Trịnh Xá thực sự hoảng sợ và phẫn nộ đến mức không thể tưởng tượng được. Hắn chẳng qua chỉ đi giết quái vật biển mà thôi, thế nhưng khi tỉnh ra thì Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc đã biến mất không còn tăm tích rồi. Mà trên hiện trường hắn chỉ có thể cảm nhận được lờ mờ khí tức của thần linh.
Đúng vậy, kiểu lấy tín ngưỡng làm thức ăn đó, là thần linh bị gian Vị Diện này trói buộc. Trịnh Xá ở trong thế giới Luân Hồi này lâu như vậy đã gặp qua rất nhiều, cũng đánh chết được ít nhiều, không nghĩ vừa đặt chân đến đây tình thế liền đảo lộn, để đám thần linh ấy nhân lúc hắn đang bận chiến đấu cướp đi hai người Lâm Tuấn Thiên!
Phải biết rằng hiện tại Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc đã là vô cùng mạnh rồi. Mặc dù không thể so được với hắn nhưng hai người bọn họ tuyệt đối cũng là những kẻ mạnh nhất nhì thế giới Luân Hồi này. Trừ phi là bị một đám thần linh cùng lúc vây đánh, nếu không bọn họ cũng sẽ chống đỡ được trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng Trịnh Xá cũng biết, có lẽ hai người họ đã bị liên lụy từ hắn. Việc hắn đập vỡ vòng bảo hộ của Chủ Thần đã khiến cả hai đều bị thương. Quan trọng nhất là, Vị Diện này trong một khoảng thời gian ngắn sẽ tiến hành áp chế, khiến bọn họ không có được nhiều sức mạnh, tên thần linh ấy lúc này mới thừa dịp bắt cả hai làm tù binh, bằng không nếu đánh một trận thực sự, chưa biết ai sẽ thua ai.
Chính điều đó mới là thứ khiến Trịnh Xá hoảng sợ lẫn phẫn nộ nhất. Bởi vì mình mà đồng bọn mới bị bắt, việc này hắn làm sao có thể tiếp nhận nổi? Họ vốn là nguồn gốc cho lòng tin nơi hắn, giờ lại vì lỗi lầm của hắn mà dẫn đến kết quả này. Hiện tại trong lòng hắn quả thực hối hận đến không thể nói ra thành lời, cứ thế một mực xông thẳng lên đỉnh Olympus, chỉ muốn một mẻ tóm gọn hết đám thần linh đó, cứu bạn hắn ra.
Tốc độ của Trịnh Xá nhanh đến mức dữ dội, ngay cả vài phút ngắn ngủi cũng không tới, ngọn núi Olympus khổng lồ đã ở gần ngay trước mắt. Chỉ là hắn bay thêm khoảng một phút đồng hồ nữa, đỉnh Olympus vẫn hiện ra phía xa xa như cũ, dường như khoảng cách với ngọn núi này không hề được rút ngắn đi chút nào.
“Thần vực à?”
Cảm giác của Trịnh Xá với không gian là vô cùng nhạy bén. Kể từ khi tự hắn tiến vào được cảnh giới sức mạnh hiện nay, cảm nhận về không gian, thời gian, năng lượng và vật chất của hắn lại càng thêm sâu sắc. Khi nãy trong lòng chỉ có sốt ruột, không tập trung chú ý, nhưng một khi bình tĩnh lại rồi hắn liền phát hiện ra sự khác thường của không gian nơi này. Đây không còn là thế giới vật chất thuần túy nữa mà đã được hòa trộn với Thần Tính và lực tín ngưỡng, nói một cách đơn giản, môi trường nơi đây cũng giống như những thế giới được tạo ra bởi dòng điện và chương trình máy tính ở các Vị Diện khoa học kỹ thuật siêu cấp. Chẳng qua thứ nơi này dùng là Thần Tính và lực tín ngưỡng, vẫn phải phụ thuộc vào một phần thế giới vật chất của hiện thực để làm nền tảng, do đó mà gọi là Thần vực, cũng chính là một trong những thế giới hư cấu do sức mạnh ma pháp của Vị Diện ma pháp tạo nên.
Những thế giới hư cấu này, phần lớn các quy luật bên trong đều do vật sáng tạo ra quy định nên, nhưng đó cũng không phải tuyệt đối. Cái gọi là quy luật, ngược lại mà nói, nếu lấy thế giới hư cấu của khoa học kỹ thuật hoặc các phần mềm máy tính ra làm ví dụ, khi ngươi ở trong một chương trình bị lỗi, gặp phải loại virus tuyệt đối không thể chống lại được, ngươi cũng sẽ bị lây nhiễm. Dù ngươi có ở trong thế giới hư cấu đó hô phong hoán vũ, dời non lấp bể, bắt ma diệt quỷ, thậm chí là trường sinh bất diệt, nhưng nếu xuất hiện virus lây nhiễm cực mạnh, không thể phá giải, thế giới hư cấu của ngươi sẽ phải sụp đổ. Cùng lúc đó, bất kể bố cục Thần vực của ngươi có hoàn mỹ đến đâu, quy luật mạnh mẽ đến mức nào, sức mạnh vĩ đại bao nhiêu đều có thể bị tan vỡ. Dù sao thì hư cấu cũng chỉ là hư cấu, ngay cả quy luật của thế giới hiện thực còn có thể bị bóp méo, đảo ngược trong bàn tay của kẻ mạnh, nói gì đến những thứ do hư cấu mà ra này chứ?
Trịnh Xá đã sớm có kinh nghiệm đối phó với thể loại Thần vực hư cấu này. Chỉ thấy hắn hít một hơi thật sâu, chân nguyên cùng ma lực bên trong cơ thể bắt đầu khuấy động, đồng thời, thân hình của hắn càng lúc càng phóng đại, chớp mắt đã biến thành một bán long thân cao ba mét, một luồng sức mạnh kinh khủng và vĩ đại quay cuồng trên cơ thể cao lớn này, xung quanh hắn xuất hiện từng vòng từng vòng sóng lan tỏa. Đó cũng không phải là sự dao động của không khí, mà là từng đợt chấn động mỏng manh của không gian. Hắn mới chỉ đứng đó thôi, không gian đã vì sức mạnh của hắn mà bắt đầu sụt lún không ổn định.
Sau khi Trịnh Xá hóa thành hình dáng này, hắn cứ thế lẳng lặng giơ cánh tay lên, sau đó dùng lực đánh một quyền về phía trước. Chỉ một quyền như vậy, không gian ở hướng chính diện trong chớp mắt vặn vẹo vỡ nát, một nguồn năng lượng vĩ đại ầm ầm bùng nổ. Thoáng chốc, từ giữa vùng không gian bị vỡ tuôn ra phong thủy hỏa thổ bốn loại nguyên tố cơ bản, hơn nữa còn bị sức mạnh của một quyền này trói buộc mà văng thẳng về phía trước.
Khi một quyền này của Trịnh Xá được đánh ra, ở sâu dưới địa ngục, Hades đang vội vã sắp xếp trận pháp bỗng nhiên nghe được một giọng nói hồn hậu thì thầm: “Đô Thiên Thần Lôi quyền… rất có bản lĩnh. Cho dù một kỷ nguyên đã trôi qua, được nhìn lại lần nữa thật vẫn khiến người ta phải kinh ngạc như cũ…”
“... Chỉ là, trên có Nhân Hoàng áp chế, giữa có Thiên Đình gây khó khăn, dưới còn có Thế Giới trở về, Cổ… thời đại của ngươi, thời đại của các ngươi, kỷ nguyên của loài người đã trôi qua rồi… Cũng giống như thời đại của vạn tộc chúng ta đã sớm qua đi. Tương lai sẽ thuộc về tay ai… Khó mà nói…”
“... Tuy nhiên, ngươi, các ngươi, vạn tộc bọn ta, chúng ta đều chỉ đang giãy dụa tìm đường sống, một lần rồi lại một lần, đếm không xuể, chúng ta… đều chỉ muốn sống tiếp mà thôi…”
Tất cả những chuyện này, bất kể là biến cố trên đỉnh Olympus hay bí mật sâu trong địa ngục, ngay cả trận đấu của Varotian nơi Thần miếu bỏ hoang Trương Hằng đều không biết. Hắn đã đến được khu di tích nơi mình cảm nhận được sự tồn tại của chiếc mặt nạ, đồng thời còn đi sâu vào bên trong. Chỉ là quá trình hắn tiến vào cũng không hề suôn sẻ, bởi hắn đã hoàn toàn đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của mảnh di tích này, sự nguy hiểm của nó, có thể sánh ngang với đỉnh Olympus rồi.
Đúng vậy, Trương Hằng vừa vào trong di tích, cánh cổng của nó liền đóng chặt, mà con đường duy nhất của hắn là đi xuống, đi xuống rồi lại đi xuống. Đồng thời, đám quái vật bên trong khu di tích này cũng bắt đầu xuất hiện, từ những bộ xương, cương thi gì đó ở trên tầng cao nhất, tiếp đến là các loại như vampire, người sói. May mà thực lực của Trương Hằng thực không tệ, hắn cũng không đến đây để tiêu diệt đám quái vật này, chỉ muốn xông xuống tầng đáy của khu di tích mà thôi. Vì vậy chạy được thì chạy, không chạy được thì trốn, trốn không được nữa hẵng lao lên, do đó tốc độ đi xuống của hắn thực sự vô cùng nhanh.
Nhưng cuối cùng vẫn là hắn đã đánh giá thấp độ nguy hiểm của khu di tích này. Khi hắn càng tiếp cận vị trí của chiếc mặt nạ, quái vật bên trong lại càng trở nên kinh khủng hơn. Ví dụ như lúc này…
Trương Hằng đang vắt giò lên cổ chạy trong một lối đi. Lối đi này cũng được tính là khá lớn bên trong khu di tích này rồi, độ cao ước chừng phải đến mấy chục mét, rộng cũng hơn mười mét, mà Trương Hằng chạy qua lại vô cùng chật vật. Thánh y hắn đang mặc trên người có ít nhất năm chỗ nứt vỡ, trên thân thể lại càng có nhiều vết bỏng hơn, cả người trông có chút giống người Châu Phi.
Ở ngay phía sau hắn, một con quái khổng lồ đen kịt từ giữa vách đá tức giận nhắm chỗ Trương Hằng vọt đến. Kích cỡ của con thú vô cùng lớn, ngay cả lối đi này cũng có chút chứa không nổi nó, khiến nó chỉ có thể lách mình tiến về phía trước, các khối đá nhỏ cũng vì thế mà rụng xuống. Không chỉ vậy, con quái còn thường xuyên phun ra lửa, ngọn lửa đen kịt liếm thẳng về chỗ Trương Hằng, mỗi lần đầu khiến hắn khổ sở tìm chỗ núp vô cùng thảm hại. Hơn nữa hắn còn không có cách nào tránh hết, cứ như vậy trên người vết bỏng chồng chất vết thương, Thánh y cũng vỡ vụn mất một phần.
Không sai, khi Trương Hằng gần xuống đến tầng đáy của khu di tích, hắn đã gặp được sinh vật này… Một con Hắc long! Lại còn là một con Hắc long thành niên, sức mạnh khổng lồ, điên cuồng phun lửa, như bị cào trúng vảy ngược. Trương Hằng căn bản không có cách nào đối phó nổi nó, vì thế hắn chỉ có thể bỏ chạy. Nhưng ai biết được con Hắc long này lại mang hận như vậy, tuyệt đối không bỏ qua cho hắn, đuổi theo một mạch, khiến hắn cảm giác như bị sa vào ngõ cụt.
“Khỉ thật! Không phải ta chỉ bắn có một tên vào lỗ mũi của ngươi thôi sao!? Ngươi cũng chảy có chút máu mà thôi, có cần phải đuổi ta chạy suốt mấy con phố vậy luôn không? Ngươi rốt cuộc còn phải hận đến lúc nào?”
Trương Hằng vừa chạy vừa gào, mà rõ ràng con Hắc long ở phía sau hắn trí khôn rất cao, dường như nghe hiểu được Trương Hằng nói cái gì. Khi hắn gào lên như thế, nó cũng giận lên đến cực điểm, há to miệng gầm lên một tiếng, tiếp đến lại phun lửa liên tục không ngớt. Cùng lúc đó, trên mình con Hắc long này mơ hồ lập lòe một luồng ánh sáng đen nhánh.
Khi trên người con quái vật xuất hiện ánh sáng đen, Trương Hằng liền có một dự cảm cực kỳ nguy hiểm. Tốc độ dưới chân hắn cũng đạt tới cực hạn, nhưng dự cảm nguy hiểm này vẫn không hề biến mất, ngược lại, lúc con Hắc long tập trung luồng ánh sáng đen này đến giữa miệng của nó cũng là lúc dự cảm nguy hiểm lên đến đỉnh điểm. Dường hư bất kỳ lúc nào hắn cũng đều có thể bị giết chết vậy…
“Hừ!”
Trương Hằng đột ngột dừng bước, trực tiếp quay đầu lại nhìn con Hắc long ở phía sau hắn. Con quái vật giờ phút này trông có chút héo hon, thế nhưng bên trong miệng nó vẫn là khối cầu lửa đen kịt sắp sửa được phun ra. Ngọn lửa này không giống với những ngọn lửa lúc trước, nếu như Trương Hằng bị đốt trúng, vậy hắn sẽ thực sự biến thành ngọn đuốc sống mất.
“Đến đi, ta cứ đứng ở đây, ngươi có bản lĩnh thì thì giết ta luôn đi. Ta vô cùng tò mò, rốt cuộc thì ta có thể chết hay không. Bây giờ, ngươi hãy cho ta một đáp án luôn nào.”
Trương Hằng vừa thở hổn hển vừa nói ra những lời này. Hắc long lại có chút không hiểu ra làm sao cả, nhưng nó nhìn gã loài người đáng ghét này dừng lại, tiếp đến cũng không thèm bận tâm nữa, ngoài miệng hít sâu, ngọn lửa đen kịt cũng ra đến bên mép. Chính lúc nó chuẩn bị phun ra, trong chớp mắt, toàn bộ mặt đất rung chuyển dữ dội, đồng thời vách tường xung quanh bắt đầu nứt toác, một khối đá vĩ đại vừa vặn rơi xuống đúng cái miệng đang há rộng của Hắc long, đè nó ngậm chặt lại, ngay cả ngọn lửa đen kịt cũng bị nghẹn trở vào trong. Nhưng vẫn chưa hết, ngay sau đó, vô số đá tảng liên tục rơi từ phía trên xuống, phút chốc đã hoàn toàn vùi lấp con quái vật.
Trương Hằng chỉ biết trợn mắt há mồm mà nhìn, chỗ hắn đứng thế mà lại không có bất kỳ đất đá nào rơi. Cơn chấn động vẫn tiếp tục duy trì, nhưng hắn biết bản thân lại một lần nữa sống sót. Lần này là đúng lúc gặp một trận động đất.
“... Quả nhiên là chết không nổi à?”
Trương Hằng lặng lẽ cười, cũng không quan tâm đến con Hắc long bị vùi lấp đó nữa, quay người đi về phía có chiếc mặt nạ ở phía sau. Chỉ là hắn không hề hay biết, đây không chỉ là một trận động đất mà thôi…
Cũng chính thời khắc đó, bên trong Vị Diện này, đỉnh Olympus cao ngạo đứng vững qua vô số năm…
Sụp đổ rồi!