Sakura đứng bên cạnh nhìn thấy hắn triệu hồi ra một con mèo, cũng chỉ nghĩ chắc hẳn là một con mèo ninja mà thôi chứ không ngờ tới con mèo này lại là một con thánh thú cả.
Lý Thiên Ngọc bên người còn Sakura và Sasuke, hắn cũng không tiện mở miệng nói chuyện với Bạch Tuyết, nghĩ một hồi liền bảo hai người quay về làng.
Sakura cũng biết mình và Sasuke lúc này chỉ tổ vướng chân cản đường chứ chẳng giúp được gì cho nên cũng đồng ý, hơi gật đầu liền dìu Sasuke mà đi.
Đợi thân ảnh hai người khuất dạng, Lý Thiên Ngọc mới mở mồm nói:
- Bạch Tuyết, đã lâu không nhìn thấy ngươi.
- Chủ nhân, gọi ta ra có việc gì sao? - Bạch Tuyết vẫn giọng nói ngọt ngào như ngày nào nghi hoặc hỏi.
- Ừ, có chút việc cần nhờ đến ngươi, nhìn thấy hai con vật khổng lồ đằng kia không…
- Ta muốn tý nữa đợi chúng nó đấu lưỡng bại câu thương, ngươi hãy giúp ta chấn trụ cái con có đuôi kia, ta muốn thu phục nó. - Lý Thiên Ngọc nói tiếp.
Bạch Tuyết ngẩng đầu lên dò xét một hồi sau đó quay ra nói:
- Chủ nhân, chỉ là một con Linh cảnh linh thú, chủ nhân muốn thu phục làm gì a!?
- Cái này là hệ thống phát nhiệm vụ cho ta. - Lý Thiên Ngọc gãi gãi mũi nói.
- Được rồi! Chủ nhân yên tâm, chỉ một con linh cảnh yêu thú còn không dậy được sóng gió gì. - Bạch Tuyết đưa bàn chân lên liếm liếm lại nói.
Lý Thiên Ngọc gật đầu, sau đó hắn lại quay ra tiếp tục quan sát trận chiến.
Lúc này, Gammabunta bật nhẩy chém tới nhất trảm, một bên cánh tay của Shukaku nhất vĩ liền chặt cụt tận gốc, bất quá do hình thể cụ hiện từ cát mật độ cao vừa cứng vừa nặng.
- Phập….ruỳnh….!!!!
Gammabunta trong tay đoản đao cũng bởi cầm không vững mà tuột ra văng tới một bên, sau đó thân thể nặng nề đáp xuống.
Tay cầm đao rung rẩy một hồi, lúc này Naruto và Gammabunta cũng chú ý tới Shukaku bởi trên đỉnh đầu nó liền trồi lên một đống cát sau đó từ từ hiện ra thân hình của Gaara.
- Vật chủ à… - Gammabunta lẩm bẩm.
- Cảm ơn đã giúp ta vui đến vậy, giờ ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh “hóa thân của cát” thật sự. – Gaara hai tay kết ấn nói.
Lý Thiên Ngọc cũng biết được thực ra từ nãy tới giờ mặc dù hình thể là của Shukaku nhưng ý thức thì vẫn là Gaara nắm quyền chủ đạo, bây giờ tên này giải khai phong ấn lâm vào ngủ say nhường chỗ cho Shukaku thật sự.
- Thuật ly tẩm nhập.
Nói xong Gaara liền gục đầu xuống, một tiếng cười điên cuồng từ miệng Shukaku phát ra:
- Ha ha ha…cuối cùng ta cũng ra được rồi…giờ ta sẽ cho các ngươi tan tành xác pháo…
Dứt lời liền giơ lên một cánh tay vỗ vào bụng nói tiếp:
- Phong độn, Luyện không đạn.
Một đám cầu chakra xếp hàng bắn tới, Gammabunta nhanh chóng nhảy lên không, Shukaku cũng không định buông tha, tiếp tục há mồm bắn tới, Gammabunta hai tay cũng kết ấn, miệng phồng lên sau đó nhả ra từng quả cầu nước khổng lồ.
- Thủy độn, Thiết pháo ngọc.
- Ầm…ầm…..
Từng tiếng nổ do luyện không đạn bị chặn lại bởi thiết pháo ngọc gây ra, Naruto nhanh mắt nói:
- Chết, không ổn rồi sư phụ cóc, còn một phát nữa…!!!
Không thể tránh né chỉ có thể lấy thân cứng đối cứng.
- Đùng…ầm….!!!
Từng đám máu tươi nổ tung tóe, Shukaku trông vậy liền cười khằng khặc:
- Khặc khặc….cuối cùng cũng giết được bọn chúng.
Vừa dứt lời, một bóng đen liền lao ra từ trong yên vụ, bề ngoài da thịt bong tróc, vết bỏng loang lổ, Gammabunta ôm đầu nói:
- Đau thật, con khốn đó không ngờ nén chakra rồi cứ thế mà bắn ra như vậy…
- Nè, Naruto, cho dù là ta cũng không chịu được mấy phát như vậy đâu. - Gammabunta liếc Naruto trên đỉnh đầu nói.
- Như vậy thì phải làm sao? - Naruto có gấp gáp hỏi.
Gammabunta chưa kịp trả lời thì trên đầu liền xuất hiện hai thân ảnh, chính là Lý Thiên Ngọc cùng Bạch Tuyết.
Hắn đáng lẽ muốn cả hai đánh lưỡng bại câu thương nhưng có vẻ bàn tính này đánh không kêu cho lắm, dù sao Gammabunta thực lực cũng kém Shukaku không nhỏ, nếu dựa theo tiến trình diễn biến như vậy, Naruto sẽ chỉ còn cách đánh thức vật chủ là Gaara, để cho Shukaku lùi về trong phong ấn.
Hiện tại Shukaku đang hiện thân ra bên ngoài hắn sẽ sử dụng được kỹ năng của tuần thú sư cộng thêm Bạch Tuyết trấn áp có thể thu Shukaku làm sủng vật, còn nếu để Gaara tỉnh lại, Shukaku lui về phong ấn, hắn buộc phải động tới chức năng tước đoạt tương đương mất đi một bút không nhỏ hối đoái điểm, như vậy không có lãi.
- Tên nhóc kia, ngươi là ai? - Gammabunta con ngươi chuyển động nhìn lên Lý Thiên Ngọc quát hỏi.
- Sư phụ cóc, đây là Tengoku bạn của tôi, không phải địch. - Naruto nhanh miệng nói.
Không đợi hai tên này đặt thêm câu hỏi nào nữa, Lý Thiên Ngọc liếc Bạch Tuyết nói:
- Bạch Tuyết, nhờ vào ngươi rồi.
- Tốt, chủ nhân xem ta. - Bạch Tuyết ngẩng đầu đáp lời.
Nói xong liền chuyển đổi sang dạng chiến đấu, chỉ trong chớp mắt, một con bạch hổ to bằng hai con nghé, bộ lông hơi ngắn không như khi còn trong dạng mèo, từng đường vân đen vằn vện lộ rõ, trông thực uy vũ bất phàm, mặc dù Bạch Tuyết là giống cái…
Há ra miệng đầy răng nhọn âm sâm bạch cốt, Bạch Tuyết xung quanh liền hiện ra từng đạo đạo sát khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng tụ tập.
Sát khí bản chất đã lạnh buốt, lại thêm hình tượng uy mãnh, khiến cho Naruto đứng phía sau liền như gặp quỷ, từng trận kinh hãi, Gammabunta dưới chân càng là cảm nhận được uy áp của sinh vật bậc cao, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Một tiếng gầm kinh thiên động địa từ miệng Bạch Tuyết phát ra, sát khí còn có uy áp nhanh chóng bức thẳng tới phía Shukaku.
Lý Thiên Ngọc thấy thế liền hơi dẫm dẫm chân xuống nói:
- Gammabunta, chuyện ở đây ta sẽ lo liệu, ngươi trở về đi…
Đôi mắt liếc nhìn Lý Thiên Ngọc, Gammabunta cũng không dám há miệng chống đối hắn, dù sao trên đầu còn có một con hổ kinh khủng lại còn là sủng vật của tên này,
không cẩn thận nó liền toi mạng, Gammabunta gật đầu sau đó bất thình lình biến mất.
Hai người Naruto cùng Lý Thiên Ngọc, à còn có Bạch Tuyết tự nhiên là rơi tự do từ trên không, hắn xách lấy Naruto vận Kinh lôi truy tinh bộ đạp không hạ xuống.
Bạch Tuyết thì đương nhiên không cần, nó đã Thánh cảnh rồi, muốn lăng không hay phi hành đối với nó chỉ là chuyện nhỏ như lông trâu mà thôi.
Bảo Naruto về làng xem xét tình hình, Naruto cũng không hỏi nhiều, đợi đã đi khuất, Lý Thiên Ngọc liền tiến tới chỗ Shukaku đang nằm co ro dúm dó ở một bên.
Cũng khổ thân cho con yêu cáo này, vừa mới chui ra không được bao lâu liền gặp ngay một con thánh thú, bị dọa suýt nữa thì vỡ cả mật.
- Shukaku, ta biết ngươi nghe hiểu ta nói gì, ta muốn ngươi trở thành sủng vật của ta cũng như nó. - Lý Thiên Ngọc vừa nói vừa chỉ chỉ vào Bạch Tuyết.
Shukaku trầm mặc, bản thân nó cũng không muốn thần phục Lý Thiên Ngọc, bởi vì trong mắt nó, hắn quá yếu so với con hổ kinh khủng kia.
Thấy Shukaku vẫn không đáp lại, hắn liền bơm thêm một liều thuốc trợ tim.
- Ta biết ngươi không tình nguyện nhưng sự thật là ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài thần phục ta, kể cả khi ngươi chui trở lại bên trong phong ấn ta cũng có cách lôi được ngươi ra, mà ngươi nên biết nếu ta buộc phải sử dụng đến cách đó ngươi sẽ biến mất, trở thành một đám chakra cho ta hấp thu mà thôi.
Shukaku suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói:
- Ta chẳng lẽ còn lựa chọn nào khác sao….
Lý Thiên Ngọc nghe thế cũng hơi vui mừng sau đó nói:
- Được, giờ chính miệng ngươi nói tự nguyện nhận ta làm chủ đi.
Shukaku không hiểu sao phải làm như vậy nhưng nó không còn cách nào khác, uy hiếp từ Bạch Tuyết và Lý Thiên Ngọc quá lớn, nó trốn cũng không trốn được đành phải nói theo hắn bảo.
Dứt lời, hệ thống liền nhanh chóng thông báo:
- Đinh! Ký chủ thu nhận sủng vật Yêu cáo Shukaku thành công.
Một luồng ánh sáng từ mi tâm Lý Thiên Ngọc bắn thẳng tới trán Shukaku, sau đó thân hình to lớn của nó liền biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại Gaara đã bất tỉnh.
Bình thường, khi vĩ thú bị rút ra, chủ thể sẽ mất mạng, thế nhưng khi hắn thu Shukaku làm sủng vật thì hệ thống liền có thể loại bỏ cái tác dụng phụ này.
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Thu phục nhất vĩ Shukaku, ban thưởng năng lực điều khiển cát, 10 triệu hối đoái điểm.
Nhếch miệng cười, hắn đưa tay ra hướng Gaara, một đám cát liền cuốn lấy thân thể hắn, sau đó Lý Thiên Ngọc cất bước hướng làng lá quay về.
Chưa đi được một đoạn, từ trong rừng cây liền lao ra một thân ảnh chặn lại đường đi của hắn, Lý Thiên Ngọc khi trông thấy đạo thân ảnh này cũng chỉ nhếch miệng cười.
Người đến chính là Temari, dù sao người Lý Thiên Ngọc nắm trong tay cũng là em trai của nàng, bảo mặc kệ là không thể nào.
- Cậu là Tengoku? Xin mời giao trả Gaara cho tôi. - Temari nói.
Thấy cô nàng còn nhớ tên mình, hắn cũng cao hứng một chút, mặc dù trong kỳ thi tuyển chuunin, mọi người đều biết tên nhau, nhưng nếu không có quan tâm chút nào thì hẳn sẽ không nhớ tên, mà đã nhớ được thì chứng tỏ điều gì a? Có nghĩa là cô nàng này chú ý tới hắn nha.
- Hiện tại làng cát đang bị tình nghi tham dự mưu đồ phá hủy làng lá, tôi còn muốn mang cậu ta về cho đội thẩm tra đâu này. - Lý Thiên Ngọc mỉm cười nói.
- Như vậy cậu muốn buộc tôi phải sử dụng vũ lực sao? - Temari không ý tứ nói.
- Cậu lại quá coi trọng bản thân rồi, đến Shukaku tôi còn không để vào mắt, cậu cản được tôi sao? - Lý Thiên Ngọc thản nhiên nói.
- Tôi biết, thế nhưng đã làm ninja tức là đã chấp nhận bỏ mạng bất cứ lúc nào, dù sao còn hơn là để cậu mang Gaara về làng lá.
Temari cố chấp nói xong liền đưa tay ra phía sau chộp lấy cây quạt sắt, Lý Thiên Ngọc nhìn nhìn về Gaara sau đó quay ra nói:
- Tôi có biện pháp giải quyết chuyện này trong hòa bình, ý cậu thế nào?
Hơi ngạc nhiên, Temari liền hỏi:
- Là biện pháp gì?
Vừa dứt lời liền thấy thân ảnh Lý Thiên Ngọc biến mất, Temari kinh hãi quay đầu lại, ngay lập tức thân thể cô nàng liền rơi vào trong một vòng tay rắn chắc hữu lực, bên eo không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cánh tay ôm lấy.
Lý Thiên Ngọc thân thể dính sát vào Temari, hai cái bánh bao đã phát dục tương đối tốt bị lồng ngực hắn đè ép mà biến hình, miệng kề bên tai khẽ thôi nhẹ khiến cô nàng ngứa ngáy, đồng thời thân thể cũng nóng ran.
- Biện pháp đó là hôn tôi một cái a…. - Lý Thiên Ngọc nói.
Temari hơi kinh ngạc, dù sao điều kiện như vậy trong tình huống này thực sự chẳng đáng, làm shinobi, Temari cũng đã cân nhắc đến việc mất đi tính mạng bất cứ lúc nào, chẳng nói đến chỉ một cái hôn.
Bất quá, dù sao cũng là một cô gái, chuyện như vậy bảo không có ngại ngùng xấu hổ là không thể nào, Temari cũng như vậy.
Đầu nàng nhanh chóng di chuyển khẽ hôn nhẹ lên má của hắn sau đó liền rời ra nói:
- Hài lòng rồi chứ!?
Nhếch lên khóe miệng, hắn chẳng đáng nói:
- Đương nhiên là chưa, cậu cũng không còn là trẻ con nữa, hôn là phải thế này…
Nói xong liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi cô nàng, đầu lưỡi hắn nhanh chóng cậy mở hàm răng ngà len lỏi chui vào truy đuổi chiếc lưỡi của Temari.
Hai đôi môi dính chặt, Temari mở to hai mắt, có chút giãy dụa, thế nhưng hoàn toàn vô ích, vòng tay hắn hiện như kìm sắt khóa chặt khiến cô nàng không thể động đậy.
Môi lưỡi cuốn lấy, một nụ hôn kiểu pháp thật lâu, đến nỗi khí dời ra, Temari cảm giác như vừa nhịn thở nửa cuộc đời vậy.
Thở hổn hển một hồi, người như nhuyễn ra, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hơi nhìn xuống không dám đối mặt với hắn, Lý Thiên Ngọc lúc này hơi cười cười, cánh tay hắn bắt đầu không yên phận, từ bên eo liền trượt xuống nắm lấy hai gò đất nhỏ mà phì nhiêu….
Temari đánh thót một cái, bất quá không biết làm thế nào chỉ có thể chịu đựng, Lý Thiên Ngọc xoa bóp một hồi bờ mông vểnh, xúc cảm rất không tệ, sau đó liền lướt lên trên, chui tọt vào bên trong áo của cô nàng.
Chưa đợi Temari có phản ứng, bàn tay hắn đã nắm lấy một bên ngực của nàng bắt đầu xoa nắn, một cảm giác tê dại như điện giật lan tràn, thân thể Temari càng lúc càng nóng, càng lúc càng mất sức, mềm nhũn ra.
Lý Thiên Ngọc kề tai cô nàng nói:
- Được rồi, tôi đã thỏa mãn, giờ đem Gaara trở về đi…
Nói xong liền thả lỏng cảnh tay, Temari cũng hồi thần, nhanh chóng lùi ra sửa sang lại quần áo xốc xếch, Lý Thiên Ngọc thì nhếch môi cười mỉm một cái sau đó quay đầu liền đi, trước khi đi bỏ lại một câu:
- Sau này khi nào nhớ tôi thì nhớ ghé thăm làng lá đấy nhé…
Đợi cho thân ảnh hắn khuất dạng, Temari vẫn chưa hết bồi hồi, dù sao nụ hôn đầu, rồi thân thể của mình, trừ chỗ tư mật ra liền bị hắn sờ soạng sach trơn, đôi với Lý Thiên Ngọc, nếu bảo là không có cảm giác thì là nói láo.
Đặt tay lên môi, lại chạm vào một bên ngực, chỗ đó vẫn còn dư lại nhiệt lượng từ bàn tay hắn, Temari hơi sững sờ, sau đó chợt nhớ ra còn Gaara ở đây, Kankuro còn chưa thấy trở lại, cho nên liền vác lên Gaara mà đi tìm Kankuro.