Đây là giường của Phi Yến, chăn gối đều phảng phất một cỗ hương thơm, vừa hít mùi hương nhàn nhạt này lại vừa nằm ôm cái chăn mềm mại, quả thật cũng giống như đang ôm một nữ tử ôn nhu vào lòng, Mạnh Thiên Sở trong lòng không khỏi rung động.
Bất quá, nhớ tới đêm tân hôn mà mình lại chăn đơn gối chiếc, tân nương tử lại ngủ buồng trong chỉ cách một bức vách, đúng là gần trong gang tấc mà lại xa tận chân trời, hic..hic, lại còn phải đè nén một trong tứ khoái của đời người nữa chứ, thực là tội nghiệp cho thân trai của ta..huhu!
Khi hắn còn đang hối tiếc, rèm cửa được vén lên, hé ra khuôn mặt tươi cười của Phi Yến, một đôi mắt to tròn hướng đến hắn nói: “Này, thiếu phu nhân bảo ta ra cám ơn ngươi.”
“Cám ơn gì chứ, nếu thật lòng muốn cám ơn, vậy ngươi ra đây ngủ cùng ta đi, một mình ta ngủ lạnh lắm!” Mạnh Thiên Sở cười nói.
Phi Yến liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn ngủ cùng ta ? Hừ! Đợi đến kiếp sau đi!”
“Thích quá đi! Phi Yến nguyện ý chờ ta cả đời! Thật sự làm ta cảm động quá! Ha ha ha.”
Phi Yến nghe hắn xuyên tạc những lời của mình, thực sự dở khóc dở cười, trừng mắt liếc hắn một cái, lùi về phía sau, buông rèm cửa xuống.
Mạnh Thiên Sở cười gượng, nghĩ thầm, ông trời ạ, ngay cả tiểu nha hoàn mà cũng dám khinh thường, làm thiếu gia kiểu này thực là uất ức. Hắn thở dài, thu hồi vẻ mặt tươi cười, trở mình, nghiêng người vào trong ngủ.
Lúc này, xung quanh tĩnh mịch, hắn lúc này mới có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến mọi thứ, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến bằng hữu, cũng may là mình chưa thành hôn, cha mẹ đều có tiền lương hưu, nhưng cha mẹ chỉ có mỗi mình mình là con độc nhất, giờ mình đã trở về cổ đại, biết lấy ai phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già. Nhớ tới cha mẹ, trong lòng hắn rất chua xót.
Hắn cứ vậy miên man suy nghĩ, rồi nặng nề thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Mạnh Thiên Sở bị tiếng chim kêu ngoài cửa sổ đánh thức, trợn mắt nhìn, thấy mặt trời đã lên cao, nhất thời kinh hãi, thầm kêu không tốt rồi, trời đã sáng như vậy, nhứt định sẽ đến muộn, chủ nhiệm trung tâm đo lường pháp y nổi tiếng là thiết diện vô tư, mặc dù mình đã nhiều lần mời chủ nhiệm đi tắm hơi cùng nhậu nhẹt chơi bời, nhưng nếu mình làm sai điều gì, lão ấy cũng quyết không dung tình.
Mạnh Thiên Sở vội vàng ngồi dậy, xốc cái chăn lên định xuống giường mặc quần áo, liếc mắt thấy hạ thể mình trần truồng, tiểu lão đệ đang ngạo nghễ vươn cổ nhìn mình, quái lạ, sao mình lại không mặc quần lót?
Sửng sốt một hồi, tiếp theo nhìn thấy cái chăn đỏ nhạt, cái giường cổ, căn nhà gỗ, đây không phải căn nhà quen thuộc của mình, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, mình đã xuyên qua mấy trăm năm, trở về thời Minh triều Gia Tĩnh.
Không cần phải gấp gáp đi làm, không cần lo lắng nửa đêm bị dựng dậy đi thăm dò hiện trường, không cần khám xét những xác chết thối rữa nữa, vạn tuế vạn vạn tuế!
Mạnh Thiên Sở bắt đầu sự nghiệp ngủ nướng, chui lại vào chăn, nằm trên giường, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Ngoài cửa sổ, nghe tiếng chim kêu ríu rít, trong lòng hắn thích thú. Nếu ở xã hội hiện đại, cái hắn nghe được ngoài cửa sổ sẽ là tiếng còi ô tô inh ỏi hoặc tiếng người đi đường qua lại ầm ĩ, không có khả năng nghe được tiếng chim hót. Bây giờ nghe được tiếng chim hót thánh thót, không khỏi nhớ tới câu "Chim hót trong cảnh núi rừng tĩnh mịch", quả nhiên, có tiếng chim hót, càng tô thêm sự yên tĩnh của buổi bình minh.
Nằm một lát, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua Hạ Hồng lão gia dặn mình sáng nay đến thư phòng có chuyện cần bàn, không biết lão gia muốn nói gì với mình, liền tỉnh ngủ ngồi dậy, lấy quần áo mặc vào, đang chuẩn bị mặc bỗng nghe buồng trong có tiếng nói chuyện nho nhỏ, là thanh âm của Hạ Phượng Nghi: “Phi Yến, ngươi đi xem hắn đã dậy chưa. Đã trễ thế này còn chưa chịu dậy, nằm chặn ở cửa, chúng ta không ra ngoài được, thiệt là.”
“Dạ.” tiếng Phi Yến trả lời, tiếp theo là tiếng bước chân nhè nhẹ tiến về phía rèm cửa, Mạnh Thiên Sở nhớ tới tối hôm qua con tiểu nha đầu này đẩy mình một cái, trong lòng tức khí, liền nghĩ ra một trò tinh quái, hắn đứng trước tấm rèm, ước chừng chiều cao của Phi Yến, hạ thấp người chu cái mỏ của hắn lên chờ.
Rèm cửa được vén lên, Phi Yến bước ra, không nghĩ tới việc Mạnh Thiên Sở đang đợi ở phía sau rèm cửa, đôi môi Phi Yến thiếu chút nữa chạm vào môi Mạnh Thiên Sở, sợ tới mức kêu lên một tiếng, giật lùi lại vài bước, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
Mạnh Thiên Sở vén rèm cửa, thấy bộ dáng chật vật của Phi Yến, nhịn không được cười ha hả. Khẩu khí vừa tuôn ra, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Hạ Phượng Nghi nhìn thấy thân hình trần truồng của Mạnh Thiên Sở, kinh hô một tiếng vội vàng xoay người đi, đỏ mặt lên nói: “Ngươi… ngươi làm gì thế! Mau đi ra!” Tuy vậy thân thể rắn chắc của Mạnh Thiên Sở không tự chủ vẫn thoáng hiện lên trong đầu nàng.
Mạnh Thiên Sở cười ha hả, buông rèm cửa, cầm lấy y bào chậm rãi mặc vào, đứng sau rèm cửa kêu lên: “Này! Được rồi, ta đã mặc quần áo vào rồi!”
Phi Yến lúc này mới vén rèm cửa, mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Thiên Sở: “Tối hôm qua thiếu phu nhân còn nói không thể tưởng được ngươi cũng là một người chính nhân quân tử, giờ đã lộ ra bộ mặt thật của ngươi, vẫn là loài chó không cách nào thay đổi được… hừ!”
Mạnh Thiên Sở nói: “Ai bảo ngươi hôm qua khi dễ ta, cái này gọi là quả báo! Hai ngươi là hai con quỷ lười, lúc này mới rời giường, nhanh đem nước đến đây, bổn thiếu gia muốn rửa mặt.”
“Ai là quỷ lười? Ngươi mới là quỷ lười! Chúng ta vốn đã dậy sớm, nhưng ngươi vẫn chưa ra khỏi giường, làm hại chúng ta không có biện pháp đi ra ngoài múc nước rửa mặt.”
“Ha ha, thực sự là quá vô lý, ta không ngủ trên lối đi, như thế nào cản ngươi được chứ, ngươi không biết cách tự đi ra ngoài sao ?
“Ngươi ở trần, lại không đắp chăn, ngươi bảo chúng ta đi ra thế nào được!” Nói lời này, mặt Phi Yến đỏ bừng.
Mạnh Thiên Sở lúc này mới nhớ, tối hôm qua trời nóng, lại còn đắp chăn, hắn không chịu nỗi nên cuối cùng chỉ vắt cái chăn lên trên bụng, hơn phân nửa thân mình đều ở ngoài chăn, là trần truồng lộ thể, chợt nhớ đến sáng sớm khi mình đứng lên, tiểu lão đệ còn hung hăng ngẩng đầu, hay là các nàng đã thấy chân diện mục của nó rồi? Sợ hãi vụng trộm nhìn Phi Yến, thấp giọng nói: “Ta… ta xin lỗi, nhất định lần sau ta sẽ dậy sớm hơn một chút.”
“Đa tạ!” Phi Yến đỏ mặt đi ra ngoài, vội vàng mang nước tới rửa mặt.
Mạnh Thiên Sở rửa mặt xong, vén rèm cửa nói với Hạ Phượng Nghi đang ở bên trong: “Nương tử, vi phu muốn đi thư phòng phụ thân vấn an, nàng cùng đi với ta nghen?”
Hạ Phượng Nghi không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Cha bảo ngươi đi, chứ không bảo ta.”
Mạnh Thiên Sở nói: “Ta đi đây, sẽ sớm trở về, nương tử đừng lo lắng quá.”
Phi Yến cầm lược đang chải đầu cho Hạ Phượng Nghi, xoay mặt hướng Mạnh Thiên Sở nói: “Ai thèm lo lắng cho ngươi, hừ! Da mặt ngươi đúng là quá dày!”
Mạnh Thiên Sở biết, ấn tượng trước kia của các nàng với gã thiếu gia quá kém, tuy rằng biểu hiện tối hôm qua của mình, ấn tượng đó giảm bớt chút ít, nhưng Mạnh Thiên Sở biết, nữ hài tử là loại sinh vật rất kỳ quái, muốn thay đổi ấn tượng ác liệt của một nữ hài tử với một nam nhân, quả thực còn khó hơn lên trời, nếu ở xã hội hiện đại, hừ, hắn sẽ không tiếp tục trồng cây si nữa, mà sẽ sớm chuyển mục tiêu khác, tuy rằng mục tiêu khác chắc cũng bị cái nghề pháp y của mình dọa chạy.
Mạnh Thiên Sở cười nói: “Không lo lắng cũng tốt, đỡ mắc bệnh tương tư, đỡ tốn tiền mời lang y, đỡ tốn tiền thuốc thang, ha ha.” Nói đoạn, xoay người rời phòng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK