Phía sao lão đầu đuổi theo vài bước nói: “Thiếu gia, lão nô ở cửa hầu hạ.”
Mạnh Thiên Sở gật đầu, thầm nghĩ, ta vào động phòng hưởng thụ sự sung sướng của nhân gian, ngươi không ở cửa chờ, chẳng lẽ còn muốn theo ta vào sao?
Phi Yến đã đi vào trong phòng, Mạnh Thiên Sở cũng vội vàng vạch rèm cửa rồi đi vào.
Đây mới là gian ngoài, là nơi ở của nha hoàn, gian trong mới chính là nơi động phòng của hắn. Giữa hai gian chỉ có một khung cửa, không có cánh cửa, mà dùng vải lụa đỏ thẫm làm rèm cửa ngăn cách.
Mạnh Thiên Sở vén rèm lên rồi tiến vào, thấy cách bố trí trong phòng lại càng vui sướng, giường uyên ương được sắp đặt một cách chỉnh tề, gối má chăn mền đầy đủ. Và quan trọng nhất, ở trên giường uyên uơng, một nữ tử đang ngồi, một thân trang phục màu đỏ, đang đội chiếc khăn voan đỏ thẫm trên đầu, thân hình vừa mới nhìn đã thấy kiều diễm thướt tha.
Mạnh Thiên Sở lúc này đang cười đến méo cả mồm, không nghĩ rằng mình đi xa ngàn dặm về thời cổ đại, chuyện đầu tiên làm chính là đi động phòng, ha ha ha, quả thực là quá sảng khoái, làm hắn quên hết lo lắng hoảng sợ từ nãy đến giờ.
Nha hoàn Phi Yến đến bên người tân nương, thấp người xuống càu nhàu mấy câu. Tân nương tử kia hừ một tiếng, tuy nhẹ nhưng lại trong như tiếng tiêu tiếng sáo, du dương như cổ cầm, quả thực giống như âm thanh của thiên nhiên, lọt đến tai khiến hắn cao hứng vui mừng vô cùng.
Phi Yến đứng lên, lạnh lùng nói: “Người còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không lại đây vén khăn voan?”
“Hảo!” Mạnh Thiên Sở cơ hồ là nhảy vọt tới bên người tân nương, một cỗ thanh hương nhàn nhạt bao phủ toàn thân hắn, quả thực cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Hắn trước tiên ngưỡng cổ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài, khen: “Oa! Thơm quá đi!”. Rồi vươn tay bắt lấy một góc khăn voan, chậm rãi vén lên. Khuôn mặt tân nương từ từ lộ ra, đầu tiên là cái cằm đầy đặn, sau đó là cái miệng anh đào hồng hồng nhỏ nhắn, cái mũi cao thẳng, một khuôn mặt trắng trẻo được tô điểm bằng chút phấn hồng, rồi lại đến cặp mắt phượng đen láy, một hàng lông mi dài cong vút trên đôi mắt lộ ra vẻ nhu mì, nhất thời không khỏi khiến người ta trong lòng dâng lên vô hạn sự yêu thương.
Nếu nói Phi Yến coi như là mỹ nữ hiếm thấy, vậy tân nương tử này, quả thực là vưu vật của nhân gian, là tiên nữ hạ phàm.
Mạnh Thiên Sở nhẹ nhàng đặt khăn voan xuống dưới, nhìn lại sự kiều mỵ vô hạn của tân nương, cao hứng đến nỗi không nói nên lời.
Chỉ tiếc, tân nương này ánh mắt lạnh như băng, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
Phi Yến ở bên lạnh lùng nói: “Khăn voan đã vén, ngươi còn không mau đi ra ngoài!”
“Đi ra ngoài? Đi đâu bây giờ?” Mạnh Thiên Sở ngây ngốc hỏi.
Phi Yến trừng mắt: “ Điều đó mà ngươi còn phải hỏi à, không phải ngươi vừa ở hậu hoa viên cùng con hồ ly Hải Đường phóng đãng sao? Tiếp tục tìm nàng ta đi. Nếu không thì đi kiếm mấy cô nương trong kỹ viện.”
Mạnh Thiên Sở có chút phản ứng, khẳng định vị thiếu gia mình đang dùng thân thể là một hoa hoa công tử, đã khiến tân nương mất hứng, xem ra phải thanh minh mới được, vội vàng khom người nói: “ Vừa rồi ta…”. Vừa mở miệng lại nghĩ, nghe ý tứ Phi Yến, giống như vừa rồi chính mình, à không, gã thiếu gia này ở cùng một nữ tử tên là Hải Đường ở hậu hoa viên làm chuyện vui vẻ. Xong đời rồi! Loại chuyện này làm thế nào giải thích đây, lại còn bị nha hoàn Phi Yến bắt tại trận nữa chứ!
Không đợi Mạnh Thiên Sở tìm biện pháp xạo sự giải quyết, tân nương tử cất âm thanh lạnh lùng: “Được rồi, ngươi không cần phải giải thích, ngươi làm chuyện gì ta cũng không xen vào, ta cũng không muốn quản. Chúng ta đã thỏa thuận, chỉ giả làm vợ chồng một năm, hiện tại mời ngươi đi cho.”
Giả làm vợ chồng? Một năm? Mạnh Thiên Sở đầu choáng váng, tự nhủ: “ Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì ư?” Tân nương kia lạnh lùng nhìn Mạnh Thiên Sở, “Ngươi đừng có quên, ta gả cho ngươi, chỉ là vì không muốn phụ thân ta trở thành người bội bạc. Nếu không phải chúng ta được hứa hôn từ nhỏ, cha mẹ ngươi cũng không còn sống, Hạ gia chúng ta cũng không phải loại người nói không giữ lời, cho nên mới gả cho ngươi. Chỉ bất quá, hôn sự này cũng chỉ là làm cho người khác xem. Ngươi đừng có mơ tưởng bước vào phòng ta. Không nói nhiều nữa, mời ngươi đi ra ngoài ngay lập tức!”
Nghe xong lời này, Mạnh Thiên Sở có chút hiều ra vấn đề, tân nương căn bản là không có tình cảm với vị thiếu gia kia, không muốn gả cho hắn, chỉ bởi vì cha mẹ hai bên đã định hôn sự từ trước. Ép hôn thời phong kiến thế này thật sự là hại chết người!
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, vị thiếu gia kia, đêm tân hôn lại cùng nữ nhân khác làm chuyện xằng bậy, thật là quá mức điên rồ. Đổi lại là ta, sẽ không như vậy, lúc trước, dù sao ta cũng đường đường là một cảnh sát hình sự tốt nghiệp học viện pháp y, ta mà đã kết hôn sẽ không đi ngoại tình, bất quá, chuyện này không có cách nào để giải thích.
Dỗ dành một nữ hài tử, chỉ có dùng lời ngon ngọt mà thôi. Mạnh Thiên Sở vẻ mặt tươi cười, dùng da mặt dày như mo cau năm xưa đã từng đi cưa gái ở đại học của hắn, thập phần thành khẩn nói: "Ta… Ta sẽ hối cải, sẽ sửa đổi cho nàng xem có được không?"
Những lời nói này bộc lộ ra một tấm chân tình, ngay cả chính Mạnh Thiên Sở cũng cảm thấy có chút cảm động. Nhưng tân nương kia vẫn lạnh như băng nói: “Miễn đi, hai chúng ta đều quá hiểu nhau rồi, hai chúng ta không phải đã thỏa thuận, làm vợ chồng danh nghĩa một năm, một năm sau, ngươi viết thư bỏ ta, từ nay về sau đường ai nấy đi.”
Bỏ vợ? Từ ngữ này rất quen thuộc nha, hình như là phương pháp ly hôn thời cổ đại, nhưng như thế nào lại định thời gian ly hôn ngay trong đêm tân hôn cơ chứ, cái này không phải là giả vờ kết hôn sao?
Nguyên lai, người nhà nữ tử này không muốn hủy hôn, bởi làm thế người đời lại nói bọn họ chê nghèo thích giàu, nên mới xảy ra chuyện này.
Phi Yến ở một bên đẩy mạnh Mạnh Thiên Sở một cái: "Này! Lời tiểu thư nói ngươi nghe chưa rõ sao? Còn không mau đi ra ngoài!"
Mạnh Thiên Sở không đề phòng, bị đẩy một cái cả người lảo đảo, nhất thời tức khí, nghĩ thầm, quả thật ta đã làm điều có lỗi khó có thể tha thứ , nhưng ta còn có lòng tự trọng của ta. Nếu không phải là thiệt tình muốn gả cho ta, chẳng qua chỉ là một trò chơi, việc gì mình phải mặt dày mày dạn chờ sự bố thí của người ta cơ chứ, cứ coi như một giấc mộng xuân đi.
Mạnh Thiên Sở cho tới bây giờ vẫn tin rằng rừng xanh vẫn còn thì lo gì không có củi đốt, năm xưa trong trường đại học cũng từng theo đuổi các nữ sinh xinh đẹp, nhưng hắn cũng biết rằng, cầm được thì cũng buông được, chưa từng kêu khóc vì thất tình.
Mạnh Thiên Sở đứng vững, thở dài một tiếng: “Nguyên lai là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Đã như vậy, chúng ta đều tự bảo trọng, cáo từ!” Hai chân đứng thẳng, giơ tay chào theo nghi thức quân đội, quay về phía sau, sải bước đi thẳng ra ngoài.
Đúng là tốt nghiệp từ hình cảnh học viện có khác, cách chào rất đúng chuẩn, hắn trong lòng đắc ý, một thoáng không cẩn thận, không để ý vấp vào bậc cửa, lảo đảo vài bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cũng may hắn trước kia huấn luyện không hề lười biếng, thân thủ coi như nhanh nhẹn, bước lên trước vài bước, rốt cuộc cũng đứng lại được. Chờ hắn vừa đứng vững, đã nghe đằng sau một tiếng động mạnh, cánh cửa động phòng đã đóng rầm một cái.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK