Ikari Shinji đang vừa ngơ ngẩn vừa gọt trái cây, bất chợt lưỡi dao cắt trúng ngón tay của cậu, cũng may là cậu dùng không có bao nhiêu sức, hơn nữa dừng lại cũng kịp lúc, thế nên chỉ cứa ra một vết thương nhỏ trên ngón tay mà thôi.
Cậu lập tức đặt dao xuống, sau đó cho ngón tay vào trong miệng mút một lúc, khi nhìn lại thì chợt kinh ngạc phát hiện vết dao cắt trên ngón tay đã ngưng chảy máu, hơn nữa còn đang chầm chậm tự khép miệng.
Tình huống này đã bắt đầu xuất hiện kể từ ngày hôm qua, từ sau khi cậu bị đổ đống rượu kia vào miệng thì liền cảm thấy toàn thân ấm áp, hơn nữa một số vết sẹo cũ trên người cậu trước đây cũng bắt đầu mờ đi. Trong thoáng chốc dường như sức mạnh của cậu cũng đang lớn dần lên, hơn nữa tinh thần cũng vô cùng tốt, muốn ngủ là ngủ được ngay, sáng sớm thức dậy cũng tràn đầy sức sống… Loại rượu đó, chắc chắn là một loại rượu thuốc vô cùng quý báu nhỉ?
Ikari Shinji có hơi ngẩn người, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này và gặp phải một người như thế. Chưa quen biết gì nhau mà đã ép đổ rượu vào miệng cậu, sau đó còn nói những lời thật là khó hiểu, hỏi gì mà ước mơ của cậu là gì… Thành thật mà nói thì cậu rất kém khoản giao tiếp với những dạng người thế này, bởi vì… chuyện này khiến cậu cảm thấy lớp vỏ ngoài lạnh giá và mỏng manh đang bảo vệ cậu giống như là đang dễ dàng bị đập vỡ vậy. Cậu… không thích thế giới thật bên ngoài lớp vỏ này, hoặc nên nói là cậu sợ hãi nó…
Dùng một lớp vỏ ngoài lạnh nhạt để bảo vệ bản thân, dùng lớp vỏ ngoài từ chối để ngăn cách với thế giới, Ikari Shinji cảm thấy từ sau khi mẹ cậu qua đời, cậu đã luôn làm như vậy, bởi vì chỉ có như thế mới có thể giúp cậu tiếp tục kiên trì, không bị cái thế giới buốt giá và tàn khốc này tổn thương, không bị nỗi bi ai khi bố mình nhìn mình bằng một ánh mắt lãnh đạm như đang nhìn một người xa lạ tổn thương, mới có thể…
Thế nên những người khiến cho trình độ ứng đối của cậu giảm xuống mức thấp nhất chính là những dạng người tựa như Roger vậy. Bởi vì bọn họ hoàn toàn không đếm xỉa gì đến lời từ chối của bạn, chẳng hề quan tâm đến sự thờ ơ của bạn và chỉ xem cái vỏ bọc bên ngoài của bạn như là một thứ vô hình rồi chẳng coi ai ra gì mà nói chuyện với bạn. Việc này khiến cậu mất đi cảm giác an toàn và khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Thế nên… từ chối lời đề nghị trở thành người hướng dẫn của Roger, thế này chắc cũng được rồi phải không…
Thế nhưng đã không vấn đề gì rồi sao? Một đám người đến từ nước ngoài, không biết vị trí địa lý của Neo Tokyo, không có tiền tệ của nơi này, không có nơi trú ngụ…
Ikari Shinji lắc đầu nguầy nguậy, tự ép mình phải đá những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Cùng lúc đó, bên tai cậu vang lên tiếng của Asuka, hình như cô nàng đang tắm rửa rồi bị con chim cánh cụt được Miri nuôi dọa cho kinh hoảng, cậu liền xoay người cười nói: “Trái cây gọt xong rồi này. Đó là một loài chim được gọi là chim cánh cụt, tên nó là…”
Sau đó cậu không thốt được lời nào nữa, bởi vì cậu trông thấy Asuka đang trần như nhộng đứng ở bên ngoài phòng tắm, thật sự là trần như nhộng, nhìn một cái là không sót chi tiết nào hết… Sau đó Asuka tựa như là còn chưa phản ứng kịp mà cúi đầu nhìn cơ thể của mình một cái rồi cũng đỏ hết cả mặt, kế đó liền nhấc chân lên đá vào đầu của Ikari Shinji, đạp cậu lăn ra đất.
Mà Miri đang ngồi bên bàn ăn thì lại nở nụ cười và nói: “Hai người đều đã trở nên thẳng thắn hơn rồi nhỉ, xem ra các cậu đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt rồi ha.”
Hai người đều không nói gì. Asuka lập tức chạy ngay về phòng tắm, còn Ikari Shinji thì lại xoa cái mặt bị đạp đỏ và lẳng lặng bắt đầu bưng trái cây đặt lên bàn ăn. Miri cầm một miếng trái cây lên rồi cười ôm lấy Ikari Shinji và nói: “Đừng trưng cái mặt đưa đám ra nữa, tốt xấu gì cậu cũng đã được nhìn thấy những nơi bí ẩn nhất của con gái rồi mà.” Nói xong còn nháy nháy mắt, mà Ikari Shinji thì đã đỏ hết cả mặt, nhưng lại cũng không biết nên nói gì cho phải.
Chốc lát sau, Asuka cũng đã tắm xong. Cô nàng nổi giận đùng đùng bước đến bên bàn ăn và cầm một miếng trái cây lên nói: “Đồ ngốc Shinji, nếu cậu dám nói chuyện này ra ngoài thì tôi nhất định sẽ giết cậu đấy!”
Ikari Shinji muốn phản bác một câu, thế nhưng lại vẫn ợm ờ không nói mà chỉ bước đến bên cạnh chiếc cửa sổ của căn phòng, hướng mắt về phía trường học nhìn qua vài lần. Trên thực tế, vị trí của nơi này cách trường học của cậu rất xa, cậu không thể nào nhìn tới nơi đó được.
Asuka thấy Ikari Shinji không có phản ứng gì cả, cô nàng liền bĩu môi rồi nói: “Đang nhìn gì đó?”
Không hiểu vì sao Iakri Shinji đáp một câu: “Trường học…”
“Trường học? Đồ ngốc Shinji, cậu cho rằng đứng ở đây có thể nhìn thấy trường học được chắc?” Asuka vô cùng khinh thường nói: “Lẽ nào chứng bệnh ngu ngốc của cậu đã chuyển xấu rồi sao? Nhưng mà nói ra thì hôm nay tan học lúc cổng trường bị khóa lại, hình như trên sân thượng trường học vẫn có mấy người còn đang đứng trên đó, chẳng lẽ bọn họ muốn bị nhốt ở trong đó sao ta?”
Ikari Shinji bất chợt quay đầu lại nhìn về phía Asuka, nhìn đến mức khiến cho Asuka cảm thấy không hiểu ra sao, còn tưởng rằng mình lại trần như nhộng nữa chứ. Sau khi cô nàng kiểm tra kỹ càng lại xong mới nổi giận đùng đùng nói với Ikari Shinji: “Baka (1), cậu đang nhìn gì thế hả?”
“Không…” Ikari Shinji bỗng nhiên chạy ra ngoài cửa hiên, sau đó chẳng hề quay đầu lại mà nói: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, có… có thứ để quên trong trường học, tôi phải đi lấy về đã!” Dứt lời liền chạy ù ra khỏi cửa.
Nhất thời, Miri và Asuka đều nhìn nhau đầy khó hiểu. Bọn họ không biết mình đã nói gì khiến cho Ikari Shinji kích động đến thế, lẽ nào cậu chàng quá hẹp hòi nên bỏ nhà hay là chạy đi kiếm chỗ khóc rồi?
Mà cùng lúc đó, trên sân thượng của trường học, Roger đang ngồi trên mặt đất chậm rãi uống từng hớp rượu, còn những người khác thì đang lấy lương khô của mình ra ăn, chỉ có mỗi A Tinh là vừa ăn vừa nói với Roger: “Anh cảm thấy cậu ta sẽ đến thật sao? Tốt xấu gì thì anh cũng đã xem bản chính và bản điện ảnh rồi phải không? Có cần tôi phân tích tính cách của Ikari Shinji cho anh nghe một chút không? Thành thật mà nói thì tôi cảm thấy anh đang làm một chuyện vô ích đấy, cậu ta chẳng đời nào đến đâu. Huống hồ gì, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đi vào Giáo Điều Cuối Cùng mà thôi, chuyện không nên làm nhất chính là tạo quan hệ với nhân vật trong anime, đặc biệt là những nhân vật có vai trò quan trọng. Không phải là tôi đang nói quá, bất kể là nhân viên tình báo của tổng bộ Nerv, Ikari Gendo hay là SEELE thì đều chẳng phải hạng xoàng xĩnh gì đâu. Ở nơi này, chúng ta có thể nói là chẳng có thân phận gì đáng nói cả, chúng ta bỗng dưng xuất hiện, hơn nữa còn có sức chiến đấu hơn hẳn người bình thường, đồng thời còn có mục tiêu không rõ, nói không chừng bây giờ chúng ta đã bị theo dõi rồi cũng nên. Cách làm này của anh…”
“Cậu ta đang khóc…”
A Tinh dường như nghe thấy Roger vừa nói gì đó, thế nhưng hắn lại nghe không rõ lắm, bèn hỏi lại: “Anh mới vừa nói gì thế?”
“Tôi nói là…” Roger đặt bầu rượu xuống rồi nhìn lên trời nói: “Cậu ta đang khóc! Bất kể là trong bản chính, bản điện ảnh hay là bản Rebuild of Evangelion thì cậu ta đều đang không ngừng rơi nước mắt. Ẩn giấu đằng sau những giọt nước mắt thản nhiên và hờ hững đó, cậu ta muốn có một người đồng đội, cậu ta muốn có một người bố, cậu ta muốn có một người có thể bảo vệ và quan tâm đến mình, thế nhưng cậu ta chẳng nhận được thứ gì cả. Người bố thì chỉ xem cậu ta như một miếng mồi nhử trong kế hoạch của mình, đồng đội thì bỏ mạng, còn người duy nhất có thể bảo vệ và quan tâm đến cậu ta là Kaworu thì tự sát, cái thế giới này với cậu ta mà nói chỉ có ác ý bao trùm mà thôi, thế nhưng lại quẳng hết tất cả những trọng trách cứu vớt thế giới, cứu vớt con người lên người cậu ta, thế nhưng… cậu ta chỉ là một đứa nhóc mà thôi!”
Roger nện tay lên mặt đất, bỗng chốc, cả tòa nhà dạy học này đều hơi rung lên. Hắn không thèm để ý mà cầm bầu rượu lên rồi uống một hớp, lúc này mới tiếp tục nói: “Cái thế giới này đã bệnh lắm rồi… bất kể là từ chính thế giới này, từ quan hệ giữa con người với nhau hay là cái thứ được gọi là kế hoạch hoàn thiện loài người kia, tất cả những thứ đó đều bệnh lắm rồi. Tôi đến đây không phải là để cứu chữa căn bệnh này, tôi chỉ là cảm thấy khó chịu với tất cả những điều này mà thôi. Lấy tất cả những trọng trách và sự tồn vong của loài người ra để hà hiếp một đứa nhóc như thế làm tôi rất khó chịu. Thế nên tôi phải tiếp tục đợi, tôi tin tưởng, cậu ta nhất định sẽ đến! Bởi vì trong lòng cậu ta luôn tràn đầy sự thiện lương và luôn ẩn giấu sự dũng cảm!”
A Tinh trầm ngâm một lúc rồi bỗng nhiên giật phắt bầu rượu của Roger và uống ngay mấy hớp trước ánh mắt ngẩn ngơ của hắn, lúc này anh chàng mới nói: “Khốn kiếp, anh đúng là đồ bủn xỉn, trong cái bầu rượu này chắc ít nhất cũng phải chứa cả một bể rượu phải không? Vậy mà chẳng chịu chia cho bọn tôi lấy một hớp nữa.” Lúc nói xong câu này thì bầu rượu đã bị Roger cướp trở về, sau đó hắn còn ra vẻ như là đang bảo vệ báu vật mà cẩn thận kiểm tra.
Còn A Tinh thì tiếp tục nói: “Được, tôi mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, dù sao thì cũng chỉ đợi một buổi tối ngày hôm nay mà thôi, ngày mai tôi phải dẫn theo vài người bắt đầu đi thăm dò thế giới ảo và lùng sục tình báo. Anh có thể làm việc mà anh muốn làm hoặc là tự tìm nơi nào thoải mái mà chơi, thế nhưng có một điều anh phải nghe thật kỹ cho tôi! Đội trưởng, đừng có đi đến tổng bộ Nerv một mình! Đừng có đi đánh nhau với đám ANGEL! Nếu anh hứa với tôi thì tôi sẽ thả cho anh đi rong, nếu anh mà không hứa thì thật ngại quá, tôi sẽ sống chết bám theo anh tới cùng!”
Roger rùng mình một cái rồi cười ha ha mấy tiếng, vốn định lảng tránh vấn đề này, thế nhưng A Tinh cứ nhìn chòng chọc mãi khiến hắn không thể không tỏ vẻ sầu khổ mà gật đầu hứa hẹn.
Mà ngay lúc này, tất cả mọi người đều bất chợt chuyển dời tầm mắt nhìn về hướng cổng trường, bởi vì trong tầm quét của tinh thần lực, mọi người đều đã trông thấy một cậu thiếu niên đang cầm một túi thức ăn chạy về hướng trường học bên này, người này chính là Ikari Shinji.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Roger, mà Roger thì lại cười hì hì, trông ra rất đắc ý, chỉ có mỗi A Tinh là bất đắc dĩ đưa tay lên xoa mắt mình và khẽ giọng nói: “Anh lại đúng nữa rồi… Lần nào cũng đều dựa vào cái trực giác kỳ dị đó của anh mà tìm và giải quyết được chỗ cốt lõi nhất của vấn đề… Đây có được xem là thiên phú tâm đắc của anh không? Đội trưởng đần độn…”
Nói đến đây, A Tinh mới cao giọng nói với những người còn lại: “Được, bắt đầu từ ngày mai, trước hết cứ thoải mái nghỉ ngơi hai ngày, rong chơi, dạo phố quanh cái Neo Tokyo này, thuê một căn phòng xem như đại bản doanh. Sau đó…”
“Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta!”
Nghỉ ngơi một ngày.
Nghỉ ngơi một ngày.
***
(1) Baka: tiếng Nhật, nghĩa là đồ ngốc.