục.
“Đây là ngươi bức của ta, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn!”, khuôn mặt của Cố Thiên Bằng trở nên dữ tợn, kêu gào một cách điên cuồng. Cùng lúc đó, hai tay bắt pháp quyết, hắc vụ quanh thân bắt đầu xoay tròn, trước thân hình thành một cái màu đen xoáy động, hơn nữa xoáy động xoay tròn càng lúc càng nhanh, thể tích cũng càng lúc càng lớn, ban đầu chỉ có một nấm đấm, sau đó lớn cỡ cái đầu và tiếp tục lớn hơn.
Sở Nghị Phong sắc mặt ngưng trọng nhìn vòng xoáy năng lượng đang tập trung của Cố Thiên Bằng, vòng xoáy màu đen đang bắt đầu nén lại, mà hình thành một cái hắc sắc quang cầu, năng lượng lưu chuyển trong đó giống như thực chất. Hắn có thể cảm giác được năng lượng tích trữ trong đó rất cuồng bạo, đối mặt với trận trận áp lực mang đến bởi quang cầu, ngay cả thân thể cũng cảm thấy trầm trọng vài lần.
“Đây là tiên khí uy lực sao?” Phượng Thiên Sơn tựa hồ không để ý hỏi Cố Minh Hạ, kỳ thực trong lòng lại phi thường lo lắng cho Sở Nghị Phong.
Trên mặt của Cố Minh Hạ mặc dù bình tĩnh, nhưng trong ánh mặt hiện lên một tia cuồng nhiệt, biểu hiện sự đắc ý của hắn, bất quá miệng lại hết sức khiêm nhường nói: “Đâu có, Thiên Bằng cũng chỉ phát huy được hai, ba phần mười uy lực của vật kia mà thôi, tu vi của hắn còn kém một chút, dù vậy không phải tùy tiện người nào cũng có thể tiếp được. Hắc …”.
Phượng Thiên Sơn thế nào mà nghe không ra ý tứ trong lời nói của Cố Minh Hạ, một mặt nào đó cũng cho thấy sự lợi hại của tiên khí, về mặt khác lại ám chỉ Sở Nghị Phong bất quá chỉ là một cái tiểu nhân vật, nhưng là hiện tại đều không trọng yếu, quan trọng là Sở Nghị Phong có thể hay không tiếp được chiêu này của Cố Thiên Bằng.
Sở Nghị Phong như cây lao đứng trước mặt Cố Thiên Bằng, đối mặt với áp lực, không một chút nhúc nhích, nhưng hắn cũng không nghĩ khoanh tay chịu chết, trước khi hắc sắc quang cầu của Cố Thiên Bằng chưa hoàn toàn hình thành, điện quang trong tay chợt loé, một tia điện mang ngưng tụ tại đầu ngón trỏ.
“Lăng điện chỉ!” Theo lời nói của Sở Nghị Phong, một đạo điện xà trong nháy mắt phát ra, bắn về phía Cố Thiên Bằng, nhưng Cố Thiên Bằng lại không thèm để ý chút nào, chỉ thấy điện xà tới gần Cố Thiên Bằng thì tốc độ cư nhiên chậm lại, chậm như sên bò, khi điện mang đến gần Cố Thiên Bằng còn có một thước, áp lực của hắc sắc quang cầu lan ra đem điện mang che ở bên ngoài, chỉ trong chốc lát, điện mạng hóa thành một điểm hoa lửa, rồi tiêu tán.
Đây là tiên khí đặc thù năng lực, lúc tiên khí đang được sử dụng, đều hình thành không gian đặc biệt của chính nó, người sử dụng có thể mượn nhờ, đạt tới năng lực nắm giữ một bộ phận không gian. Mà uy lực của linh khí không đủ, sẽ không xuất hiện loại tình huống này, đây cũng là một trong những điểm khác biệt giữa linh khí và tiên khí.
Sở Nghị Phong hơi kinh hãi, nhưng sắc mặt của Cố Thiên Bằng lại mừng như điên, kiêu ngạo quát: “Họ Sở, người chết đi!”.
Vừa nói, hắc sắc quang cầu được Cố Thiên Bằng nâng lên, lúc này quang cầu đã biến thành to như một khối thạch ma, song chưởng của Cố Thiên Bằng đẩy mạnh về phía trước, hắc sắc quang cầu gào thét bắn về phía Sở Nghị Phong.
Quang cầu mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, nơi đi qua, trên mặt đất lưu lại một cái khe thât sâu, giống như bị cày qua, nham thạch cứng rắn cũng trở nên nát bấy.
Sở Nghị Phong không dám chậm trễ, linh kiếm nằm trong thân thế lập tức xuất hiện ở trong tay, đồng thời một bộ thượng phẩm linh giáp màu xanh đen xuất hiện bên ngoài thân thể.
“Tấn lôi chỉ!”
Sở Nghị Phong đem công lực của Tấn Lôi chỉ rót vào trong thượng phẩm linh kiếm., mượn uy lực chấn phúc của linh kiếm, một đạo điện long thốt nhiên mà phát, cuồng bạo khí thế này so sánh với hắc sắc quang cầu không kém chút nào.
Tấn Lôi chỉ của Sở Nghị Phong vừa xuất ra, Phượng Thiên Sơn cùng Cố Minh Hạ đều cả kinh, bọn ai cũng chưa từng nghĩ đến Sở Nghị Phong chỉ là mượn linh kiếm, liền có thể phát ra một kích như thế. Uy lực của Tấn Lôi chi so sánh với Lăng Điện chỉ, cường đại gấp mấy lần, Tấn Lôi chỉ vừa xuất, nổ vang giống như long trời lở đất. trực tiếp đánh sâu vào thâm thần của mọi người, uy lục của Tấn Lôi chỉ cùng với tác dụng tăng phúc của linh kiếm, mơ hồ có thể đạt tới uy lực của huyền lôi. Huyền lôi cùng với kiếp lôi của tu chân giả độ thiên kiếp không sai biết lắm. Một kích như thế, Phượng Thiên Sơn cùng Cố Minh Hạ như thế nào mà không kinh hãi.
Hai đạo năng lượng va chạm vào nhau trong nháy mắt, ầm ầm rung động, đại bộ phận quang cầu đều bị lôi điện oanh tán, quang cầu lớn cỡ thạch ma, giờ chỉ còn lại có khoảng một nắm tay. Nhưng lôi điện chi lực không thể kéo dài, tại quá trình cùng hắc sắc quang cầu triệt tiêu lẫn nhau, sớm đã biến mất không tung tích.
Hắc sắc thủy cầu cở một nắm tay một lần nữa gia tốc hướng Sở Nghị Phong vọt tới.
Sở Nghị Phong thấy thế, nhíu mày, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt đại thịnh, từng đạo tia chớp lóe ra trong đó.
Thấy tránh cũng không thể tránh được, Sở Nghị Phong hai tay cầm kiếm, rót chân nguyên vào trong đó, hóa thành lôi điện chi lực, nhắm chuẩn hướng đến của hắc sắc quang cầu, huy kiếm chém xuống.
“Phanh!”
Hắc sắc quang cầu là năng lượng Cố Thiên Bằng ngưng tụ tinh thuần nhất, bị linh kiếm tràn ngập lôi điện chi lực của Sở Nghị Phong chém lên, tự nhiên phát sinh nổ mạnh.
Sau khi nổ mạnh, Sở Nghị Phong bị ném sang một bên, trên không trung quay cuồng liên tục hơn mười vòng, té xuống, nham thạch cứng rắn bị hắn đập bể ra một cái hố to.
Vẻ mặt của Phượng Thiên Sơn ngưng trọng, cau mày nhìn cái hố do Sở Nghị Phong tạo thành, mà mắt của Cố Minh Hạ có chút đắc ý nhìn Phượng Thiên Sơn.
“Hắc......” Cố Thiên Bằng cười âm trầm, mặc dù hắn hiện tại có chút thở hổn hển, chân nguyên toàn thân dùng hết bảy thành, nhưng chứng kiến Sở Nghị Phong bị chính mình giết chết, hắn rốt cuộc thở phào: “Nhìn ngươi có chết hay không, đây là theo ta đoạt …”
Lời đắc ý của Cố Thiên Bằng chưa nói xong, thì chứng kiến Sở Nghị Phong từ trong hố đi ra, một bên phun ra một mồm nước bọt, hình như là ngại cả người đều là tro bụi.
“Ngươi không chết ?” lời nói của Cố Thiên Bằng biến thành khiếp sợ.
Mà ngay cả Phượng Thiên Sơn cùng Cố Minh Hạ ở phía xa trên ngọn núi cũng là khiếp sợ không thôi, nhưng tâm tình của hai người lại hoàn toàn trái ngược, chứng kiến Sở Nghị Phong không chết, Phượng Thiên Sơn âm thầm thở dài một hơi, mà Cố Minh Hạ thì loáng thoáng cảm giác bất an.
Bất quá, Sở Nghị Phong cũng không tốt, cùng hắc sắc quang cầu trực tiếp va chạm vào nhau, làm cho thân thể của hắn cảm thụ tới âm hàn tư vị, cái loại cảm giác lạnh như băng thấu tận xương cốt theo linh kiếm truyền vào cánh tay, đầu tiên là đau đớn khó có thể biểu đạt, rồi sau đó phảng phát trong nháy mắt, cánh tay tựu mất đi tri giác, cảm giác máu trong cơ thể như bị đông lạnh.
Chờ Sở Nghị Phong từ trong hố to đi tới, đã thấy linh giáp chỗ cánh tay ngưng kết một tầng băng màu đen, ngay cả trước ngực đều có một khối màu đen băng lãng che lại, mà trên thượng phẩm linh kiếm cũng bị đóng băng, cầm trong tay như một cây băng côn, nếu như không phải đại bộ phận hắc sắc quang cầu đều bị Tấn Lôi chỉ oanh rớt, thì hiện tại Sở Nghị Phong cả người đều biến thành băng điêu.
Mặc dù phải chịu thiệt một chút, nhưng Sở Nghị Phong cũng hiểu được một đạo lý, tại sao nói pháp bảo có thể phát huy lớn nhất chân thật tu vi của cá nhân, hiện tại Sở Nghị Phong cũng là tiêu hao hơn sáu thành chân nguyên, nhưng là chân nguyên còn thừa trong cơ thể lại không cách nào phát huy, nếu như mới vừa rồi, có thể dụng nhiều hơn một phần chân nguyên, có thể Sở Nghị Phong sẽ không chút tổn hao, cũng sẽ không chật vật như hiện tại.
Sở Nghị Phong chậm rãi vận chuyển chân nguyên, Lôi Tiêu Thần đạo kinh đem chân nguyên chuyển hóa thành lôi điện chi lực, trên cánh tay một lần nữa quấn quanh tầng tầng quang mang, hắc sắc băng lăng trong nháy mắt nát bấy. Đem linh kiếm rung nhẹ, linh kiếm một lần nữa phục hồi nguyên dạng.
“Muốn cho ta chết, ngươi còn không có cái bản lãnh đó!” Sở Nghị Phong lạnh lùng nói, kiếm phong chỉ hướng Cố Thiên Bằng . “Lần này nên xem ta đây!”
“Lăng điện chỉ!” Một đạo thô to điện long, trên linh kiếm trong nháy mắt mà phát, uốn lượn, bắn về phía Cố Thiên Bằng.