Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão đầu đang quét dọn ngoài sân, thấy Mạnh Thiên Sở đi ra, vội vàng chạy ra đón.
Mạnh Thiên Sở nói: “Tối hôm qua lão gia dặn ta sáng nay đến thư phòng tìm người có chuyện cần bàn, lão đi với ta.”
“Vâng, thiếu gia.” Lão đầu buông chổi gật đầu khom lưng cười nói.
“Ngươi đi trước mở đường cho bổn thiếu gia cái coi!”
“Vâng!” Lão đầu nghe lời này tưởng rằng tối hôm qua Mạnh Thiên Sở chuyện tốt đã thành, trong lòng cao hứng mới nói như vậy. Trong lòng không khỏi cao hứng mừng thay cho thiếu gia , vội vàng tiến lên phía trước bước đi, lão nào biết đâu rằng thiếu gia hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn không biết đường đi lối lại, nên mới cho lão đi trước dẫn đường.
Dọc đường đi, Mạnh Thiên Sở không ngừng nhìn ngang ngó dọc, hết Đông sang Tây, rất nhanh đã nắm bắt được đường đi lối lại trong phủ.
Đến thư phòng, để lão đầu chờ ở bên ngoài, Mạnh Thiên Sở bước vào, thấy Hạ Hồng đang ngồi sau bàn, đang cầm một quyển sách suy tư .
Mạnh Thiên Sở tiến lên vài bước, khom người thi lễ nói: “Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân.”
Hạ Hồng thấy sắc mặt bình thản của Mạnh Thiên Sở, biết tối qua mọi chuyện đều ổn, liền cười nói: “Hiền tế, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, mà người một nhà thì không cần nói nhiều lời, phụ thân sẽ đi thẳng vào vấn đề.”
Mạnh Thiên Sở vội khom người nói: “Tiểu tế xin lắng nghe lời dạy bảo của nhạc phụ đại nhân.”
“Ừm, sau khi ngươi thành thân, chỉ sợ không thể tiếp tục cùng phụ thân ở nơi này, bằng không, người ngoài không biết sẽ tưởng con ở rể, cái này ảnh hưởng đến danh dự của con. Cho nên, sớm muộn gì các con cũng sẽ ra ngoài ở riêng.”
Mạnh Thiên Sở vừa nghe, cảm thấy thập phần cao hứng, ở nơi này đúng là có cảm giác ăn nhờ ở đậu, ra ngoài tạo lập sự nghiệp cho chính mình là tốt nhất. Hơn nữa, ở bên ngoài, đối phó với hai tiểu nha đầu kia càng dễ dàng hơn.
Hạ Hồng thở dài: “ Phụ thân một lòng muốn giúp đỡ con tiến nhập khoa cử đề tên trên kim bảng, đi theo con đường làm quan, nhưng nhiều năm đã trôi qua, con đều thi không đậu, phụ thân có chút nhụt chí, xem ra con không có khiếu học hành, chỉ có thể tìm con đường khác.”
Mạnh Thiên Sở vừa nghe lại càng cao hứng, mình xuyên về đây, đừng nói tứ thư ngũ kinh, ngay cả chữ phồn thể cũng không biết viết, phải đi thi khoa cử khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Hiện tại Hạ Hồng không cho hắn tham gia khoa cử, khiến hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ thập phần hổ thẹn: “Thiên Sở thật vô dụng, khiến cho nhạc phụ đại nhân phải thất vọng.”
Hạ Hồng trấn an nói: "Hiền tế không cần phải khổ sở như vậy, con đường khoa cử không đi được, vẫn còn đường khác để đi. Mấy ngày nay, phụ thân nghĩ tới nghĩ lui, tính toán cho con một cái đường đi, hôm nay gọi con đến, chính là muốn bàn bạc một chút, xem ý con thế nào.”
Mạnh Thiên Sở vửa cảm kích vừa tò mò, nghĩ thầm lão nhân này đối đãi với hậu nhân của cố nhân thật sự quá tốt, gả nữ nhi rồi lại an bài tiền đồ tốt đẹp nữa, mặc dù cũng có chút tư tâm nghĩ cho nữ nhi của lão, nhưng trên tổng thể vẫn là suy nghĩ dùm cho hắn. Vội hỏi: “Nhạc phụ suy tính, nhất định là con đường sáng sủa, Thiên Sở chỉ cần giơ roi giục ngựa đi theo, nhất định là một bước đạp mây, cưỡi gió lên trời!”
Hạ Hồng nghe hắn nói nhăng nói cuội, thật là chẳng có chút nhận thức nào, lắc đầu nói: “Hiền tế, phụ thân an bài con đường này cho con, mặc dù không phải con đường làm quan, tuy rằng không thể bước lên mây, nhưng nếu ngươi làm tốt, cũng là rất có tiền đồ.”
“Vậy ư?” Mạnh Thiên Sở càng tò mò, “Xin hỏi nhạc phụ đại nhân an bài tiểu tế làm việc gì?”
“Mạc tân!” Hạ Hồng vuốt chòm râu, “ Phụ thân giới thiệu ngươi đi làm mạc tân. Phụ thân có một người bạn đồng niên, lần trước trở về kinh thành tuyển người, là Nhâm Vi Chiết Giang Gia Hưng phủ Bình Hồ tri huyện. Hắn nhờ phụ thân giúp hắn tìm mạc tân, phụ thân sẽ giới thiệu con làm công việc đó, con thấy thế nào?”
“Mạc… Mạc tân… Mạc tân là cái quái gì?” Mạnh Thiên Sở ấp a ấp úng hỏi.
“Hừm, Mạc tân không phải là cái quái gì!” Hạ Hồng thấy Mạnh Thiên Sở ngay cả mạc tân cũng không biết, có chút tức giận, định quát mắng hắn một trận, nhưng kịp thời phát hiện vừa rồi lời nói của mình không ổn chút nào, không thể sửa đổi kịp, đành phải trầm giọng nói tiếp: “Mạc tân là thư ký của quan lại, trợ giúp bày mưu tính kế, tham gia vào các chuyện cơ yếu, soạn thảo văn bản, tấu sớ, xử lý án trạng, đề xuất ý kiến, liên lạc quan trường, đơn giản mà nói mạc tân là người giúp đỡ chủ tử xử lý công việc. Chức vụ này bình thường dân chúng gọi là "sư gia”.
“Sư gia? Ha ha” Mạnh Thiên Sở nở nụ cười, nhớ tới sư gia trên ti vi, rồi nói tiếp“ Sao phụ thân không sớm nói ra từ sư gia, nói ra là con hiểu liền ,ha ha ha, sư gia ai mà chả biết, phe phẩy cái quạt xếp, để hai cái râu mép, thì thầm bên tai huyện lão gia, đưa ra những chủ kiến ngớ ngẩn, đúng không nào? Hắc hắc.”
Chức vụ sư gia bắt đầu có từ thời đầu nhà Minh, bởi vì thời đó quy định số nhân sự trong nha môn rất nghiêm khắc, một khi đã xác định thì rất khó thay đổi, hơn nữa biên chế quá ít mà công việc lại rất nhiều và rất gấp, chỉ dựa vào một mình quan viên thì có chết cũng không làm hết được. Nhưng chủ yếu vẫn là, quan lại Minh triều đều xuất thân từ khoa cử, bụng đầy tứ thư ngũ kinh, chỉ biết mỗi chính vụ công tác, còn lại đều đại khái làm theo cảm giác, nhất là những việc như tố tụng, tài chính cần tính chuyên nghiệp rất cao, thì một chữ cũng không thông.
Cho nên, các quan gia Minh triều đều tự bỏ tiền, thuê những người có năng lực làm phụ tá, giúp đỡ mình xử lý những công việc liên quan đến pháp luật, tài chính, những người này là do các quan gia mời tới, quan hệ song phương là thuê mướn, cho nên các quan gia gọi bọn họ là “Mạc tân”, “Mạc hữu" hoặc là "lão phu tử”, “tiên sinh”; còn họ xưng hô với quan gia là “Đông ông”, "Đông gia". Song phương đều là quan hệ bình đẳng, chẳng phân biệt được tôn ti cao thấp, có khi quan chức cao hơn lại ở vị trí thấp hơn.
Bởi vì mạc tân có tri thức chuyên nghiệp, tới trợ giúp quan gia xử lý chính vụ, cho nên nha dịch cùng dân chúng tôn xưng chủ quan là "Lão gia", mà xưng hô Mạc tân bọn họ là “Sư gia”.
Mạnh Thiên Sở đối với sư gia có ấn tượng rất xấu, đều là do phần lớn những phim truyền hình có cốt truyện được thêu dệt vô căn cứ, kỳ thật, trong lịch sử, tuyệt đại đa số sư gia đều rất chính trực, trong nhiều tình huống quan gia không xử lý được, toàn dựa vào họ, mới có thể làm cho nha môn vận hành bình thường, có thể nói, rất nhiều tình huống các quan gia chỉ là con rối, chủ yếu quản lý hầu hết công việc ở nha môn, chính là sư gia ở phía sau.
Nghe xong lời Mạnh Thiên Sở, Hạ Hồng lắc đầu cười nói: “Hiền tế, ngươi đừng coi thường chức mạc tân này, nếu làm tốt, có thể sánh bằng quan gia đó, tiền đồ rộng mở.”
Mạnh Thiên Sở cười nói: “Cái gì mà tiền đồ rộng mở? Hắc hắc, làm một cái sư gia, thì có cái gì tiền đồ ?”
Hạ Hồng trầm mặt xuống, nói: “ Con khinh thường con đường phụ thân chỉ sao?”
Ngoài những hình ảnh xấu xí của sư gia trong phim ảnh, kỳ thật Mạnh Thiên Sở đối với công việc của sư gia không có một chút gì khái niệm, thấy vẻ mặt Hạ Hồng không vui, vội vàng không cười nữa, khom người nói: “Tiểu tế không dám, tiểu tế nguyện theo ý nhạc phụ đại nhân an bài.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK