Lão đầu vội hỏi: "Việc ăn uống hãy để lão nô làm là được, để lão nô đến phòng bếp bảo bọn họ nấu, thiếu gia muốn ăn gì ạ?"
Mạnh Thiên Sở lắc đầu nói: “Không, ta bảo Phi Yến làm, lão tử nói như thế nào cũng là cô gia, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không chỉ huy được, còn là cô gia cái rắm chó! Bảo ngươi viết thì ngươi viết!”
Lão đầu đoán rằng Mạnh Thiên Sở mới vừa rồi ở động phòng chắc chắn bị tiểu thư cùng nha hoàn làm cho tức khí, không có biện pháp ra tay với tiểu thư, bèn cố ý gây khó khăn lên Phi Yến. Lão đầu vội vàng gật đầu đáp ứng, trên thư bàn đã có sẵn giấy bút, mài một chút mực, nâng cây bút lông lên, múa một hồi rồng rắn, rất nhanh đã viết xong, rồi hạ bút, mắt nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cầm lấy tờ giấy nhìn, chỉ thấy trên mặt viết: “Nương tử, cảm phiền Phi Yến cô nương làm cho vi phu bữa ăn khuya lót dạ.” Nét chữ này thật sự là rất khá, hắn không biết, lão đầu trước kia là một thư đồng tốt của phụ thân Mạnh Thiên Sở, chữ nghĩa cũng không ít.
Bất quá, bữa ăn khuya không phải là mục đích chủ yếu của Mạnh Thiên Sở, liền trừng mắt: “Ai bảo ngươi viết khách khí như vậy? Viết lại, viết nghiêm khắc một chút cho ta, phải gọi thẳng tên, Phi Yến cô nương cái gì, phải viết là Phi Yến nha đầu! Ra lệnh Phi Yến làm cho ta bữa ăn khuya, nếu không đáp ứng thì nghiêm trị theo gia pháp, con nhỏ đó??? Một tiểu nha đầu, mà dám quát mắng cả lão tử! Cổ đại này không phải là nam trên nữ dưới hay sao , lão tử không tin không chế phục được nàng ta!”
Lão đầu âm thầm lè lưỡi, xem ra cục tức của thiếu gia không nhỏ, lão nghe câu “Cổ đại này” có chút kỳ quái, bất quá thấy Mạnh Thiên Sở nổi giận đùng đùng, cũng không dám hỏi nhiều. Vội vàng thay giấy, đề bút viết lần nữa.
Mạnh Thiên Sở cầm lại coi, chỉ thấy trên giấy viết: “Nương tử Hạ Phượng Nghi: Vi phu lệnh cho ngươi bảo nha đầu Phi Yến làm bữa ăn khuya đưa tới, nếu không sẽ nghiêm trị theo gia pháp! Phu quân Thiên Sở."
Hạ Phượng Nghi? Phượng hoàng xuất thế? Thông thường, Phượng hoàng thường được đem ra so với vẻ đẹp phiêu dật tuyệt trần. Nhìn bề ngoài, nàng tuyệt sắc mỹ mạo, xem ra cũng không làm uỷ khuất cái tên. Bản thân mình chưa thấy qua phượng hoàng, không biết tất cả phượng hoàng đều lạnh như băng giống nàng ta hay không!
Mạnh Thiên Sở nghĩ ngợi một chút, mỉm cười gật đầu, lại nói: “Viết cả ngày tháng vào, đúng rồi, viết cả niên hiệu nữa, chính quy một chút. Cho nàng ta biết thế nào là lợi hại.”
Lão đầu vội đề bút bên dưới: “Ngày mùng sáu tháng tư năm Gia Tĩnh thứ hai.”
Gia Tĩnh? Minh triều? Ta xuyên qua trở về Minh triều? Mạnh Thiên Sở trong lòng không biết là vui hay buồn, mấy giờ trước, mình còn đang ở xã hội hiện đại đi khám nghiệm tử thi tra án, vài giờ sau đã xuyên qua mấy trăm năm đến Minh triều, còn cưới một tiểu giai nhân chạm không được sờ cũng không được làm vợ, thế sự này biết hoá cũng quá nhanh đấy chứ!
Lão đầu thấy Mạnh Thiên Sở ngây ngốc đứng ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không dám hỏi. Một hồi lâu, Mạnh Thiên Sở mới thở dài một tiếng: “Cứ như vậy đưa đi.”
Lão đầu vội đáp ứng, cầm tớ giấy kia vội vàng ra cửa.
Mạnh Thiên Sở vô lực ngồi tựa trên ghế, trời ạ, linh hồn mình đã xuất khiếu, thi thể khẳng định còn lưu tại xã hội hiện đại, cha mẹ biết mình đã chết, nhất định sẽ rất thương tâm.
Nhớ tới cha mẹ, trong lòng hắn cảm thấy nặng nề, nhưng lại chẳng có biện pháp gì, nơi này đừng nói tới bưu cục, ngay cả buồng điện thoại cũng không có nổi một cái, gọi điện thoại không được, viết phong thư báo bình an, cũng không ai có thể gửi được cho cha mẹ hắn!
Đang chìm đắm trong tâm trạng hết sức thương tâm, lão đầu đã trở lại, cười trừ nói: “ Lão nô đã đưa thư cho thiếu phu nhân rồi…”
Mạnh Thiên Sở lắc đầu, cố vứt nỗi nhớ nhung trong lòng, trở về với thực tại, hỏi: “Nàng có nói gì không?”
