Ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, Wendy mặt đầy biểu lộ không thể tin được, chỉ trong một sát na, vậy mà cả công hội cũng như ngôi làng đều biến mất.
- K..không thể nào!…tại sao có thể như vậy…!! - Wendy lẩm bẩm.
Ngay lập tức Wendy bật dậy, ngoảnh đầu tìm kiếm xung quanh mong nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nào đó…
- Có ai ở đây không!!!
…
Càng gọi, Wendy càng cảm thấy tuyệt vọng, cô bé quỳ xụp xuống mặt đất, trên khuôn mặt đã trải dài nước mắt, đôi mắt không còn tiêu cự, đồng thời miệng cũng nhỏ giọng nói không ngừng:
- Tại sao…tại sao chỉ còn mỗi mình ở lại? Tại sao lại một lần nữa lấy đi tất cả mọi thứ của mình chứ…? Cả công hội đều đã biến mất…
Đúng lúc này, một giọng nói liền vang lên phía sau lưng Wendy:
- Ầy, sao lại khóc nhè thế này, Wendy!
Wendy giật nẩy mình, vừa kinh vừa mừng quay đầu lại nhìn về phía nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy trước mặt cô bé là một khuôn mặt lộ vẻ lười biếng trên miệng treo lấy nụ cười nhợt nhạt mà ấm áp, mái tóc dài buộc lại tùy ý vắt trên vai càng lộ ra một vẻ tiêu sái không trói buộc, không phải Lý Thiên Ngọc thì còn là ai vào đây nữa!
- Anh Tengoku!!! - Wendy kinh hô.
Sau đó liền nhào tới ôm chắc lấy Lý Thiên Ngọc, dường như cô bé sợ khi bản thân buông tay ra là hắn biến mất giống như mọi người.
Lý Thiên Ngọc vỗ nhẹ lên đầu Wendy, hắn hiểu tâm trạng cô bé lúc này cho nên nhẹ nhàng nói:
- Wendy, yên tâm, an tâm đi anh sẽ không biến mất đâu, có thể buông anh ra được chứ?
Wendy đỏ mặt gật đầu nhẹ giọng “Ừm!” một tiếng sau đó mới chậm rãi thả ra hai tay đang vòng ôm lấy eo của hắn rồi từ từ lùi ra sau một khoảng, cúi đầu không dám nhìn thẳng lấy Lý Thiên Ngọc.
Trông thấy biểu tình của Wendy như vậy, Lý Thiên Ngọc chợt “phốc!” một tiếng bật cười, càng khiến cô bé hai tai đỏ bừng.
Lý Thiên Ngọc vươn tay xoa lấy đỉnh đầu cô bé rồi nói:
- Được rồi, đợi anh một chút!
Sau đó hắn đi tới một bên đất trống, Wendy vẻ mặt không hiểu thì bất chợt Lý Thiên Ngọc trong tay hiện ra từng đợt lôi điện…
- Oanh!!!
Tiếng nổ đinh tai khiến Wendy ngay lập tức bịt lấy hai tai, đang lúc muốn mở miệng hỏi hắn thì cô bé chợt thấy Lý Thiên Ngọc vươn tay xuống nơi cái hố bị tạc ra phía trước mặt đào móc thứ gì đó, Wendy hiếu kỳ tiến tới, chỉ thấy Lý Thiên Ngọc từ trong hố kéo ra một vật…
Wendy trợn tròn mắt kinh ngạc, thì ra vật mà Lý Thiên Ngọc nắm trong tay chính là Natsu, không hiểu tên này làm thế nào, nhưng cả ngôi làng cùng công hội biến mất chỉ có hắn một mình chui xuống đất trốn thoát một kiếp, tất nhiên còn có cả Lý Thiên Ngọc.
Đang lúc Wendy còn đang ngạc nhiên thì phía chân trời bay đến hai bóng đen, Lý Thiên Ngọc cũng nheo mắt nhìn lại, thì ra là hai con mèo Carla và Happy.
Gặp lại Carla và Happy, Wendy cùng Natsu không khỏi vui vẻ một trận, sau đó ba người mới biết được thì ra Carla cùng với Happy lại là dân bản địa của Edolas và nguyên do tất cả mọi việc, tất nhiên trừ Lý Thiên Ngọc đã biết trước thì Natsu cùng Wendy đều rất đỗi kinh ngạc.
Hắn biết rằng, bản thân cổng Anima có rất nhiều, chỉ có điều hầu hết đều bị Mistogan phong ấn, chỉ còn lại một số ít mà một trong số đó chính vừa mới khởi động, nguyên nhân mà Wendy cùng Natsu không bị Anima dẫn đi vì bởi lẽ hai người là Sát long nhân, mà Lý Thiên Ngọc thì bởi thể chất của hắn có khả năng kháng ma pháp, cho nên không bị cuốn đi.
Sau đó hai người liền bàn bạc muốn đi tới Edolas, Happy và Carla, hai Exceed với đôi cánh phía sau chính là cách thông qua cánh cửa Anima, có điều Happy thì chở Natsu còn Carla chở Wendy, hắn không có cách nào đi cùng, cho nên chủ động muốn ở lại, thêm nữa sự kiện Anima cũng không có gì đặc biệt nguy hiểm, để mà nói thì là một chuyến đi đón lấy Lissana mà thôi, có Erza ở đó cho nên hắn cũng yên tâm.
Đợi cho Wendy còn có Natsu thân ảnh đều biến mất trên bầu trời, Lý Thiên Ngọc cũng đồng thời biến mất, hắn chính là tiếng vào sáng thần không gian tiếp tục lĩnh ngộ pháp tắc từ lưới pháp tắc.
Trong 9 loại pháp tắc hắn đã gần như chạm được tới một loại trong đó chính là Lôi chi pháp tắc, chỉ thiếu chút thôi là hoàn thành, Lý Thiên Ngọc bản thân cũng phải tăng lên tốc độ tu luyện, dù sao tiếp theo sau đó chính là trận chiến với Acnologia tại đảo Tenrou sau cuộc thi thăng cấp ma pháp sư cấp S, chỉ cần giết chết Acnologia, như vậy nhiệm vụ coi như hoàn thành một nửa, Zeref hắc ma pháp tuy đáng sợ nhưng còn chưa đủ để áp đảo hắn, một khi lên tới thánh cấp thì Zeref cũng chỉ là đưa đồ ăn mà thôi.
Dặn dò đám lão bà rằng bản thân bế quan một hồi, sau đó, hắn ngồi khoanh chân tại một khoảng sân rộng rãi tách biệt, miệng nói:
- Hệ thống, hiện tại có thể điều tiết thời gian so với ngoại giới tỷ lệ là bao nhiêu?
- Đinh! Ký chủ, tỷ lệ điều tiết hiện tại là 1:100, ngoại giới một ngày, trong không gian tương đương 100 ngày.
Bĩu môi một cái, Lý Thiên Ngọc mở miệng nói:
- Vậy điều tiết thời gian đi, ta cũng không muốn lĩnh ngộ một hồi, lúc tỉnh dậy thì qua vài năm, ai biết lúc đó Acnologia với Zeref đi du lịch nơi nào rồi.
- Đinh! Ký chủ, điều tiết thời gian 1 ngày ngoại giới tiêu tốn 100 ngàn hối đoái điểm, có hay không hối đoái!?
- Gì!? Không phải ngươi nói ta hiện tại nắm giữ một phần năng lực sáng thần không gian sao? Tại sao vẫn tiêu tốn hối đoái điểm? - Lý Thiên Ngọc sửng sốt.
- Đinh! Hiện tại ký chủ chỉ có thể điều chỉnh thời tiết, khí hậu, nhiệt độ, và điều chỉnh mức độ hấp thu năng lượng ngoại giới, về phần điều tiết thời gian cần ký chủ lĩnh ngộ chạm tới thời gian pháp tắc mới có thể tùy ý điều chỉnh theo năng lực bản thân, nếu không phải tiêu hao hối đoái điểm điều tiết, ký chủ có hay không tiêu hao hối đoái điểm?
Lý Thiên Ngọc bừng tỉnh, hóa ra chưởng khống một phần là như thế, biết được nguyên do, hắn cũng không keo kiệt, dù sao một ngày cũng chỉ tiêu tốn có 100 ngàn hối đoái điểm, cho dù hối đoái bên ngoài 1 năm cũng tức là bên trong 100 năm thì mới chỉ mất có 36.500.000 hối đoái điểm, còn chưa bằng hắn giết một tên thánh thập đạt được hối đoái điểm một nửa.
Lý Thiên Ngọc nhắm lại đôi mắt, bắt đầu cảm nhận lưới pháp tắc phía trên cao, từng sợi từng sợi pháp tắc đan xen vào nhau hình thành lưới pháp tắc, tuy sáng thần không gian lưới pháp tắc còn khá thưa thớt như so với lưới pháp tắc của Fairy Tail thế giới thì xem như đầy đủ hơn, thêm nữa do bản thân sáng thần không gian thuộc về hệ thống cũng như chính hắn, cho nên tại đây lĩnh ngộ pháp tắc càng thêm phần dễ dàng.
Trước mắt Lý Thiên Ngọc hiện ra từng đường từng sợi pháp tắc khác nhau đan xen, mà trong cảm tri của hắn, một đạo màu vàng pháp tắc có cảm giác đặc biệt thân cận, chính là Lôi chi pháp tắc.
Lôi chi pháp tắc đại biểu cho phán quyết, tràn cuồng bạo mà không mất chính khí.
Vừa có uy lực hủy thiên diệt địa cũng lại là khiến cho cây cỏ khô mộc phùng xuân.
Lúc này, quanh thân Lý Thiên Ngọc từng đạo lôi điện lập lòe không ngừng, bản thân hắn dường như không cảm thấy gì, vẫn như một pho tượng tĩnh tọa ngàn năm.
Không biết thời gian trải qua bao lâu, có thể một ngày, cũng có thể một năm, thậm chí mười năm, trăm năm, ngàn năm, chỉ biết rằng khi quanh thân lôi điện toàn bộ thu nhiếp vào trong thân thể, Lý Thiên Ngọc đôi mắt từ từ mở ra, trong con ngươi không có tiêu cự lại dường như lóe lên từng đợt lôi điện.
- Hô!!
Khẽ thở ra một hơi, Lý Thiên Ngọc con ngươi dần lấy lại thanh minh, quyền đầu nắm chặt, tự cảm nhận lấy lôi chi pháp tắc, sau đó hắn liền mở miệng nói:
- Hệ thống, lần này ta bế quan mất bao lâu?
- Đinh! Ký chủ lần này bế quan mất 100 năm lẻ 2 ngày, tiêu hao 36.500.548 hối đoái điểm, do ký chủ lần đầu sử dụng hệ thống ưu đãi bớt đi số lẻ tính tròn 36.500.000 hối đoái điểm.
Lý Thiên Ngọc:"..."
Thỉnh thoảng hệ thống cũng biết pha trò cơ đấy!
...
Tính toán một lúc vậy mà ngoại giới cũng đã vượt qua 9 tháng thời gian, hẳn là sự kiên Anima cũng kết thúc được một thời gian, cho nên hiện tại chắc là cuộc thi thăng cấp ma pháp sư cấp S đã diễn ra.
Một phen ôn tồn với đám lão bà sau đó, Lý Thiên Ngọc rời khỏi sáng thần không gian, hiển nhiên như hắn đã nghĩ, cuộc thi thăng cấp S cấp ma đạo sư đã bắt đầu, hiện tại đám Lucy, Natsu, Gray, Brandish đều đã đi lên đảo Tenrou, trong công hội hiện tại không có một ai.
Lý Thiên Ngọc đơn giản cảm nhận một hồi vị trí của Lucy, sau đó sử dụng phi lôi thần thuật dịch chuyển qua, trên người Lucy hắn có để lại thuật thức cho nên không sợ sai lầm.