Vô Danh sau khi dạy dỗ Hồng Mông xong thì liền quay người lại đi tới chỗ Thanh Kiều đang đứng gần hồ băng.
Thanh Kiều vốn còn đang ngẩn ngơ nhìn xuống phía dưới mặt hồ thì đột nhiên có một vòng tay rắn chắc vòng qua eo nàng rồi kéo lại, một cỗ mùi hương cơ thể tràn đầy dương khí ập vào trong mũi nàng, kéo theo đó là một giọng nói khàn khàn trầm ấm:
- Muội mặc như vậy không sợ lạnh sao??
Vô Danh cúi sát đầu vào gần tóc của Thanh Kiều, vừa nói vừa cảm nhận mùi hương từ mái tóc mềm mại của nàng. Thanh Kiều vốn còn đang ngẩn ngơ thì bị Vô Danh kéo vào trong lòng khiến cho nàng cảm thấy có chút bất ngờ, Thanh Kiều hai tay ôm lấy tay của Vô Danh rồi cười nói:
- Huynh đừng lo, ta không thấy lạnh đâu, ta dù sao cũng là tu sĩ luyện thể một tầng đó.
- Vậy sao??
Vô Danh đột nhiên ghé sát vào tai Thanh Kiều hỏi. Thanh Kiều đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở nóng ấm phả vào trong tai, cả người nàng bất chợt liền run lên, cả người cứ như vậy bủn rủn chẳng có chút sức lực nào. Thanh Kiều hai má đỏ lên, giọng nói có chút ngượng ngùng:
- Huynh muốn làm gì??
- Ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm muội một lát.
Vô Danh hai mắt nhắm lại, giọng nói nhẹ nhàng truyền ra. Thanh Kiều nghe xong thì cũng thở ra một hơi, vẫn là nàng nghĩ nhiều rồi.
Cả hai người cứ đứng như vậy một lúc, mãi sau Vô Danh mới lên tiếng:
- Muội ở trên đây cùng với Hồng Mông, đừng đi đâu cả, ta xuống dưới đáy hồ lấy Hàn Anh Quả xong thì sẽ lên ngay.
- Được vậy huynh đi đi.
Thanh Kiều gật đầu nói. Vô Danh hai tay dùng sức quay người Thanh Kiều lại, sau đó liền nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi hồng căng mọng kia. Hai cánh môi vừa chạm vào nhau thì đã dứt ra, Vô Danh cũng đã rất nhanh đi xuống phía dưới đáy hồ kia, hắn chỉ sợ mình chỉ chậm một chút thì liền không thể dứt ra được.
Hồng Mông đang đứng ở một bên nhìn hai người lúc này cũng chạy tới gần chỗ Thanh Kiều, ánh mắt cùng khuôn mặt giống hết như đứa trẻ đang làm nũng mẹ:
- Tẩu tẩu, ta cũng muốn được tẩu hôn a…
Thanh Kiều nghe thế thì liền đưa tay che miệng cười khúc khích, nàng nhìn Hồng Mông rồi nói:
- Vậy ngươi nhắm mắt lại trước đi…
Hồng Mông nghe thế thì hai mắt sáng lên, nhóc cũng cúi thấp mình xuống để cho Thanh Kiều có thể với tới. Hồng Mông không ngờ rằng tẩu tẩu của nhóc lại có thể đồng ý nhanh như vậy, mọi khi nhóc cũng muốn được lão đại hôn, nhưng mà chỉ thấy một cái nắm tay bay vào mặt mà thôi. Hồng Mông thấy rằng tẩu tẩu quả nhiên tốt hơn lão đại rất nhiều.
Thanh Kiều sau khi thấy Hồng Mông đã nhắm mắt lại rồi thì liền nhẹ nhàng đưa hai ngón tay lên sau đó chạm vào miệng của Hồng Mông rồi nói chụt một cái:
Chụt..
Hồng Mông cứ tưởng rằng mình vừa được tẩu tẩu hôn thật, nhóc lập tức đưa hai tay che lấy miệng, sau đó tâm tình cực kỳ kích động mà bay vòng vòng. Thanh Kiều thấy vậy thì cũng chỉ biết cười mà thôi.
Vô Danh sau khi nhảy xuống hồ băng thì trước đó hắn cũng đã tạo ra một lớp phòng hộ bằng chân nguyên xung quanh cơ thể để cho không bị dính nước, sau đó cơ thể của hắn liền hướng phía dưới đáy hồ mà bơi xuống.
Thần thức của Vô Danh phóng xuống phía bên dưới đáy hồ để tìm Hàn Anh Quả, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn hắn liền đã định vị được vị trí.
Vô Danh thấy hồ băng này vậy mà cũng rất sâu, có lẽ cũng phải tới chục trượng. Sau một lát Vô Danh cũng đã tới được phía bên dưới đáy hồ băng. Vô Danh cũng đã thấy Hàn Anh Quả ở ngay trước mắt của hắn.
Vô Danh quan sát thấy rằng trên cây Hàn Anh Thảo kia cũng chỉ có bốn viên Hàn Anh Quả mà thôi, vậy mà lại có thể thiếu mất một quả. Bình thường thì Hàn Anh Thảo mỗi lần kết trái đều là một trăm năm mới kết một lần, mà mỗi lần thì đều cho năm quả, vậy mà gốc Hàn Anh Thảo này lại chỉ có bốn viên Hàn Anh Quả mà thôi.
Nhưng mà Vô Danh cũng rất nhanh liền đoán ra được lý do, chắc là bởi vì trước đó con Băng Xà kia đã dùng mất một quả rồi cho nên bây giờ chỉ còn lại bốn quả. Nếu như không phải như vậy thì Vô Danh thật sự nghi ngờ, trong Bình Nghiêu sâm lâm này làm sao có thể có được yêu thú cấp năm đây.
Vô Danh cũng đã đứng ngay bên cạnh gốc Hàn Anh Thảo kia rồi, hắn cẩn thận thu lấy bốn trái Hàn Anh Quả ở trên lại rồi sau đó liền nhổ gốc Hàn Anh Thảo kia lên trồng vào bên trong thế giới hỗn độn.
Mà lúc này Vô Danh đột nhiên nhìn về một phía, hắn thấy nơi đó có lẽ là nơi trú ngụ của con Băng Xà lần trước. Vô Danh quyết định đi vào bên trong xem một chút.
Vô Danh bây giờ đang đứng trước một cửa động bằng đá cao khoảng nửa trượng, hắn cúi người sau đó liền đi vào bên trong hang động này.
Vô Danh vừa cúi người đi vào bên trong cửa động bằng đá thì cơ thể của hắn đã đi xuyên qua một lớp kết giới mỏng manh, Vô Danh đoán có lẽ lớp kết giới này chính là để ngăn không cho nước chảy vào bên trong hang động.
Vô Danh vừa đi xuyên qua lớp kết giới kia thì không gian bên trong liền hoàn toàn khác hẳn. Thần thức của hắn phóng ra khắp bên trong hang động này.
Vô Danh sau khi đi vào bên trong hang động này thì cũng không có cảm thấy tối giống như trong tưởng tượng của hắn, toàn bộ vách tường bên trong hang động này không ngờ đều là ngọc thạch, chúng liên tục phát ra những ánh sáng xanh nhẹ nhàng hết sức mờ ảo, đồng thời cũng khiến cho toàn bộ không gian bên trong hang động này đều được chiếu sáng.
Vô Danh sau khi đưa thần thức quét qua toàn bộ không gian này thì cũng không phát hiện ra có điều gì đặc biệt, ngoài việc phát hiện có xương của một số yêu thú ra thì Vô Danh cũng không tìm thấy gì nữa, hắn đoán xương của một số loài yêu thú kia chắc là bị con Băng Xà bắt vào sau đó làm thịt, cho nên mới có một đống xương trắng này.
Vô Danh còn đang định quay người rời đi thì hắn đột nhiên nhìn về phía một bên vách tường, hắn cảm thấy vách tường này có chút kỳ lạ, dường như có điểm gì đó không được đúng cho lắm, hắn thấy có một điểm nào đó không được chính xác hoàn hảo ở đây.
Vô Danh lập tức đi tới gần vách tường đằng kia sau đó một tay của hắn liền từ từ chạm về phía vách tường.
Bịch…
Tay của Vô Danh đã chạm vào bên trên mặt vách tường bằng ngọc thạch này, hắn nhắm mắt lại sau đó hai tay liền từ từ đi chuyển trên mặt vách tường này. Vô Danh cảm nhận từng chút từng chút một nơi hắn chạm tay qua để có thể chắc chắn mình không bỏ sót bất kì thứ gì, thần thức của hắn cũng là không ngừng thẩm thấu vào bên trong vách tường này.
Chỉ sau một lát Vô Danh liền tìm ra được điểm khác biệt, hắn không ngờ rằng ở đây lại có một cái thiên nhiên trận pháp ẩn nấp cấp sáu.
Vô Danh ngay lập tức muốn bắt đầu cảm ngộ cái thiên nhiên trận pháp này, biết đâu nó có thể giúp cho hắn tìm được cơ duyên bước vào trận pháp Đại Sư cấp sáu thì sao.
Nhưng cuối cùng Vô Danh liền gạt bỏ đi suy nghĩ này trong đầu của mình, nếu như bây giờ mà hắn ngồi xuống đây cảm ngộ trận pháp thì có lẽ liền phải mất mấy tháng. Chẳng những tốn nhiều thời gian mà còn khiến cho Thanh Kiều ở bên trên phải lo lắng, và hắn cũng sợ mình sẽ bỏ lỡ mất thời gian vào Chiến Trường Cổ nếu như ở đây cảm ngộ trận pháp.
Vô Danh không do dự nữa, hắn lập tức lấy Khai Thiên Dạ Đao ở bên trong thế giới hỗn độn ra rồi bắt đầu công kích lên trận pháp thiên nhiên này. Đồng thời hắn cũng vảy ra vài miếng trận kỳ vào chỗ trận pháp kia, chỉ một lúc sau thiên nhiên trận pháp ẩn nấp này liền bị hắn phá vỡ.
Sau khi thiên nhiên trận pháp ẩn nấp này bị phá vỡ thì Vô Danh liền cảm thấy một luồng khí lạnh ập vào bên trong cơ thể, mà luồng khí lạnh này chính là phát ra từ phía sau chỗ trận pháp thiên nhiên vừa mới bị phá vỡ. Ngay lúc này Vô Danh liền nhìn thấy trước mắt mình chính là một hang động bằng băng lam cực kỳ lạnh lẽo.
Từng luồng khí lạnh lẽo ùa ra nơi kẽ hở, Vô Danh bây giờ cũng cảm thấy cơ thể của hắn có chút lạnh. Với thể chất của hắn bây giờ thì đáng lẽ một chút khí lạnh này cũng chẳng thể nào làm cho hắn phát rét được, vậy mà không ngờ sau khi hắn đi vào trong hầm băng này thì liền cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Vô Danh ngay lập tức điều động chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể đề làm ấm, thần thức của hắn cũng phóng ra xung quanh hầm băng này dò xét.
Vô Danh thấy rằng hầm băng này có lẽ cũng không phải một hầm băng bình thường, nhiệt độ của nó có lẽ cũng phải âm tới ngàn độ, mà hiển nhiên hầm băng này có lẽ cũng đã được hình thành từ rất lâu.
Thần thức của Vô Danh vừa mới quét ra được một đoạn thì hắn liền phát hiện ra một dòng nước nhỏ, hắn ngay lập tức liền di chuyển về phía dòng nước đó.
Vô Danh lập tức quét thần thức vào trong dòng nước nhỏ này, chỉ là hắn không biết đây rốt cục là loại nước gì. Vô Danh quan sát thì thấy loại nước này nhụng nhụng giống như là miếng đậu phụ vậy, nó có màu xanh lam và phát ra một loại khí tức lành lạnh.
Vô Danh mặc dù không biết đây rốt cục là thứ gì, nhưng hắn có thể đoán chắc rằng thứ này nhất định bất phàm. Vô Danh ngay lập tức đưa một ngón tay về phía dòng nước nhụng nhụng này chấm một cái sau đó liền đưa tay lên mút.
Ngay khi Vô Danh vừa mới mút đầu ngón tay dính thứ nước nhụng nhụng kia thì gương mặt của hắn giống như là phê kẹo bạc hà uống chung với nước vậy, một loại cảm giác mát lạnh xông tới cổ họng giống như muốn đóng băng.
Nhưng điều khiến cho gương mặt của hắn phê tới mức như vậy cũng không phải hoàn toàn là vì cảm giác mát lạnh nơi cổ họng này mà chính là sau khi hắn sử dụng loại nước nhụng nhụng kia thì thần thức của hắn không ngờ lại có thể tăng lên một chút.
Vô Danh chắc chắn một điều rằng thần thức của hắn vừa mới nhích lên một chút, mặc dù một chút này không nhiều nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng phát hiện ra. Vô Danh không biết rốt cục đây là loại nước gì mà lại có thể khiến cho thần thức của hắn tăng lên như vậy. Không, không phải là thần thức của hắn tăng lên mà là thần thức của hắn được cô đọng lại khiến cho nó mạnh mẽ hơn. Cảm giác này không khác gì lần hắn ở bên dưới đáy Phong Ma vực luyện tập cô đọng thần thức bên trong lớp vụ khí kia.