Mục lục
[Việt Nam] Đứa Con Của Tạo Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân hình A Nhị vừa động đã xuất hiện phía trước phi thuyền của Hoàng Lăng, một luồng uy áp tỏa ra từ người của A Nhị ập thẳng vào bên trong phi thuyền kia.

Hoàng Lăng đang điều khiển phi thuyền thì đột nhiên có người đứng chắn trước phi thuyền khiến cho hắn giật mình kinh hãi, bởi vì mặc dù hắn đã phóng thần thức ra xung quanh để dò xét với phạm vi tối đa rồi vậy mà người này xuất hiện như thế nào hắn cũng không biết, chỉ là một chút dấu hiệu thôi cũng hoàn toàn không thấy được.

Hoàng Lăng chợt cả kinh, người có thể khiến cho hắn không hề phát giác ra mảy may một chút khí tức nào thì rốt cuộc người đó mạnh như thế nào, cái này hắn hoàn toàn không thể tưởng tưởng được, bởi vì dù có mạnh như thế nào thì tu vi giữa hắn và người này cũng chính là cách xa nhau ngàn vạn tám ngàn dặm. Hoàng Lăng hắn có lẽ một cái móng chân của người ta cũng không bằng.

Hoàng Lăng có chút hoảng sợ mà dừng phi thuyền lại, mà theo sau hắn vừa mới dừng phi thuyền lại thì một luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ ập tới, khiến cho cả cơ thể của hắn đều không thể nào di chuyển nổi, đến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

- Phốc...phốc...

Hai tiếng hộc máu truyền ra, cả Hoàng Lăng và Hoàng Dương đều bị luồng uy áp mạnh mẽ này chấn cho hộc máu mồm. Cả hai người hoảng sợ liếc nhau một cái, cả hai người đều hiểu rằng nếu như người đứng trước mặt kia thật sự muốn giết bọn hắn thì có lẽ ngay khi luồng uy áp kia vừa ập tới thì chắc chắn bọn hắn đã biến thành đống thịt vụn rồi chứ không phải chỉ đơn giản là thổ ra một ngụm máu như thế này.

Cả hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương hoảng sợ tột độ, bị luồng uy áp kia chấn cho quỳ mọp xuống dưới sàn của phi thuyền. Cả hai người đều không biết rốt cục đã đắc tội gì với vị tiền bối này và càng không hiểu tại sao lại có một vị tiền bối mạnh mẽ như vậy ở cái chốn khỉ ho cò gáy này. Ở trước người vị tiền bối này hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương đều cảm nhận được một cảm giác cực kỳ áp bức, viện trưởng Hoài Nam Nhị Tinh học viện mà đem so sánh với vị tiền bối này thì có lẽ chính là kém xa trăm vạn tám ngàn dặm. Người ta thả rắm cái nhẹ cũng đủ để giết chết viện trưởng của hai người rồi.

Bỗng hai người Hoàng Lăng và Hoàng Dương chợt cảm thấy cả cơ thể nhẹ đi, sau đó là bị một bàn tay nắm chặt cổ nhấc bổng lên, cổ bị ép chặt khiến cho hai con ngươi cũng trợn trừng lên theo. Khi hai người Hoàng Lăng và Hoàng Dương nhìn người đang nhấc bổng họ lên thì chỉ thấy một hắc bào nhân toàn thân trang phục đen che kín cả cơ thể lẫn khuân mặt, hai người không tài nào nhìn được gương mặt thật của vị hắc bào nhân này. Cả hai còn chưa nói được câu gì thì đã bị người ta xách cổ lên rồi, đến cả hỏi lý do cũng không được.

A Nhị sau khi xách cổ hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương lên thì liền nói:

- Thằng nhóc vừa mới đánh nhau cùng các ngươi đâu rồi.

Tiếng nói của A Nhị mang theo sát khí nhè nhẹ cuốn đến tai của hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương, cả hai người vừa nghe xong thì toàn thân rét lạnh, lông tóc dựng ngược lên. Hai người vừa nghe xong câu hỏi của A Nhị thì cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra, hóa ra là vị tiền bối mặc hắc bào này đang tìm Vô Danh chứ không phải bọn hắn, nếu như là tới tìm bọn hắn thì có lẽ người ta vừa gặp đã giết luôn rồi. Chỉ từ sát khí trên người vị tiền bối này, có lẽ vừa thả ra cũng đủ để giết chết hai anh em bọn họ.

Mặc dù đã nghe rõ được câu hỏi của vị hắc bào nhân này nhưng hai anh em hắn cũng không thể nói được một từ nào mặc dù rất muốn nói ra, bởi vì cổ của hai người đã bị vị hắc bào nhân tiền tối này tóm chặt rồi. A Nhị thấy hai tên tiểu súc sinh trước mắt này rõ ràng nghe rõ câu hỏi mình nhưng lại không trả lời thì liền cảm thấy có chút tức giận, nhưng rất nhanh A Nhị cũng liền cảm thấy không đúng, hai tên này làm gì có chuyện to gan tới mức nghe câu hỏi của mình mà lại dám không trả lời. A Nhị đột nhiên nới lỏng tay một chút, chừa ra một ít không gian cho hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương có thể thở, hắn cũng nhận ra lý do tại sao hai tên tiểu súc sinh này không nói, chính là vì hắn bóp quá mạnh cho nên hai tên tiểu súc sinh này mới không thể nói được.

- Thưa tiền bối, kẻ đó vừa mới nhảy xuống vực tự sát rồi.

Hoàng Lăng vừa mới được thả lỏng ra một chút thì vội vàng hít lấy hít để sau đó run giọng nói. Hắn cũng không biết vị hắc bào nhân tiền bối trước mắt này tìm Vô Danh để làm gì, nhưng hắn nghĩ có lẽ Vô Danh đã gây ra họa gì đó nên vị tiền bối này mới tới tìm Vô Danh hắn để tính sổ. Hoàng Lăng nghĩ thế thì liền bơm đểu Vô Danh thêm vài câu:

- Tiền bối có điều không biết, kẻ này đi gây họa khắp nơi, đến ngay các đồng học trong học viện cũng giết để cướp của sau đó thì liền bỏ trốn. Chúng tiểu bối đuổi theo hắn tới đây để bắt hắn đưa về học viện xét xử, nhưng kẻ này vẫn không chịu hối cải còn đem ba người trong nhóm tiểu bối giết đi, cuối cùng vì nỏ mạnh hết đà mới nhảy xuống vực tự sát.

Hoàng Lăng nói tới đây thì dừng lại, sau đó từ từ đưa mắt nhìn về phía vị hắc bào nhân tiền bối kia, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn cái gì thì đã thấy một bàn tay đưa tới.

- Bốp.

Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Hoàng Lăng bị A Nhị tát cho một cái rụng hết răng ra ngoài, cả mồm chỉ là một đống máu. Bị ăn một bạt tai này Hoàng Lăng liền sợ co rúm người, hắn không giám nói cái gì hết, bởi vì hắn không biết hắn đã nói sai cái gì mà bị đánh thành ra như vậy, không phải vị tiền bối trước mắt này cũng giống như hắn hay sao, đến đây chính là để tìm Vô Danh tính sổ. Hay là do hắn đã ép Vô Danh tự tử cho nên vị tiền bối này mới bực tức tát cho hắn một cái vì hắn đã giết Vô Danh chứ không phải vị tiền bối này. Dù sao thì Hoàng Lăng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm, vì nếu như vị tiền bối này muốn giết hắn để xả cơn tức trong lòng thì có lẽ một bạt tai vừa nãy đã đánh cho hắn bay đầu rồi.

- Ta cho ngươi nói?? Ta chẳng lẽ còn cần ngươi dạy hay sao.

A Nhị gằn giọng một tiếng, hắn biết mấy lời này đều không có nửa phần đáng tin cho nên cũng không thèm nghe, việc chính bây giờ của hắn chính là đi tìm cho bằng được Vô Danh, nếu không khi trở về đảm bảo tiểu thư sẽ cho hắn ra đảo ở với khỉ cái vĩnh viễn mất thôi. Còn hai cái tiểu súc sinh kiến hôi cũng không bằng này hắn cũng mặc kệ, dù sao tiểu thư cũng không có dặn dò hắn làm mấy chuyện này, mấy tên này có lẽ tiểu thư sẽ tự mình giải quyết.

- Bốp...

Lại một tiếng bạt tai giòn giã nữa vang lên, lần này không phải Hoàng Lăng bị đánh mà người bị đánh chính là Hoàng Dương. Kết cục của Hoàng Dương cũng không có khác gì Hoàng Lăng đều là một mồm đầy máu còn răng lợi thì đã lạc nhau mất rồi.

- Cút...

A Nhị quát một tiếng sau đó liền quẳng hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương sang một bên, rồi mới rời đi. Hắn phải lập tức quay lại vị trí vừa nãy để tìm Vô Danh. Nhưng mà cũng thực kì lạ, rõ ràng vừa rồi hắn cũng đã quét qua hẻm vục kia mặc dù không có quét tới xuống dưới cùng được, nhưng mà cũng chẳng thể tìm thấy Vô Danh, thời gian trước sau hắn rời đi khỏi chỗ đó cũng không có tới mười giây đi, làm sao mà khi quay lại đã liền không thấy đâu rồi.

Hai anh em Hoàng Lăng và Hoàng Dương thì không có nghĩ nhiều như vậy, mặc dù hôm nay không có tóm được Vô Danh nhưng mà hai người vẫn thầm cảm thấy may mắn bởi vì hai người vừa nãy không có bị vị hắc bào nhân tiền bối kia đem giết đi, giữ lại được cái mạng đã là phúc lớn bằng trời rồi.

Hai người liền quay trở lại phi thuyền sau đó liền tăng hết tốc lực mà quay trở lại học viện, lỡ như mà vị hắc bào nhân tiền bối kia quay lại thì rắc rối to, đến lúc đó sợ cái mạng cũng không giữ được nữa.

................

Vô Danh sau khi nhảy xuống vực liền bị một lực hút kéo xuống, cả thân thể giống như diều đứt dây cứ thế rơi với tốc độ cực nhanh.

- Xoẹt...xoẹt...

Vô Danh rơi với tốc độ cao, khi rớt xuống có bị những cành cây khô chĩa ra đâm vào trong cơ thể khiến cho trên người của hắn lại nhiều thêm những vết xước, bởi vì hắn đã là người luyện thể tầng thứ nhất, cho nên những cành cây khô này có cứng nhọn và sắc thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể tạo thêm vài vết xước nhỏ trên cơ thể hắn mà thôi, không có cách nào đâm qua được lớp da thịt cứng chắc này.

Mặc dù cơn đau vẫn liên tục truyền tới nhưng Vô Danh vẫn cố gắng giữ lại một chút ý niệm cuối cùng để cho bản thân không bị rơi vào trạng thái hôn mê.

Vết thương lần này mặc dù không thể giết chết được Vô Danh, nhưng cũng đã gây tổn hại nặng nề đến cơ thể của hắn, có lẽ nếu như muốn hồi phục lại giống như trạng thái ban đầu chắc phải mất tầm nửa năm thời gian là ít.

Vô Danh không chút chần chờ sử dụng lại một chút thần thức còn xót lại, hắn đưa ý niệm của mình tời Hỗn Độn Thiên Mục, sau đó thân hình của hắn lập tức dần trở nên mờ ảo rồi hoàn toàn biến mất, ngay sau đó hắn liền xuất hiện tại bên trong thế giới hỗn độn của Hỗn Độn Thiên Mục.

Chương thứ hai của ngày...

Các bảo bảo đi qua nhớ để lại một like nhé:))

Cũng đừng quên để lại cmt để ta biết các bảo bảo còn tồn tại hehe:v.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK