Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe xong lời nói của lão đầu,Mạnh Thiên Sở sửng sốt, rốt cục ngồi dậy, nhìn ngắm mọi nơi, lại nhìn chằm chằm vào quần áo của một đám nam nữ đang vây quanh mình, càng kỳ quái, lắp bắp nói: "Các ngươi…các ngươi…, ta… ta…"
Tại sao mà thần sắc hắn trở nên như thế? Nguyên do, Mạnh Thiên Sở này không phải Mạnh Thiên Sở.
Hắn nguyên là một hình cảnh pháp y ở xã hội hiện đại, hôm nay trên núi bỗng phát hiện một cỗ thi thể vô danh, hắn phụng mệnh mang theo dụng cụ pháp y đi trước khám nghiệm tử thi. Đi ở trên sơn đạo, mắc tiểu quá nên chui vào bụi cỏ ven đường giải quyết, bỗng một đạo bạch quang vô thanh vô tức từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đưa hắn cùng chiếc vali hút đi.
Hắn chỉ cảm thấy bên người điện quang chớp lóe, vật đổi sao dời, thế giới bốn phía xung quanh quay tròn, chẳng biết qua bao lâu kêu một tiếng rồi ngất đi.
Lúc tỉnh lại, đã nằm ở một cái hậu hoa viên xa lạ, một đám nam nữ mặc quần áo cổ đại kỳ quái vây quanh mình.
Trong đầu hắn hiện lên một ít từ ngữ khủng bố nhưng cũng thập phần kích thích: xuyên qua? Đường hầm thời gian? Thuyết tương đối? Du hành xuyên thời gian?
Kỳ quái, nếu là đi xuyên qua thời gian, không phải mình đang mặc cảnh phục, như thế nào lại biến thành trường bào? Xem bộ dáng, những người này đều nhận ra mình, hơn nữa quan hệ cũng không bình thường, bên cạnh lão nhân này còn gọi mình là thiếu gia, chẳng lẽ ta là người phú quý?
Những người này như thế nào nhận ra mình? Hay là tướng mạo mình tương tự thiếu gia bọn họ, nếu không cái này chính là mình đã Tá Thi Hoàn Hồn!
Tá Thi Hoàn Hồn? Vừa rồi lão nhân kia nói hắn tưởng rằng mình đã chết, vậy rất có thể gã này thực là đã chết, sau đó chính mình Tá Thi Hoàn Hồn sống lại.
Không đúng, trên thế giới này làm gì có quỷ, chính mình phần tử tích cực đã nhiều năm viết thư xin gia nhập Đảng, Đảng chúng ta chính là thờ phụng chủ nghĩa Mác, là thuyết vô thần.
Nếu không có Quỷ Hồn, vậy chuyện này phải giải thích sao đây? Đã xuyên qua thời không lại còn Tá Thi Hoàn Hồn? Đúng rồi, giống như trong bộ phim khoa học viễn tưởng, nói đến một loại máy móc thời gian có thể đem thân thể người phân giải thành các phần tử kết cấu, xuyên qua thời không, đến đúng thời điểm lịch sử rồi một lần nữa tổ hợp lại. Chẳng lẽ chính mình cũng là như vậy sao?
Đúng như dự đoán của hắn, thời điểm hắn đi tiểu, trên đầu của hắn vừa lúc có một chiếc UFO đi ngang qua địa cầu, máy móc gặp trục trặc, ngoài ý muốn mở ra một đường hầm thời gian, vừa lúc đánh trúng hắn cùng va ly dụng cụ pháp y. Cái va ly được chuyển nguyên vẹn theo thời gian; nhưng đối với hắn là tánh mạng thể, đường hầm thời gian lại chỉ đưa ký ức của hắn về quá khứ, tráo đổi với vị thiếu gia cổ đại xấu số Mạnh Thiên Sở kia.
Nói cách khác, vẫn là thân thể của vị thiếu gia cổ đại, nhưng bộ não của thiếu gia đã đổi thành bộ não của hắn. Cho nên, cũng không phải Tá Thi Hoàn Hồn, cũng không giống với ý nghĩa du hành thời gian. Chính xác mà nói, là bộ não của hắn đã đi về thời cổ đại, thay bộ não vị thiếu gia kia.
Người ngoài hành tinh mặc dù phát hiện sai lầm, nhưng lại không thèm quản chuyện cỏn con này, lái UFO dông mất. Cho nên chuyện này, hắn nghĩ muốn nát óc cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Hạ Hồng kỳ quái nhìn hắn, hỏi: "Thiên Sở, ngươi không sao chứ? Có muốn ta tìm lang trung khám cho ngươi không?"
Mạnh Thiên Sở lo sợ chẳng biết làm sao, trở mình đứng dậy, nhìn y bào lộn xộn trên người mình, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nghĩ thầm, Thiên Sở, tên của ta kêu là Thiên Sở? Không có họ Thiên, hai chữ này giống như là tên, họ của mình là gì?
Hắn tự hỏi trong lòng, nhìn trước mặt thấy một người bộ dạng giống như lão gia trên truyền hình, không biết là ai.
Tâm lý hắn vẫn còn khiếp sợ đến nỗi không có phản ứng, giờ phút này một cái ý niệm xuất hiện trong đầu hắn: tình huống phía trước không rõ ràng, không thể nói lung tung, đừng làm cho mình trở thành một cái sinh vật lạ, sẽ bị bắt đi “triển lãm”, vậy xong đời . Hoạt động một chút tay chân, lắc đầu, cười nói: "Ta… Ta không có việc gì…”
Mặc dù đang cười, nhưng là cười một cách miễn cưỡng, bởi vì hắn vẫn còn khiếp sợ, chưa có hoàn toàn hồi phục sau cái vụ xuyên qua thời gian này.
Hạ hồng thấy sắc mặt hắn khác thường, còn tưởng rằng hắn làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, xấu hổ không chịu nổi, thấy hắn đứng dậy lại hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy thân thể hắn không có vấn đề gì, liền mỉm cười nói: "Không có việc gì là tốt rồi! Lão đầu, Phi Yến, các ngươi còn không mau đưa thiếu gia về! Còn xảy ra chuyện, lão phu nhất định phải trách phạt các ngươi thật nặng!"
Đúng lúc này, vài người hầu hoảng hốt bối rối khẩn trương chạy tới, gấp giọng nói: "Lão gia, sau hậu hoa viên phát hiện một cái rương dẹt, rất nặng, không biết từ đâu tới!"
Hắn vội hỏi: "Rương dẹt? Nó màu trắng phải không , có thể xách theo?"
"Đúng vậy, cô gia."
"Cái đó… là của ta, phải… là bằng hữu tặng ta, mau đem tới cho ta!" Hắn úp mở nói. Đó chính là thiết bị dụng cụ pháp y của hắn, có khí giới cùng thuốc thử, không biết mình lạc tới nơi nào, không thể đánh mất cái rương bảo bối, hắn còn phải dựa vào nó.
Hạ Hồng vốn quá biết cái chú rể này cả ngày làm những chuyện bàng môn tả đạo, cái rương lớn này khẳng định chứa những thứ cũng chẳng tốt đẹp gì, cố tình giáo huấn vài câu, nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày đại hỉ, cũng không muốn nói nhiều, liền hừ một tiếng, phất tay áo một cái, xoay người đi. Hạ phu nhân cũng đi theo.
Phi Yến một bộ không vui, liếc xéo hắn một cái, lạnh như băng nói: "Cô gia, quay về động phòng đi."
Hắn còn đang hết nhìn đông tới nhìn tây, không chú ý tới lời này. Phi Yến đề cao giọng: "Này! Mạnh thiếu gia, ngươi có đi hay không ?"
Mạnh thiếu gia? Mình họ Mạnh? Mình tên Mạnh Thiên Sở? Tên này nghe cũng tạm được, nếu ta trú trong thân người này, lại ở nhà hắn, từ nay về sau dùng tên này cũng tốt.
Mạnh Thiên Sở hỏi Phi Yến: "Đi… Đi nơi nào vậy?"
Phi yến trừng mắt: "Động phòng ! Biết rõ còn hỏi!"
"Động phòng?" Mạnh Thiên Sở lập tức vui mừng lẫn sợ hãi, cái vận số cứt chó của mình xem ra không đúng rồi, xuyên qua thời gian trở lại thời cổ đại, liền được động phòng hoa chúc, ha ha, thật sự là phấn khích, mắt trộm nhìn tiểu nha hoàn xinh xắn, vội hỏi: "Ta động phòng với ai? Là hai chúng ta sao?"
Phi Yến trừng hắn một cái: "Đồ chết tiệt! Miệng lưỡi trơn tru! Nếu ngươi không đi thì ta đi."
"Đi, ta đi!" Mạnh thiên sở vội vàng kêu lên, lúc này, gia nô đã đưa cho hắn rương dụng cụ pháp y.
Phi Yến xoay người đi khỏi hoa viên, Mạnh Thiên Sở vội vàng đem cái rương giao cho lão đầu, dặn hắn bảo quản cho tốt, sau đó vội vàng đuổi theo, lão đầu thấy thiếu gia chết đi sống lại, không khỏi mừng rỡ vô cùng, xách rương lẽo đẽo theo sau.
Đi qua nhiều lầu các, hành lang gấp khúc, lúc này mới đi tới một tiểu viện. Tiểu viện này đang giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao, các chữ hỉ to đùng dán trên tường trên cửa, ngập tràn hạnh phúc. Mạnh Thiên Sở vừa mừng vừa sợ, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây chính là động phòng hoa chúc trong truyền thuyết?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang