Hades hoảng sợ đi xuyên con đường được tạo bởi sức mạnh của thần. Đây là vị thần đã nhóm lên được Thần Hỏa, ở trong khu vực có bố trí Thần Tính của mình, một nơi cũng giống như Thần vực và Thần quốc, đang sử dụng phương thức di chuyển vô cùng nhanh, tốc độ cũng tương tự như đòn sấm sét của Zeus vậy. Đó có thể nói là cách thức di chuyển nhanh nhất mà một vị thần thông thường có thể đạt tới. Trên thực tế, không ai có thể đuổi theo hoặc tấn công một vị thần đang ở trong trạng thái này.
Nhưng dù là vậy, Hades vẫn khoác lên một vẻ mặt sợ hãi, hắn luôn quay đầu nhìn về phía sau, cứ như thể có một vật vô cùng kinh khủng đang theo sát hắn vậy, điều đó khiến sắc mặt của hắn trông có chút cứng ngắc. Thế nhưng ở một phương diện khác, biểu cảm của hắn còn mang theo ý mừng, đặc biệt là khi hắn nhìn xuống hai người nam một to một nhỏ còn đang hôn mê ở trong tay hắn, ý mừng này lại càng đậm hơn.
Đúng vậy, hắn vô cùng vui mừng. Bởi hắn đã gần tiến đến ngưỡng cửa thần của các vị thần, không còn bị Vị Diện trói buộc, không còn bị tín ngưỡng của người phàm giam cầm!
Không giống những lời Sở Hạo đã nói lúc trước, quả thật, hắn tin lời Sở Hạo, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc. Làm sao có thể mặc cho Sở Hạo nói gì thì cũng trực tiếp tin luôn? Hắn đương nhiên sẽ đi tìm cách chứng thực trước, mà ai lại có thể làm chuyện này tốt hơn chính thần của các vị thần, hoặc nói là, một tồn tại gần đạt tới thần của các vị thần?
Khi được hắn hỏi về những vấn đề tương tự thế, vị này liền rơi vào một trạng thái điên cuồng mà hắn khó có thể hiểu được. Lúc tỉnh, lúc loạn, lúc điên, thế nhưng đến cuối cùng, vị này vẫn minh mẫn mà truyền đạt xuống cho hắn một mệnh lệnh, hoặc nói là một giao dịch, hắn không cần phải bắt Zeus nữa, để giải trừ phong ấn, chỉ yêu cầu hắn mang đến những người ngoài đã tiến vào Vị Diện lần này. Ít nhất phải bắt được một người, số lượng càng nhiều càng tốt. Nếu là một người sẽ nói cho hắn biết hướng đi và cách thức để thăng cấp lên thần của các vị thần; nếu là hai người sẽ nâng sức mạnh của hắn lên đến cấp cao trong chúng thần, cũng tức là ngang bằng với trình độ của Zeus; nếu ba người trở lên, vậy thì thực lực của hắn sẽ gần sát với thần của các vị thần!
Hades biết vị này rốt cuộc là thứ gì. Zeus vẫn luôn nói dối người phàm, thế giới này là do hắn sáng tạo nên, loài người là do hắn tạo thành, đây thực chất đều là những lời bịa đặt. Vị này mới chính là tồn tại đã sáng tạo ra thế giới này, thậm chí cả ba anh em bọn họ đều có thể coi như là con nối dõi của vị này. Do đó hắn biết vị này rốt cuộc vĩ đại đến mức nào, nói là thần của các vị thần thì hắn cũng tin.
So với những thứ Sở Hạo đã nói, hắn đương nhiên tin tưởng vị này hơn. Dù sao hắn cũng chỉ nửa tin nửa ngờ Sở Hạo, mà hắn lại thực sự hiểu rõ thực lực của vị này, vì vậy dưới sự chỉ điểm của đối phương, khi quái vật biển xuất hiện, hắn liền núp kỹ, tìm thời cơ bắt hai kẻ tiến vào Vị Diện làm tù binh. Vốn dĩ hắn định bắt luôn cả ba người, nhưng những gì nhìn thấy lại dọa hắn sợ chết khiếp.
Hắn dĩ nhiên biết quái vật biển đã bị hành hung như thế nào, sau đó gã kia lại ung dung giết chết nó ra làm sao. Mà đối phương chỉ là một người phàm mà thôi! Đúng vậy, hắn không phải thần linh, trên cơ thể hắn không có bất kỳ lực tín ngưỡng nào tồn tại, cũng không bị bất kỳ thứ gì ràng buộc. Cho nên nói hắn tuyệt đối không phải thần, lại càng không thể là thần của các vị thần. Mặc dù Hades chưa từng gặp qua thần của các vị thần, nhưng có một số chuyện vẫn biết được nhờ vào những lần trao đổi với vị kia, ví dụ như khi thần của các vị thần xuất hiện, trời đất sẽ cùng chúc mừng, nhạc thần cũng cất lên. Chính vì thế gã này tuyệt đối chỉ là con người mà thôi.
Nhưng mà…
Hắn trước giờ chưa từng gặp qua cái gì kinh khủng như thế. Loài người mà mạnh đến mức ấy, hắn chỉ vừa nhìn đã cảm giác được nguy hiểm tột cùng, cũng giống như một người bình thường khi phải đứng trước mặt mãnh thú vậy, luồng khí chết chóc lao thẳng vào người, khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy. Khiếp đảm nhất là lúc hắn nhìn gã loài người ấy đánh quái vật biển, một quyền một cước tung ra, đều có cảm giác mỏng manh rằng không gian bị bóp méo và xé rách, cũng có một lượng nhỏ phong thủy hỏa thổ tuôn ra. Lập tức, cái gì hắn cũng không dám nghĩ nữa rồi, chỉ bạt mạng mà nhảy về lại nơi sâu nhất trong địa ngục Minh Giới.
Đùa cái gì chứ, đúng thật là phong thủy hỏa thổ đó! Mặc dù trình độ văn minh của Vị Diện các vị thần rất thấp, nhưng Hades cũng là thần, hơn nữa còn là vị thần đã sống được rất lâu, cũng có hiểu biết về một số chân lý của vũ trụ. Dù chỉ là lý giải theo bản năng, cũng không đề cập đến hệ thống kiến thức cùng các lý luận liên quan, nhưng như vậy là cũng giỏi lắm rồi.
Hades biết rằng, vũ trụ này tồn tại bốn loại thuộc tính trụ cột, là nền tảng cơ sở cấu thành nên vạn vật, chính là bốn nguyên tố thời gian, không gian, năng lượng và vật chất. Mà trong một quyền một cước kia lại chứa đựng cả bốn nguyên tố này, việc đó có ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là sức mạnh của gã loài người kia có thể đưa vạn vật quay trở về nguyên dạng bốn loại nguyên tố cơ bản, thiệt quá đáng sợ luôn rồi! Muốn đánh nát một vật rất dễ dàng, đánh nó tan thành nguyên tử thì sức mạnh cũng quá mức kinh khủng rồi, nhưng nếu tiến thêm một bước, đánh thành bốn nguyên tố cơ bản luôn thì sao?… Đây không phải thứ những kiểu sức mạnh bình thường có thể đạt tới được.
Hades thực sự đã sớm bị dọa đến tè ra quần, hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt người đó, trực tiếp bắt lấy hai gã còn lại mà quay người bỏ trốn, sau đó chạy thẳng một mạch về Minh Giới, đến chỗ vị kia bị phong ấn, nơi sâu nhất của địa ngục, bên trong khe núi Hỏa Diệm. Chỉ thấy hắn hạ xuống trên một tế đàn, tiếp theo Thần Tính màu đen trên người hắn bắt đầu khởi động, cùng lúc nói: “Thưa ngài, đã đem người tới rồi, tiếp theo tôi phải làm gì, ngài cũng sẽ ban thưởng cho tôi như thế nào?”
Sau khi Hades nói xong, toàn bộ khe núi là một cảnh tĩnh mịch, mà Hades cũng không hoảng hốt, chỉ đứng nguyên tại chỗ yên lặng chờ đợi. Không biết trôi qua bao lâu, một giọng nói dày, thô vang lên: “Ta có thể truyền cho ngươi một trận pháp. Ngươi hãy khắc lại trong khe núi, đặt hai người này vào giữa trận pháp, sau đó thay ta trông chừng trong vòng ba ngày. Sau ba ngày, nhiệm vụ của ngươi sẽ hoàn thành, còn về phần thưởng của ngươi à…”Cùng lúc đó, một điểm ánh sáng màu đỏ đậm lóe lên từ trong khe núi, trực tiếp rơi xuống trên người Hades. Chỉ trong chớp mắt, Thần Tính của hắn tăng vọt, mà chính Hades thì lại sững sờ nhìn xuống hai tay cùng thân thể mình, phải nửa ngày sau mới cười lên ha ha.
“Những phần thưởng còn lại, đợi đến khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ của mình, ta đương nhiên sẽ cho ngươi, bây giờ… đi đi! Khắc trận pháp, hiến tế hai thành viên đội Luân Hồi này, để ta hấp thụ quy luật bảo hộ của Vị Diện Chủ Thần trên cơ thể chúng, từ đó siêu thoát ra khỏi vách ngăn địa ngục… Ta sẽ phá giới mà ra! Đi đi!”
Chính trong lúc Hades đang hoan hỉ miêu tả lại trận đồ ma pháp phức tạp bên trong khe núi ở địa ngục, một người thanh niên mang theo sát ý khủng khiếp đang xông thẳng lên trên đỉnh Olympus, mà một thanh niên khác lại ngồi trên ngựa bay trắng như tuyết, bao ngầu bay đi…
Chỉ thấy người này bình thường luôn cố bày ra một dáng vẻ nghiêm túc, lúc này lại tiếp tục bày ra thêm một dáng vẻ kỵ sĩ chuyên tâm cưỡi ngựa khác, cứ như vậy đùa giỡn đủ một trận hắn mới thở dài nói: “Không có ai ở bên cạnh, đẹp trai như vậy cưỡi ngựa bay đi cũng không có cảm giác gì, thật chán mà… Không được, đây không phải lúc để tỏ ra ngầu, lấy được chiếc mặt nạ đó mới là chuyện cấp bách.”
Người đó chính là Trương Hằng đang cưỡi ngựa bay rời khỏi địa ngục quay về nhân gian. Hắn quả nhiên là không có vấn đề gì mà xuyên qua vách ngăn giữa địa ngục và nhân gian, mà tốc độ bay của con ngựa này cũng vô cùng nhanh, còn nhanh hơn nhiều so với máy bay ở thế giới hiện thực. Chỉ mười lăm phút ngắn ngủi nó đã xuyên về nhân gian, hơn nữa vẫn giữ nguyên tốc độ mà bay về phía có di tích cất giấu chiếc mặt nạ.
Chỉ là trong lòng Trương Hằng vẫn sốt ruột không chịu nổi, tất cả những hành động đùa giỡn làm màu lúc trước của hắn đều là để làm lắng đi cơn hoảng hốt sợ hãi trong lòng mà thôi. Hắn thậm chí còn không dám nghĩ đến rốt cuộc Sở Hạo đang ở trong tình cảnh nào vào lúc này, sống hay chết, bị phong ấn hay tra tấn. Những chuyện này quả thực hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Tất cả những gì hắn có thể làm lúc này là nhanh chóng chạy tới khu di tích, nhanh chóng lấy được mặt nạ. Chỉ như vậy, hắn mới có thể đi cứu Sở Hạo…
Cứ như vậy, thời gian chầm chậm qua đi, chỗ di tích đó cũng đã ở ngay trước mắt. Mà tiếng gọi lặng lẽ đó, lại lần nữa từ một nơi sâu trong di tích truyền đến não bộ hắn…
Cùng lúc đó, ở bên kia, đoàn người tiến vào trong Thần miếu đương nhiên là do Varotian, kẻ thong thả treo thần linh lên đánh dẫn đầu rồi. Mà hắn vẫn như cũ xách cổ Hermes như xách gà con cứ thế đi tới, những người xung quanh cũng không dám nhiều lời. Mấy binh sĩ quân Luân Hồi dĩ nhiên là trầm mặc ít nói, mà những người bản địa của Vị Diện lại đang kinh hoàng khiếp sợ. Mặc dù bọn họ vẫn to mồm lớn tiếng đả đảo sự thống trị tàn bạo của các vị thần, không hề tôn thờ họ, nhưng sự áp chế của các vị thần đã tồn tại không biết bao nhiêu năm làm sao có thể dễ dàng quên đi? Bọn họ vẫn như cũ cho rằng sức mạnh của các vị thần là ghê gớm nhất, là cực hạn của sinh mạng. Mà hiện tại đỉnh cao của bọn họ lại như một chú gà con bị xách cổ đi, cơn chấn động này quả thực khiến người khác không thể nói nên lời. Thậm chí họ còn không dám nhìn đến Varotian.
Varotian cũng không có hứng nhìn đến bọn họ. Một mặt hắn đi hướng về bên trong Thần miếu, tìm kiếm lối vào mê cung, mặt khác hắn lại cẩn thậm quan sát cơ thể của mình, đồng thời tổng kết lượng sức mạnh còn lại.
Làm gì mà khôi phục được đến bảy phần chứ, chẳng qua là để trấn an Trương Hằng mà thôi. Thực lực hiện tại của mình còn chưa khôi phục nổi ba phần. Hình chiếu Thái Cực đồ không dám nghĩ đến, cũng không có cách nào triệu hồi được. Thánh thương Longinus triệu hồi lên chưa được đến ba mươi giây, những thứ khác… Ài, mười tám ngàn năm, thực sự là quá dài. Lúc trước trơ mắt nhìn bạn bè bị băm thành trăm mảnh, mình không thể giúp sức. Đến tận khi quay về không gian Chủ Thần, mới có được một tia hy vọng, đồng thời cũng gặp được những người bạn mới vô giá như Sở Hạo, Trương Hằng. Bất luận thế nào… cũng phải cứu được bọn họ, ôi…
Chính trong lúc Varotian đang hoài niệm không dứt ấy, trước mắt hắn bỗng mở rộng ra, chỉ thấy được một khoảng không to lớn. Chỉ là Thần miếu này đã đổ nát đến mức khác thường, rất nhiều nơi bị đều sụt lún, mà bên dưới Thần miếu lại là một biển lửa. Thần miếu này rõ ràng được xây dựng trên miệng một ngọn núi lửa.
Varotian vừa đến được đây, ánh mắt hắn lập tức sáng rực lên nhìn về hướng tế đàn ngay trên vị trí trọng yếu nhất của nơi này. Ở đó có một vòng ánh sáng màu lửa đỏ, Varotian rõ ràng cảm giác được, ánh sáng này càng chiếu rọi, phong ấn bên trong cơ thể hắn càng suy yếu đi, đây… chính là nguyên nhân khiến hắn có thể khôi phục lại nguyên trạng rồi!
Khi Varotian tiến lên vài bước muốn nhanh chóng bước vào vòng ánh sáng màu lửa đỏ đó, một mũi tên bắn thẳng hướng về cần cổ của hắn. Mà Varotian chỉ đưa tay đỡ lấy, liền nắm được ngay mũi tên này lại. Chỉ là ngón tay hắn vừa chạm đến tên liền hóa thành màu đen xám, cứ như vậy mà biến thành một khối đá. Varotian có hơi nhíu mày, từ ngón tay hắn tuôn ra luồng khí Thái Thanh xanh lại càng xanh, chỉ vài giây sau, ngón tay hắn đã khôi phục lại nguyên trạng. Mà nơi mũi tên phóng tới, một bóng đen hình con rắn đã lẩn vào bức tường đổ nát gần đó, không để lại bất kỳ vết tích nào nữa.