Ôm tiểu cô nương phấn điêu ngọc tạc trên tay, lướt qua từng tàng cây, sau một lúc Lý Thiên Ngọc dừng bước, nhìn tiểu cô nương vẫn nằm trong lòng chỉ giương lên đôi mắt long lanh nhìn hắn không phát ra một tiếng động dù là rất nhỏ, Lý Thiên Ngọc giơ lên chiếc nhẫn chưởng môn đeo ở ngón giữa tay trái lên đung đưa trước mắt nàng sau đó khẽ cười mở miệng nói:
- Sư tỷ! Nhìn thấy chiếc nhẫn chưởng môn rồi mà vẫn muốn giữ im lặng mãi sao!?
Tiểu cô nương không nói, chỉ chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn, hai mắt rưng rưng, chợt đưa tay nắm chặt lấy gấp gáp nói:
- Nói!!!! Nói cho ta biết ngươi lấy ở đâu ra chiếc nhẫn này!?
Lý Thiên Ngọc thấy vậy thở dài đáp:
- Sư tỷ bình tĩnh chút!!!
Không nói còn đỡ, nghe hắn nói xong tiểu cô nương càng lúc càng gấp:
- Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh? Mau nói cho ta biết tại sao ngươi có chiếc nhẫn này!? Nói!!!
- Được! Được! Ta nói. Chiếc nhẫn này là Vô Nhai Tử sư huynh đưa cho ta.
- Ngươi nói láo!!! Làm sao hắn lại đưa cho ngươi chiếc nhẫn trấn phái mà chỉ có chưởng môn nhân mới có thể nắm giữ!? Mau nói cho ta biết sự thật nếu không ta sẽ giết ngươi!!! - Tiểu cô nương giận dữ quát.
- Hừ! Không nói khi sư tỷ lúc đỉnh phong thắng được ta hay không là một chuyện, còn bây giờ… - Lý Thiên Ngọc hừ lạnh nói.
Hắn đây cũng là hơi bực mình, nàng lo lắng cho Vô Nhai Tử mà có thái độ như vậy với mình, tuy cũng biết lão Nhai cũng chẳng để ý gì đến nàng, bất quá hắn cũng có đôi chút đố kỵ.
Tiểu cô nương nghe vậy có chút giật mình bất quá nhanh chóng bỏ qua vẫn giữ nguyên thái độ, hơn nữa ánh mắt còn tràn đầy phẫn nộ quát hỏi:
- Ngươi tại sao biết!? Có phải ngươi giết hắn rồi cướp đoạt chiếc nhẫn chưởng môn hay không!?
- Vớ vẩn, ta có thù oán gì với hắn mà phải làm vậy!? Mà sư tỷ ngươi không bình tĩnh lại thì đừng mơ ta nói cho ngươi biết. - Lý Thiên Ngọc khinh thường nói.
Thấy nàng yên tĩnh lại, tuy trong con ngươi vẫn lung linh tràn đầy gấp gáp, chờ hắn nói ra. Cũng không chơi trò úp úp mở mở, Lý Thiên Ngọc cũng nói thẳng.
- Trước đó Vô Nhai Tử sư huynh bày ra Trân lung kỳ cục, phát thiệp mời toàn bộ nhân sĩ võ lâm, các cao thủ hiện nay, mục đích là muốn tìm truyền nhân hơn nữa thay thế hắn giết phản đồ Đinh Xuân Thu.
- Ta lúc trước vô tình học được Bắc minh thần công và Lăng ba vi bộ, nghe được tin cũng muốn đến kiến thức một phen, sau đó ta phá giải Trân lung kỳ cục, cũng gặp được sư huynh, hắn nói rằng không đủ trình độ thu ta làm đồ đệ cho nên thay mặt sư phụ đã mất là Tiêu Dao tử thu ta làm đồ.
- Cho nên ta chính là sư đệ của ngươi và Vô Nhai Tử sư huynh.
- Sau đó hắn trao cho ta chiếc nhẫn chưởng môn đồng thời tặng ta một thân công lực, ta tuy không muốn nhận nhưng hắn bản thân có ý muốn chết, cho nên bảo ta hấp thu công lực của hắn thay hắn giết Đinh Xuân Thu.
- Trước khi chết hắn còn nói… - Lý Thiên Ngọc nói đến đây cố ý chần chừ một hai.
Tiểu cô nương gấp gáp vội hỏi:
- Hắn…hắn nói như thế nào!? Ngươi nhanh cho ta biết!!!!
Lý Thiên Ngọc cười thầm sau đó lại nói:
- Hắn nói cả đời hắn làm sai rất nhiều việc trong đó cảm thấy có lỗi nhất là với hai vị sư tỷ sư muội, nhờ ta thay thế hắn chăm sóc cho hai vị.
- Hắn nói thế thật sao!?
Tiểu cô nương ngơ ngác, hốc mắt đỏ hồng, nước mắt lưng tròng lẩm bẩm nói. Lý Thiên Ngọc ôm nàng vào lòng, cho nàng mượn lồng ngực của hắn.
Nàng cũng tin lời hắn nói, dù sao với công lực của Vô Nhai Tử, muốn cướp giật chiếc nhẫn chưởng môn, là không có khả năng, trừ khi hắn tự động đưa cho người khác, như vậy vị nam tử đang ôm lấy nàng lúc này chính thực là sư đệ của nàng.
Tay hơi vỗ nhẹ bờ vai nhỏ yếu, đợi nàng có chút yên tĩnh hắn lại nói:
- Sư tỷ, trước đó hắn còn nhờ ta đưa cho ngươi một bức họa mà hắn luôn mang theo bên người.
Tiểu cô nương sửng sốt, vội giãy thoát khỏi vòng tay của hắn chìa tay ra nói:
- Bức họa gì!? Ngươi nhanh lấy ra cho ta xem!!!
Lôi ra một cuộn trục để trong áo ngực, đưa cho nàng, vội vàng giở ra, tiểu cô nương hai mắt chăm chú nhìn sau đó gào lên điên cuồng:
- Không thể nào!!! Không thể như vậy được, tại sao có thể là nó!!?
- Không thể có chuyện sư huynh yêu nó hơn ta được, ta không tin, ta không tin….!!!!
Phẫn nộ, tức giận, oán hận, từng cảm xúc đan xen, tiểu cô nương quăng đi bức họa trong tay gào khóc, Lý Thiên Ngọc nhanh tay bắt lấy sau đó lại ôm lấy nàng.
Lần này tiểu cô nương không bị động như trước để mặc hắn ôm lấy mà tự thân chủ động giang ra hai cánh tay ôm siết lấy hắn.
Khóc lớn một hồi, nước mắt tuôn rơi không ngừng, lại có chút oán hận, điên cuồng, Lý Thiên Ngọc thở dài một tiếng trong lòng thì nghĩ xem chuyện mình sắp sửa làm đối với lão Nhai có nên hay không, bất quá không mất nhiều thời gian, hắn đã quyết định được.
Ôm lấy nàng tiền về phía một tảng đá, ngồi xuống phía dưới lại để nàng tựa đầu vào ngực mình, hắn cúi đầu mở miệng nói:
- Sư tỷ! Ngươi đừng khóc nữa, quay lại nhìn thật kỹ bức họa đi, chú ý một chút xem trong đó có đúng là người mà ngươi vẫn nghĩ hay không!?
Tiểu cô nương đã ngừng khóc, điều tiết lại cảm xúc của mình, dù sao bề ngoài là tiểu cô nương nhưng bên trong là lão thái bà đã 96 tuổi rồi, tuy xúc động như vậy nhưng trải qua bao nhiêu mưa gió có gì mà chưa từng thấy.
Ngửa cổ lên nhìn khuôn mặt tuấn dật có chút tiêu sái của hắn, không tự chủ so sánh một chút với Vô Nhai Tử lúc còn trẻ, nàng thấy hắn còn có điểm vượt trội hơn một chút.
Lại quay đầu nhìn về phía tay hắn đang giang ra bức họa để trước mặt nàng, chăm chú nhìn lại từng đường vân nét mực, trọng điểm chú ý là khuôn mặt của nữ tử trong họa.
Khi nhìn đến hai bên má, lại dịch lên một chút nơi khóe mắt, hai mắt nàng trừng lớn, vội lấy tay cầm lấy bức họa đưa lại gần hơn, muốn nhờ đó mà xem cho kỹ càng.
Sau một hồi, nàng chợt ngửa đầu lên cười lớn:
- Ha ha ha….!!!! Thì ra là vậy, thì ra là vậy….không phải nó, không phải là nó, người Vô Nhai Tử sư huynh yêu thương không phải là nó….
Bất quá sau khi cười lớn lại nghĩ đến rằng như vậy thì có ích gì, dù Vô Nhai Tử không yêu “nó”, thì người hắn yêu cũng không phải là mình, hơn nữa Vô Nhai Tử đã chết rồi, còn ý nghĩa gì đâu.
Lý Thiên Ngọc thấy nàng sắc mặt thay đổi, cũng đoán ra một chút tâm tư, vỗ nhẹ bờ vai nói:
- Sư tỷ đừng buồn nữa! Dù sao còn có ta, ngươi yêu hắn nhưng Vô Nhai Tử sư huynh cũng không để ý đến ngươi, hơn nữa nay cũng đã cưỡi hạc về tây, chi bằng đừng nên lưu luyến, hãy để cho ta đối tốt với sư tỷ!
- Sư đệ! Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện của sư huynh, tâm ý của ngươi sư tỷ đã biết, bất quá ngươi cũng đừng nhớ mong tỷ, hay đi tìm người nữ tử khác tốt hơn, dù sao sư tỷ cũng đã là một lão thái bà 96 tuổi rồi. - Vu Hành Vân nhẹ nhàng cười vỗ vỗ tay hắn giọng điệu khuyên bảo nói.
- Sư đệ không biết ta đã ngưỡng mộ Vô Nhai Tử bao nhiêu năm nay, nói bỏ làm sao mà bỏ được đây a!?
Vu Hành Vân rời khỏi vòng tay của hắn đi tới trước vài bước lại ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh không một áng mây, nhẹ nhàng than.
Lý Thiên Ngọc thấy vậy bật dậy đi đến bên cạnh, hai tay để trên hai bả vai của nàng, nhẹ nhàng xoay người nàng đứng đối mặt với hắn, gương mặt tiến sát tới, nhẹ nhàng bên tai khẽ nói:
- Sư tỷ, nếu muốn ta có thể giúp tỷ trường sinh, thanh xuân vĩnh trú, ta chẳng quan tâm ngươi già hay không già, 96 tuổi thì thế nào!? Chỉ cần tỷ trong lòng có thể để ta thay thế hình bóng của Vô Nhai Tử, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi hạnh phúc khoái lạc, sẽ không để ngươi chịu đau khổ.
Vu Hành Vân có chút động dung, nghĩ lại bao nhiêu năm qua mình đau khổ chờ đợi, hết lòng yêu thương Vô Nhai Tử, nhưng hắn hoàn toàn không đoái hoài, vì hắn mà cơ thể mình mãi mãi chỉ là một tiểu cô nương.
Nghe lời Lý Thiên Ngọc nói hắn hoàn toàn không chê mình già, nàng cũng cảm động, bất qua nghĩ đến tình trạng cơ thể của mình, nàng buồn bã nói:
- Sư đệ! Ngươi khiến sư tỷ thật cảm động, được sư đệ hậu ái, sư tỷ rất vui mừng nhưng cơ thể của ta cả đời không thể lớn lên, chỉ có thể làm một tiểu cô nương, sau này cũng không thể bồi tiếp đệ, cho nên đệ hãy từ bỏ ta đi thôi.
Lý Thiên Ngọc cười thầm, có chút cao hứng nói:
- Chỉ cần sư tỷ đồng ý sẽ ở bên ta, sư đệ có thể khiến Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công mà tỷ luyện biến mất.
- Sư đệ! Nếu tán công thì ta cũng sẽ chết đi. - Vu Hành Vân buồn bã nói.
Lý Thiên Ngọc nghe vậy ngón tay nâng lên chiếc cằm nhỏ khiến nàng và mình mặt đối mặt, hơi mỉm cười nói:
- Không phải tán công, sư tỷ ta có cách giúp ngươi loại bỏ Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công khỏi cơ thể hơn nữa ta cũng có một loại đan dược gia tăng thọ nguyên, cho dù hồi xuân đan dược ta cũng có.
- Chỉ cần sau khi ta loại bỏ công pháp đó, lại cho sư tỷ sử dụng tăng thọ nguyên đan dược, sư tỷ sẽ trở thành người bình thường, có thọ nguyên dài lâu, sau đó tu luyện lại lần nữa là được.
Sau đó hắn từ từ cúi xuống, môi hắn chạm vào môi nàng, chậm rãi nhấm nháp, hương thơm trên người nàng không biết là mùi hương cơ thể hay dược liệu, chuyện đó hắn cũng không quan tâm cho lắm, chỉ biết mùi hương lan tràn khoang mũi, thấm vào tâm can lại thêm vị ngọt ngào và xúc cảm tuyệt vời của đôi môi khiến hắn say mê.
Nàng cũng nhẹ nhàng nhắp mắt, hai tay vươn ra ôm lấy cổ hắn, thân thể hai người sát lại gần, hai bàn tay hắn từ lưng trượt xuống, nhẹ nắm lấy hai ngọn đồi nhỏ, lại xốc lên một cái, Vu Hành Vân cũng phối hợp hai chân quắp chặt hông của hắn.
Vừa ôm lấy tiểu mimi của nàng, vừa dùng lưỡi luồn lách đuổi bắt chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt của nàng, hắn nện bước đi tới, hai người ngồi trên mặt tảng đá, môi lưỡi vẫn nhiệt tình cuốn lấy nhau.
Trong lúc nàng không để ý hắn liền mở ra hệ thống tìm đến chức năng cướp đoạt, đối tượng là Vu Hành Vân bên người, chủ ý của hắn thì không nói cũng biết, chính là sử dụng chức năng này đoạt đi công pháp Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công của nàng, hệ thống cũng thông báo số lượng hối đoái điểm cần thiết là 5 triệu điểm, lại thêm một viên gia tăng năm trăm năm thọ nguyên đan dược giá 1 triệu hối đoái điểm.
Tính ra cần tới 6 triệu hối đoái điểm, Lý Thiên Ngọc hối đoái xong đan dược, trước tiên rời khỏi đôi môi ẩm ướt mời gọi của nàng, sau đó mở miệng nói:
- Hệ thống! Tước đoạt!!!
- Đinh! Tước đoạt hoàn tất, ký chủ nhận được Địa cấp hạ cấp công pháp Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công bí tịch.
- Đinh! Khấu trừ 5 triệu hối đoái điểm.
Sau khi nhận được thông báo của hệ thống, Lý Thiên Ngọc trong rương chứa đồ xuất hiện một quyển màu xanh lục bí tịch, tạm thời bỏ qua, lại đưa mắt nhìn tình huống của Vu Hành Vân lúc này, chỉ thấy nàng đột nhiên trở nên già yếu, nếp nhăn giăng đầy, mái tóc chuyển sang trắng bạch như tuyết, nàng và Lưu Anh hiện giờ màu tóc là giống nhau.
Thân thể run rẩy, Vu Hành Vân mở miệng nói:
- Sư đệ! Ta đây là làm sao!? Có phải ta sắp chết không….
- Ngốc! Ta làm sao có thể để cho sư tỷ chết trước mắt ta được đây. Nào! Nuốt viên thuốc này.
Nói xong hắn liền cho nàng phục dụng hai viên đan dược, chỉ thấy lúc này tóc nàng chợt dài ra, chân tóc đen nhánh, phần ngọn tóc thì trắng bạch, nếp nhăn cũng biến mất, lại trở về hình dáng một tiểu cô nương 12 tuổi.
Không chỉ thế, sinh mệnh lực do tuổi thọ tăng lên giúp cơ thể trở lại dáng vẻ như như lúc đầu. Đối với cơ thể 12 tuổi của nàng hắn cũng không làm ra hành vi gì quá đáng, chỉ vuốt ve an ủi. Lúc này nàng chính là một người bình thường công lực mất hết, yếu đuối nhu tình mà thôi.
Hai người đang tình ý mặn nồng lạc trong thế giới màu hồng thì đột nhiên một tiếng nói theo gió truyền tới:
- Sư tỷ!!! Sư tỷ để ta tìm kiếm thật lâu…..