Phải nói rằng quả không hổ là Palmer, ngay cả chuyện tình cảm cũng thái quá hơn nhiều so với người bình thường.
Palmer liên tục rót cho mình mấy ly rượu, cố gắng bò ra khỏi đống ký ức tồi tệ này, không ngừng lải nhải, "Đánh giá dựa trên kết quả thì có thể coi là tốt, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn..."
Bologo an ủi, "Quên đi, với đầu óc của ngươi thì không nên nghĩ mấy thứ này nữa."
"Không, không, ta vẫn còn khá tức giận, đây là một việc lớn trong cuộc đời của ta, vậy mà họ lại quyết định một cách tùy tiện như vậy?"
Không biết vì sao nhưng Palmer luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cuộc sống của mình. Giống như buổi lễ thành niên năm đó, những câu chuyện điên rồ cứ dễ tìm đến mình, và rồi đến cuộc đính hôn này...
Nó cứ như thể mọi sự kiện cực kỳ quan trọng trong cuộc đời mình đều kết thúc theo cách rất hời hợt.
"Kể từ đó, ta và Worthylin chiến tranh lạnh một thời gian. Ta nghĩ ta vẫn còn thích nàng ấy, nhưng chưa nhiều đến mức đó. Cha ta không liên lạc với ta, ta có thể hiểu, nhưng đến nàng cũng không nói gì về điều này... Nó khiến ta thực sự tức giận."
Bologo hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra sau đó?"
Rõ ràng là Palmer và Worthylin đã hòa giải với nhau theo một cách nào đó, còn Bologo đã có một phỏng đoán mơ hồ về lý do tại sao.
"Sau đó? Sau đó là chuyện đã xảy ra đã thay đổi số phận của ta. Church và ta bị bao vây bởi Giáo phái Tinh Hủ. Trong trường hợp khẩn cấp, ta trở thành một người đi vay."
Palmer thường đề cập đến trải nghiệm này, nhưng với mục đích khoe khoang nhiều hơn. Tuy nhiên lần này thì khác, hắn hiếm khi nói về tâm lý của mình vào thời điểm đó.
"Các ngươi là kẻ bất tử nên có thể sẽ không hiểu được điều này.
Lúc đó ta vô cùng sợ hãi, kẻ địch ở khắp mọi nơi, lưỡi kiếm lạnh giá lóe sáng, đạn không ngừng bắn ra tứ phía, ta chợt nhận ra rằng cái chết mà ta thường đùa giỡn đã cận kề.
Ta sắp chết, chết ở nơi chết tiệt này, biến thành một cái xác nằm im trong bóng tối."
Palmer im lặng một lúc, hai má hơi ửng hồng, trông có vẻ đã say, trừ Sore ra, Palmer ít nhiều cũng là một kẻ nghiện rượu.
“Chỉ là… trong truyện thường nói khi một người sắp chết sẽ nhìn lại chuyện đời mình, nhưng đầu óc ta lại trống rỗng.”
Giọng Palmer trở nên nghiêm túc lạ thường.
"Nếu có bất cứ điều gì để nói thì đó chính là Worthylin.
Ta nhớ rõ dáng vẻ của nàng ấy, giọng nói, hơi thở, mọi thứ về nàng ấy... Nàng ấy dường như đang đứng trước mặt ta, mỉm cười với ta như thường lệ.
Ta cảm thấy có lỗi, không nên chiến tranh lạnh với nàng ấy. Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, ta nhất định sẽ trò chuyện thật vui vẻ với nàng ấy trước khi lên đường, nói về chuyện gì không quan trọng, chỉ cần nàng ở đó là tốt rồi.
Sau đó ta lại bắt đầu thấy mình rất may mắn, nghĩ kỹ lại, mình sắp chết thế mà lại không có gì phải nuối tiếc.
Ta bắt đầu hiểu hành vi của Worthylin. Nếu nàng ấy không cưỡng hôn ta thìmối quan hệ này rất có thể sẽ bị chôn vùi cùng với cái chết. Nếu không có cuộc đính hôn chết tiệt đó thì Worthylin sẽ không trở thành vị hôn thê của ta…
Như đã biết từ trước, nàng đã bù đắp tất cả những nuối tiếc cho ta."
Palmer lộ vẻ khó tin và ngạc nhiên.
"Ta bỗng thấy mình có thể chết trong mãn nguyện. Không còn gì tốt hơn thế này."
Bologo nhẹ nhàng gật đầu, chăm chú lắng nghe câu chuyện tình yêu diệu kỳ của Palmer. Weil nghiêng người sang một bên, thỉnh thoảng liếm bộ lông của chính mình. Sore thì cố nén cười, trong lúc nghe Palmer kể chuyện, cũng như nhớ lại điều gì đó, hàng ngàn suy nghĩ thoáng qua đôi đồng tử màu hồng ngọc của hắn.
"Ta nghĩ mình đã có thể tuân theo Thần chết, nhưng lại cảm thấy tức giận, rất rất tức giận. Ta chưa thể bỏ qua cho chuyện đính hôn này."
Palmer hét lên và la mắng khi nói, "Cứ như thể ta là người bị cầu hôn ấy! Ta nên mặc gì trong đám cưới, váy cưới?"
Bologo đồng ý, "Nếu ngươi tình nguyện thì ta thấy không đến nỗi nào."
Tưởng tượng Palmer xuất hiện trong bộ váy cưới... rất hợp với phong cách của Palmer.
"Ta không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa... Ta chỉ nghĩ không được như vậy. Nàng đã cưỡng hôn ta. Ta thua hiệp này. Do đó ta phải là người cầu hôn. Ta muốn giành chiến thắng!
Là người thừa kế của gia tộc Krex, sao có thể lại bị một cô gái khác cầu hôn? Ta phải sống, ta sẽ gặp Worthylin và đích thân cầu hôn nàng ấy, thay vì để nàng ấy bí mật đến gặp cha ta!
Loại chuyện này hẳn là để ta tới xách, đúng không!"
“Một động lực rất hợp lý và kỳ lạ.” Bologo vỗ tay tán thưởng.
Palmer hung hăng nói, "Mấy người các ngươi đều biết phần còn lại của câu chuyện, ta cướp buổi lễ, giao dịch với ma quỷ và trở thành người đi vay.
Ta đã sống sót để đích thân đến cầu hôn Worthylin. "
Bologo hỏi lại, "Và sau đó thì sao? Ngươi đã cầu hôn Worthylin chưa?"
Palmer im lặng, kết quả đã quá rõ ràng.
"À... ờ, phải nói như nào nhỉ?" Palmer thế mà lại trở nên thẹn thùng, "Không phải do chưa có thời gian về nhà sao?"
Bologo cảm thấy mình đã tốn công nghe một câu chuyện thừa thãi nên đã tức giận đập bàn, "Thế thì ngươi có khác gì Church không!"
"Không phải, chỉ là..."
Palmer do dự, không có nói tiếp mà chuyển đề tài về lại Church.
“Ta chỉ nghĩ… dù thế nào cũng phải có kết quả chứ không thể để yên mãi thế. Church không thể mãi sống sau lớp mặt nạ, hắn không phải là một bóng ma sống giữa muôn vàn chiếc mặt nạ mà là một người còn sống."
Những lời của Palmer khiến Bologo nhớ về quá khứ. Hnắ nhớ rằng mình cũng từng quen một kẻ sống sau lớp mặt nạ y như vậy.
"Ta đồng ý."
Sore đột nhiên lên tiếng, "Sau khi cảm giác hối hận xuất hiện thì ta nghĩ cảm giác hối hận ấy là sự trừng phạt tồi tệ nhất."
Đôi mắt đỏ rực hướng thẳng vào Palmer. Cả hai nhìn nhau. Đột nhiên, Palmer có cảm giác như vừa mới quen Sore.
Điệu bộ cợt nhả trên người Sore đã biến mất, làn da tái nhợt không còn chút huyết sắc, trong đôi đồng tử đỏ như hồng ngọc đọng lại hàng ngàn nỗi buồn. Trong cơn mê, Sore như đã trở lại vị lãnh chúa cổ xưa và bí ẩn một lần nữa, chờ đợi bình minh không bao giờ đến trên ngai vàng của lâu đài sâu thẳm và tăm tối.
"May thay, một ngày nào đó người thường sẽ chết, sự hối hận cũng sẽ biến mất dưới lưỡi hái của tử thần. Không giống như kẻ bất tử, sự nuối tiếc sẽ ở lại với bọn ta cho đến tận cùng của thời gian. "
Sore nói xong thì im lặng, mắt cụp xuống sau ly rượu, suy nghĩ về điều gì đó mà không ai biết đến.
Borogo không làm phiền Sore. Vị lãnh chúa của tộc Bóng Đêm này đã sống không biết bao nhiêu năm, mặc dù bây giờ hắn đang chơi bời và mặc kệ mọi thứ, nhưng Bologo tin rằng trái tim của Sore cũng đã từng cháy bỏng.
Không khỏi nhớ lại album ảnh dày cộp của Sore. Trong đó ghi lại từng người vợ của hắn... Với một cuộc đời dài như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều điều tiếc nuối.
Và sau đó là về chính mình, về những hối tiếc của chính Bologo Lazarus.
Bologo nhớ lại tất cả những điều tốt đẹp mà hắn sẽ dành cả phần đời còn lại để bù đắp.
"A..."
Palmer nhìn lên, tự hỏi, "Ta sẽ đi xin lỗi Church khi nào có thời gian, nhưng sau khi xin lỗi, ta nhất định sẽ kéo hắn đến gặp Aphia."
Bologo nói, "Ngươi cũng quan tâm Church thật đấy."
"Dù gì hắn cũng là cộng sự của ta, một người anh em tốt đã từng vào sinh ra tử a!"
Palmer giơ ngón tay cái lên, sau đó dường như Bologo lại nhắc Palmer về điều gì đó. Hắn lại nhăn mặt, thở dài với Bologo.
Bologo khá hoang mang. Dạo gần đây Palmer luôn như vậy, thỉnh thoảng lại thở dài với mình, như thể mình là một nỗi thất vọng.
"Nghi thức thăng cấp đã kết thúc, ta sẽ xin phép Lebius vào ngày mai. Sau đó chúng ta có thể khởi hành đến Cao nguyên Nguồn Gió."
Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Palmer. Khi đang định hỏi xem Sore có muốn đi cùng hay không thì Palmer lại phải nuốt ngược những từ đó vào miệng khi nhìn thấy vẻ im lặng của Sore.
Sore biểu lộ có chút hỏng bét, tất cả mọi người có thể nhìn ra, loại thời điểm này vẫn là đừng trêu đùa vị này kẻ bất tử.
"Ag, nhân tiện, còn một việc nữa, Bologo."
Palmer chợt nhớ ra điều gì đó nên vỗ mạnh vào vai Bologo để hắn chú ý lắng nghe.
"Mặc dù hôm nay không đến, nhưng Amy đã nhờ ta chuyển lời cho ngươi."
Palmer tý thì quên mất chuyện này.
"Nàng hẹn gặp ngươi vào ngày mai ở Lõi Lò Thăng Hoa."
...
Nhìn Bologo cùng Palmer rời đi, Sore có chút mệt mỏi. Lần này không phải vì rượu hay niềm vui mà là do cảm giác kiệt sức đến từ bên trong.
"Thật tốt khi còn trẻ, phải không? Tràn đầy sức sống bất tận mọi lúc, mọi nơi."
Weil nhảy đến trước mặt Sore. Cặp mắt mèo phản chiếu bộ dạng nhếch nhác của Sore.
“Quả thực rất tốt, nhưng cũng rất ngu ngốc.” Sore lẩm bẩm.
"Câu này nghe như lời của một người cha già tồi tệ."
“Chẳng phải người lớn nào cũng sẽ nói thế này hay sao?” Sore trầm giọng nói: "Con còn nhỏ, khi nào lớn lên sẽ thấy những vấn đề này không còn là vấn đề."
"Người ta thường dùng những lời như này để biện minh cho sự tiếc nuối của tuổi trẻ, nhưng chúng ta đều biết rằng, khi lớn lên, chúng ta không thể hòa giải với con người cũ của mình mà chẳng qua là do đã tê liệt mà thôi."
Sore sờ sờ ngực, "Vết sẹo vẫn còn đó, vẫn chưa lành, chỉ là không đau lắm mà thôi."
"Đi, ta đi ngủ."
Sore nói xong thì lập tức bỏ đi, không cho Weil có cơ hội nói gì thêm.
Bước lên cầu thang, Sore đi rất nhanh như thể đang chạy trốn khỏi điều gì đó. Trong cơn hốt hoảng, hắn trốn về lại phòng của mình.
Nhưng thứ ghê tởm đó không rời đi, cánh cửa cũng không thể ngăn nó tiến về phía trước, bởi vì nó giấu ngay trong ký ức của Sore. Khi năm tháng dần trôi qua, nó cũng lớn lên thành một cái cây cao chót vót chỉ từ một hạt mầm, càng ngày càng trở nên đáng sợ, hung hăng càn quấy trong cơ thể, chỉ đợi một ngày nào đó để xé nát cơ thể của Sore.
Sore nằm trên giường, ôm chăn và cuộn tròn lại như một quả bóng. Những bức chân dung cũ, những bức ảnh mới toanh, những bức ảnh nhóm đầy màu sắc... được treo trên tường, nhiều khuôn mặt và đôi mắt đang nhìn vào Sore.
Tràn ngập yêu thương, thương hại, tức giận, cảm thông...
Sore nghiêng đầu sang chỗ khác chứ không dám nhìn lại, miệng lẩm bẩm nói.
"Ta chưa sẵn sàng... Ta còn chưa sẵn sàng..."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng chín, 2022 07:13
Hệ thống tu luyện bộ này như nào vậy các bác
28 Tháng tám, 2022 19:28
Với trường phái cận chiến thiên về tốc độ và linh hoạt như Bologo t thấy lấy "hẹp sắc" ngon hơn mà :v, thêm nữa là về sau thăng cấp lên vẫn sửa được, tỉa dần theo hướng "rộng cùn" không vấn đề gì
28 Tháng tám, 2022 18:39
năng lượng đâu ra chưa kể hồi sinh cũng tốn năng lượng nữa, chọn rộng cùn bất lợi về chiến đấu, hết năng lượng mất thêm thời gian hồi sinh
28 Tháng tám, 2022 04:19
hơi thất vọng việc tk main chọn hẹp và sắc. Vốn dĩ với cơ thể bất tử là lợi thế thì nó có thể chọn rộng và cùn để có thể khả năng vô hạn làm mọi thứ
26 Tháng tám, 2022 22:15
Khà khà bé này trước giờ vẫn giả trân mà bác, chứ thật ra tính cách ác liệt cũng chả kém cạnh Bailey :V
26 Tháng tám, 2022 17:59
truyện hay, nhưng mấy đoạn có amy cảm giác nó thế nào ấy, gượng gượng
17 Tháng tám, 2022 22:43
Lướt thấy trên mạng, không biết về sau tác có viết tình tiết nào liên quan đến cái này không :V
Lemegeton – Di sản của Vua Solomon
Lemegeton, hay Bảy hai con quỷ của Solomon, là một cuốn sách không rõ tác giả có từ thế kỷ mười bảy, bên trong gồm hướng dẫn chi tiết để triệu hồi quỷ dữ, thậm chí là thiên thần.
Lemegeton có năm phần, phần đầu tiên về bảy mươi hai con quỷ từng phục dịch vua Solomon thời xưa để xây đền thờ Jerusalem và cách triệu hồi chúng. Đây được coi như là một "bản hướng dẫn" cụ thể và phổ biến nhất về cách triệu hồi quỷ, tuy nhiên thành công hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau. Thậm chí kể cả khi đã triệu hồi được quỷ, ít ai có được bản lĩnh như vua Solomon xưa mà biến chúng thành nô lệ.
10 Tháng tám, 2022 00:52
Bác edit nuột quá
04 Tháng tám, 2022 18:08
Ngục Thánh là truyện Việt Nam mà bro :)))
01 Tháng tám, 2022 21:58
Tui convert thô xong thì vừa đọc vừa edit luôn cho ae ấy mà
01 Tháng tám, 2022 12:41
Cho mình hỏi bác CV , bác dịch luôn truyện hay sao mà cảm giác văn phong mượt thế
31 Tháng bảy, 2022 23:40
Phê thực sự , hy vọng tác giả cao bút hơn bộ trước , mặc dù bộ trước hay nhưng còn có chỗ thiếu sót, bộ này đọc cảm giác chắc hẳn ra.
Mà phải nói cv có tâm đấy, cảm giác như đọc Ngục Thánh
30 Tháng bảy, 2022 23:13
Truyện hay mà mới ra, thôi để dành vậy
29 Tháng bảy, 2022 23:33
https:__www(.)facebook(.)com/reel/1080962539200287?fs=e&s=cl Vãi có món này thật lun, khi nào phải đến đó ăn thử xem có "thơm ngon" thiệt như lời đồn không :V
27 Tháng bảy, 2022 01:19
cv đừng có thêm "rồi" này "rồi" kia đọc sượng vãi, văn phong của tàu mà thêm mấy từ thuần việt đọc k ra hồn
26 Tháng bảy, 2022 08:03
shit đến lúc gay cấn nhất thì hết c
26 Tháng bảy, 2022 07:59
i
lị0
25 Tháng bảy, 2022 21:46
Ơ giờ mới để ý, cám ơn bác Songcau đã đề cử, để tui tranh thủ làm thêm 1c cho ae ^^
25 Tháng bảy, 2022 11:43
Vậy là đc rồi (≧▽≦)
24 Tháng bảy, 2022 22:02
Bình quân ngày 2c, thỉnh thoảng gộp 2c làm 1, đôi khi có việc/mệt quá thì xin nghỉ phép hoặc 1c. Yên tâm là tui làm còn chậm hơn nhiều so với tác :V
24 Tháng bảy, 2022 20:54
Mà 1 tuần lão tác ra mấy chương vậy bác
24 Tháng bảy, 2022 18:59
Hồi đấy mới convert nên chưa quen bác thông cảm :v Về sau ko bị thừa từ "và" nữa đâu, tầm hơn chục chương đầu thui, mấy lần tui định sửa rồi mà lười quá ấy :V
24 Tháng bảy, 2022 18:23
Tôi góp ý chút này từ" họ " ông nên đổi thành "mọi người " còn từ " và " thì tui thấy ông nên bỏ luôn từ này hay ông thấy khúc nào hợp thì thêm vào chứ nhiều lúc đọc nó cấn cấn không đc tự nhiên cho lắm tui chỉ mới đọc đc 10 chương à còn thấy chỗ nào không đc tự nhiên lắm thì tui sẽ góp ý ( bộ này thì tui thấy cũng hay đáng để mong đợi mong lão edit sẽ để ý còn quyền sửa lại hay ko là của ông :))
22 Tháng bảy, 2022 20:29
chắc đh ấy nói về mấy chương đầu, cvt dịch thành hẳn tiếng việt, nhưng mấy chương về sau bình thường rồi, k cần lo đâu cvt
22 Tháng bảy, 2022 17:12
à thì mình vừa làm vừa đọc nên tiện tay edit luôn cho mn, ai không hạp có thể lên wikidich hoặc stv đọc mà, cần thì bảo mình đưa file name cho không lại phí mất một bộ hay ^^
BÌNH LUẬN FACEBOOK