Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không tức giận...ngàn vạn lần không được tức giận! "
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, chỉnh lại y phục, nhìn xung quanh xem có người nào chú ý tới mình hay không. Hoàn hảo, trừ lão đầu đang cung kính đợi hắn ở đó, không có người nào khác. Bây giờ, Mạnh Thiên Sở xem như hiểu được, vì lý do gì mà lão đầu chờ hắn ở cửa. Hóa ra lão đã biết trước, Mạnh Thiên Sở vào không quá một hồi sẽ bị đuổi ra, cho nên mới đứng ở cửa hầu hạ!
Mạnh Thiên Sở cúi đầu nhìn một chút hỉ bào đỏ thẫm đang mặc, từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa từng mặc qua thứ lễ phục này, cho nên thấy không quen lắm, bất quá hắn có xem qua kinh kịch, chứng kiến diễn viên mặc áo thời cổ đại đi như thế nào, hình như là tứ phương bộ. Vì vậy hắn học bằng cách đi vài bước, rồi dừng lại, rồi lại bước tiếp, cũng không khó lắm, cuối cùng dứt khoát vén áo lên, cứ như vậy mà đi cũng được rồi.
Lão đầu không biết từ nơi nào cầm tới một cái đèn lồng, thấy Mạnh Thiên Sở đi ra, vội cầm đèn lồng chạy đến, khom người nói: “Thiếu gia, chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là đi ngủ rồi, khuya thế này rồi, không đi ngủ còn đi đâu ?”
“Không phải...ý lão nô là chúng ta về thư phòng hay đến ngõ Liễu Hoa”
“Ngõ Liễu hoa? Đi đến đó làm gì?”
Lão đầu kỳ quái nhìn Mạnh Thiên Sở một cái: “Đi tìm các nàng Miên Vân, Thúy Hồng .”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của lão đầu, trong lòng Mạnh Thiên Sở âm thầm tự vấn chính mình đừng nói lung tung nữa, cái thân thể này trước đây là của Mạnh Thiên Sở thiếu gia, nhưng tại sao trí nhớ của hắn đến nửa điểm cũng không lưu lại, chỉ để lại mỗi thân xác này.
Nghe lão đầu nói tên hai nữ tử, từ tên mà đoán, hiển nhiên là kỹ nữ, đối với những nữ tử như vậy hắn không có hứng thú, bây giờ, vừa mới đi tới thời cổ đại, còn chưa thích nghi với hoàn cảnh, lại bị tân nương tử đuổi cổ ra khỏi động phòng, đầu óc quay cuồng, tốt nhất là ngủ sớm một chút, việc này để sau giải quyết vậy.
Vì thế, Mạnh Thiên Sở khoát tay nói: “Không đi, quay về thư phòng.”
Lão đầu nghiêng người, cầm đèn lồng trong tay vươn cao về phía trước, chờ Mạnh Thiên Sở cất bước. Mạnh Thiên Sở nhìn tư thế lão, đoán vì lão là hạ nhân, không dám đi phía trước chủ nhân, cho nên lão muốn Mạnh Thiên Sở đi trước, còn mình cầm đèn chiếu sáng theo sau. Nhưng thật tội cho Mạnh Thiên Sở, hắn nào có biết thư phòng ở chỗ quái quỷ nào đâu, liền giả vờ ho khan một tiếng, nói: “Lão đầu, ngươi đi lên trước đi.”
Chủ nhân có lệnh, nào dám không nghe, lão đầu vội vàng giơ đèn lồng tiến lên hai bước, cũng không dám đứng trước mặt hắn, chỉ đi ở ven đường, Mạnh Thiên Sở cất bước đi theo. Thư phòng ở ngay trong tiểu viện này, là một gian phòng nhỏ được an bài đối diện với động phòng, vài chục bước là tới.
Chú rể cùng tân nương ở cùng một tiểu viện, người ngoài không biết đều nghĩ giờ bọn họ đang ở cùng một chỗ tương thân tương ái, có ngờ đâu hiện tại mỗi người ở một nẻo.
Mạnh Thiên Sở đẩy cửa phòng bước vào, bên trong là hai gian phòng. Hắn lượn quanh một vòng, phát hiện gian ngoài là thư phòng, gian trong là buồng ngủ, và cái rương pháp y của hắn đã được mang về đặt ở góc tường. Hắn mở nhìn một chút, thiết bị và khí giới bên trong đều hoàn hảo, không có tổn hại gì.
Thư phòng này thực sự là một đại thư phòng, các quyển sách đều được sắp đặt chỉnh tề. Mạnh Thiên Sở hứng thú lấy một quyển, lật qua lật lại, tất cả đều là chữ phồn thể, nhưng lại viết theo chiều dọc, không có dấu phẩy chấm, cố sức đọc một đoạn, cũng không biết nên ngắt câu ở đâu, càng không biết nội dung sách là viết về cái gì nữa! Lại tiện tay cầm mấy quyển khác đọc, cũng là xem không hiểu. Đặt sách về chỗ cũ, hắn buông người ngồi xuống ghế.
Lão đầu đem một tách trà vào cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở hàm hồ hỏi: “Lão đầu, vừa rồi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Sao ta lại chết ngất vậy?”
Lão đầu khom người nói: “Lão nô cũng không rõ ràng lắm, lão nô căn cứ sự phân phó của thiếu gia, cho nha hoàn Hải Đường hai xâu tiền, sau đó đưa nàng đến hậu hoa viên bồi tiếp thiếu gia, một lát sau, thấy nàng hoảng loạn chạy ra, nói là thiếu gia bị một đạo sét đánh trúng, lão nô chạy tới xem, thấy thiếu gia không còn hơi thở, còn tưởng rằng… hắc hắc, thiếu gia thật sự là cát nhân thiên tướng."
Cho Hải Đường phục vụ mình? Hóa ra cái gã thiếu gia mình trở về quá khứ nhập vào, là một gã không bằng cầm thú, đêm tân hôn lại tìm nha hoàn làm cái chuyện kia, thiệt là. Không biết nha hoàn này bộ dạng trông như thế nào? Sau khi mình tỉnh lại, hoảng sợ đến nỗi không chú ý cái gì cả, bây giờ tình táo lại, mới nhớ tới vấn đề này.
Mạnh Thiên Sở chần chờ một chút, ngượng ngùng nói: “Hải Đường này…”
Lão đầu lập tức hiểu ý, vội hỏi: “Lão nô đi gọi Hải Đường.” Lập tức xoay người bước ra cửa.
Mạnh Thiên Sở kỳ thật chỉ là tò mò, hắn mới xuyên việt tới đây, còn quá nhiều thứ mới lạ. Đợi một hồi vẫn chưa thấy lão đầu quay về, chán muốn chết, lại đến gần giá sách cầm một quyển lật xem, là một quyển “Đại Minh luật”.
Mạnh Thiên Sở tuy là học chuyên ngành pháp y, tuy nhiên cũng học cơ bản về các bộ luật cũng như trình tự xét xử, cũng đã đọc qua các bộ luật thời cổ đại. Chẳng qua đều là các học phần đại cương hỗ trợ cho chuyên ngành, nên cũng không chú tâm học. Hơn nữa Đại Minh luật này cũng được viết bằng chữ phồn thể, viết theo chiều dọc, vô cùng khó đọc.
Tả hữu vô sự, vô cùng nhàm chán, bèn kiên trì đọc từng chữ một từ trên xuống, lần này do có sự chăm chú, nên hắn phát hiệt tuy chữ phồn thể hắn không nhớ được cụ thể từng chữ viết thế nào, nhưng đại bộ phận vẫn nhận ra mặt chữ. Chỉ bất quá hắn đọc được rất chậm, khoảng một tuần trà mới đọc hết một trang.
Lúc này ,lão đầu đã chạy vào, ánh mắt có chút xấu hổ. Mạnh Thiên Sở trong lòng không yên, nhìn về phía lão, có ý hỏi. Lão cười trừ nói: "Thiếu gia, Hải Đường nàng…"
"Làm sao vậy?"
“Nàng bị lão gia dùng gia pháp quất một trăm roi, đùi mông bị đánh cho da tróc thịt bong, giờ phút này có lẽ nằm trên giường đau đến mức chết đi sống lại, lão nô cứ tưởng, nếu thiếu gia không việc gì, lão gia hẳn sẽ không trách phạt Hải Đường, nhưng không ngờ...nghe nói là chủ ý của tiểu thư…”
Mạnh Thiên Sở vỗ bàn: “Nữ tử này thật ác độc!” Ngoài mặt lộ ra bộ dáng tức giận, nhưng hắn đang mở cờ trong bụng, mừng như bắt được vàng, tiểu thư nàng ta mặc dù đối với mình lạnh như băng, đuổi mình ra khỏi động phòng, nhưng nghe nói nha hoàn câu dẫn lão công của nàng (kỳ thật là lão công nàng câu dẫn nha hoàn!), thì xúi giục lão gia phạt nặng nha hoàn Hải Đường bằng cách đánh đòn, tiểu nữ tử này nhất định là đang ghen, hắc hắc.
Nhưng lập tức hắn lại nghĩ, không đúng, sợ rằng không phải là ghen, ghen là biểu hiện của yêu, mà từ cuộc nói chuyện lúc nãy, tiểu thư này căn bản đã quá hiểu và rất xem thường Mạnh thiếu gia, thậm chí lời nói còn tràn ngập sự khinh bỉ, yêu quái thế nào được? Không có yêu, tại sao lại ghen? Bữa tiệc roi này chẳng qua là bổn phận của nàng, muốn chứng tỏ cho người ngoài thấy thái độ của một thê tử là như thế nào, vì nàng vốn trên danh nghĩa là thê tử của hắn, chẳng phải ghen tuông gì cả, nghĩ tới đây, sự hưng phấn nhất thời của hắn bay sạch bách.
Nghĩ tới tiểu thư, lúc này mới nhớ tới, hắn vẫn chưa biết nàng tên gọi là gì, chuyện này không thể hỏi lão đầu được, như thế sẽ lộ tẩy. Suy nghĩ một chút, chợt mắt nhìn đôi tay của lão đầu, thật không giống một kẻ thô kệch, nói không chừng lại biết chút chữ nghĩa, nhân tiện nói: “Lão đầu, ngươi giúp ta viết một mảnh giấy gửi thiếu phu nhân, nói ta đói bụng, bảo Phi Yến làm cho ta chút thức ăn.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK