Lý Thiên Ngọc lúc này việc cần làm cũng đã làm cho nên chuẩn bị rời đi Ngưu Gia Thôn, hắn nảy lên ý tưởng đi du lịch, dù sao nhàm chán không có việc gì, vậy thì không bằng dạo chơi một lần, một bên tu luyện một bên tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ lại vừa có thể đi chơi, chẳng có lý do gì mà không làm.
Hắn cũng muốn kiến thức thêm nhiều điều mới lạ hơn nữa, nếu có tên nào mắt mù đụng phải hắn thì hắn có thể hoạt động gân cốt, hơn nữa tự nhiên là luyện tập Liêu âm cước cơ hội tốt.
Sau khoảng một ngày lộ trình, Lý Thiên Ngọc lúc này đã đi tới dưới chân một tòa thành thị có quy mô khá lớn, bước vào phía trong thành, cảm giác đầu tiên của hắn là náo nhiệt, dòng người tấp nập, quán xá nhộn nhịp, tiếng rao hô từ những xạp hàng vang lên không nghỉ, đầu đường lúc này tập trung rất nhiều người đứng vây quanh, Lý Thiên Ngọc trong lòng cũng hiếu kỳ, liền đi tới xem thử, dân chúng lúc này sự chú ý cũng không quăng lên người hắn mà tập trung trên thân 4 người ở phía bên trong vòng.
Hắn lúc này mới biết thì ra là một nhóm diễn xiếc tạp kỹ, chỉ thấy một người nằm trên ghế hai chân co lên chống vào mặt chiếc bàn nhỏ, hai chân khéo léo vừa chống vừa đẩy lấy một chân làm trụ khiến chiếc bàn xoay tròn không ngừng.
Một người thì đứng thăng bằng trên chiếc ván gỗ phía dưới là một quả bóng, cứ vậy mà xếp chồng lên tới tận 4 tầng, hai tay tung hứng 2 trái nho nhỏ như trái quýt, rồi dần tăng lên 3 trái, 4 trái, đến tận 7 trái mới ngừng tăng lên.
Hai người còn lại thì ít được chú ý hơn một chút, một người thì diễn xiếc khỉ nhào lộn, một người thì ngậm dầu trong miệng chơi trò thổi lửa, hai trò này cũng không mấy đặc sắc nên dân chúng ủng hộ cũng không đông lắm.
Mới đầu, Lý Thiên Ngọc tâm tư có chút thú vị, nhưng qua một hồi hắn lại cảm thấy nhạt nhẽo, dù sao cũng chỉ là diễn xiếc mà thôi, hắn là người hiện đại cũng đi xem qua xiếc, nhiều màn xiếc mạo hiểm mà nếu so ra thì rõ ràng thời đại này là không có cửa.
Cho tay sờ túi quần, định lấy tiền ra thưởng cho bọn họ một chút, vừa đụng đến đống polime xanh xanh trong túi hắn liền giật mình.
"Chết tiệt! Sao ca lại có thể quên mất điều này chứ!? Tiền này ở đây đâu có tiêu được đâu!" - Lý Thiên Ngọc xoắn xuýt nghĩ.
Đúng lúc này, phía trước liền vang lên tiếng hô the thé:
- Trộm! Có Trộm! Túi tiền của ta!!!
Lý Thiên Ngọc quay ra liền thấy một tên tiểu tử thân hình thấp bé quần áo có chút rách nát bước chân thoăn thoắt vừa hốt hoảng chạy vừa ngoái đầu lại nhìn xem có người nào truy hắn hay không.
Tên tiểu thâu này có vẻ là dân thạo đường, chỉ thấy hắn luồn lách qua dòng người liền chạy thẳng vào trong ngõ nhỏ, đám người kia đuổi đến liền mất dấu, cọng lông cũng không thấy, bèn bỏ cuộc đứng tại chỗ chửi đổng.
Lý Thiên Ngọc nhìn qua thì thấy một tên râu hình chữ bát, mặt giống như "Nhị sư huynh", thân thể tên kia thì chập trùng ba đào một thân thịt mỡ, mồ hôi chảy như suối thấm ướt hết quần áo trên thân, cảm giác như tên này vừa bị người ta đá xuống hồ rồi vớt lên vậy.
- Đâu? Tên tiểu tặc kia chạy đâu....mệt chết Chu gia rồi! - Tên mập vừa nói vừa thở hổn hển, tay thì cầm khăn lau lau mồ hôi.
Thì ra tên mập này tên là Chu Vĩnh Khang, nhà cửa có chút của cải nên mới khiến hắn một thân toàn mỡ thế kia, hắn thấy tên trộm trốn mất liền quay sang đám hạ nhân bắt đầu mắng:
- Cái gì!? Chạy rồi, các ngươi là thùng cơm sao, chỉ mỗi một tên tiểu tặc còn không bắt được thì lão tử nuôi các ngươi có ích lợi gì?
Mặc dù đối với hình dáng tên Chu Vĩnh Khang này làm hắn có chút bụng dạ cồn cào có chút không ưa, nhưng đối với lũ móc túi, trộm cướp Lý Thiên Ngọc còn hận hơn, hắn vẫn nhớ hồi học trung học trên xe bus va phải một tên móc túi làm hắn bay mất con smartphone mới mua được 2 tuần bằng tiền hai tháng lương hắn đi làm ở quán cafe, dó đó hắn hận nhất là mấy tên móc túi.
Lý Thiên Ngọc liền khinh thân phi lên nóc nhà đuổi hướng ngõ nhỏ, từ trên cao hắn liền xác định được vị trí tên trộm, bất ngờ một điều là tên trộm này lại không chạy về bất cứ hướng nào phía trong thành mà qua vài cái ngõ ngách liền quay ngược lại hướng cổng thành mà đi.
Lý Thiên Ngọc cũng có chút là lạ, hắn bèn không bắt tên trộm này vội, cho nên hắn chỉ dùng tốc độ bình thường đuổi theo phía sau.
Hắn lúc này thầm nghĩ:"Có khi nào ta đụng phải nguyên một ổ trộm!? Nếu đúng như ta nghĩ thì tên tiểu thâu này hiện giờ đang chạy về nộp báo cáo công tác với cấp trên, giờ ta chưa bắt tên này vội mà đi theo phía sau, đợi đến nơi liền bưng nguyên ổ trộm vậy mới không làm ta phí công theo chân hắn!".
Nghĩ thế, hắn cứ không nhanh không chậm theo phía sau tên kia, đến nửa tiếng đồng hồ sau, Lý Thiên Ngọc có chút không kiên nhẫn, chuẩn bị bắt tên tiểu thâu kia mà tra hỏi một trận thì đột nhiên tên kia dừng lại.
Phía trước cạnh dòng sông, có một căn nhà gỗ mái lợp bằng rơm rạ, tên tiểu thâu này vội đẩy cửa chui vào, Lý Thiên Ngọc lúc này hạ xuống đứng tại phía ngoài cửa.
Hắn chuẩn bị tạo hình "siêu nhân gao" rồi tung cước đá văng cánh cửa thì bỗng nghe thấy người phía trong tiếng nói chuyện vọng ra:
- Thu nhi! Con về rồi đấy à!...Khục...khục....!
- Phụ thân! Thu nhi vừa được lão bản cho nghỉ, hôm nay con làm việc chăm chỉ nên lão bản còn thưởng tiền cho con nữa!
- Vậy là tốt...khục! phụ thân bệnh nặng... cũng chẳng còn sống được bao lâu, cũng may con tìm được công việc, có một lão bản tốt..khụ.khụ....khục.........!
- Phụ thân! Người sẽ không sao đâu. Thu nhi có tiền, có thể cho phụ thân đi khám đại phu...!
- Thu nhi...khụ..! Phụ thân quanh năm bệnh nặng quấn thân,...khụ...khụ! Cơ thể của ta, chính ta là người rõ ràng nhất...khục...khụ khụ...! Con đừng tốn tiền mà chạy chữa cho ta, để lại làm của hồi môn cho mình, khi nào gặp được người vừa ý liền gả cho người ta a..khục..khục....!
nói đến đây liền nặng nề ho một tràng.
...
Lại tiếp tục nghe hai người bên trong nói chuyện một hồi lâu, Lý Thiên Ngọc giờ mới biết đầu đuôi câu truyện, không nghĩ ra tên tiểu thâu mặt mũi lấm lem kia lại là một tiểu cô nương a!?
Cô nương này họ Trần gọi là Thu nhi, hai cha con do chạy nạn liền đến đây, bèn dựng một căn nhà gỗ bên bờ sông, hai cha con cứ như vậy đánh bắt chút tôm cá, săn ít thú rừng, hái chút rau dại sống qua ngày thì bất ngờ vào một ngày nọ, người cha đột nhiên bệnh nặng, từ đó tất cả mọi gánh nặng liền đổ lên đôi vai nhỏ bé của Thu nhi.
Do không có tiền cho cha chữa bệnh, Thu nhi vào thành xin làm công nhưng vì cô nương này mới chỉ có 14 tuổi, người ngợm thì vừa nhỏ vừa gầy, nên thành ra dù có muốn làm hạ nhân thì cũng chẳng có ai nhận.
Đang đến lúc chuẩn bị tới bước đường cùng thì có một vị lão bản tốt bụng nhận Thu nhi vào làm công, còn hay thưởng cho không ít tiền.
Lý Thiên Ngọc nghe vậy cũng biết thực chất chẳng có vị lão bản nào thu nhận vị tiểu cô nương Thu nhi này, tiền toàn bộ là do Thu nhi đi trộm về.
Có chút cảm động, cũng không biết làm sao, Lý Thiên Ngọc liền quay đầu bước về thành, hắn giờ phút này trong nội tâm hoàn toàn không còn suy nghĩ bắt tiểu thâu.
Hắn lúc này chỉ nghĩ làm cách nào để chữa khỏi bệnh cho phụ thân của tiểu cô nương Thu nhi kia, hắn cũng không phải thánh mẫu thích xen vào chuyện của người khác nhưng nếu đã có duyên gặp được mà bản thân lại có năng lực thì giúp đỡ một hai cũng không có gì là không thể.
Vừa đi, Lý Thiên Ngọc vừa suy nghĩ xem có cách gì để hắn có thể mở ra y sư chức nghiệp.
Có y sư chức nghiệp, phổ thông bệnh cũng chỉ cần y sư cấp một là có thể chữa được, một ít nghi nan tạp chứng cũng chỉ cần đến y sư cấp hai.
Hắn xem ra bệnh của người đàn ông kia có chút giống bệnh lao, ở hiện đại bệnh lao cũng chính là không thể chữa, thế nhưng hắn trong tay có hệ thống a, bệnh gì mà không chữa được? Quan trọng là bây giờ làm cách nào để mở ra y sư chức nghiệp mới là vấn đề.
Hắn nghĩ chắc tiếp xúc với y thư, thảo dược..v..v....sẽ mở ra y sư hay đan sư chức nghiệp gì đó, vì dựa vào lúc trước làm có một bát canh mà mở ra trù sư chức nghiệp, nên điều này hoàn toàn có thể.
Trong hệ thống cửa hàng cũng có bán vài loại đan dược cũng có thể chữa khỏi bệnh này nhưng giá cả không quá tiện nghi mà hắn thì giờ trong tay hối đoái điểm cũng thiếu, cho nên chỉ có cách tự thân mở ra chức nghiệp.
Lý Thiên Ngọc vào thành nhưng cũng không vội đi đến đồ thư quán hay tiệm thuốc để tìm cách mở chức nghiệp, lý do ư? Vì giờ hắn không có tiền.. trước hết phải nghĩ cách kiếm chút tiền thì mới đi đồ thư quán hay vào tiệm thuốc tìm đọc hay mua dược liệu được.
Ngẩng đầu nhìn trời bắt đầu nhá nhem tối, hắn liền nhếch miệng nói thầm:
- Có cách!!!