Mục lục
[Việt Nam] Đứa Con Của Tạo Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Danh nhẹ nhàng cúi xuống, thò tay vào trong người của Tô Khai. Sau đó lấy ra một cái túi màu xanh lam, đây chính là túi trữ vật của Tô Khai.

Tô Khai bị đánh tới mức đã ngất đi luôn rồi, hắn không thể nào ngăn cản được Vô Danh tới lấy túi trữ vật của bản thân. Giao đấu với người khác bị thua, thì thứ phải trả giá chính là túi trữ vật và thậm chí có thể là mạng của bản thân cũng phải bồi theo.

Vô Danh đưa thần thức của mình vào bên trong túi trữ vật, hắn vứt ra một tấm thẻ bài, đây là tấm thẻ bài có chứa một số thông tin liên quan tới Tô Khai cùng chứa điểm năng động của hắn. Vô Danh nhìn không thấy có chút điểm năng động nào, cho nên hắn trực tiếp vứt lại trên người Tô Khai, sau đó lại vứt ra một đống y phục trên người Tô Khai, còn lại những thứ bên trong hắn đều mang đi hết.

Vô Danh sau khi thu lại túi trữ vật của Tô Khai, hắn không có ở lại thêm một giây nào mà trực tiếp xoay người rời đi. Vô Danh xoay người đi về phía nữ sinh mặc thanh y kia:

- Đi thôi, ngươi còn định ngây ngốc ở đây tới khi nào nữa.

Vô Danh nhìn nữ sinh mặc thanh y kia còn đang ngây ngốc thì liền đánh tiếng cho nàng tỉnh lại.

- Được được

Nữ sinh mặc thanh y vốn còn đang ngây ngốc chứng kiến một màn chiến đấu kia thì đã bị Vô Danh lay tỉnh, nàng liền nói hai chữ "được", sau đó liền chạy theo sau Vô Danh.

- Ngươi không sao chứ.

Nữ sinh mặc thanh y nhìn Vô Danh cả người đầy máu mà không nhịn được lo lắng hỏi một câu.

- Không sao.

Vô Danh đáp lại vẻn vẹn hai chữ, sau đó cũng liền im lặng không nói nữa.

Vô Danh nhìn cả người mình dính nhiều máu như vậy, hắn cảm thấy hơi khó chịu, hắn quyết định không tới " Nhiệm Vụ Đường " nữa cho nên hắn liền xoay người đi về một hướng khác, hướng này là hướng đi về chỗ phòng ở của hắn.

Không khí giữa hai người đột nhiên có chút yên ắng, vì cảm thấy không khí không được tốt lắm, nữ sinh mặc thanh y kia liền lên tiếng trước:

- Tại sao ngươi lại giúp ta trong khi giữa ta và ngươi không quen không biết.

- Ai nói là ta với ngươi không quen biết.

Vô Danh dừng lại một chút, xoay người lại sau đó liền cởi lớp vải che mặt ra.

Nữ sinh mặc thanh y kia vốn đã sớm nhận ra Vô Danh, cho nên khi nhìn thấy mặt thật của Vô Danh nàng cũng không quá ngạc nhiên, nhưng mà nàng vẫn tỏ ra bộ dáng hết sức ngạc nhiên, giống như nhận ra người quen vậy:

- Thì ra là ngươi...

- ỪM, là ta...

Vô Danh gật đầu...

- Nhưng ta và ngươi chẳng phải cũng chỉ chạm mặt có mấy giây thôi sao, như vậy cũng không tính là quen biết a.

Nữ sinh mặc thanh y kia lại hỏi tiếp.

- Tuy chỉ gặp có mấy giây nhưng ngươi lại chạm vào người của ta cho nên tính là có quen biết.

Vô Danh nhàn nhạt nói.

Nữ sinh mặc thanh y kia nghe Vô Danh nói vậy thì cũng nghẹn lời luôn rồi, bất giác mặt của nàng lại đỏ lên. Nữ sinh mặc thanh y này không biết phải nói làm sao, cho nên liền đổi sáng vấn đề khác:

- Vậy tại sao ngươi lại giúp ta đuổi đám người đó.

Vô Danh dừng lại một chút, hắn cũng đột nhiên hỏi bản thân mình, hắn tại sao lại giúp nàng, cái quần què gì lôi hắn vào vụ này vậy. Không nghĩ ra tại sao chính bản thân mình lại giúp nàng, Vô Danh tiếp tục đi về phía trước, gióng nói khàn khàn của hắn truyền ra:

- Không biết.

- Ặc...

Nữ sinh mặc thanh y lại cạn lời rồi, hỏi hắn tại sao giúp nàng hắn lại kêu không biết, có người nào lại vô cớ đi giúp người khác chứ. Nữ sinh chạy nhanh tới trước mặt Vô Danh sau đó chặn hắn lại rồi nói.

- Tại sao ngươi lại nói là không biết, người ta có câu là " vô sự hiến ân cần,phi gian tức đạo" nha, có ai lại tự nhiên đi giúp người khác mà không có lý do chứ.

Bị nữ sinh mặc thanh y kia đứng chặn lại trước mặt, Vô Danh nhíu mày:

- Cái gì mà "vô sự ân cần", cái gì mà "phi gian tức đạo", ngươi nhìn ta như vậy giống phường trộm cắp lắm sao. Ta hôm nay thấy thời tiết đẹp, tâm tình tốt một chút, tự nhiên có nhã hứng muốn oánh nhau mấy trận, vừa hay gặp phải mấy tên kia cho nên quất lun đỡ ngứa. Ta đây giúp người mà còn phải cần lý do sao.

Vô Danh nói với giọng tự đắc, nhất thời đắc ý với câu trả lời của mình mà ngửa mặt lên sau đó đưa tay lên vuốt qua đầu giống như vuốt tóc lên vậy, Nhưng rồi hắn nhận ra, hắn không có tóc a, hố chết đi được.

- Khụ....khụ...

Ra vẻ ngầu lòi thất bại Vô Danh ho khan hai tiếng sau đó lướt qua người nữ sinh mặc thanh y mà đi.

Nữ sinh mặc thanh y lấy tay che miệng cười, nàng nghĩ thiếu niên trước mắt này cũng thật buồn cười, lúc thì tỏ vẻ lạnh lùng, lúc thì lại ra vẻ tự đắc gây sự chú ý, nhưng có lúc thì lại hết sức dịu dàng ôn nhu. Nàng càng lúc càng cảm thấy hứng thú với người thiếu niên này rồi.

Nữ sinh mặc thanh y này quơ tay qua mặt một cái sau đó những vết lem luốc trên mặt liền trực tiếp biến mất ngay cả vết sẹo trên mặt cũng không thấy đâu nữa. Nữ sinh này chỉnh lại mái tóc của mình một chút, sau đó dùng thần thức quét cả người của mình rồi mới gật đầu một cái.

Nữ sinh này lại chạy thật nhanh rồi chắn trước mặt Vô Danh, nàng từ từ ngẩng đầu lên, đôi má của nàng đỏ hồng, hai con mắt long lanh nhìn vào mắt Vô Danh rồi nói:

- Ngươi còn nói mình không phải là trộm cắp, chẳng phải ngươi đã lấy đi một thứ rất quan trọng của ta rồi sao.

Vô Danh lúc đầu nhìn thấy gương mặt của nữ sinh mặc thanh y này thì cũng liền sửng sốt, thật không thể tin được a, không ngờ cô bé này lại xinh đẹp như vậy, hóa ra vừa nãy là nàng giả trang a. Dù có chút ngạc nhiên nhưng khi nghe thấy câu nói kia của nữ sinh mặc thanh y này thì Vô Danh liền vội vàng thu hồi ánh mắt lại, gương mặt ra vẻ ngưng trọng, hắn nhíu mày:

- Ta là trộm?? Ta trộm đồ của cô bao giờ, đừng có nói bậy.

- Ngươi còn nói mình không phải là trộm, chẳng phải ngươi đã trộm mất trái tim của ta rồi sao??

Vô Danh nghe vậy thì cũng nghẹn họng, hắn tí nữa thì cắn phải lưỡi a, đây là cái tình huống gì chứ, đây là trực tiếp tỏ tình sao, cái này cũng quá bất ngờ a...

Mà không chỉ Vô Danh mới có cái biểu cảm ấy, ở đằng xa xa phía đông của trường học, hai hắc bào nhân trung niên nam tử nghe thấy cũng há hốc mồm:

- A Nhất, ngươi vừa nãy có nghe thấy cái gì không.

Một vị hắc bào nhân lên tiếng.

- A Nhị, ta và ngươi cũng có cùng suy nghĩ.

Vị hắc bào nhân còn lại lên tiếng.

- Tiểu thư kia là đang tỏ tình sao??

Hắc bào nhân gọi là A Nhị lại hỏi tiếp.

- Cái này ngươi phải hỏi tiểu thư a, món này ta cũng không quá rành đi.

A Nhất trả lời.

- Ngươi đi mà hỏi, ta còn chưa muốn chết a.

A Nhị trợn đôi con mắt trắng dã lên.

Hai người A Nhất, A Nhị không rõ, nhưng cái này thì Vô Danh quá rõ a, cái này hồi hắn còn ở địa cầu, không phải là người người đều biết hay sao, bây giờ hắn nghi ngờ cô bé này cũng là giống như hắn bị xuyên không qua đây a.

- "vô sự hiến ân cần,phi gian tức đạo" có ý nói sự manh nha của những kẻ mưu mô lấy lòng kẻ khác để thực hiện mưu đồ của mình.

Mọi người đọc xong thì nhớ để lại một like ủng hộ tác nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK