• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được sự chỉ dạy của Sở Sơn Giang Ly có cảm giác thông suốt.

Hắn cố gắng học tập kỹ xảo thôi miên cùng với tăng cường tu vi tâm linh tựa như sau mưa trời lại sáng.

Trong nhà.

Giang Ly đang dạy em gái Giang Huyên tu hành đồng thời kiểm tra thuật thôi miên của bản thân.

Đột nhiên, hắn phát ra thanh âm ba dài hai ngắn, thê lương, thê lương như quỷ khóc; đây là thành quả phát âm gần đây hắn học tập được.

Quả nhiên, Giang Huyên chấn động, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ lui về sau.

- Em có cảm thấy gì không? Giang Ly ngừng lại hỏi.

- Lúc em nghe thấy tiếng nói đó, đầu óc trở nên trống rỗng, mắt như nhìn thấy một phần mộ cô linh, lại có tiếng hồ ly ca hát, khiến tim em run rẩy. Giang Huyên khôi phục lại tinh thần, quệt miệng nói: - Anh, xin anh đừng có tự nhiên phát ra tiếng ghê rợn như thế nữa, dọa chết em mất.

- Đây là thuật thôi miên em phải phòng bị. Giang Ly trịnh trọng nói:

- Thôi miên sư cao minh, giọng nói có thể khiến cho đại não sinh ra ảo giác, nhất là lúc em nghe phải âm thanh đó phải cảnh giác, lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng thủy tinh như vậy mới không bị thôi miên.

- Biết rồi. Giang Huyên vui vẻ nói: - Anh, anh đã trở thành Thôi miên sư? Nghề này kiếm được tiền lắm hả? Nghe đâu một tháng được mấy vạn ha.

- Anh còn chưa bắt đầu làm việc, mấy ngày nay bận bịu việc tiêu hóa vài thứ, giờ đã có chút thành quả, bây giờ có thể đi làm rồi.

Giang Ly dặn dò em gái đứng dậy đi tới Tập đoàn An Toàn ở vùng ngoại ô.

Đi vào trong phòng làm việc, Sở Sơn không có ở đó, thay vào đó là một người quen là chị Đao.

- Chúc mừng em Giang Ly trở thành Thôi miên sư của Tập đoàn An Toàn chúng ta. Cô vui vẻ bắt tay Giang Ly, lúc này cô không còn là giáo viên mà là phó tổng giám đốc chi nhánh ở thành Tinh Hoa của Tập đoàn An Toàn Sở Tích Tích.

- Bây giờ em bắt đầu đi làm sao? Giang Ly không thể chờ đợi: - Bây giờ em còn nợ công ty năm trăm ngàn, nhiều ghê.

- Có thể, bây giờ Thôi miên sư cung không đủ cầu, khách hàng quá nhiều, chỉ cần em có bản lĩnh là có thể kiếm tiền. Chị Đao mỉm cười:

- Nghe cha chị nói em có thể thôi miên mười người cùng lúc tiến vào ngủ say? Chị muốn xem bản lĩnh của em, em đi theo chị.

- Dạ!

Giang Ly cung kính đi theo chị Đao ra ngoài, ra phía sau núi; từng dãy hoa viên như một sơn trang nhàn nhã để nghỉ ngơi; sơn tuyền, nước chảy, căn phòng bằng thủy tinh, trong khoa học viễn tưởng có vẻ cổ xưa.

Đây là nơi nghỉ dưỡng cao cấp, những người tới đây đều là người có tiền, mỗi ngày đến thưa giãn, rèn luyện, an dưỡng.

- Ở thành Tinh Hoa, Tập đoàn An Toàn chúng ta chủ yếu kinh doanh chỗ nghỉ dưỡng, em thấy sao? Chị Đao vừa dẫn Giang Ly đi tham quan, vừa hỏi.

- Rất xa hoa. Giang Ly gật đầu: - Có rất nhiều thứ hấp dẫn em, trên mạng em thấy giới thiệu, nhân viên mát xa của Tập đoàn An Toàn rất chuyên nghiệp, có thể hiểu biết chính xác từng khớp xương, độ mệt mỏi; chỉ cần mát xa một chút toàn thân thư sướng như tắm gió xuân.

- Nhân viên mát xa chỉ là phụ chủ yếu là các Thôi miên sư. Chị Đao nói:

- Xã hội hiện đại, mọi người chủ ý tới an dưỡng tinh thần cho nên những nơi an dưỡng rất nhiều nhưng chân chính có thể hấp dẫn nhất với khách hàng là do tố chất các Thôi miên sư.

Giang Ly biết rất nhiều người muốn tiến vào giấc ngủ say.

Một nơi nghỉ dưỡng lớn, tố chất các Thôi miên sư là điều hấp dẫn cơ bản.

Trong khi nói chuyện, Sở Tích Tích mang theo Giang Ly tới một căn phòng lớn; nó được xây dựng trên một vách núi bằng những tấm thủy tinh thật lớn. Ở đây, ngời ta có thể quan sát cảnh sắc tươi đẹp phía xa vách núi, đôi khi có áng mây bay qua, uyển chuyển, yêu kiều.

Trong phòng, một người phụ nữ trung niên mang theo một chú bé độ mười ba mười bốn tuổi tới đây nghỉ ngơi; cậu bé rất nghịch ngợm, chạy trốn khắp nơi; còn người phụ nữ kia thì đang răn dạy nhân viên phục vụ.

- Các người làm sao vậy? Thôi miên sư còn chưa tới? Mỗi lần đều bắt tôi phải chờ, lãng phí thời gian. Người phụ nữ tức giận, có lẽ do phải chờ Thôi miên sư quá lâu mất đi sự kiên nhẫn.

- Rất xin lỗi quý khách. Nhân viên phục vụ vội vàng xin lỗi, không ngừng giải thích: - Hiện tại khách hàng quá đông, đều đang xếp hàng chờ đợi Thôi miên sư, quý khách vui lòng đợi thêm chút nữa.

- Đợi? Tôi chờ một tiếng rồi! Kế hoạch huấn luyện của con tôi là ngủ say một tiếng buổi trưa, sau đó buổi chiểu huấn luyện thể năng, thời gian rất chặt chẽ. Người phụ nữ giận dữ: - Còn để cho tôi chờ tiếp, tôi liền đổi chỗ an dưỡng khác.

- Ở thành Tinh Hoa này nơi an dưỡng của Tập đoàn An Toàn chúng tôi có tố chất Thôi miên sư cao nhất, chất lượng tốt nhất. Nếu quý khách tới nơi khác chỉ sợ xếp hàng đợi một ngày cũng không đợi được Thôi miên sư. Sở Tích Tích đi tới: - Dì Mạc, chồng dì là quan viên tòa thị chính, nên biết bây giờ Thôi miên sư thật sự rất ít.

- Tích Tích, rốt cục cháu cũng tới. Người phụ nữ trung niên đứng thẳng dậy, oán trách: - Không phải dì nói Tập đoàn An Toàn kém, nhưng thật sự dì đợi mãi mất hết cả kiên nhẫn rồi.

- Không phải cháu tới rồi sao? Sở Tích Tích nhìn cậu bé đang chơi đùa kia nói:

- Dì cũng biết đấy con của dì không thích hợp thôi miên, rất khó có hiệu quả, vì thế Thôi miên sư không muốn thôi miên cho con dì.

Thôi miên cần người phối hợp, tâm lý phải tin tưởng Thôi miên sư, Thôi miên sư bảo làm cái gì phải làm cái đó như vậy thôi miên mới nhanh được.

Nhưng thằng bé này rất ngang bướng, không chịu phối hợp, vậy nên Thôi miên sư muốn thôi miên thành công cũng phải mất mấy giờ, mệt mỏi chán nản.

Thôi miên sư không thích kinh doanh kiểu vậy, bởi nếu làm thế mỗi ngày chỉ có thôi miên một người, thu nhập giảm mạnh.

- Việc này Trên mặt người phụ nữ trung niên hiện ra vẻ khó xử:

- Trẻ con hiếu động cũng bình thường mà, dì cũng không có cách nào cả, dì khổ tâm vô cùng vì thằng bé, tất cả chỉ có Tập đoàn An Toàn mới có thể thuận lợi để nó tiến vào ngủ say.

- Vì thế, hôm nay cháu đã mời vị Thôi miên sư cao cấp nhất của Tập đoàn An Toàn tới thôi miên con dì. Sở Tích Tích chỉ Giang Ly.

- Cậu ta? Người phụ nữ nhìn Giang Ly rất ngờ vực, không chút tin tường.

- Anh ta là Thôi miên sư? Cậu bé cười ha hả: - Hắc, hắc Anh ta chỉ lớn hơn con mấy tuổi, con không cần anh ta thôi miên, con không tin anh ta, đuổi anh ta đi.

- Cháu xem? Người phụ nữ cũng không tin Giang Ly.

- Giang Ly, phải xem em thế nào rồi. Sở Tích Tích mỉm cười.

- Gừmmm! Hai tay Giang Ly nắm chặt, đột nhiên rống to thẳng vào thằng bé, cảnh cáo.

Động tác cậu bé dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ si ngốc, giống như quá sợ hãi, ánh mắt mờ mịt.

- Lại đây! Hai mắt Giang Ly phát ra ánh sáng xanh như mắt mèo, lập lòe; còn thằng bé như cái xác không hồn bay lại, chân không chạm đất.

Giang Ly nhẹ nhàng vuốt đầu nó, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng Lập tức, trên mặt đứa bé hiện lên vẻ bình thản, an bình.

Giang Ly kết thúc thủ ấn, nhẹ nhàng niệm: - Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn phao ảnh. (Dịch: Tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyễn, bọt, bóng. Hai trong bốn câu kết của Đức Phật trong kinh Kim Cương.)

Cậu bé cùng niệm theo:

- Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn phao ảnh

Niệm tiếp niệm tiếp, cậu bé ngoan ngoan ngồi xuống, tiến vào ngủ xay như lão tăng đang thiền.

Người phụ nữ liền lấy ra dụng cụ kiểm tra ngủ say.

- Chỉ số giấc ngủ đạt 120 điểm, trạng thái ngủ say tốt nhất. Dụng cụ kiểm tra cho ra kết quả, bình thường chỉ có 100 mà hôm nay lại hiện ra 120 rõ ràng cao cấp hơn.

- Không ngờ cao tới vậy! Cậu Người phụ nữ kinh ngạc, trước đó thủ pháp thôi miên của Giang Ly vô cùng kỳ diệu, khác xa những gì cô ta tưởng tượng về Thôi miên sư.

Mỗi lần cô ta thấy Thôi miên sư sơ cấp đều bắt con mình phối hợp, dùng cái gì đồng hồ quả lắc, thủ thế, dọa dẫm dụ dỗ, loay hoay toát mồ hôi hột mới miễn cưỡng thành công cũng đã quá trưa.

Bây giờ, Giang Ly chỉ rống một tiếng, thằng bé đã ngơ ngơ ngác ngác như cái xác không hồn; rồi chỉ việc xoa nhẹ cái đầu thằng bé đã tiến vào ngủ say mà lại còn có cảm giác như đang thiền, dù cho không phải người biết tu hành tâm linh cũng nhìn ra có rất nhiều chỗ tốt.

- Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ; không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể dung đấu để đo. Giờ phút này người phụ nữ rất kính nể, bước lên thi lễ: - Đại sư, tha thứ cho sự bất kính của tôi.

- Không cần khách khí. Giang Ly vội vàng đáp lễ: - Tôi độ con trai bà cũng có công đức, âu cũng là duyên phận.

Hắn đã thôi miên khiến cậu bé kia vào ngủ say, sâu trong lòng có một loại vui sướng; là bản thân đã đem cảnh giới tu hành bản thân chia xẻ với người khác, trấn an xao đọng tâm linh người khác, đưa tâm hồn họ vượt qua khổ ải.

Được Sở Sơn chỉ điểm, tâm linh của hắn đã cô đọng rất nhiều, mấy ngày này tu hành đã có sự khác biệt rất nhiều.

Khi thúc dục cậu bé ngủ say hắn cảm thấy công đức. Có thể phá sinh tử, có thể được Niết Bàn, có thể độ chúng sinh là vì công đức.

Tu tâm có thể phá sinh tử, dùng thôi miên quá đỉnh có thể khiến chúng sinh tĩnh tâm.

Cái đó so với ở chợ đen thôi miên trộm cướp tiền hoàn toàn khác nhau.

So sánh hai cơ vớới nhau, Giang Ly cảm tâyy dùng thôi miên giải trừ sự thống khống khổ của người khác, yên ổn tâm linh chúng sinh càng có lợi cho tu hành.

- Tôi đi thôi miên cho người khác, bà cứ tự nhiên, chăm sóc tốt cho cậu bé. Giang Ly gật đầu, người phụ nữ trung niên liền hành lễ, tỏ vẻ cảm kích: - Đại sư, tôi sẽ đem thanh danh của ngài truyền bá ra ngoài.

Giang Ly và Sở Tích Tích đi ra từ trong phòng, Sở Tích Tích liên tục cảm thán:

- Quả nhiên, thuật thôi miên của em đã vượt qua chị nhưng còn chưa đạt tới cảnh giới Thôi miên sư trung cấp, còn cần giọng nói thúc dục. Bây giờ em tu hành ra sao? Có lần mò tới cảnh giới nhập định hay chưa? Nhập định cũng chia làm ba cái cảnh giới tiểu định, đại định thường định; cha chị cũng vừa tới tiểu định.

- Nhập định sao mà gian nan quá. Giang Ly lắc đầu:

- Trong kinh Lục tổ, lão thiền sư thiền hai chục năm cũng không biết nhập định thế nào cuối cùng vẫn là Lục tổ một lời điểm tỉnh, nhân vật như em lại chỉ có thể đau khổ lần mò.

- Hả? Sở Tích Tích sửng sốt:

- Giang Ly, em thay đổi rất nhiều, dần dần có một loại khí chất so với cái bộ dáng trước kia cải thiện rất nhiều?

- Trước kia bộ dáng em ra sao? Giang Ly hỏi.

- Thiếu một chút phong phạm cao thủ, là một thiếu niên bình thường. Sở Tích Tích khóat tay:

- Làm cho người ta cảm thấy như một đứa trẻ, nhưng mấy ngày nay thay đổi rất nhiều.

- Vậy sao, phải cảm ơn Chủ tịch Sở chỉ điểm. Giang Ly biết, Sở Sơn đã giúp mình mở ra cánh cửa tâm hồn, giúp mình nhìn ra sự đặc sắc của thế giới tu hành.

- Tuy rằng em không thể nhập định nhưng so với Thôi miên sư sơ cấp thông thường mạnh hơn nhiều, hôm nay chị muốn xem em có thể thôi miên bao nhiêu người? Sở Tích Tích lại dẫn Giang Ly vào sơn trang khác.

Bên trong là một người trung niên, là quan viên chính phủ cũng đang chờ đợi Thôi miên sư.

Người quan viên này tóc hoa râm, rõ ràng công tác quá mệt mỏi, lại lục đục với người khác, bị stress hy vọng thôi miên có thể giảm bớt áp lực.

Thấy Giang Ly tiến vào, đầu tiên tỏ vẻ không tin.

Nhưng sau đó, Giang Ly thoáng làm vài thủ thế, nói một hai câu, vuốt ve đỉnh đầu, ông ta liền nhẹ nhàng tiến vào giấc ngủ say, cả quá trình không tới một phút đồng hồ.

Người bạn theo quan viên này nhìn chỉ số giấc ngủ hiện trên dụng cụ kiểm tra quả thực không thể tin vào mắt mình.

Cứ thế, Giang Ly một đường thôi miên, thôi miên xong cho hai chục người.

Thôi miên sư sơ cấp thông thường chỉ có thể thôi miên hai ba người mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK