• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, hắn lại vào công viên; Đại Hắc vẫn đang tu luyện, thấy Giang Ly tới, hai mắt mở ra, phát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt kèm theo những tiếng meo meo. Giang Ly liền cảm thấy mình hơi choáng váng, hiển nhiên là thuật thôi miên đã rất tinh thâm.

- Uhm! Thôi miên?

Hắn cười rộ lên, giơ tay ôm lấy mèo Đại Hắc từ trong ổ ra: - Đại Hắc thuật thôi miên của mày không tệ đâu, có thể thôi miên người thường rồi; hôm nay anh mang cho mày thứ tốt đây, đến đây xem nào?

Hắn lấy ra "Nguyệt Linh Chi Tinh".

Đại Hắc vui vẻ nhảy ra khỏi tay Giang Ly.

- Từ từ, uống từng giọt thôi, Giang Ly lấy một giọt dịch dinh dưỡng bên trong cho nó uống hết.

Lập tức trên người Đại Hắc xuất hiện một tia ánh trăng, trông có vẻ yêu dị.

Trong chốc lát, ánh trăng trên người Đại Hắc tan biết, tiếng kêu meo meo cũng phát sinh biến hóa, có nhiều âm tiết hơn, thanh đới dường như có sự biến đổi.

- Đây chính là Nhật Nguyệt Tinh Hoa chính tông trong cổ đại, động vật hấp thu biến thành yêu quái. Giang Ly chờ mong: - Không biết sẽ biến hóa ra sao?

- Thêm nữa, thêm nữa! Đại Hắc dùng vuốt viết chữ lên mặt đất.

Giang Ly lại cho Đại Hắc một giọt.

Cứ như vậy, hắn cho Đại Hắc uống từng giọt, cuối cùng uống hết một bình, Đại Hắc lại bắt đầu tu luyện minh tưởng thủy tinh.

Ước chừng một giờ, đột nhiên Đại Hắc đứng lên, toàn thân lông liếc dựng đứng, cả người phát ra khí thế như mãnh hổ, ngủ mà không phải ngủ, tỉnh mà không phải tỉnh.

Rống!

Nó rống một tiếng như mãnh hổ hạ sơn, sinh ra một cơn lốc xoáy "Vân tòng long, phong tòng hổ".

- Ngủ say giai đoạn thứ ba?

Giang Ly chấn động: - Tại sao tu hành nhanh như vậy? Tuy động vật tu hành nhanh hơn loài người gấp nhiều lần, nhưng cái tốc độ này mình cũng không thể tin được?

- Thế nào? Giang Ly, em lợi hại không. Đại Hắc viết chữ, trong đôi mắt hiện ra sự đắc ý: - Đây là Nhật Nguyệt Tinh Hoa? Em cảm giác dây thanh của mình biến đổi, có thể phát ra nhiều âm tiết hơn, cứ thế này sớm hay muộn em cũng có thể nói tiếng người.

- Nói tiếng người? Giang Ly gật đầu: - Cũng không phải không thể. Nhật Nguyệt Tinh Hoa thật sự có thể khiến động vật thay đổi.

- Giang Ly, anh đem con Chip quang não của anh cho em xem? Đại Hắc viết chữ: - Nếu ta có được Chip quang não có thể biết thêm nhiều tin tức của loài người, cũng có thể tự học trên mạng.

- Đây, anh dạy cho cách dùng Chip quang não. Giang Ly nghĩ cũng đúng, mua cho Đại Hắc quang não, để nó có thể trực tiếp lên mạng học tập.

Nhận lấy cái Chip của Giang Ly, Đại Hắc nhấn một cái, xuất hiện một cái "Màn hình ảo", bắt đầu học tập các thao tác. Nó thấy cái tài khoản ngân hàng của Giang Ly, khinh bỉ viết: - Giang Ly, trong tài khoản của anh ít tiền thế?

- Chả có cách gì, tiền xài hết rồi, bây giờ chỉ còn lại Nguyệt Hoa Chi Tinh nhưng mà bây giờ anh có thể thôi miên kiếm khá nhiều tiền. Giang Ly nói ra chuyện ở chợ đen thành Khư Hoa cướp đi đồ của gia tộc Trịnh Văn Băng.

- Uhm. Đại Hắc gật đầu.

- Sau khi quen với các thao tác của quang não, anh sẽ đem kinh nghiệm tu hành cùng thôi miên nói cho chú mày biết, mà truyền công trong mơ đi, nói tốn nước bọt lắm. Tuy nhiên, bây giờ nhất định mày phải phối hợp với anh, anh mới có thể thôi miên chú mày. Giang Ly khoát tay, âm thầm làm ra thủ thể thôi miên, mèo Đại Hắc thì đứng yên bất động.

Cuối cùng, dưới sự phối hợp của mèo Đại Hắc, nó mới dần dần bị thôi miên, Giang Ly đem kỹ xảo thôi miên gần đây học được, còn cả phương pháp "Lò luyện tâm viên", truyền cho nó.

7 giờ sau, Giang Ly và Đại Hắc tỉnh lại. Lúc này, đã là sáng sớm ngày hôm sau, Giang Ly sáng sớm đi mua cho Đại Hắc một con Chip quang não.

Đại Hắc chờ Giang Ly đi rồi, mới ngậm con Chip trong miệng, nhảy một cái, chạy ra khỏi công viên đi tới nhà ga, bước vào đoàn tàu đi tới thành Khư Hoa.

Đoàn tàu hiện tại, khá dễ dàng, có thể để thú nuôi lên tàu mà không cần mua vé.

Một con thú nuôi có thể lên tàu đi bất cứ đâu trên Địa Cầu này.

Toà nhà An Toàn thành Tinh Hoa.

Giang Ly vừa mới thôi miên 25 vị khách, lúc này mới ngừng lại.

- Giang Ly em tiến bộ thật lớn, không ngờ vài ngày đã thôi miên thêm được 5 người. Sở Tích Tích rất kinh ngạc.

- Không có gì; mỗi ngày em đều dùng hai bình Nguyệt Linh Chi Tinh. Giang Ly làm ra vẻ đương nhiên: - Có cái này không tiến bộ thần tốc mới là lạ đó.

- Hy vọng em tiếp tục tiến bộ thần tốc thêm một ít nữa. Sắc mặt Sở Tích Tích khá nhợt nhạt, trông khá mệt mỏi, xem ra cô rất hao tổn tâm trí vì Tập đoàn Nhật Nguyệt: - Nếu em có thể thăng tới Thôi miên sư trung cấp, nghiệp vụ của chúng ta tại thành Khư Hoa này sẽ tăng rất mạnh.

Thôi miên sư trung cấp chính là một cái biển vàng, nếu ở thành Tinh Hoa đóng quân, thì ngay Chủ tịch thành phố cũng tới cổ động. Nhân vật như vậy có sức ảnh hưởng quá lớn.

Sở Sơn cũng không ở lại thành Tinh Hoa nho nhỏ thế này.

- Hôm nay, thu nhập của em là 16000, đã chuyển vào tài khoản. Sở Tích Tích ra hiệu cho Giang Ly kiểm tra: - Bây giờ em không cần trả nợ nữa, số tiền thu vào là của chính em đó.

Thôi miên 25 người, thu vào 20 ngàn, khấu trừ 20% thuế, một ngày cũng kiếm chác được 16 nghìn, đủ mua rất nhiều loại dinh dưỡng về nhà.

Đây chính là thu nhập do làm việc mà có, đường đường chính chính, là người đóng thuế vinh quang.

- Tiến theo việc Nhật Nguyệt Tinh Hoa giảm giá mạnh sẽ là số lượng Thôi miên sư càng không đáp ứng nổi nhu cầu khách hàng.

Sở Tích Tích thở dài.

Nhật Nguyệt Tinh Hoa cần phải trong trạng thái ngủ say không sinh ra ảo giác mới có thể hấp thu. Sau khi giảm giá, rất nhiều gia đình mua cho con cái; cùng với đó là đám quan chức quen thuộc sử dụng nhất định phải nhờ Thôi miên sư tiến vào giấc ngủ say.

Lúc này, Thôi miên sư sơ cấp nhất định không đáp ứng được nhu cầu, giá cả có thể tăng thêm.

- Em về nhà trước đây, tới lúc đó kiếm tiền mua biệt thự, cải thiện đời sống cho người thân. Giang Ly nói lời tạm biệt với Sở Tích Tích để về nhà, cho em gái sử dụng Nguyệt Linh Chi Tinh.

Bộp, bộp, bộp.

Hắn bước lên cầu thang bộ đi về cửa nhà, đột nhiên sửng sốt.

Bởi vì hắn thấy trước cửa nhà có hai người đang đứng rất nghiêm trang.

Hai người kia, toàn thân mặc áo da màu đen, đeo kính râm, không hề nhúc nhích, quan sát bốn phía, giống như là môn thần; loáng thoáng Giang Ly có thể thấy sát khi trên hai người tỏa ra, hiển nhiên đã giết người!

- Sao trước cửa nhà mình lại xuất hiện hai ngời này. Giang Ly đi tới.

- Đứng lại, là ai? Không được lại gần!

Đột nhiên, một người áo đen hét lớn.

- Đây là nhà tôi, các ông là ai? Sao đứng trước cửa nhà tôi? Giang Ly bực mình, rõ ràng là nhà mình lại bị người khác canh giữ, lại không cho mình đi vào.

Đồng thời, hắn cũng có một dự cảm không tốt.

Tại sao có người đứng trước cửa nhà mình.

- Nhà ngươi? Một người áo đen mỉm cười âm trầm: - Ngươi họ Giang?

- Đúng vậy, tôi họ Giang, rốt cục các người là ai? Giang Ly ngẩng đầu lên, hắn nhìn ra hai người áo đen này rất mạnh, so với những vệ sĩ thông thường rất khác biệt chỉ sợ là những chiến sĩ thường xuyên chém giết. Hắn âm thầm đề phòng.

- Ngươi họ Giang vậy vào đi. Một người áo đen đi tới, bất chợt tung ra một trảo!

Răng rắc!

Cánh tay to lớn đầy lực lượng; một trảo hướng tới vai Giang Ly, đây là một loại võ học cấp C, Long trảo đại cầm nã!

Thanh Long xuất thủy!

Long trảo đại cầm nã là võ học trong quân đội, chỉ có quân nhân mới nắm giữ thành thạo.

Một trảo này, ra tay rất tàn nhẫn muốn bóp nát vai Giang Ly.

Tâm linh Giang Ly rất nhạy bén, hắn có thể cảm nhận địch ý rất nhỏ, làm sao không biết kẻ trước mặt này muốn mình bị thương: - Không ổn, chẳng lẽ những người này đã khống chế ba mẹ? Em gái?

Trong lòng Giang Ly rất lo lắng, ra tay không chút lưu tình.

Răng rắc!

Không chút do dự, hắn ra một trưởng trong Cầm định cách sát thuật chiêu Tiệt mạch, cạnh bàn tay ra sau mà tới trước vô cùng nhanh.

Tay người áo đen cách vai Giang Ly 3cm, đị bị chém trúng, vang lên một tiếng.

- A? Trên mặt người áo đen hiện lên vẻ kinh ngạc, rút tay lại, tránh né cú chém này, rồi bất ngờ tung một quyền kích sát.

Một quyền này, tiếng gió rít gào, là võ học cấp B, Quỷ thần quyền, quỷ thần xuất hiện.

- Một vệ sĩ không ngờ mạnh tới vậy, ngang với Huyết Cừu? Giang Ly cũng chấn động. ngưng tụ tâm thần, Tâm Linh Đại Đế Ấn mạnh mẽ bổ xuống, Tấn lôi liệt phong, lấy cứng đối cứng.

Ầm ầm!

Hai cánh tay như lốc xoáy chạm vào nhau, lập tức Giang Ly cảm thấy đối phương xương cốt như sắt thép, toàn thân run lên bần bật.

Nhưng hiện tại hắn cũng không phải bình thường, rống to một tiếng! Dùng tới thuật thôi miên, chuẩn xác nắm được tiết tấu sinh mệnh đối phương; tiết rống này đánh thẳng vào điểm yếu tâm linh của kẻ địch, đây chính là chân ngôn phát ra bằng tiếng Phạn.

Tên vệ sĩ chấn động, toàn thân run rẩy, chậm chạp 0.1s.

- Liệt cốt loạn vân băng!

Một bước tới, Giang Ly tung một đấm đánh vào ngực đối phương.

Tên áo đen không kịp kêu, trên mặt hiện lên sự đau đớn vô cùng; thân hình hai trăm cân mà cứ như một trang giấy bay đi, dán trên vách tường, sao đó từ từ trượt xuống; kính râm bị vỡ nát, oán hận nhìn Giang Ly. Tên đó phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh.

Xoẹt!

Một kích đánh bất tỉnh tên đó, nhưng đằng sau một ánh sáng lóe lên; thì ra tên áo đen còn lại lấy ra một con dao găm, vô thanh vô tức tiến tới đây.

Dao găm hướng động mạch chủ trên cổ Giang Ly khẽ rạch một cái.

Dao găm sắc lạnh như tuyết, trên mũi dao tỏa ra hàn khí, chỉ hơi sượt qua da là máu chảy.

Giang Ly vọt lên trước, thân thể lay động, miệng phát ra âm thanh, tứ chi rung lắc, đây cũng là chiêu thức trong Tâm Linh Đại Đế Ấn. Tên áo đen còn lại cầm dao găm ngây người, vội cúi đầu lắc mạnh muốn duy trì tỉnh táo.

Lúc này Giang Ly cũng không thèm nhìn tới, nắm chơ cơ hội, búng ngón tay bắn lên mặt dao găm.

Người áo đen như bị sấm đánh bên tai, nửa người chết lặng. Mặc dù Giang Ly chỉ búng ngón tay nhưng với lực lượng bây giờ của hắn thì cho dù là sắt thép cũng bị uốn cong.

Dao găm bay cao lên, cắm vào góc tường.

Theo con dao bắn ra, Giang Ly giơ chân đá ra.

Oa tâm cước!

Chuẩn xác đá trúng bụng tên còn lại.

Người áo đen bị đá ngã từ trên rơi xuống, lăn trên bậc cầu thang, mặt mũi bầm dập, mắt trợn trắng, sùi bọt mép bất tỉnh.

Ba đấm hai đá giải quyết hai tên áo đen nhưng Giang Ly không dám sơ xuất chút nào, hai tên kia kỳ thật rất mạnh! Sinh mệnh lực đạt tới 1, người như vậy sao chịu đi làm vệ sĩ? Rốt cuộc là đại nhân vật cỡ nào mới có thể khiến bọn họ ra sức? Tại sao lại tới nhà mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cánh cửa khép hờ.

Hắn một bước xông tới, bên trong truyền ra tiếng nói: - Giang Chấn Đông, không ngờ phản bội Giang gia chúng ta hai mươi năm, trở thành một tiểu thị dân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK