Trên một vách núi nhỏ ở đằng xa, có một bóng người mặc áo bào đen đang đứng lặng ở nơi đó rất lâu. Bóng người mặc hắc bào này giống như hòa lẫn vào trong màn đêm của Chiến Trường Cổ, hết sức tĩnh lặng.
Toàn thân hắc bào nhân này chính là chùm một chiếc áo bào đen rộng thùng thình, khuôn mặt được che lại bởi một lớp mặt nạ được làm bằng vật liệu khá giống kim loại. Đôi mắt của hắc bào nhân nhắm hờ hờ, đầu hơi cúi, hai chân đứng chụm lại vào nhau, hai tay cũng khoanh tại trước ngực, nhịp thở đều đều nhỏ tới cực điểm phát ra.
Hướng mà hắc bào nhân đang chú ý có lẽ là một tòa tông môn thượng cổ ở phía trước khoảng mươi dặm, ở đó đang có vô số tu sĩ vây quanh.
-Mọi người cố lên, hộ trận này sắp bị phá vỡ rồi, chỉ cần phá vỡ được hộ trận này thì đồ vật bên trong mọi người đều được chia.
Ở phía trước tòa tông môn thượng cổ kia, giọng nói của một nam tử vang lên, hắn đang thúc giục những người xung quanh ra tay mạnh mẽ hơn.
-Rầm…rầm…rầm…
Hộ trận của tông môn thượng cổ kia liên tục phát ra những tiếng rầm rầm lay động, xung quanh có mấy trăm tu sĩ đang liên tục công kích lên trên hộ trận này. Vô số pháp bảo được mọi người đem ra nhằm đánh vỡ hộ trận phía trước, hộ trận này chẳng mấy chốc cũng bị đánh vỡ thôi.
-Răng rắc…
Hộ trận này đột nhiên vang lên một tiếng răng rắc, sau đó giống như mạng nhện lan ra một khoảng lớn, ngay lập tức lỗ hổng đã bị đánh ra.
Ngay khi hộ trận của tông môn này bị đánh ra một cái lỗ hổng lớn thì dòng người ồ ạt liền hướng lỗ hổng này mà chạy vào bên trong, chẳng ai nói với nhau một câu gì nhưng mọi người đều biết việc tiếp theo sẽ phải làm như thế nào.
Hắc bào nhân vốn đang đứng lặng ở trên vách núi kia thì bây giờ đột nhiên mở mắt, đầu ngẩng lên nhìn về phía trước.
-Phừng….
Tại phía sau lưng của hắc bào nhân đột nhiên phừng một tiếng, một đôi cánh rồng màu trắng dài trừng hai trượng xòe ra, một chiếc đuôi trắng dài ngoe nguẩy phía sau.
Hắc bào nhân vừa mới sải đôi cánh ra liền ngay lập tức hướng về phía tông môn kia lao tới, chỉ trong vòng năm đến sáu hơi thở thì hắc bào nhân liền tiếp cận tới tông môn thượng cổ phía trước.
Hắc bào nhân vừa mới tiếp cận gần tông môn thượng cổ phía trước thì liền thu đôi cánh lại, ngay cả chiếc đuôi cũng được quấn quanh thân.
-Xoạt..
Hắc bào nhân vừa đáp xuống vừa thay một bộ hắc bào mới chỉ trong nháy mắt sau đó liền đi vào bên trong tông môn thượng cổ kia.
Hắc bào nhân vừa mới đi vào bên trong tông môn thượng cổ thì liền cảm nhận được linh khí nơi đây cực kỳ nồng đậm. Hít vào một hơi, hắc bào nhân lập tức lấy ra một cái trận bàn.
Mấy trăm tu sĩ xung quanh cũng gần như không có ai để ý tới hắc bào nhân mới tới này, mọi người hiện tại còn đang điên cuồng tìm kiếm đồ vật, có kẻ thì còn chém giết lẫn nhau để cướp đoạt. Bên trong tông môn thượng cổ này đã bị họ lục tung cả lên rồi.
Hắc bào nhân thì vẫn bình tĩnh cầm trên tay cái trận bàn kia, vừa đi vừa nhìn vào trận bàn.
-Thấy rồi…hắc hắc
Hắc bào nhân đột nhiên cười hắc hắc một tiếng hết sức vui vẻ, ngay sau đó thân hình liền lập tức di chuyển tới vị trí chính giữa quảng trường của tông môn này.
Hắc bào nhân lập tức làm ra một vài đạo thủ ấn sau đó liền ném chiếc trận bàn này ra giữa quảng trường.
-Ầm..Ầm…Oanh…
Chỉ thấy trong tông môn này phát ra một tiếng động rung trời, sau đó ngay lập tức hắc bào nhân liền thu lại vào trong dược viên giới chỉ của mình một đầu Khí Vận Linh Mạch dài khoảng hai mươi trượng.
Ngay khi đầu Khí Vận Linh Mạch dài khoảng hai mươi trượng này vừa được hắc bào nhân lấy đi thì lập tức toàn bộ hộ trận trong tông môn này liền mất đi tác dụng, đến ngay cả linh khí ở trong tông môn này cũng đã giảm đi rất nhiều.
Hiển nhiên đầu Khí Vận Linh Mạch này chính là ngọn nguồn của linh khí nồng đậm ở đây, đồng thời cũng là nguồn cung cấp năng lượng duy trì hộ trận trong tông môn này. Hắc bào nhân vừa mới lấy đi Khí Vận Linh Mạch thì linh khí trong tông môn này không giảm xuống và hộ trận không mất đi tác dụng mới là lạ đó.
Ngay khi trong tông môn này phát ra tiếng động rung trời thì gần như tất cả những tu sĩ trong đây đều chú ý tới nơi phát ra. Để cho tất cả đều đỏ mắt chính là họ đều nhìn thấy cái kia hắc bào nhân thu vào một đầu linh mạch dài khoảng hai mươi trượng.
Trong này linh khí đột nhiên giảm xuống rất nhiều cũng khiến cho nhiều người chú ý và họ cũng đã biết được nguyên nhân tại sao.
Hàng trăm ánh mắt đều đang đổ dồn lên người của hắc bào nhân, có kẻ thậm chí còn kèm theo cả sát khí.
Trong tông môn này đột nhiên tĩnh lại, toàn bộ ánh mắt dồn vào trên người hắc bào nhân, thế nhưng hắc bào nhân kia vẫn bình tĩnh lạ thường.
Hắc bào nhân thu xong đầu Khí Vận Linh Mạch thì liền cầm lấy trận bàn ở phía trước.
-Tạm biệt..
Hắc bào nhân vừa nói vừa vẫy tay, sau đó một tiếng cười dài truyền ra. Hắc bào nhân lại một lần nữa sải rộng đôi cánh của mình rồi bay đi.
-Không được để cho hắn chạy thoát, ai góp sức giết chết kẻ đó đều được chia phần.
Hắc bào nhân kia động tác ngược lại hết sức nhanh lẹ, chỉ mất không tới mấy giây liền có thể lấy đồ rồi rời đi. Bởi vì khoảng cách của mọi người cũng khá xa cho nên cũng không thể ngay lập tức tới đoạt đi đầu linh mạch kia, cuối cùng lại để cho hắc bào nhân chạy mất.
Ngay tại thời điểm hắc bào nhân chạy mất thì ai ai cũng tỉnh ngộ, đầu kia hai mươi trượng linh mạch thật khiến người ta phải say mất.
Ngay khi hắc bào nhân rời đi thì một nam tử mặc áo vàng liền gầm lên một tiếng, hắn chính là người ở bên ngoài kích động mọi người tấn công hộ trận.
Toàn bộ những người ở bên trong tông môn này đều nghe thấy được tiếng của nam tử áo vàng nói. Trong sự mê hoặc của đầu linh mạch kia, tất cả mọi người lập tức bay lên rồi đuổi theo hắc bào nhân.
Người thì dùng pháp bảo phi hành, người thì cưỡi phi kiếm đuổi theo, tất cả đều đã quên một điều không thể làm ở bên trong Chiến Trường Cổ.
Hắc bào nhân sau khi rời đi trong lòng còn hết sức vui vẻ, lần này chẳng những thu được một đầu Khí Vận Linh Mạch mà còn không tốn chút sức nào.
Trong Chiến Trường Cổ này cũng chỉ có hắn là có bản lĩnh bay được ở trên không, bọn người kia làm sao có được bản lĩnh này, hắn thu xong đầu Khí Vận Linh Mạch liền có thể chuồn đi dễ dàng.
Hắc bào nhân sau khi di chuyển được hơn chục dặm trên không liền cảm thấy quả thực hắn di chuyển quá dễ dàng, mọi khi còn thấy quy tắc đao gió chém qua, vậy mà bây giờ liền không cảm thấy bất kì quy tắc đao gió nào dao động.
Hắc bào nhân trong lòng đột nhiên nổi lên một loại dự cảm không tốt, chỗ này chẳng lẽ lại không có quy tắc đao gió đi, cấm bay liền tại chỗ này vô dụng hay sao.
Hắc bào nhân lập tức phóng thần thức của mình ra phía sau xem xét, ngay lập tức sắc mặt của hắc bào nhân liền biến đổi.
-Chết tiệt.
Hắc bào nhân chửi thề một tiếng, ở chỗ này quả thực không có cấm chế phi hành, phía sau hắn liền có mấy trăm đạo quang mang đuổi theo.
Ở phía sau hầu hết đều là các tu sĩ dùng phi kiếm đuổi theo, còn lại chỉ có khoảng mấy chục người là sử dụng pháp bảo phi hành.
Những người sử dụng pháp bảo phi hành kia tốc độ rất là nhanh, chẳng mấy chốc liền có thể đuổi kịp hắc bào nhân phía trước.
Hắc bào nhân cảm thấy bản thân chẳng mấy chốc liền bị đám người kia đuổi kịp, hắn quyết định hạ xuống đánh một trận rồi tính tiếp.
Hắc bào nhân liệng người một cái liền hướng phía dưới mặt đất hạ xuống, một trận này không thể không đánh.
Sau khi hắc bào nhân đổi hướng chuyển xuống phía dưới thì ngay lập tức mấy trăm đạo quang mang phía sau cũng lập tức đuổi theo phía sau.
Hắc bào nhân liền chọn một chỗ đất trống khá rộng rãi, xung quanh cũng chỉ có toàn là đất vàng, thình thoảng mới gặp một số bụi cỏ mọc thưa thớt. Gió xung quanh thổi liên tục cũng quấn theo rất nhiều bụi bặm.
-Bịch..bịch…bich…
Hắc bào nhân vừa mới hạ xuống phía dưới mặt đất thì ở phía sau cũng có rất nhiều đạo quang mang rơi xuống, ngay lập tức mặt đất trống phía trước người hắc bào nhân liền xuất hiện mấy trăm tu sĩ chặn đầu.
Hắc bào nhân quả thực muốn cười ra nước mắt, lúc đầu hắn tính bay ở trên cao để không bị đám người kia đuổi theo, vậy mà ai ngờ chỗ này lại không có cấm chế phi hành kia chứ.