Kính coong!
Một tiếng đồng hồ sau.
Hồ sơ xét duyệt của bộ thương mại đã được phát đến:
- Xét duyệt chưa thông qua, người ký kết không có giấy chứng nhận sát hạch Thôi miên sư, không thể nào tiến hành ký kết, hi vọng mau chóng sát hạch khảo chứng.
Sở Sơn sửng sốt, sau đó cười rộ lên:
- Tôi cũng quên béng mất chuyện này, anh ký kết thành Thôi miên sư cần phải có giấy chứng nhận, không có chứng nhận là phạm pháp, với trình độ của anh đi kiểm chứng lấy giấy chứng nhận Thôi miên sư sơ cấp quả thực dễ như trở bàn tay.
- Con cũng quên mất chuyện này. Giang Ly vỗ đầu một cái:
- Vậy thì ngày mai tôi sẽ đi sát hạch, nhưng bây giờ nói về điều kiện, con hi vọng có thể có được Sinh Mệnh Quả Thực.
- Thế này, tôi quét thẻ cho anh trước ba triệu rưỡi, sau đó tìm công ty cho vay năm trăm nghìn, tôi bảo lãnh cho anh lấy một quả đi. Sở Sơn có một chút quyền lực.
Giang Ly vội quét thẻ, sau đó ký tên một bản hợp đồng vay nợ.
Làm xong tất cả, Sở Sơn ra lệnh cho người đem Sinh Mệnh Quả Thực đến.
Là một bình thủy tinh, trong bình có đựng một quả to bằng ngón tay cái, đỏ tươi, bên trong lóe lên ánh sáng bóng như mộng ảo, nhìn kỹ có thể nhìn thấy rất nhiều gen mật mã nhỏ ti xếp hàng dài trật tự trong quả đỏ, tổ hợp lại.
Một quả rất nhỏ, chỉ có vài khắc, nhưng lại bao hàm nhiều thứ kỳ diệu trong đó.
- Chế tạo Sinh Mệnh Quả Thực là nguyên liệu con người chúng ta lấy được từ trên đại hạm của tinh cầu ngoài hành tinh rơi xuống, chiến sĩ của khu Tinh anh ẩu đả bên ngoài tinh cầu, sau khi bị thương, sẽ dùng nó để chữa trị. Sở Sơn cảm thán nói: - Anh dùng trước đi, xem xem có thể phục hồi được đến bước nào? Sau đó quay về đi kiểm tra lại một lần, ngày sai đi sát hạch lấy giấy chứng nhận Thôi miên sư sơ cấp, sau đó tới làm. Công việc chủ yếu chính là thôi miên khách hàng, mỗi lần chúng ta thu một nghìn Tinh nguyên, chia cho anh tám trăm tinh nguyên.
- Mỗi lần 800, vậy mỗi ngày tôi thôi miên mười người, thì là 8000 tinh nguyên. Hai tháng có thể trả hết nợ. Giang Ly tính toán: - Không đúng, 800 tinh nguyên này tôi còn chưa nộp 20% thuế thu nhập, chỉ còn cầm được 600 tinh nguyên.
Tập đoàn An Toàn trong Tinh Hoa thành là hành nghề chính quy, cũng ký kết Thôi miên sư, nhưng Thôi miên sư sơ cấp quá ít, khách hàng đều phải hẹn trước, mỗi lần một nghìn tinh nguyên, bây giờ chia cho Giang Ly 800 tinh nguyên, tập đoàn An Toàn rút hai phần, cũng đã quá hào phóng rồi.
Vốn dĩ tỉ lệ rút nhiều hơn, vì bây giờ số lượng Thôi miên sư sơ cấp quá ít, khách hàng còn phải xếp hàng, cho nên bất kỳ tập đoàn nào cũng không thể hạ bớt tỉ lệ ăn chia, nếu không người ta sẽ sang tập đoàn khác, tập đoàn sẽ mất nhiều hơn được.
Giang Ly mở bình ra, trực tiếp dùng Sinh Mệnh Quả Thực, thứ này chính là ăn bằng miệng.
Giang Ly sau khi dùng nó, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy toàn thân mình hình như ngâm trong nước ấm, thoải mái, tất cả mệt nhọc trở thành hư không, khoảng chừng ba tiếng mới dừng lại.
Mở to mắt, hắn phát hiện thân thể hắn trở nên thoải mái hơn rất nhiều, nhất là lối tư duy của đầu óc nhạy cảm hơn nhiều.
- Không biết bây giờ tôi đi kiểm tra, tuổi thọ có thể đến được bao nhiêu? Chắc là phục hồi cũng không ít nhỉ? Giang Ly vội vã trở về, muốn đến bệnh viện kiểm tra xem.
- Đây là một tấm thẻ, sau này tập đoàn An Toàn chúng tôi sẽ liên hệ với anh qua cái này. Sở Sơn đưa cho Giang Ly một con chip: - Đi sát hạch giấy chứng nhận, rồi đến ký kết.
Giang Ly nhận lấy con chip, mau chóng đến bệnh viện kiểm tra.
- Thật sự khó có thể tin, tế bào của anh lại khôi phục nhanh như vậy. Qua kiểm tra, bây giờ anh ước chừng có thể sống từ 70 đến 80 tuổi, hơn nữa còn với tốc độ sinh trưởng chậm rãi.
Trong bệnh viện, bác sĩ trưởng với vẻ mặt ngạc nhiên thuật lại kết quả kiểm tra với Giang Ly.
- Tôi dùng Sinh Mệnh Quả Thực. Giang Ly gật đầu.
- Sinh Mệnh Quả Thực? Y sĩ trưởng bừng tỉnh: - Chẳng trách, đây là một trong những kỹ thuật thần bí của nhân loại, quả thực được hình thành từ kỹ thuật trong khu Tinh anh, nhưng giá vô cùng đắt đỏ, Tinh Hoa thành không mua được, trong chợ đen cũng rất ít gặp.
- Bác sĩ, ước chừng tôi dùng bao nhiêu Sinh Mệnh Quả Thực thì có thể khôi phục toàn bộ tế bào? Giang Ly hỏi thăm, hắn biết kiến thức của mình về y học chắc chắn không bằng bác sĩ, phải hỏi chuyên gia, cho nên cũng không giấu diếm bệnh tình.
- Sinh Mệnh Quả Thực là thuốc chữa bệnh cho binh lính trong khu Tinh anh, đối chiến với kẻ thù, mau chóng chữa trị vết thương. Tác dụng tăng cường thể năng cũng không lớn lắm, nhưng thứ này cực kỳ khan hiếm trong khu Tinh anh, cho nên chính phủ không cho phép vận chuyển đến khu bình thường. Bác sỹ trưởng lắc đầu: - Bây giờ anh khoảng chừng còn phải dùng một Sinh Mệnh Quả Thực nữa mới có thể khôi phục được.
- Còn cần một quả nữa, thì phải là 4 triệu… Giang Ly trong lòng run lên, bây giờ hắn sạch sành sanh rồi, còn nợ công ty 500 nghìn nữa, bảo hắn lấy ra 4 triệu mua một quả, chết cũng không lấy ra nổi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Ly liền đến viện nghiên cứu Tâm Linh trung ương Tinh Hoa thành.
Đây là một cơ cấu dùng nghiên cứu Tâm Linh học, Linh hồn học, Tâm thần học, thuộc ban ngành chính phủ, trong này cũng có thể sát hạch lấy giấy chứng nhận Thôi miên sư.
Trước tiên là tiến hành các loại kiểm tra lý luận, sau đó chính là lấy động vật làm đối tượng thôi miên, cuối cùng xác định lý luận và kỹ năng của anh có qua không, rồi mới tiến hành thôi miên con người.
Sát hạch vô cùng nghiêm khắc, không có chút sơ hở nào.
Mặc dù Giang Ly đều qua cửa hết, lấy được giấy chứng nhận Thôi miên sư sơ cấp, với trình độ bây giờ của hắn quả thực có thể dễ như trở bàn tay.
Nhưng, viện nghiên cứu Tâm linh của Tinh Hoa thành chỉ có thể sát hạch Thôi miên sư sơ cấp, nếu như thăng cấp lên Thôi miên sư trung cấp, thì nhất định phải đến Kinh Hoa thành rộng lớn hơn.
Vừa lấy được giấy chứng nhận, Giang Ly lại đến tập đoàn An Toàn gặp Sở Sơn.
Lần này ký kết hợp đồng trong nháy mắt xét duyệt thành công, hiệu suất của bộ thương mại chính phủ vô cùng cao.
Trong văn phòng.
Giang Ly ký xong, bắt đầu tìm tòi học hỏi: - Chủ tịch Sở, ông nếu là Thôi miên sư trung cấp, giảng cho tôi được không? Không phải nói gia nhập tập đoàn An Toàn, là có thể được bồi dưỡng huấn luyện Thôi miên sư trung cấp sao?
Sở Sơn không thích người ta gọi ông là ông cụ, cho nên Giang Ly trực tiếp xưng hô là Chủ tịch Sở.
- Giảng bài? Anh có biết môn học Thôi miên sư sơ cấp kia, một tiết hết bao nhiêu tiền không? Sở Sơn cười cười: - Không có một trăm nghìn tinh nguyên, tôi căn bản cũng không lên bục giảng.
- Có thể ngoại lệ với tôi được chứ. Giang Ly dày mặt: - Thôi miên sư thiên tài như tôi cũng không có mấy người, ông chẳng lẽ lại không muốn bồi dưỡng một cao thủ xuất thế sao?
- Da mặt của anh dày thật đấy. Sở Sơn bật cười, thần sắc vui vẻ:
- Được rồi, hôm nay tâm trạng của tôi tốt, giảng cho anh chút huyền bí tu hành vậy.
- Xin lĩnh giáo.
Giang Ly cung kính đứng thẳng, tỏ vẻ tôn trọng với tu hành.
Thấy thái độ này, Sở Sơn thầm gật đầu: - Trong lòng anh có kính nể, có thành kính, rất tốt, hạt giống tốt. Nhưng chỉ thế thôi, thứ mà anh thiếu thực sự là khí chất cường giả, biết không?
- Cái gì là khí chất cường giả? Giang Ly sửng sốt.
Sở Sơn mạnh mẽ đứng bật dậy, trước mặt Giang Ly tối sầm, chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đang đè xuống, toàn thân không thể động đậy, thuần túy là áp chế của tâm hồn, khiến hắn không thể khống chế được thân thể của mình, không thể nhúc nhích nổi.
- Cường giả thực sự, cho dù rừng đao thương kiếm, nhưng vẫn dạo bước mà đi, vượt mọi chông gai, cho dù chết vẫn không hối hận. Sở Sơn bước chậm, phong thái như rồng.
- Loạn ngã tâm giả, giết!
- Ưu ngã tâm giả, giết!
- Hoặc ngã tâm giả, giết!
- Mê ngã tâm giả, giết!
- Khiên ngã tâm giả, giết!
- Động ngã tâm giả, giết!
- Trở ngã cầu đạo giả, giết!
Bảy chữ giết, từ miệng Sở Sơn thốt ra, Giang Ly chấn động sắc mặt tái nhợt, hắn dường như thực sự nhìn thấy tinh thần của cường giả, tâm chi kiếm trần trụi, tài năng lộ rõ, quyết chí tiến lên.
Trở ngã cầu đạo giả, giết!
- Giang Ly, mặc dù anh có thiên phú, nhưng tâm linh của anh tôi thấy rằng, vẫn yếu đuối, mờ mịt, không biết gì, tâm cảnh như này, cho dù cho anh tài nguyên vô tận, linh dược vô tận, thành tích cũng có hạn. Sở Sơn vừa nhìn liền thấu tâm linh của Giang Ly cũng không kiên định: - Nhưng, phần lớn mọi người đều như anh, phải trải qua tang thương nhân gian, trần thế biến hóa mới có thể lĩnh ngộ, rửa sạch sự yếu đuối trong tâm linh, bây giờ anh có mê hoặc và không kiên định cũng trong tình lý. Bây giờ anh chỉ là đơn thuần muốn trở nên mạnh mẽ, tinh thần không biết cầu đạo.
- Tinh thần cầu đạo… Giang Ly lặp lại từ này, nhớ lại Thất Sát, tâm linh cực kỳ rung động.
- Lòng người mà, chính là kiếm sắc, không ngừng mài rũa, sắc cạnh mới có thể hiện rõ được. Sở Sơn thở dài nói: - Giang Ly à, anh còn khiếm khuyết rất nhiều, đường còn dài, con đường cầu đạo, ai cũng không giúp được anh, chỉ có bản thân anh mới giúp được chính mình. Được, anh có vấn đề gì, cứ hỏi tôi đi, bây giờ tôi giảng giải cho anh một chút về tri thức thực tế.
- Ông cụ, cái gì là Nhập định? Giang Ly lắc đầu, bắt đầu hỏi.
Sở Sơn ngồi xuống, pha một bình trà: - Thực ra, cảnh giới Nhập định ở thời cổ rất khó, giải thích sâu sắc nhất về Nhập định có trong một đoạn trong Lục Tổ Đàn Kinh, một thiền sư tên Tố Trí Hoàng, tĩnh tọa hai mươi năm, tự cho là có thể nhập định, có được chân ý thiền, một đệ tử của Lục tổ tên Huyền Sách đến hỏi thăm ông ta, nhìn thấy đang tu hành, hỏi ông ta đang tu hành cái gì? Ông ấy nói đang nhập định.
Sở Sơn dừng lại một chút, uống một ngụm trà: - Huyền Sách nói, nhập định mà ông nói, trong lòng rốt cục có ý niệm hay không? Nếu như không có ý niệm, thì viên đá kia cũng có thể nhập định. Nếu như có ý niệm, thì tất cả nhân tình chúng sinh đều có thể nhập định. Trí Hoàng thiền sư nói, khi tôi đang nhập định, trong lòng mặc kệ có ý niệm hay vô niệm. Rồi Huyền Sách lại hỏi, bất luận có ý niệm hay không, đó chính là thường định, nếu là thường định, sao lại có phân chia xuất nhập? Vì thế thiền sư Trí Hoàng tu hành hai mươi năm không thể đối lại được, biết mình tu hành chưa đến nơi đến chốn, đến hỏi Lục Tổ Huệ Năng, Huệ Năng nói: tâm như hư không, rồi lại không chấp nhất hư không, tự tại vận dụng bản tâm, nhưng lại thờ ơ với tất cả, tiêu trừ sự khác biệt giữa Thánh nhân và người phàm, bản tính và hiện tượng hợp nhất, đây chính là nhập định.
Nghe thấy Sở Sơn giải thích như vậy, Giang Ly như hiểu như không: - Lục tổ giải thích cũng không rõ ràng lắm, cụ thể là có ý gì?
Sở Sơn gật đầu: - Lời này của Lục Tổ là giải thích cho thiền sư đại ngộ tính nghe, thực ra câu nói này tôi lý giải là thu lại tinh thần của mình, quy chiếu vào bên trong, cho tâm linh của mình là chủ thể, thân thể là hư ảo, như vậy, thân thể chính là một bộ áo giáp, đao búa chặt chém lên trên bộ giáp này, không thể làm thương mình được, cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không thay đổi. Đây chính là cái gọi là Quan Tự Tại Bồ Tát, chiếu sáng ngũ uẩn giai không. Nắm thật chặt lấy tâm linh của mình, thân thể chịu đủ loại thống khổ, cảm thụ trong giới vật chất, đều là đang nằm mơ, vì thế anh không có thống khổ và phiền não.
- Lời này thì tôi hiểu một chút. Giang Ly giống như ngộ ra: - Chẳng trách trong Tâm Kinh có nói, rời xa đảo ngược mộng tưởng, kết quả là niết bàn.
- Đúng vậy, chính là rời xa giấc mộng điên đảo, cuối cùng niết bàn. Sở Sơn chợt nói: - Vốn dĩ, xác thịt là thực chất, tâm linh và hư ảo. Nhưng muốn nhập định, loại trừ tạp chất, thì phải đảo ngược mộng tưởng, đem hư ảo biến thành thực chất, thực chất biến thành hư ảo.
- Đảo ngược thế giới quan của mình! Mới có thể niết bàn!
- Nhập định thực ra chính là một loại nhận thức thế giới quan, cho rằng tâm linh là chủ yếu, thân thể là hư không, các loại thống khổ cộng thêm thân xác trong giới vật chất, đều là hư không.
- Mơ thấy mình bị giết, thực ra không phải là bị giết thật.
- Khi anh thay đổi thế giới quan của mình, thì sự thống khổ và phiền não đều tan biến hết, sẽ đạt đến cảnh giới nhập định. Phật tổ vì sao cắt thịt cho chim ưng ăn, xả mình cho hổ ăn? Vì ông ấy biết tất cả đều là mộng tưởng, khi anh biết mình trong mộng, cũng có thể làm được việc cắt thịt cho chim ưng ăn, xả thân cho hổ hắn.
Giang Ly bừng tỉnh: - Cho nên Phật giáo coi thân thể con người là thân xác thối tha, cho rằng tâm là chúa tể, tâm mới là chân thực, tất cả mọi chuyện đều có cách, như ảo ảnh trong mơ. Nhưng hắn lại nghi ngờ: - Đạo gia chẳng phải nói, chỉ tu tính, không tu mệnh, vạn kiếp âm linh khó nhập thánh! Ý chính là muốn thân thể và tâm linh song song tu hành, đây lại là tương phản với tu hành Phật giáo, rốt cục cái nào là chân lý?
Vạn kiếp âm linh, chính là linh hồn.
Nhập thánh, chính là hiển thánh, hiển hiện trong giới vật chất.
Lý luận tam giới, không có thân thể, tâm linh căn bản không thể nào hiển thánh, thiếu cây cầu nối giữa chân thực và hư ảo.
Mà vừa rồi Lục Tổ cũng đã nói, cũng không cần quan tâm đến thân thể.
Nếu như tương phản, rốt cục cái nào mới là chân lý?