“Thiếu phu nhân nói… thiếu phu nhân nói nếu thiếu gia muốn ăn thì tự mình… tự mình lăn vào bếp bảo bọn hạ nhân nó làm.”
Mạnh Thiên Sở giận giữ, thầm nghĩ, thời cổ đại không phải là trọng nam khinh nữ sao? Không phải nha hoàn chỉ là một con nô tỳ ti tiện sao? Sao ta đến nơi này, cái gì cũng không đúng. Nhớ tới vừa rồi, Phi Yến đẩy mình một cái, thiếu chút nữa làm mình cạp đất mà ăn, đã khiến mình ôm một cục tức to đùng, dù sao các ngươi**** (con mẹ nó) đều xem thường lão tử, được lắm, nơi này không phải ông già vợ đứng đầu sao, để ông già đó xử, lão tử muốn làm to chuyện ầm ĩ một phen, làm một vụ trời long đất lở cho các ngươi biết!
Làm ầm ĩ thế nào đây? Phóng hoả đốt nhà? Quên đi, ta còn không ngu đến cỡ đó, đừng nóng giận...hít hà...Mạnh Thiên Sở hít một hơi tỉnh táo suy nghĩ, Hạ Hồng cưỡng ép nữ tử gả cho một anh học trò, xem ra rất trọng hai chữ tín nghĩa, không bằng đi tìm lão nhân này, giả bộ ủy khuất , xem bọn họ nói thế nào, nói không chừng có thể lợi dụng lão nhân trọng tín nghĩa này, hoàn hảo xử đẹp hai con xú nha đầu!
Mạnh Thiên Sở nghĩ xong, liền đứng lên nói với lão đầu: “Cầm đèn lồng, theo ta đi gặp lão gia!”
Lão đầu thấy Mạnh Thiên Sở tức giận đến mức mặt tái xanh, có chút sợ hãi, lại càng không dám cãi lời, vội vàng xách đèn đi phía trước dẫn đường, tới nơi ở của lão gia.
Lão gia Hạ Hồng đang cùng phu nhân ở trong phòng khách uống trà nói chuyện, chợt thấy Mạnh Thiên Sở tiến vào, cảm thấy bất ngờ.
Mạnh Thiên Sở không đợi lão hỏi chuyện, bắt chước bộ dáng văn nhân trong các phim cổ trang trên truyền hình, cúi người hành lễ: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, tiểu tế đặc biệt tới hỏi, không biết hôm nay Phượng Nghi cô nương cùng người nào thành thân?"
Hạ Hồng cao thấp nhìn Mạnh Thiên Sở một chút, nghĩ rằng đầu ngươi chắc có vấn đề, sao lại hỏi chuyện này cơ chứ, rồi lập tức tỉnh ngộ, hiểu ra Mạnh Thiên Sở khẳng định là có thâm ý, vội hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Thiên Sở lại cúi người thật thấp thi lễ, thanh âm bi phẫn nói: “Thiên Sở không rõ, cho nên mới đặc biệt tới hỏi nhạc phụ và nhạc mẫu, hôm nay Phượng Nghi cô nương thành thân cùng với ai?”
Hạ phu nhân vẻ mặt không vừa lòng, nói: “Hiền tế sao lại nói những lời như thế? Nếu ngươi đã xưng hô chúng ta là nhạc phụ nhạc mẫu, sao lại còn hỏi ai là chú rể nữa? ngươi không phải là có chủ tâm…”
“Thiệt đúng như vậy không” Mạnh Thiên Sở vẻ mặt tự giễu, thở dài một tiếng “Thiên Sở nào có phúc khí to lớn đến vậy.”
Hạ Hồng nhíu mày: “Sở nhi, có việc gì ngươi cứ nói thẳng ra đi. Có phải nha đầu Phượng Nghi khi dễ ngươi không?”
Nguyên lai lão cũng biết nữ nhi của lão cũng không phải loại nữ nhân hiền lành cam chịu gì ? Mạnh Thiên Sở nghe Hạ Hồng nói xong, bao nhiêu tức khí trong bụng tuôn ra, ngẩng đầu nói:Đúng vậy! Nếu tiểu tế hôm nay đã cùng Phượng Nghi cô nương thành hôn, vì sao Phượng Nghi cô nương không cho tiểu tế vào động phòng ?
Hạ Hồng cùng phu nhân hai mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh ngạc, xem bộ dạng Mạnh Thiên Sở như vậy không giống giả vờ chút nào. Hạ Hồng nói: "Thật sự có chuyện này? "
“Hắc hắc, nếu Phượng Nghi cô nương thấy Thiên Sở chướng mắt, bá phụ không nên đem nàng cưỡng ép gả cho Thiên Sở, dẫn đến tình trạng này, chẳng ai vui vẻ cả.” Mạnh Thiên Sở làm ra một bộ dáng ủy khuất tưởng chừng như sắp khóc đến nơi, ngay cả Hạ phu nhân cũng cảm thấy có chút đồng tình.
“Sao lại có chuyện như vậy được!” Hạ Hồng vỗ bàn, “Nghi nhi thật sự là càng ngày càng quá đáng!”
“Không chỉ có Phượng Nghi cô nương như vậy, ngay cả Phi Yến cũng không xem Thiên Sở ở trong mắt!” Mạnh Thiên Sở sụt sịt mũi, dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng khổ nỗi, tuyến lệ của hắn lại là khu vực kém phát triển, chớp mãi mà vẫn không có lấy một giọt! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK