Vô Danh miệng nhoẻn lên cười một cái, loại kiếm ý này thoạt nhìn thì tưởng là mạnh mẽ, nhưng thật ra lại tán loạn không chịu nổi. Vô Danh biết rõ rằng kiếm ý này bất quá cũng chỉ là trình độ nhập môn mà thôi, so với đao ý của hắn bây giờ thì vẫn còn muốn kém một bậc.
Kiếm ý này tán loạn không chịu nổi giống như đao ý của hắn ngày trước vậy, loại này kiếm ý cũng chỉ để nhìn giống như là bắn pháo hóa mà thôi, nếu đem ra sử dụng thì quả thực là rất buồn cười.
Vô Danh lại đưa Khai Thiên Dạ Đao lên, hắn sẽ cho cô gái trước mặt xem cái gì mới gọi là đao ý. Một giọt nước mắt màu băng lam rơi lên trên lưỡi đao màu đen khiến cho Khai Thiên Dạ Đao lập tức đóng băng, hàn ý lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
Khai Thiên Dạ Đao của Vô Danh cuốn lên một lần nữa, ngay lập tức hắn chém ra một đao, Hàn Lệ.
Đao văn màu đen liên miên mang theo hàn ý lạnh lẽo bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, đao văn đi tới đâu ở đó liền bị hàn ý trong đao văn làm cho đóng băng toàn bộ. Đao văn liên miên mang theo một loại ý chí tự do tung hoành không chút vướng bận.
Một đao này vừa mới bổ ra, bước chân của Nguyệt Nhi lập tức như muốn đóng băng lại, loại đao văn liên miên mang theo hàn ý kinh khủng kia mặc dù chưa đánh tới thế nhưng trong lòng của nàng đã cảm thấy lạnh lẽo không chịu được, hàn ý vậy mà lại sinh ra từ trong lòng của nàng rồi lan tỏa ra toàn bộ cơ thể, một loại cảm giác “lạnh lẽo suốt xương da” ngập tràn khiến cho Nguyệt Nhi muốn cử động cũng thật khó.
Chẳng những có những màn đao văn màu đen liên miên từ phía trước đánh tới, trên hư không cũng ngay lập tức xuất hiện những màn đao văn liên miên đổ ập xuống chỗ của nàng. Nguyệt Nhi bây giờ giống như một bộ phim quay chậm, chậm chạp không chịu nổi.
Kiếm văn dạt dào tình ý của Nguyệt Nhi vừa mới chém ra còn chưa chạm tới được chỗ của Vô Danh thì loại đao văn màu đen liên miên mang theo hàn ý kinh khủng kia đã ập tới phía trước chặn đầu.
- ẦM…
Kiếm văn vốn tán loạn không chịu nổi vừa gặp đao văn màu đen liên miên kia thì lại càng tán loạn hơn bao giờ hết, chưa nổi một giây thì toàn bộ kiếm văn đã tản đi không còn một chút nào.
Kiếm ý của Nguyệt Nhi bởi vì mới chỉ đạt tới cấp độ nhập môn cho nên vừa gặp đao ý của Vô Danh thì liền tán loạn không chịu được rồi tản đi mất, trong màn đêm bây giờ chỉ còn lại đao văn màu đen liên miên mang theo hàn ý kinh khủng. Trời đêm đã se lạnh thì bây giờ lại còn muốn đóng băng.
Đao văn liên miên cứ như thế đánh tới gần chỗ Nguyệt Nhi rồi mới dần dần tản đi không còn, Vô Danh một đao này lại là hạ thủ lưu tình.
Chẳng những cây cối hoa cỏ xung quanh đều bị một đao này đóng băng mà ngay cả mặt hồ phía sau cũng mơ hồ hình thành những tầng băng mỏng ở trên mặt nước.
Trên lớp mặt nạ bên ngoài kia của Nguyệt Nhi cũng đồng dạng có những giọt băng nhỏ đọng lại, ngay cả mái tóc đen dài mượt mà kia cũng bị một đao này làm cho đóng băng lại rồi.
Nguyệt Nhi trong lòng quả thực rất là tuyệt vọng, đến ngay cả chiêu thức mà nàng ưng ý nhất cũng không chịu nổi một chiêu của kẻ biến thái kia, vậy bảo nàng làm sao có thể giết chết được hắn đây.
Nàng đánh ra một kiếm hắn cũng đánh ra một đao tương tự, nàng vừa sử dụng kiếm ý thì hắn cũng sử dụng đao ý so chiêu với nàng. Chiêu đầu tiên nàng thua bởi vì chân nguyên và thần thức không mạnh mẽ bằng hắn, chiêu thứ hai nàng thua vì ý cảnh cũng không bằng hắn. Nàng dùng cái gì hắn đều đánh trả lại một chiêu tương tự như vậy, nàng điểm nào cũng thua hắn.
Nguyệt Nhi quả thực không thể nào chịu được loại vũ nhục này, phải đợi mất vài giây nàng mới có thể phá giải được cái loại hàn ý kinh khủng ở trong lòng kia ra mà cử động thoải mái hơn, tuy nhiên bởi vì đao ý kia cũng quá kinh khủng cho nên mái tóc của nàng cũng không thể khôi phục lại được như lúc ban đầu, nó vẫn cứ đóng băng giống như vậy.
Nguyệt Nhi không hiểu tại sao kẻ kia lại có thể cao ngạo tới mức như vậy, chẳng những làm sai không chịu nhận nỗi mà còn trực tiếp vũ nhục nàng. Thà hắn giết chết nàng luôn ngay từ chiêu đầu tiên còn hơn là sỉ nhục nàng như thế, mỗi một chiêu nào sắp đánh tới gần chỗ nàng rồi thì hắn đều cho đánh chệch đi hoặc trực tiếp cho nó biến mất, đây chẳng phải sỉ nhục nàng thì là gì.
Nguyệt Nhi trong lúc nóng giận không khống chế được thì liền kề Lưu Ly Phong Tình Kiếm lên cổ của mình, nàng muốn tự sát, để cho nàng tự sát còn hơn là chịu cái loại sỉ nhục này.
Vô Danh nhìn thấy cô gái kia có hành động như vậy thì liền nhíu mày, đây là đánh không lại người ta thì liền muốn tự sát sao. Vô Danh không cần suy nghĩ gì cả, chân nguyên cùng thần thức mạnh mẽ ồ ạt tuôn ra bao vây lại không gian xung quanh cô gái trước mặt, đồng thời thân hình của hắn cũng lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Nguyệt Nhi còn đang muốn đưa kiếm lên tự sát thì đột nhiên cảm thấy không gian xung quanh thân thể liền chậm hẳn đi, nàng cảm nhận được chân nguyên cùng với thần thức cực kỳ mạnh mẽ bao phủ toàn bộ cơ thể nàng khiến cho nàng muốn động cũng khó.
Lưu Ly Phong Tình Kiếm vừa mới đưa lên được gần tới cổ thì đột nhiên dừng lại, Nguyệt Nhi thấy giống như có một luồng gió vừa thổi qua người của mình sau đó Lưu Ly Phong Tình Kiếm cũng bị một bàn tay thon dài nắm lại.
Nguyệt Nhi lúc này muốn động cũng không thể nào động đậy được dù chỉ một chút. Nguyệt Nhi giọng nói nức nở thét lên:
- Ngươi buông ta ra..
Vô Danh nghe vậy thì cũng không nói gì, chỉ lấy đi thanh kiếm trên tay của nàng sau đó cắm thẳng xuống dưới đất. Tay của Vô Danh cũng lập tức hạ lên người Nguyệt Nhi vài đạo cấm chế, khiến cho nàng không thể sử dụng chân nguyên của mình.
Vô Danh tiện tay xóa bỏ đi hàn ý còn sót lại trên người của Nguyệt Nhi sau đó liền lấy ra một bộ y phục màu đỏ khoác lên người của nàng. Làn da trắng nõn vốn mập mờ dưới lớp khăn tắm te tua thì bây giờ liền được bộ y phục màu đỏ kia che đi toàn bộ. Vô Danh sau khi khoác lên trên người Nguyệt Nhi một bộ y phục mới rồi thì mới lấy tay giật đi chiếc khăn tắm ở trong ra. Nguyệt Nhi thấy thế thì giận giữ thét lên:
- Ngươi…đồ biến thái.
Nguyệt Nhi nói xong lại khóc càng nức nở hơn lúc trước, trước hắn nhìn trộm ở đằng sau thì đã đành, bây giờ hắn còn trực tiếp giật đi khăn tắm trên người, cái này chẳng phải đồng nghĩa với việc hắn đã nhìn thấy hết cơ thể của nàng hay sao, bảo nàng làm sao có thể chịu nổi được loại sỉ nhục này.
Vô Danh quả thực rất ghét cái loại âm thanh này, hắn lạnh giọng nói:
- Ngươi khóc cái gì, ta ăn thịt ngươi sao.
- Ngươi còn dám nói, nếu không phải ngươi sỉ nhục, vũ nhục ta thì ta có thể như vậy sao, không bằng ngươi giết ta đi còn hơn.
Nguyệt Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, nàng bây giờ trông thực thảm thiết.
Vô Danh hai bàn tay kéo xiết lại một cái, bộ y phục rộng rãi liền bị hắn dùng dải lụa đỏ ôm chặt lại ở eo của Nguyệt Nhi. Vô Danh gật gù nói:
- Rất vừa vặn.
Vô Danh vừa mặc y phục vào cho Nguyệt Nhi xong thì liền nhìn xung quanh một vòng, thân thể của nàng vốn đã đẹp bây giờ khoác bộ y phục này vào lại càng lộng lẫy hơn. Nguyệt Nhi bây giờ thì lại không có cảm giác như vậy, nàng chỉ biết là kẻ biến thái trước mặt này rõ ràng là đang làm nhục nàng, chỉ tiếc là bây giờ nàng chẳng thể nào cử động được, chỉ có thể để cho hắn làm bừa như vậy.
- Ngươi quả đúng là đồ biến thái, đến ngay cả đồ của nữ nhân mà ngươi cũng có thể cất trong người được. Ta dù có chết cũng không cho phép ngươi được làm nhục ta.
Vô Danh nghe vậy thì cũng không giải thích cái gì cả, hắn từ đầu tới cuối thay y phục cho nàng ta đến nhìn một cái cũng chẳng thèm nhìn chứ nói gì đến làm nhục, nếu như không phải vừa nãy vì quá đau bụng thì hắn cũng không cởi quần ra làm cái gì.
Nguyệt Nhi bây giờ tay chân không thể động, chỉ có cái miệng là vẫn còn dùng được, nàng hết sức buông lời lăng mạ Vô Danh, câu gì cũng có thể nói được. Vô Danh nghe thế thì cũng chẳng nói gì, hắn chỉ coi đó như là gió thổi ngoài tai vậy, dù sao chuyện này vẫn là hắn sai trước.
Vô Danh vạch lên trên đất mấy câu thơ:
"Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu
Buồn trông nội cỏ rầu rầu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi"(*)
Sau khi đã viết xong rồi thì hắn mới nhìn cô gái trước mặt nói:
- Kiếm ý của ngươi quá tệ, mấy câu này liền tặng cho ngươi, còn cả miếng ngọc giản này nữa, coi như là ta bồi thường về mặt tinh thần vậy.
Vô Danh sau khi nói xong mấy câu thì liền bố trí thêm mấy cái trận pháp rồi mới rời đi.
(*) Kiều ở lầu Ngưng Bích, trích Truyện Kiều của Nguyễn Du.